Huyết Thiếp Vong Hồn Ký

Chương 61: Tử thần là ai?



Cam Đường thấy Tôn Quỳnh Giao đụng đến tâm sự mình liền thừa cơ nói:

– Trước hết tại hạ hãy xin cô nương trả lời cho một vấn đề.

– Vấn đề gì?

– Cô nương căn cứ vào đâu mà nhận định Bạch Bào quái nhân không phải là Tử Thần ngày trước?

– Vì Tử Thần không còn sống ở nhân gian nữa.

– Việc này đã xảy ra cách đây sáu mươi năm. Khi ấy chưa một ai trông thấy Tử Thần táng mạng…

– Có chứ.

– Ai vậy?

– Một vị trưởng lão bản môn. Lão là người duy nhất chứng kiến vụ đó, hiện nay hãy còn sống.

– Ngày ấy quý phái cũng tham gia vào việc tiểu trừ Tử Thần hay sao?

– Không! Lão nghe tin chạy đến thì cuộc chiến đấu đã kết thúc rồi. Chính vị trưởng lão đó đã ra tay mai táng cho Tử Thần.

– Ủa! Trưởng lão của quý phái không nhìn nhõi gì đến di thể của hàng ngàn võ sĩ chính phái, lại đi mai táng cho Tử Thần…

– Điều đó cũng có nguyên nhân. Nhưng về điểm này không tiện trình bày.

– Tại hạ cũng không cố ý muốn biết.

– Hiện tại ta muốn thỉnh giáo thiếu hiệp một vấn đề.

– Cô nương cứ hỏi, tại hạ biết điều gì xin nói hết.

– Thiếu hiệp có biết lai lịch Bạch Bào quái nhân không?

– Tại hạ không biết.

Tôn Quỳnh Giao nhíu cặp lông mày hỏi lại:

– Thiếu hiệp không biết thật ư?

– Chẳng lẽ cô nương không tin?

– Thiếu hiệp đã từng dùng tiếng tiêu để xua đuổi Bạch Bào quái nhân. Về điểm này thiếu hiệp giải thích thế nào?

Cam Đường sắp đặt câu chuyện từ lúc vô tình nghe được tiếng tiêu ở Điệp Thạch Phong, cho đến khi lọt vào tay nữ ma kể lại một lượt.

Tôn Quỳnh Giao biến đổi sắc mặt mấy lần. Lúc đầu nàng ngưng thần lắng tai, rồi lộ vẻ kinh dị, sợ hãi, khích động. Sau cùng nàng nghe Cam Đường kể tới chỗ chôn sống nữ ma thì hoa dung thất sắc. Nàng đứng lên run run hỏi:

– Thi thiếu hiệp có biết nữ ma đó là ai không?

– Tại hạ biết.

– Bà ta là ai?

– Bà là sương phụ của Tử Thần tên gọi Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa.

Chàng buột miệng nói ra rồi mới cảm thấy có điều khác lạ vì Âm Ty Công Chúa và chưởng môn phái Đông Hải trùng họ thì nhất định không phải là chuyện ngẫu nhiên…

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì Tôn Quỳnh Giao lại cất giọng run run hỏi:

– Chính miệng bà ta nói ra phải không?

Cam Đường liếc mắt nhìn đối phương, thấy vưu vật tuyệt thế này lúc mừng lúc giận đều có một vẻ riêng. Vẻ mặt nàng khích động lại càng khiến cho người ta phải say mê. Đầu óc chàng hoang mang một lúc rồi chàng nghiêm nghị nói:

– Đúng thế! Chính miệng mụ nói ra.

Bằng một giọng sắc bén hơn, Tôn Quỳnh Giao hỏi:

– Thiếu hiệp đã chôn sống bà ta ư?

Cam Đường vẫn bình tĩnh, chàng thản nhiên đáp:

– Kể ra thì chính lão Tử Thần thứ hai tức Bạch Bào đã phản bội dùng thuốc nổ phá tan thạch trận lấp huyệt động để chôn sống mụ.

– Nhưng bà ta vẫn chưa chết.

– Nếu tại hạ không nổi tính hiếu kỳ khuân đá mở thạch động ra thì mụ cũng chết rồi.

– Thế thì sự thực là bà ta chết về tay thiếu hiệp.

Cam Đường cười nhạt, trầm giọng nói:

– Tôn cô nương! Tại hạ không muốn thành gã Tử Thần thứ ba. Đến lúc gặp tình trạng nguy hiểm thì chỉ còn đường chạy trốn. Tại hạ đã bị thương, công lực bị phong tỏa, phải cướp đường thục mạng mà chạy nên mới khuân đá lấp cửa động. Đó chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Tại hạ vì muốn vãn hồi mạng sống mà phải làm như vậy, nhưng cô nương muốn trách phạt thế nào tại hạ cũng xin tiếp nhận.

Tư Đồ Sương đột nhiên nói xen vào:

– Dĩ nhiên là thế. Đó có thể là một việc ngoài ý muốn…

Cam Đường ngắt lời:

– Tại hạ tuyệt không có ý biện bạch. Cứ nói là tại hạ cố ý chôn mụ cũng chẳng sao.

Tôn Quỳnh Giao vẻ mặt hòa hoãn lại. Nàng ngồi xuống ghế hỏi:

– Thiếu hiệp nói vậy là có ý gì?

Cam Đường hào khí đã nguội lạnh, bây giờ lại bốc cháy, mắt sáng lên, chàng hiên ngang đáp:

– Bạch Bào quái nhân đã gây ra bao nhiêu huyết kiếp trong võ lâm. So với Tử Thần sáu mươi năm trước còn tệ hơn. Hắn làm cho toàn thể võ lâm phải ngày đêm nơm nớp lo sợ. Đã là kẻ sĩ có chính tâm trong võ đạo thì chẳng ai là không muốn giết hắn.

Xét cho cùng thì Âm Ty Công Chúa là người tội đầu. Dù mụ có chết đến trăm lần cũng chưa đủ để đền bồi tội lỗi. Giả tỷ tại hạ hôm ấy mà không bị thương và có đủ lực lượng tất cũng không tha mụ.

– Nhưng bà ta hành động như vậy là vì muốn báo thù cho chồng.

– Hành vi của Tử Thần ngày trước đến quỷ thần cũng phải phẫn nộ. Hàng ngàn võ sĩ bị mất mạng thì dù lão có chết đi cũng chưa rửa sạch được tội nghiệt. Lời cô nương nói, tại hạ thiệt không đồng ý.

Cam Đường nói theo chính nghĩa không còn bài bác vào đâu được. Cả hai bên đều im lặng.

Hồi lâu Tôn Quỳnh Giao mới thở dài, nói:

– Lời thiếu hiệp rất hợp lý. Cái chết là để đưa kẻ ác về chỗ nghỉ ngơi. Thiên đạo tuần hoàn, giết người thì người lại giết mình…

Cam Đường gật đầu nói:

– Cô nương thiệt là một bậc trí giả.

– Thiếu hiệp! Thiếu hiệp có biết Âm Ty Công Chúa xuất thân ở đâu không?

Cam Đường là người rất thông minh, chàng đã đoán ra một phần, liền đáp:

– Chắc cô nương biết rõ hơn tại hạ.

– Đúng thế! Sở dĩ ta vào Trung Nguyên là vì việc đó.

Cam Đường hơi ngạc nhiên, hỏi:

– Cô nương có thể nói rõ cho tại hạ biết được chăng?

Tôn Quỳnh Giao gật đầu đáp:

– Thiếu hiệp đã một lòng thành thực với ta có lý đâu ta còn giữ bí mật? Đây là một chuyện bí mật võ lâm, mấy chục năm nay tuyệt không ai biết. Bữa nay thiếu hiệp là người thứ nhất được nghe câu chuyện này…

Cam Đường cảm thấy trong lòng phấn khởi, chàng hân hoan nói:

– Tại hạ xin rửa tai nghe cô nương nói chuyện.

Tôn Quỳnh Giao nói bằng một giọng buồn buồn:

– Kể ra thì đây là một chuyện bẽ bàng cho bản môn…

Giữa lúc ấy, một thiếu nữ áo đen đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà đại sảnh. Vẻ mặt rất hoang mang, ả run run nói:

– Đại thư! Có vệ đội trưởng xin vào ra mắt công chúa.

Tôn Quỳnh Giao ngừng lại ra chiều do dự.

Tư Đồ Sương tiến ra nói:

– Bảo y hãy chờ một chút. Hiện giờ công chúa không được rảnh.

– Đại thư! Việc này gấp lắm!

– Việc chi mà gấp vậy?

– Ân vệ đội trưởng nói là xin công chúa định đoạt ngay cho.

Tôn Quỳnh Giao lên tiếng:

– Bảo y vào đây!

Thiếu nữ áo xanh đứng đằng xa thi lễ rồi trở gót đi ngay. Chỉ trong chớp mắt trước cửa sảnh đường đã có thanh âm ồm ồm cất lên:

– Thị vệ đội là Ân Bình xin vào yết kiến.

Tư Đồ Sương giơ tay ra nói:

– Mời đội trưởng vào.

Một gã võ sĩ trung niên thân hình to lớn mình mặc áo gấm tiến vào trước mặt Tôn Quỳnh Giao. Cách chừng năm thước, gã khom lưng nói:

– Ty chức có việc gấp xin diện bẩm công chúa.

Tôn Quỳnh Giao tuy hơi khó chịu nhưng thanh âm vẫn ngọt ngào. Nàng hỏi:

– Việc chi mà khẩn cấp?

Thị vệ trưởng Ân Bình giơ tay lên. Gã cầm một mảnh gỗ hai tay đưa đến trước mặt Tôn Quỳnh Giao, rồi nói:

– Xin công chúa coi đây!

Tôn Quỳnh Giao kinh hãi la lên:

– Huyết Thiếp!

Cam Đường không muốn nghe chuyện riêng, nên từ lúc vệ đội trưởng Ân Bình vào sảnh đường, chàng quay đi chỗ khác. Hai chữ Huyết Thiếp đã khiến cho chàng kinh ngạc quay đầu lại. Chàng thấy thị vệ trưởng quả nhiên tay cầm mảnh gỗ in hình Huyết Thiếp. Giữa mảnh gỗ có bốn chữ triện:

“Tử Vong Sắc Lệnh”. Đúng là tiêu ký của Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần.

Tôn Quỳnh Giao cố giữ bình tĩnh hỏi:

– Để hắn tìm đến đây càng hay. Ân đội trưởng! Huyết Thiếp này phát hiện lúc nào?

– Trước đây nửa khắc ở trên cổng vào vườn.

– Người lại đây hình thù thế nào?

– Theo lời đệ tử bản môn báo cáo thì trước khi Huyết Thiếp xuất hiện không có dấu vết gì khác lạ.

– Còn có chuyện gì nữa không?

– Phía dưới Huyết Thiếp còn có mảnh giấy…

Gã nói xong một tay cầm mảnh gỗ một tay cầm tờ giấy đưa lên.

Tôn Quỳnh Giao đón lấy coi. Nàng lộ vẻ căm hận nói:

– Hắn dám dùng thủ đoạn đê hèn này ư? Hừ…

Nàng cầm mảnh giấy đưa cho Cam Đường rồi nói tiếp:

– Thiếu hiệp hãy coi đi, đừng ngại gì cả.

Cam Đường cầm lấy mảnh giấy coi thấy viết mấy hàng chữ:

“Phái Đông Hải trước nay không có liên quan gì với các phái võ Trung Nguyên.

Vậy sau ba giờ thiếp này tới nơi, lập tức phải rút lui khỏi ngôi nhà hoang nhà Ngô để trở về Đông Hải ngay tức khắc. Nếu không tuân lệnh thiếp này thì ngọc đá đều ra tro hết. Lúc đó đừng trách ta không bảo trước.” Tử Thần.

Tôn Quỳnh Giao vẻ mặt xám xanh, nàng ngước mặt lên ngẫm nghĩ rồi nói:

– Ân đội trưởng! Truyền lệnh cho đệ tử ăn no rồi dự bị ứng chiến, đồng thời tăng cường các địa điểm phòng vệ.

– Xin tuân lệnh dụ công chúa.

Ân Bình nói xong thi lễ lui ra.

Tư Đồ Sương vẻ mặt vẫn lạnh lẽo, bây giờ cũng không khỏi khẩn trương. Nàng trầm giọng nói:

– Công chúa! Tại hạ nghĩ rằng chỗ này đã bị đối phương phát giác…

– Bọn họ tìm tới đây càng hay.

– Xin công chúa hãy nghĩ kỹ.

– Chẳng lẽ lại chịu quay về Đông Hải hay sao?

– Theo ý tại hạ thì nên tạm lánh để chờ chưởng môn nhân trở về.

– Đại thư! Ta muốn coi hắn đã ăn cắp được những công phu gì của bản môn.

– Như vậy há chẳng mạo hiểm quá ư?

– Ta chắc rằng đối phương chỉ biết bọn ta tạm trú trong tòa phế viên này chứ chưa biết đến nhà hầm bí mật đâu. Nếu gặp nguy hiểm thì đó là chỗ rút lui tốt nhất.

Tư Đồ Sương không nói gì nữa.

Cam Đường lại lên tiếng:

– Không nên coi thường bản lãnh Bạch Bào quái nhân. Thủ hạ hắn cũng không phải hạng tầm thường.

Tôn Quỳnh Giao trở lại bình tĩnh. Nàng tươi cười nói:

– Thi thiếu hiệp! Xin thiếu hiệp hãy tạm rời đi. Chúng ta còn có ngày tái hội.

Cam Đường từ lúc thấy Huyết Thiếp xuất hiện lại nhớ tới mối thù bị chôn sống trong hang Đại Phật. Một mặt chàng muốn trả ơn Tư Đồ Sương đã cứu mình, một mặt chàng nghĩ rằng mình là lực lượng duy nhất mà nghĩa mẫu trông cậy để đòi món nợ máu do Bạch Bào quái nhân mới gây ra trong Thiên Tuyệt địa cung.

Chàng lạnh lùng đáp:

– Tại hạ chưa nghĩ đến chuyện cáo từ và còn muốn nghe cho hết vấn đề lúc nãy.

Tôn Quỳnh Giao ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

– Ba giờ kể cũng còn dài. Bây giờ ta cứ thong thả nói chuyện xong rồi sẽ tính cũng vừa.

– Lúc nãy cô nương mới nói đến điều tủi hổ của quý phái mà chưa đi vào chính đề.

– Ồ! Việc này phải quay về bảy chục năm trước. Khi đó gia phụ cũng chưa ra đời.

Tệ tổ phụ vừa kế tiếp lên ngôi chưởng môn chưa được bao lâu thì trong môn phái bỗng phát sinh một việc trọng đại…

Ngừng một chút, nàng bỗng kể tiếp:

– Tổ Cô Mẫu ta yêu một võ sĩ Trung Nguyên lưu lạc ra Đông Hải. Tên y là Viên Thiên Đống. Theo lời đồn thì phụ thân Viên Thiên Đống là một tay hắc đạo kiêu hùng ở Trung Nguyên. Lão gây nên tội ác như non, nên các chính phái Trung Nguyên quyết chẳng dung tha hợp lực tìm y sát hại. Khi ấy Viên Thiên Đống tuổi chưa đầy hai chục sợ họ nhổ cỏ tận gốc, nên phải lưu vong đến Đông Hải, nuôi chí báo thù. Tệ Cô Tổ Mẫu vì yêu y nên lấy những môn võ học bí truyền của bản phái truyền cho y.

Cam Đường tỉnh ngộ “ủa!” lên một tiếng.

Tôn Quỳnh Giao lại kể tiếp:

– Tệ tổ phụ phát giác ra, tức giận vô cùng, người bức bách tệ Cô Tổ Mẫu phải đoạn tuyệt với Viên Thiên Đống, nhưng Cô Tổ Mẫu không nghe. Tệ tổ phụ giận đuổi Viên Thiên Đống về Trung Nguyên. Ngờ đâu Cô Tổ Mẫu tự nhiên cũng mất tích. Đồng thời mất cả pho “Thượng Nguyên Bảo Lục” là một vật chí bảo truyền môn của bản phái.

Tệ môn đã động viên toàn phái đi dò la mà khác nào đáy biển mò kim, chẳng ra được manh mối chi hết.

Tôn Quỳnh Giao day lại nhìn Tư Đồ Sương nói:

– Đại thư! Phiền đại thư đi kiểm soát lại cách bố trí cho một lần.

– Xin tuân mệnh!

Tư Đồ Sương lui ra rồi, Cam Đường nhân cơ hội này hỏi ngay:

– Thân thế của Tư Đồ cô nương có điểm nào khác thường chăng?

Tôn Quỳnh Giao khẽ thở dài nói:

– Y là một người đáng thương!

– Đáng thương ư?

– Phải rồi! Y ra bể rồi ngộ nạn, cả nhà không ai thoát. Một mình y trôi dạt đến bên đảo liền được cứu lên. Ta muốn kết nghĩa chị em với y, nhưng y không chịu. Y nhất định đòi làm người dưới quyền, nên mới có cách xưng hô buồn cười như vậy.

– Ủa! Té ra nàng là người ở Trung Nguyên.

– Phải rồi! Bây giờ chúng ta quay lại chính đề. Sau đó mười năm các giới võ lâm Trung Nguyên đồn đại Tử Thần tàn ngược giang hồ. Theo lời báo cáo thì thủ pháp giết người của Tử Thần giống hệt với thủ pháp của phái Đông Hải. Tệ tổ phụ vì bận việc không thể đi được nên phái mười tay cao thủ vào Trung Nguyên để điều tra cho rõ. Một trong mười tay cao thủ đó là vị trưởng lão đã mục kích Tử Thần táng mạng…

– Rồi sao nữa?

– Những tay cao thủ võ lâm lục tục kéo đến kẻ trước người sau có đến hàng ngàn vây đánh Tử Thần. Vị trưởng lão đó điều tra thì phát giác ra Tử Thần chính là Viên Thiên Đống. Vì thế lão mới mai táng cho y. Còn tệ Cô Tổ Mẫu thì vẫn bặt tin…

Cam Đường xúc động hỏi:

– Lệnh Cô Tổ Mẫu phải chăng là Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa?

– Đúng thế!

– Nếu vậy thì vụ này quả là một bí tân trong võ lâm.

– Mấy chục năm nay từ tổ phụ đến gia phụ vẫn tiếp tục điều tra xem Cô Tổ Mẫu lạc lõng nơi đâu. Tòa nhà hầm này do tệ phái cấu tạo lên, làm nơi tạm trú để tiện việc điều tra. Gần đây có tin đồn Tử Thần lại xuất hiện. Gia phụ chắc rằng vụ này có liên quan đến Cô Tổ Mẫu nên mới phái người vào Trung Nguyên với mục đích tìm lại bí lục của bản phái. Công việc bố trí để điều tra, ngẫu nhiên phát giác ra thiếu hiệp dùng tiếng tiêu của bản môn làm cho Bạch Bào quái nhân phải tháo lui, vì vậy mà ta quyết tâm mời thiếu hiệp lại đây.

Cam Đường thở phào một cái nhẹ nhõm.

Tôn Quỳnh Giao thuật chuyện xong rồi thôi không nói gì nữa. Bầu không khí trở lại tịch mịch.

Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau. Mùi hương thoang thoảng của người xử nữ thấm vào huyết mạch Cam Đường. Lòng chàng lại nảy ra nhiều ý nghĩ. Tình trạng im lặng này càng ngấm ngầm phát huy những công dụng hấp dẫn cực mãnh liệt.

Cam Đường tuy ngồi ngay ngắn, mắt không liếc dọc liếc ngang, nhưng dung nhan của người tuyệt thế giai nhân vẫn lẩn quẩn trong đầu óc chàng bằng một hình bóng rất rõ rệt.

Lòng chàng trước đã phẳng lặng như nước hồ thu, bây giờ lại lăn tăn gợn sóng…

Cam Đường đã đem cái thân thế xấu xa của mình ra để dẹp bỏ ý nghĩ hoang mang mà không được. Hình ảnh của con người đẹp như thiên tiên vẫn bám chặt lấy đầu óc chàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.