Châu Lệ Nhi cười khổ :
– Nghe tứ thúc nói tôi chẳng hiểu làm sao cả.
Du Bội Ngọc trầm giọng :
– Tại Lệ Nhi chưa thấy cái đạo lý của sự tình!
Châu Lệ Nhi thốt :
– Tứ thúc giải thích cho nghe đi!
Du Bội Ngọc nhìn nó :
– Tròng tòa tiểu lầu hẳn có chôn giấu một sự bí mật kinh người.
Châu Lệ Nhi chớp mắt :
– Bí mật?
Du Bội Ngọc gật đầu :
– Cũng vì sự bí mật đó Đông Phương Mỹ Ngọc không thể đi đâu, mà cũng vì bí mật đó, bọn Hổ Lão lão mới kéo nhau đến nơi, cuối cùng thì Du Phóng Hạc phải phóng hỏa!
Châu Lệ Nhi chớp mắt nhanh hơn :
– Nhưng sự bí mật đó như thế nào?
Du Bội Ngọc tiếp hỏi :
– Lệ Nhi! Hãy nhớ kỹ lại xem, lúc sắp chết Cung chủ có nói câu gì bất thường không?
Châu Lệ Nhi cau mày :
– Mẹ tôi có nói gì đâu? Bất quá bà bảo rằng đây là nhà của tôi sản nghiệp duy nhất bà để lại cho tôi bà căn dặn tôi phải hết sức giữ gìn, đừng bao giờ ly khai…
Bỗng nó ngưng câu nói, đôi mắt nó sáng rực lên.
Nó nhìn Du Bội Ngọc, chàng nhìn nó rồi không hẹn mà cả hai cùng đứng lên.
Lúc đó lửa đã dịu ngọn rồi, chừng như không còn vật gì để đốt nữa, lửa sắp tắt và tắt luôn.
Lửa không bốc ngọn song cây gỗ còn ngun khói bốc cao, những mảng tường nào không bị cháy rụi, còn trơ đó với màu đen sì, chốc chốc có một vài lưỡi lửa vọt lên rồi hạ nhanh xuống.
Khói! Nơi nào cũng ngút khói, không thể nhìn rõ vật gì qua màn khói đó.
Theo đường của Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi trở lại.
Dĩ nhiên cả hai len lỏi trong khói, nấp mình sau những mảnh tường còn đứng vững, từ tứ bước tới tránh bị bọn người của Du Phóng Hạc phát hiện, bởi họ tin chắc thế nào lão cũng đặt người xem động tịnh.
Họ trở về chỗ cũ nhận ra những nhà tại khu vực đó đều cháy rụi, chỉ còn Lý Gia khác sạn giữ được một phần, phần không bị cháy thuộc về trù phòng chiếc lò to lớn còn nguyên trên chiếc lò có một nồi cháo, cháo khô queo một chậu nước rửa chén bát bị lửa đun sôi, còn nóng.
Châu Lệ Nhi hỏi :
– Mình nên tìm ngay hay chờ bọn đó đến lục soát trước?
Du Bội Ngọc trầm giọng :
– Bao năm qua Lệ Nhi không nóng nảy khôm tìm! bây giờ lại nóng nảy đã chắc gì trong khoảnh khắc mà tìm được thì nóng làm gì cho vô ích? Hà huống chúng cũng sắp đến nơi nếu chừng thấy mình thì sao?
Châu Lệ Nhi gật đầu :
– Bây giờ mình phải nấp tại đâu?
Du Bội Ngọc chưa kịp đáp nó đưa tay chỉ một gian nhà còn bốn bức tường chung quanh hỏi tiếp :
– Nấp chỗ đó được không?
Du Bội Ngọc lắc đầu :
– Không được đâu, nơi đó chúng chưa kiểm soát thế nào chúng cũng đến, nếu mình chui vào đó là phát hiện ngay!
Rồi chàng tiếp :
– Vào trong bếp của khách sạn kìa!
Châu Lệ Nhi cau mày :
– Nơi đó chỉ còn một chiếc lò có chỗ nào kín đáo đâu?
Du Bội Ngọc mỉm cười :
– Lò không là nơi chúng ta trốn được sao? Vả lại là lò khách sạn phải lớn hơn lò nhà thường chứ?
Chàng dẫn Châu Lệ Nhi thẳng đến nhà bếp của Lý Gia khách sạn, đoạn nhắc chiếc nồi xuống đặt qua một bên mang chậu nước rửa chén đổ vào lò, cho than củi tắt đi, chờ một chút cho bên trong lò nguội lại đoạn chàng bảo Châu Lệ Nhi chui từ trên lỗ lò xuống, chàng chui theo, cuối cùng đặt nồi chảo trở lại.
Cả hai đã có nơi ẩn nấp an toàn không ai tưởng là trong lò có người được, sau cuộc hoảng loạn kinh hồn đó.
Chiếc lò rất rộng, thừa chỗ cho cả hai nằm ngồi tùy ý.
Họ chỉ còn đùn tro đấp cao cao nơi miệng lỗ, chỗ đút củi vào, là chẳng còn ai trông thấy bên trong.
Từ bên trong, họ nhìn qua miệng lò đút củi, thấy rõ bên ngoài.
Đưa mắt về tòa tiểu lầu hiện giờ là đống gạch than vụn, Châu Lệ Nhi ứa lệ.
Nhưng nó gượng cười hỏi Du Bội Ngọc :
– Không rõ cái bếp nhà có bị thiêu hủy không?
Du Bội Ngọc dịu giọng :
– Cái gì còn bắt lửa chứ bếp táo thì không, cho nên bất cứ ngôi nhà nào bị hỏa hoạn các đồ vật đều cháy hết, riêng bếp táo thì còn y nguyên, bất quá chỉ xém nám mà thôi.
Chàng an ủi nó :
– Nếu Lệ Nhi thích nơi đó thì sau này dựng lại một tòa tiểu lầu như vậy mà ở!
Châu Lệ Nhi mơ màng :
– Nhà cháy dựng lại được, nhưng cái gì đã mất có thể tìm lại được không? Có những bóng hình, những kỷ vật, nếu mất rồi là vĩnh viễn mất tứ thúc ạ!…
Du Bội Ngọc không dám nhìn nó nữa.
Chàng nghe từng hạt lệ tự đáy lòng dâng lên, đọng nơi mắt chực chờ thoát ra ngoài.
Mới đây chỉ cách độ nửa năm thôi, mà chàng xem như cách biệt hằng thế kỷ!
Nơi vườn sau ngôi nhà của chàng dưới bóng cây chàng ngồi đọc sách, phụ thân chàng bách bộ quanh đó nhìn cảnh vật, nhìn con ngôi nhà đó chứa chất bao nhiêu kỷ niệm êm đềm.
Giờ đây phụ thân chàng bị hại, chàng thì thành kẻ cô khổ linh đinh nửa năm về trước với ngày này, chàng và Châu Lệ Nhi tuy hai thời gian và hai người song có khác gì nhau?
Nó đang buồn rầu số kiếp nó khác nào nó buồn tủi hộ cho chàng.
Nó vĩnh viễn không tìm lại được khung cảnh ngày nào, chàng cũng vĩnh viễn giã từ khung cảnh đó!
Nó luyến lưu, chàng cũng lưu luyến.
Chàng buồn thảm gật đầu :
– Đúng vậy, Lệ Nhi! Thời gian trôi qua, sự việc diễn ra, thời gian và sự việc đã cuốn mất những cái gì qúy báu của ta chẳng bao giờ trả lại!
Châu Lệ Nhi mơ màng với hình ảnh cũ :
– Nơi chiếc bếp tại nhà, tôi từng nấu những nồi cháo ngon tôi từng làm những món ngon cho tam thúc ăn bây giờ dựng ngôi nhà lại, nấu những món ngon xưa nhưng để ai ăn hở tứ thúc?…
Du Bội Ngọc chua xót quá, nửa như an ủi, nửa như khẳng khái :
– Tam thúc đi, còn tứ thúc! Tứ thúc sẽ ăn những món đó.
Châu Lệ Nhi rung rung giọng :
– Thật vậy hở tứ thúc? Tứ thúc trở lại với tôi?
Bình minh đã trở lại trên thị trấn hoang tàn.
Ánh nắng ban mai dù có huy hoàng cũng chẳng làm tươi được một đóa hoa sầu héo, đóa hoa tuy chưa hé nở song hàm tiếu một cách yêu kiều…
Du Bội Ngọc nhìn Châu Lệ Nhi, bỗng nghe con tim hồi hộp, nhịp điệu lạ lùng…
Bất giác chàng rùng mình, quay mặt nơi khác tránh nhìn lâu một gương mặt đã từng hấp dẫn những người trong lứa trung niên, sẵn sàng cúi đầu chờ chết để dâng công lực cho Phượng Tam.
Nó còn nhỏ quá! Du Bội Ngọc đã sợ rồi! Nó lớn lên nữa thì cái sức hút của nó sẽ mãnh liệt như thế nào?
Nó thở dài, Du Bội Ngọc không đáp câu hỏi của nó, nó tiếp :
– Tôi biết! Tứ thúc nói thế để xoa dịu niềm đau của tôi, chứ tứ thúc còn bao nhiêu việc phải làm, tứ thúc đâu có thì giờ trở lại đây ăn những gì tôi nấu?
Du Bội Ngọc vẫn chưa nói gì.
Châu Lệ Nhi lại tiếp :
– Tôi nói có đúng không, tứ thúc?
Du Bội Ngọc gượng cười :
– Tứ thúc không nói dối đâu! Dù có nhiều việc cần phải giải quyết, song tứ thúc hứa khi nào rảnh rỗi tứ thúc sẽ trở lại đây ăn những món do Lệ Nhi nấu.
Châu Lệ Nhi mỉm cười, như đóa hoa hàm tiếu hé cánh đầu tiên :
– Tôi sẽ đếm từng ngày, chờ tứ thúc trở lại!
Du Bội Ngọc thầm hỏi :
– Nó đếm từng ngày chờ ta! Ngày nào ta trở lại đây! Nó sẽ chờ đến bao giờ?
Nhà cửa ta tiêu điều, ta còn lo kiến tạo, thù cha chưa báo, ác ma chưa trừ, ta một thân chống làm sao nổi cả một lũ gian tà có vây cánh khắp nơi? Làm xong bao nhiêu việc đó ta mới rảnh rỗi, ta chỉ sợ nó chờ đợi đến kiếp sau!
Chàng thương cho thân mình thương cho thân nó, không cầm lòng nổi, chàng bật khóc.
Khóc là bất quá chàng rơi lệ, chứ nào phải khóc thành tiếng như trẻ con?
Châu Lệ Nhi vụt hỏi :
– Tại sao tứ thúc khóc?
Du Bội Ngọc đưa tay dụi mắt, mỉm cười :
– Tứ thúc có khóc đâu? Bị khói làm cay mắt, Lệ Nhi lầm đấy!
Châu Lệ Nhi trầm ngâm, một lúc rồi bật cười :
– Tứ thúc tưởng mình lớn lắm sao? Vì tam thúc bảo tôi gọi như vậy, chứ tôi tưởng thực ra thì tôi nên gọi là tứ ca mới đúng!
Tứ ca! Nó sụt hạng chàng, và cái sụt hạng đó đưa chàng gần nó hơn!
Bức tường ngăn cách, nó đã phá hủy!
Du Bội Ngọc mỉm cười.
Cười ngọt? Cười chua? Cười khổ? Chàng cũng không rõ nụ cười của chàng như thế nào.
Chàng chưa biết đáp lời nó làm sao, bỗng có tiếng chân người vang lên.
Bốn đại hán bước vào vùng điêu tàn của Lý Gia khách sạn.
Bốn người đó có thân pháp nhanh nhẹn, nhưng tay chân thô kệch, làn da đen sạm, nhìn thoáng qua cũng biết ngay họ là những con người lao khổ, quen làm những công việc nhọc nhằn.
Cho nên Du Bội Ngọc hiểu rõ, họ xem ra thì tráng kiện thật nhưng võ công thì chẳng đáng kể gì.
Bọ là những tên quân mới, trong hàng ngũ giang hồ, họ vào giang hồ để chịu sự sai khiến hơn là tìm một thế đứng tự do, độc lập.
Người đi đầu cầm một ngọn Hồng Anh Thương người đi cuối cầm một chiếc Ngũ Cổ Xoa, hai người giữa một tay cầm cương đao, tay kia cầm thuẫn.
Vào đến ngôi nền khách sạn họ lục lạo, tìm tòi lật ngược từng viên gạch, từng đọan gỗ, chừng như cho rằng con người nhỏ bé như con dế có thể ẩn nấp cả ở bên dưới những vật đó.
Châu Lệ Nhi và Du Bội Ngọc lặng lẽ nhìn họ làm việc, bây giờ Lệ Nhi mới phục Du Bội Ngọc cẩn thận vô cùng.
Bởi, nếu nấp tại đó, như nó đề nghị, thì bây giờ bị bọn đại hán này phát hiện ra rồi!
Người cầm thương bỗng nhiên cười lớn :
– Đường chủ của chúng ta khéo lo xa! Qua cuộc hỏa hoạn này đến quỷ cũng phải đốt cháy, nói chi đến người? Còn bảo chúng ta trở lại đây để lục soát làm gì cho phí công?
Người cầm xoa mỉm cười :
– Cuộc hỏa hoạn này, ngươi cho là do ý tứ của Đường chủ à?
Người cầm thương hỏi lại :
– Không do ý kiến của Đường chủ thì do ý kiến của ai chứ?
Người cầm xoa vụt hạ thấp giọng :
– Ta nói ra các ngươi hãy giữ kín nhé! Lần này Đường chủ hạ sơn là để tiếp trợ vị Minh chủ võ lâm, họ Du đó!
Người cầm thương hỏi :
– Vậy là vị Minh chủ đó đưa ý kiến phóng hỏa?
Người cầm xoa gật đầu :
– Chứ còn ai nữa? Ngươi phải biết Đường chủ có cái hứng gì vượt ngàn dặm đến đây, vô duyên vô cớ mà đốt nhà người?
Bây giờ Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi mới biết bọn này không phải là thuộc hạ của Du Phóng Hạc.
Lão ta mượn tay người khác làm cái việc thất nhân thất đức này để quy trách nhiệm về người hành động, còn lão vẫn vô tội như thường, trước giang hồ.
Châu Lệ Nhi thở dài :
– Du Phóng Hạc đúng là một con cáo già! Làm bất cứ việc gì lão cũng chừa lại cho lão một mảnh đất an toàn, có chỗ lui bước, mảnh đất đó bảo đảm cho ngôi vị Minh chủ võ lâm của lão!
Du Bội Ngọc gật đầu :
– Giết người, phóng hỏa luôn luôn có kẻ làm thay lão, lão ở sau bức màn giật giây, giả như sự tình bị bại lộ, thì có người chịu trách nhiệm thay lão, lão chẳng hề bị nghi ngờ, cho nên lão chẳng hề mất uy tín trên giang hồ!
Châu Lệ Nhi cau mày :
– Giết người, lão gọi đến Nộ chân nhân nổi lửa, lão gọi đến Đường chủ nào đó! Đường chủ là ai, hở tứ thúc?
Du Bội Ngọc trầm ngâm một chút :
– Có lẽ là Phích Lịch đường chủ ở đất Giang Nam, bởi trên giang hồ chỉ có tay đó chuyên chế tạo hỏa khí thôi!
Châu Lệ Nhi lại hỏi :
– Mà Đường chủ đó tên họ gì?
Du Bội Ngọc đáp :
– Lôi Phong!
Châu Lệ Nhi lẩm nhẩm :
– Phích Lịch đường! Lôi Phong! Phích Lịch đường! Lôi Phong!
Nó nói đi nói lại mấy tiếng đó, hằng mươi lượt như để khắc ghi trong tâm khảm.
Du Bội Ngọc nhìn nó :
– Lệ Nhi muốn báo thù?
Châu Lệ Nhi trầm giọng :
– Dù y chủ ý không do, nhưng y là kẻ phóng hỏa, vô luận làm sao, y vẫn là thủ phạm! Đốt nhà tôi, tôi phải đốt nhà y lại mới hả giận cho!
Du Bội Ngọc mơ màng một lúc lâu, đoạn thở dài không nói gì cả.
Chàng như thấy một viễn ảnh một cuộc hỏa hoạn như đêm nay, những ở địa phương khác, vào thời gian khác…
Chàng lại thấy trên giang hồ, sẽ có một ma nữ cũng hung tàn, ác độc như Châu cung chủ ngày nào!
Oan oan tương báo! Nghiệp chướng liên minh!
Bỗng có người thốt lên oang oang sau một tràng cười sang sảng :
– Lôi Châu Thần Hỏa của Phích Lịch đường tại đất Giang Nam quả nhiên lợi hại đúng như lời truyền thuyết, mãi đến hôm nay tiểu đệ mới có dịp nhìn tận mắt!…
Người thốt lên câu đó là Lăng Hoa Thần Kiếm Lâm Tẩu Các, y cố ý nói lớn cho mọi người nghe lọt, y sợ thiên hạ không biết là cuộc hỏa hoạn này do Lôi Châu Thần Hỏa gây nên.
Mọi người bật cười khanh khách :
– Có lợi hại mới xứng đáng mấy vạn lượng bạc chứ!
Giọng nói của y đầy đắc ý.
Qua giọng nói còn ai không hiểu người phát ra câu nói là Phích Lịch đường chủ Lôi Phong?
Châu Lệ Nhi cười lạnh :
– Cái gã họ Lôi kia, đúng là một ngốc tử! Người ta đang trút tội lên đầu, mà chẳng biết gì cả cứ dương dương tự đắc như thường!
Du Bội Ngọc trầm giọng :
– Những người đó có thính giác linh diệu lắm đấy, Lệ Nhi giữ yên lặng để tránh tai hại!
Nhiều bóng người xuất hiện trong tầm mắt của chàng và Châu Lệ Nhi.
Đi đầu là Du Phóng Hạc.
Cùng sánh vai với lão, là một người mặc áo màu hồng tuổi cao.
Phía sau Du Phóng Hạc là Lâm Tẩu Các và mấy cao thủ nữa.
Lão nhân vận áo đỏ có vẻ cao ngạo phi thường, cái cao ngạo của hạng người vừa làm xong một việc mà họ cho là một thành tích hiển hách, và họ tự hào với thành tích đó.
Người đó dù không ai giới thiệu, Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi cũng đoán được là Đường chủ Phích Lịch đường họ Lôi tên Phong.
Lôi Phong nổi danh trên giang hồ, không phải nhờ vào võ công trác tuyệt mà chỉ bằng vào hỏa khí do lão chế tạo ra.
Lão chế tạo vũ khí, bán ra trên giang hồ, nhờ vậy, lão tạo được một sự nghiệp to lớn.
Có thể bảo lão là một trong những tay cự phú đương thời.
Về cá nhân của lão, chẳng có gì đặc biệt cả.
Bọn Du Phóng Hạc và Lôi Phong đến nơi, bốn đại hán trước nép mình cúi đầu.
Lôi Phong nhìn thoáng qua bốn gã, hỏi :
– Có gặp ai không?
Một đại hán đáp :
– Trừ nữ nhân đó ra, không có người nào khác!
Lôi Phong gật đầu :
– Được rồi! Các ngươi lui ra!
Du Bội Ngọc thở dài.
Chàng hiểu, nữ nhân đó chính là Ngân Hoa Nương.
Chàng biết, Ngân Hoa Nương có chết cũng còn dư tội ác, chàng hiểu nàng phải chết ngay từ lúc nàng nhảy qua cửa sổ thoát đi.
Nhưng, chàng vẫn nghe lòng chua xót, bởi dù sao Ngân Hoa Nương cũng là bạn đồng hành với chàng.
Bốn đại hạn lùi lại Lôi Phong và Du Phóng Hạc lướt ngang qua chúng, tiến tới.
Lâm Tẩu Các bước tới sau cùng.
Y chờ cho mọi người đi xa một chút, đoạn mỉm cười tán một câu :
– Các vị tân khổ quá!
Bốn đại hán nghiêng mình :
– Có gì đâu đại hiệp.
Lâm Tẩu Các tiếp :
– Xem các vị hành sự tại hạ nghĩ rằng chẳng phải lần này là lần đầu các vị thu dọn một cuộc hỏa hoạn! Các vị quen tay quen chân quá!
Một đại hán cười lớn :
– Đúng vậy! Đại hiệp! Chúng tôi làm công việc này còn rành hơn ăn cơm hằng ngày!
Lâm Tẩu Các trầm gương mặt :
– Sát nhân, phóng hỏa, lại rành hơn cơm bữa! Thật đáng khiếp!
Đại hán giật mình!
Lời nói đó buộc tội chúng chứ đâu có ý khen ngợi?
Hắn chưa kịp biến sắc một tiếng soảng vang lên trường kiếm của Lâm Tẩu Các đã theo tay y ra khỏi vỏ.
Một tiếng soạt tiếp theo, ánh sáng chớp ngời thanh kiếm đã bay sang, đại hán có tài thánh đến đâu cũng chẳng tránh né kịp nhát kiếm thần tốc của tay đại kiếm khách.
Hà huống hắn nằm mộng cũng không tưởng là Lâm Tẩu Các giết hắn.
Chẳng những nắn không tưởng mà ba gã đồng bọn của hắn cũng không tưởng, bốn nhát kiếm xuất phát trong thoáng mắt cả bốn tên không kịp rú lên một tiếng, cùng ngã nhào xuống gần như đồng thời.
Máu từ người chúng vọt ra, bắn tung tóe vấy cả y phục Lâm Tẩu Các.
Lâm Tẩu Các bình thản lau kiếm dưới đế giày.
Lôi Phong nghe tiếng động giật mình quay nhìn lại, trông thấy sự tình biến sắc, kêu lên :
– Lâm Tẩu Các! Ngươi làm gì thế? Sao lại giết thuộc hạ của ta?
Lâm Tẩu Các cao giọng :
– Có Minh chủ tại đây, chúng ngang nhiên phóng hỏa hủy diệt tài sản dân lành, bình thường chúng còn hoành hành đến đâu nữa? Nếu ta không xuất thủ, thì còn ai chịu nổi sự bạo tàn của chúng? Chẳng lẽ dung túng chúng mãi mãi sống sót để hại người sao?
Lôi Phong sôi giận :
– Ngươi nói vậy mà nghe được à?
Lão day qua Du Phóng Hạc hỏi :
– Bang chủ có nghe Lâm Tẩu Các nói đấy không?
Du Phóng Hạc điềm nhiên :
– Y nói phải đó, sát nhân, phóng hỏa, là những tội ác rất lớn, không thể tha thứ được, phàm bất cứ ai cũng có quyền giết chúng, huống chi bọn ta từng cho mình có bổn phận trừ hung, diệt bạo?
Lôi Phong lùi lại ba bước, quát to :
– Phóng hỏa, chính do ý muốn của Minh chủ Minh chủ đã hứa lão phu là sẽ thù lao cho lão phu ba vạn lượng bạc, sao bây giờ Minh chủ lại đổ tội cho chúng?
Du Phóng Hạc cau mày, hừ một tiếng :
– Bổn tọa bình sanh hành sự quang minh lỗi lạc, có lý nào vượt ngàn dặm đến đây để làm cái điều bất nhân bất nghĩa như vậy sao? Ngươi bỗng dưng ngậm máu phun người, có biết là với cái tội đó, bổn tọa sẽ không dung thứ ngươi được không?
Lôi Phong xuất hạn ướt, rung rung giọng thốt :
– Trời! Bây giờ lão phu mới biết vị Minh chủ võ lâm là một kẻ giả nhân, giả nghĩa, một ác tặc đội lốt anh hùng, lão phu hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn hãm hại lão phu?
Một nhát kiếm bay tới, nhát kiếm do Lâm Tẩu Các phát xuất nhanh nhẹn phi thường.
Đồng thời Lâm Tẩu Các quát lớn :
– Câm ngay! Ngươi dám buông lời nhục mạ Minh chủ có chết cũng đáng đời.
Liên tiếp ba nhát kiếm nữa bay sang.
Bên mình có thanh Tử Kim Đao, Lôi Phong chẳng làm sao rút ra kịp để đối phó.
Vai của lão bị một mũi kiếm đâm trúng, máu chảy ròng rã.
Lão cứ thụt lùi, vừa lùi vừa gọi các cao thủ kia :
– Các vị đứng trơ ra đấy, để cho bọn giả nhân giả nghĩa sát hại lão phu sao?
Giang hồ không còn công đạo nữa sao?
Mấy người đi theo Du Phóng Hạc ngẩng mặt nhìn lên trời cao, xem mây bay nghiêng tai chờ một tiếng chim hót dù chim sợ lửa đã về rừng cả rồi.
Chẳng một ai nhìn Lôi Phong chẳng một ai nghe lão hét.
Chiếc áo màu đỏ của Lôi Phong đã rách bươm, máu vấy khắp chiếc mão bằng vàng bị chém sứt từng mảnh, tóc trắng phủ xõa bay phất phới theo đã di chuyển của lão.
Lôi Phong kém võ công chỉ sợ cậy nơi hỏa khí mà Lâm Tẩu Các đánh rát quá, chẳng cho lão có thì giờ xử dụng ám khí.
Như vậy, lão trong mong gì thủ thắng?
Qua mười chiêu công của Lâm Tẩu Các lão lùi mãi vừa cố tránh né những nhát kiếm, vừa sôi giận, lão thở ồ ồ như trâu xịt nước.
Sau cùng lão bật cười cuồng dại :
– Được lắm, Du Phóng Hạc! Ngươi muốn diệt ta để diệt khẩu, ta sẽ thành toàn ý muốn của ngươi!
Lão nhào tới.
Không phải lão định vồ Du Phóng Hạc mà lão nhằm mũi kiếm của Lâm Tẩu Các lao mình vào.
Mũi kiếm bay ra người nhào vô, kiếm xóc người như thui cá nướng.
Lâm Tẩu Các rút kiếm ra khỏi ngực Lôi Phong mang theo kiếm phọt mạnh, thân hình Lôi Phong cũng ngã chúi tới.
Nhưng, lão chưa chết ngay lão lại cười cuồng dại, cao giọng quát :
– Cái đuôi chuồn của các ngươi đã lộ ra rồi! Ta chết một mạng người bọn các ngươi toàn lộ chân tướng! Cái chết của ta sẽ làm sáng mắt bọn người xu phụng các ngươi! Rồi chúng có ngày ngã gục như ta, để bảo toàn cái mặt nạ của Du Phóng Hạc.
Trừ Du Phóng Hạc và Lâm Tẩu Các, những người kia đều cúi đầu.
Lôi Phong lại thở dài :
– Rất tiếc Hồng Liên Hoa vắng mặt! Nếu không thì bọn ngươi sẽ được nghe hắn nói một câu lý thú!
Lão lịm người luôn.
Châu Lệ Nhi chụp vội bàn tay Du Bội Ngọc nắm cứng lại, tay nó đẫm mồ hôi lạnh, tay Du Bội Ngọc còn lạnh hơn tay nó.
Vừa lúc đó hai đại hán từ xa chạy tới.
Chúng vận y phục chẹt màu đen, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lùng, chừng như chúng có mang mặt nạ.
Nhìn qua lối trang phục của chúng, Du Bội Ngọc biết ngay chúng la môn hạ của Du Phóng Hạc chứ chẳng phải đệ tử của Lôi Phong.
Tay mỗi tên có cầm một vật, xa xa trông như vũ khí, khi chúng đến gần, xem lại thì là một chiếc thuổng.
Lâm Tẩu Các vừa tra kiếm vào vỏ vừa ra lệnh :
– Khỏi phải đào huyệt chôn cất bọn này, hãy mang xác chúng đến bìa rừng chiếu trình cho các bộ lão Lý Độ Trấn thấy giải thích cho họ biết bọn ác đồ phóng hỏa, hủy họa tài sản của họ đã bị Minh chủ xử tử rồi, Minh chủ sẽ bồi thường hoàn toàn thiệt hại cho họ, bảo họ yên trí!
Hai đại hán nghiêng mình :
– Tuân mạng!
Từ nơi một góc tường đỗ, có tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp rồi một bóng người bật cười khanh khách :
– Hay! Hay quá! Hai tiếng bồi hoàn nghe được lắm, dùng đúng chỗ lắm!
Lâm Tẩu Các có đặt tay nơi đốc kiếm, biến sắc hỏi :
– Ai?
Người nào đó lại cười vang :
– Lâm đại hiệp làm gì sợ hãi cuống lên như thế? Già này là một phế nhân đếm từng hơi thở để chờ lúc về trong lòng đất lạnh, có đáng cho ai sợ hãi đâu? Giả như Lâm đại hiệp muốn giết luôn già để diệt khẩu, thì dễ dàng như giết một con kiến!
Đừng quá sợ Lâm đại hiệp.
Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi nhận ra âm thanh của Hồ Lão Lão, cả hai cùng giật mình.
Niềm thù hận bốc lên, Châu Lệ Nhi rung người.
Du Bội Ngọc sợ nó không dằn được tính nóng, nhìn qua thấy nó rít hai hàm răng vội nắm tay nó phòng ngừa nó vọt đi thình lình.
Bàn tay nó đã buông tay chàng, bây giờ chính chàng nắm tay nó nghe lạnh, chàng thương cảm vô cùng.
Bỗng, đôi tay của nó nóng bừng lên.
Nhưng, chàng không lưu ý đến sự biến đổi đó bởi chàng đang chăm chú nhìn Hồ Lão Lão từ chỗ nấp bước ra, miệng bà ta nhai nhóc nhách những hạt đậu phụng.
Bà vừa đi vừa nhai, chốc chốc thở dài rồi thốt :
– Già rồi, chẳng còn một cái răng ăn gì cả! Chỉ thích có mỗi một loại đậu này, đã nấu chín rồi mềm rồi, vẫn nhai cũng chẳng nát! Già rồi chẳng làm được việc gì, làm được việc nào lại thích thú vô cùng! Nghĩ ra mỗi người có tánh ý riêng, người ta già lại muốn yên thân, còn mình già rồi lại muốn làm việc này, việc nọ! Quái thật!
Quái thật!
Lâm Tẩu Các toan bước tới thị oai song thấy bà ấy quá già hầu như ngọn đèn cạn dầu, chao chao muốn tắt nên dừng lại.
Thực ra vốn là người từng trải trên giang hồ y hiểu rõ hạng người như Hồ Lão Lão, càng dính dấp vào là càng nguy hiểm, nên y tránh ra ngoài vòng dù có thua sút hai tiếng nói cũng chẳng sao.
Du Phóng Hạc biến sắc mặt, miễn cưỡng điểm một nụ cười :
– Tiền bối có phải là…
Hồ Lão Lão khoát tay, chận lại :
– Ấy chết! Du đại hiệp đừng gọi già là tiền bối chứ? Già nào có phúc phận làm tiền bối một vị Minh chủ võ lâm? Du đại hiệp gọi thế già sẽ tổn thọ mất! Hãy để cho già sống thêm đôi năm nữa để ăn thêm đậu phụng cho hả cái dạ già!
Bà nói rất chậm, nhưng kéo dài từng tiếng nói không muốn ai chận lời.
Bà thốt xong câu đó, nhìn ra phía sau Lâm Tẩu Các, đoạn từ từ thốt :
– Oai danh của Lăng Hoa Kiếm Lâm đại hiệp già từng nghe, từng ngưỡng mộ nhưng già chỉ nghe thiên hạ ca ngợi kiếm pháp của Lâm đại hiệp thôi, còn như tài ăn nói thì thú thực già chưa được biết, bây giờ nghe Lâm đại hiệp dùng hai tiếng bồi hoàn, già nghe thú vị quá! Thú vị vô tưởng đấy Lâm đại hiệp!
Lâm Tẩu Các miễn cưỡng điểm một nụ cười :
– Tại hạ chẳng rõ hai tiếng đó gợi nên niềm thích thú nhứ thế nào, tiền bối lại quá khen!
Hồ Lão Lão mỉm cười :
– Lời nói đó, hay lắm này Lâm đại hiệp! Trong trường khó khăn ứng khẩu được như vậy, kể ra cũng già dặn đấy!
Bà đưa tay chỉ một căn phố, hỏi :
– Như một hiệu tạp hóa đó, phố không lớn, song đồ vật thì nhiều, ít nhất những đồ vật trị giá trên năm ngàn lượng bạc, có đúng vậy không?
Lâm Tẩu Các cười thốt :
– Tiền bối đã ức đoán, thì có khi nào sai được?
Hồ Lão Lão tiếp :
– Tại Lý Độ Trấn, có rất nhiều hiệu buôn cỡ đó, ngoài ra còn một số người hành nghề mãi ở phương xa khi tạo được một số vốn khả quan, trở về đây dưỡng già, tất cả đều tiêu tan tài sản trong cuộc hỏa hoạn này, thiệt hại chung linh phỏng có mấy mươi vạn lượng bạc. Có đúng vậy không?
Lâm Tẩu Các gật đầu :
– Tại hạ cũng nghĩ như thế!
Hồ Lão Lão tiếp :
– Mấy mươi vạn lượng đó! Lẽ ra thì Minh chủ phải bồi hoàn một số bạc lớn lao như vậy, mà các hạ lại thốt hai tiếng bồi hoàn mau mắn quá, dễ dàng quá! Già tưởng số bạc đó do kẻ nào khác phải chịu chứ không do Minh chủ chi ra, phải không?
Bà không đợi nghe Lâm Tẩu Các nói gì, bật cười khanh khách tiếp :
– Bồi hoàn cách nào? Ai sẽ đảm nhận bồi hoàn? Còn ai vào đó nữa ngoài Lôi Phong, Đường chủ Phích Lịch đường phải không? Lôi Phong có gia tư bằng trăm vạn tại Giang Nam khác tân gia tư đó, sau khi bồi hoàn Lý Độ Trấn rồi cũng còn thừa mấy mươi vạn, Minh chủ là người có thân phận cao làm cái việc bồi hoàn đó, vừa được tiếng là đại nhân đại nghĩa, lại vừa được hưởng cái số thừa hơn mấy mươi vạn, thiết tưởng cũng là việc nên làm lắm chứ! Già đây sống nay chết mai cũng còn thấy ham làm, huống hồ những người còn mạnh khỏe?
Lâm Tẩu Các biến sắc.
Tuy nhiên lão cố gữ bình tĩnh, điềm nhiên thốt :
– Tiền bối đùa cho vui đấy thôi!
Du Phóng Hạc cười nhạt :
– Nếu phu nhân thấy thích tại hạ xin nhường cái việc đó lại cho phu nhân làm!
Hồ Lão Lão kêu lên :
– Chết! Chết! Sao Minh chủ lại gọi là phu nhân? Lúc nhỏ không lấy chồng, thích sống bông lông, lúc già muốn lấy chồng thì không có chồng mà lấy! Cái tiếng phu nhân đó chẳng bao giờ già được hân hạnh khoát vào mình rồi!
Du Phóng Hạc cười nhẹ :
– Thế thì tại hạ gọi là cô nương vậy! Cô nương đến đây có điều gì phân phó xin cứ nói, tại hạ nhất nhất sẽ tuân theo!
Hồ Lão Lão vỗ tay bốp bốp, cười lớn :
– Cô nương? Ít nhất năm nay già cũng trên sáu mươi tuổi rồi, trong thời gian sáu mươi năm đó, già chưa nghe ai gọi già bằng cô nương cả! Ai gọi già là cô nương già khoái trá vô cùng! Già có cảm tình với người đó ngay! Minh chủ tin đi già rất có cảm tình, nhất định không gây khó khăn gì cho Minh chủ đâu!
Du Phóng Hạc cười nhẹ, không nói gì nữa.
Một Ảnh Tử?Đồ đứng bên cạnh Du Phóng Hạc không dằn được tánh nóng, hét lớn :
– Minh chủ là bậc khoan nhân đại độ song bà cuồng ngạo quá đáng lý phải trừng trị bà, nghĩ vì bà cao tuổi nên tha cho, biết thân thì giữ mồm giữ miệng, nếu không thì sẽ biết thú vị đấy!
Hồ Lão Lão cười vang :
– Bình sanh già đã nếm mùi thú vị quá nhiều, bởi nếm quá nhiều nên không muốn nếm nữa! Đừng nói gì trước một số anh hùng hào kiệt thượng đỉnh võ lâm, chỉ đối trước một Vô Ảnh Tử Đồ Phi, già cũng đủ ngán lắm rồi! Yên trí! Yên trí! Già chẳng dám trêu những bậc đại hiệp như Vô Ảnh Tử Đồ Phi đâu!
Đồ Phi hừ một tiếng :
– Vậy là khôn đấy!
Hồ Lão Lão thở dài :
– Tuy nhiên đã đến lúc già chán sống, già muốn chết lắm song chẳng làm sao chết được! Giả như các vị có lòng hào hiệp, thành toàn cho già cái ý nguyện đó già cảm kích biết bao?
Đồ Phi nhìn sang Du Phóng Hạc muốn hỏi ý của Du Phóng Hạc xem phải đối phó với Hồ Lão Lão như thế nào, và y cũng muốn hỏi Du Hóng Hạc có hiểu lai lịch của Hồ Lão Lão không?
Nhưng Du Phóng Hạc điềm nhiên đến lạnh lùng, không hề tỏ vẻ gì quan tâm đến sự tình.
Trong khí đó Hồ Lão Lão lại ngồi xuống lấy đậu phụng luột ra nhai, chừng như thách thức, chờ đợi, chẳng hề sợ sệt.
Đồ Phi đằng hắng một tiếng, bật cười hắc hắc :
– Bà đã biết danh hiệu của ta, bà lại biết luôn tại hạ chẳng làm gì hại bà nên bà buông lung cuồng dại, muốn nói sao thì nói phải không? Nếu tại hạ nổi giận giết bà, thì sau này giang hồ sẽ cười chê tại hạ hẹp hòi cố chấp, đến không dung nổi một lão bà gần kề miệng lỗ!
Hồ Lão Lão bật cười khanh khách :
– Già cứ tưởng Đồ đại gia là bậc anh hùng, có dư can đảm ngờ đâu chỉ là một người quen hống hách bằng mồm, bằng miệng nhưng gặp việc rồi lại sợ hãi đến rút cổ co đầu? Sợ gì lại đến cả một lão bà gần đất xa trời? Nếu ngày sau giang hồ biết được thì Đồ đại gia đi đến đâu mà chẳng bị thiên hạ nhe răng ra cười cho đến đó?
Lâm Tẩu Các nhìn sang hướng Đại Hồ Tử cả hai cùng nhếch mép cười nhẹ.
Nụ cười của họ như mồi lửa châm thêm vào thùng dầu đang sôi sục tâm tư Đồ Phi.
Y biết rõ lão bà có chỗ cậy, bà chẳng phải tay vừa y cũng biết luôn bọn Lâm Tẩu Các đang chờ y làm một việc dọ đường để xem võ công của lão bà như thế nào.
Nhưng sự hiểu biết đó không làm sao ngăn trở cơn giận sôi bừng được, mà giận là mất khôn.
Y hét lên một tiếng lớn nhún chân nhảy vọt đến trước mặt Hồ Lão Lão đồng thời quát lớn :
– Bà muốn chết, vậy hãy để bọn ta cho chết, đừng oán trách tại hạ tàn nhẫn!
Đã có ngoại hiệu là Vô Ảnh Tử tức nhiên Đồ Phi phải có thân pháp nhanh phi thường.
Thanh đao trong tay y chớp theo liền, song đao vừa chớp lên, Đồ Phi rú lên một tiếng đảo thân hình trên không nhào trở lại khi đáp xuống một bàn tay bóp nơi yết hầu ngực y phồng lên xọp xuống rất nhanh đôi mắt trợn trừng.
Không ai thấy Hồ Lão Lão xuất thủ như thế nào.
Bà vẫn ngồi nguyên tại chỗ, miệng vẫn nhai đậu phụng luộc.
Mọi người nhìn nhau xám mặt, cùng chăm chú nhìn Hồ Lão Lão.
Hồ Lão Lão thở dài :
– Đáng thương cho cậu bé! Vì ham ăn một hạt đậu dám toan giết già để giành giật! Đã muốn ăn sao chẳng nuốt đi? Hạt đậu ngon lắm đấy! Đừng bỏ rất uổng đấy!
Bây giờ bọn Lâm Tẩu Các mới biết là bà nhân lúc Đồ Phi hét, mồm há rộng, phóng một hạt đậu vào đó, đậu ấm ứ tại yết hầu, làm Đồ Phi uất nghẹn.
Hạt đậu bay tới có áp lực rất mạnh, đẩy bật Đồ Phi lộn nhào trở lại!
Du Bội Ngọc thầm nghĩ :
– Xử dụng ám khí tài tình như thế bà ta quả thật là một con người đáng sợ!
Đường Vô Song còn kém xa!
Chàng trực nhớ ra hai hôm nay tên Đường Vô Song giả hiệu vắng bóng.
Muốn khám phá bí mật của Du Phóng Hạc phải bắt đầu từ Đường Vô Song giả hiệu, chỉ có một bằng chứng đó là cụ thể cho chàng, vì bận lo việc người chàng quên mất việc của mình!
Châu Lệ Nhi đổ mồ hôi lạnh ướt tay!
Nếu trước đó nó liều lĩnh nhảy đón vồ Hồ Lão Lão thì nó phải bị hại rồi!
Đồ Phi xuất hạn ướt mình quăng thanh đao xuống đất, dùng cả hai tay bóp chân ngang cần cổ, gào lên với giọng khàn khàn :
– Hạt đậu! Hạt đậu…
Hồ Lão Lão mỉm cười :
– Nó nằm tại yết hầu của Đồ đại gia phải không? Tại sao đại gia không khạc nó ra?
Đồ Phi đưa ba ngón tay vào miệng, cố móc hạt đậu y vừa khạc, vừa móc, ba ngón tay to lớn quá không chui vào cổ họng được, y khạc, y cố móc, nước mắt nước mũi đổ ra ròng ròng.
Y lại gào, lại khạc, lớ quớ cách nào hàm răng phập vào nhau ba ngón tay đứt lìa, máu chảy đỏ cả cánh tay tràn đầy miệng.
Cuối cùng y ngã xuống…
Miệng y cứ phun máu, tay y cứ vung vung trong không gian.
Hướng Đại Hồ Tử bước tới toan mang Đồ Phi đi, nhưng vừa bước tới một bước lại lùi liền ba bước nhìn sang Lâm Tẩu Các, y hấp tấp hỏi :
– Hạt đậu có độc?…
Lâm Tẩu Các gật đầu không nói gì.
Có tiếng nhóc nhách vang lên.
Đồ Phi nhai cả mấy ngón tay của y, chừng như chất độc hành hạ đau đớn quá, y phải nghiến răng cho đỡ đau.
Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh không ai dám nhút nhít mà cũng không dám nói tiếng gì.
Hồ Lão Lão lại cười thốt :
– Hạt đậu béo lắm! Thảo nào mà Đồ đại gia lại chẳng muốn ăn?
Mặt Đồ Phi bây giờ như nhuộm máu.
Y nhai, y ngấu nghiến một lúc rồi miệng bất động tay cũng bất động, chỉ còn lồng ngực là hoi hóp nhẹ thôi.
Hồ Lão Lão thở dài :
– Không ngờ một người có thanh danh to lớn như một Ảnh Tử Đồ Phi đại gia lại không chịu nổi một hạt đậu!
Du Phóng Hạc thở dài :
– Thì ra, Hồ Lão Lão giá lâm tại chốn này!
Mọi người rú lên kinh khiếp hi nghe ba tiếng Hồ Lão Lão mặt người nào cũng chẳng còn hạt máu.
Hồ Lão Lão cười vang :
– Nghe ngươi nói ai cũng tưởng là ngươi chỉ mới nhận ra già đây thôi!
Du Phóng Hạc lướt qua sự nhận xét của Hồ Lão Lão :
– Tại hạ có mắt không tròng vạn mong tiền bối thứ tội!
Hồ Lão Lão nhìn Du Phóng Hạc như nhìn một kẻ bà mới gặp lần đầu, chừng như bà có vẻ kinh ngạc.
Du Phóng Hạc vẫn cười song khó giấu nổi bối rối, lão mất tự nhiên trước ánh mắt của Hồ Lão Lão.
Cuối cùng Hồ Lão Lão thở dài, lắc đầu :
– Ngươi xứng đáng là một nhân vật khó hiểu nhất! Đến già đây còn không hiểu ngươi nổi, thì ai hiểu nổi ngươi! Vừa rồi ngươi cố ý mượn tay gì sát hại Đồ Phi bây giờ Đồ Phi chết rồi ngươi lại giả vờ không biết ta là ai? Mãi mãi sau cùng mới buông mấy tiếng hững hờ, lạc lõng…
Du Phóng Hạc cười nhẹ :
– Nhưng tại hạ… thực sự…
Hồ Lão Lão cười lạnh :
– Thực sự, ngươi vừa nhận ra già thôi! Hai mươi năm trước ngươi đã biết già rồi, dù già có thay đổi như thế nào ngươi cũng vẫn nhận ra chứ! Hà huống già và ngươi là chỗ giao tình?
Nụ cười trên môi Du Phóng Hạc như cố đọng lại vì già lạnh, vẻ biến đổi đó chẳng ai thấy nhưng Du Bội Ngọc thấy.
Châu Lệ Nhi cảm thấy đôi tay lạnh của Du Bội Ngọc vụt nóng lên.
Nó còn nghe con tim chàng đập mạnh, thân hình chàng rung mạnh.