Huyết Nhiễm Tinh Khôi

Chương 11: Chuyện xưa nhớ đến mà đau lòng



“Boong… boong… boong….”

Tiếng chuông ngân lên ở một ngôi chùa cách đó không xa, báo hiệu giờ Hợi (*)
đã đến. Tính ra thời gian ta xuất cốc cũng gần hai canh giờ, có khi sư
phụ đã phát hiện ra rồi.

Mẫu thân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trì hoãn ở bên ngoài lâu sợ là gió đêm sẽ ảnh hưởng xấu đến tình trạng
của người. Ta bèn chuẩn bị nói lời từ biệt với Huyền Cơ lão đầu. Lão
cũng vừa mới nói cho ta biết cái tên đó, tránh cho ta lại tưởng lão là
kẻ vô danh.

(*) Giờ Hợi: 21h – 23h.

“Nha đầu, không phải nhà ngươi ở ngoại thành đấy chứ? Một mình ngươi có khiêng nổi bà ấy hay không?”

“Hiện tại tiểu nữ đã khôi phục thể lực. Hơn nữa, mẫu thân tiểu nữ thật ra so
với tiểu hài tử còn không có nặng hơn bao nhiêu. Dùng khinh công bay một chút là về đến nhà thôi. Chỉ là…” Ta hướng tầm nhìn về phía hai thân
thể nữ nhân đang dựa vào nhau ngáy khò khò bên kia, bất đắc dĩ thở dài.

“Phiền lão bá đưa hai người bọn họ đến nơi an toàn một chút. Dù gì bọn họ cũng là nữ nhi, danh tiết rất quan trọng.”

Huyền Cơ lão đầu bày ra vẻ mặt gian tà: “E hèm, nha đầu ngươi không sợ lão nhân ta nổi lên sắc tâm với bọn chúng hay sao?”

“Tiểu nữ tin rằng, lão bá là chính nhân quân tử.”

Nghe ta nói thế, lão đầu vuốt chùm râu xồm xoàm trên mặt vẻ hài lòng, nở ra
một nụ cười tươi rói làm vết sẹo nằm ở đuôi mắt chảy dài.

Ta cõng mẫu thân trên lưng, một đường hướng Noãn Vân Cốc phía bắc Vạn Khang thành, phi thân trở về.

Trước khi rời đi, ta còn nghe thấy lời của Huyền Cơ lão đầu vọng lại ở sau
lưng: “Tiểu nha đầu, ta làm trù sư (**) ở Bát Mái Tự, nếu ngươi cần giúp đỡ thì hãy đến đó tìm ta.”

(**) Trù sư: Đầu bếp nam.

Huyền Cơ lão đầu hai tay chóng nạnh đi một vòng quanh Lãnh Ngạo Tuyết và Y Duyên, cất giọng bình phẩm.

“Hai người các ngươi, khi không lại tự đi rước phiền toái vào mình. Hiện tại thì hay rồi, phơi mình giữa đường cái, còn ra cái thể thống gì. May cho các ngươi hôm nay gặp được quý nhân là ta, bằng không sau này đừng mơ
mà xuất giá.”

Nói rồi lão tìm một sợi dây leo cột hai người đó
lại, đặt lên tấm ván to dựng ở đầu tường. Cố định thêm một đoạn dây vào
tấm ván, thong thả kéo xoèn xoẹt đi tìm khách điếm gần nhất.

Con
đường thoáng chốc vắng tanh, không đèn đóm, không người qua lại. Trong
vòng bán kính ba dặm, e là sẽ không có một bóng người, nhà nhà đều đóng
cửa kín mít, vì sợ yêu quái tìm đến. Ngay cả ánh trăng cũng lặn khuất
sau những đám mây, nhất thời bóng tối ngự trị.

Một chiếc khăn lụa lặng lẽ nằm im trên mặt đất, cơn gió nhè nhẹ lướt qua, thổi lớp bụi li
ti dưới đất bám vào mặt khăn. Mùi đàn hương tự nhiên hòa quyện trong
gió, mang theo bàn tay sạch sẽ với các khớp xương tinh tế, chậm rãi nhặt chiếc khăn lên khỏi mặt đất.

Nhìn qua thì đó là một bức thêu,
nhưng còn huyền diệu hơn cả bức họa được vẽ từ tinh túy của thiên nhiên. Cho thấy tài năng thêu thùa của người này đã đạt đến trình độ thập toàn thập mỹ.

Đặc biệt là hình ảnh thiếu nữ múa kiếm, tựa như trích
tiên hạ phàm, tinh khôi không vướng chút bụi trần. Nàng uyển chuyển di
động đường kiếm. Dù trên thực tế là bất động, nhưng bất kì người nào
nhìn vào đều như hoa mắt tưởng tượng cảnh thiếu nữ đang thực sự múa kiếm trước mặt mình, cỡ nào câu hồn đoạt phách. Xung quanh là hoa đào nở rộ, thực khiến lòng người trở nên ấm áp lạ thường.

Một góc của
chiếc khăn còn thêu lên ba chữ “Bạch Nhược Ca”. Thường thì vị trí đó là
để đề lạc khoản, tức tên tuổi của người tạo ra tác phẩm đó. Nhưng nhìn
qua có thể đoán được, ba chữ nhỏ này không phải chỉ danh người thêu ra
nó, mà là tên của thiếu nữ trong trong bức thêu.

“Bạch Nhược Ca.” Các ngón tay tinh xảo của nam tử vuốt nhẹ những hạt bụi dính trên khăn
lụa. Hai cánh môi sau chiếc mặt nạ lạnh băng vừa phát ra ba chữ kia, như có như không.

Hắn cẩn thận gấp khăn lại thành hình tam giác, bảo quản ở trong ngực tấm trường bào màu bạc. Lưu lại hương thơm tựa như
sương, như tuyết, như ánh ban mai của người con gái ấy. Khóe môi nam tử
bất giác giãn ra, ngay cả chính hắn cũng không hề nhận thấy.

Kể từ thời khắc đó, chiếc khăn này sẽ còn lưu giữ thêm mùi hương của hắn.

Trong khoảng thời gian một trái sung rụng tiếp đất, thanh âm bén nhọn lạnh
lùng của nam tử áo bạc bỗng xuyên qua lớp mặt nạ bóng loáng, vang lên
giữa không trung:

“Thiết Hồn!”

Một bóng áo đen khác nhẹ như lông vũ đáp xuống cạnh hắn, chắp hai tay đáp:

“Có thuộc hạ!”

“Theo dõi nữ nhân đó, trên người nàng ta có linh khí của Mị Cơ. Chỉ cần phát
hiện ra con chim ham chơi kia, lập tức bắt nó trở về U Tinh giáo gặp
ta!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Vừa dứt lời đã không thấy
bóng dáng của gã ám vệ Thiết Hồn đâu. Nam tử vừa ra lệnh cũng vô thanh
vô thức biến mất như một làn khói.

Đoạn đường yên tĩnh được một
lúc thì lại xuất hiện thêm một nhân vật khác. Đoán chừng bây giờ cũng
chỉ có hắn dám một mình chạy đến chỗ này, nơi mà chỉ trong một buổi tối
đã xảy ra đủ thứ chuyện.

“Quái…! Sao lại lặng ngắt như tờ thế này? Yêu quái đâu? Lãnh đại tiểu thư đâu?”

“Cái rắm khố! Đến một con ruồi cũng chẳng có. Lẽ nào Báo Săn ta lại tới chậm một bước?”

“Tức chết đi được! Cứ tưởng đêm nay sẽ đào được một mỏ lớn. Ông trời đúng là không chịu giúp ta. Ta nhổ! Ta nhổ!”

Công Tôn Tài vừa chỉ tay lên trời vừa mắng chửi, dậm chân, nước bọt văng
tung tóe. Đúng lúc đó, trên trời liền xuất hiện một đạo thiên lôi đánh
xuống cái cây trước mặt hắn, ánh quang chớp giật kinh người. Thân cây
phía trước “rắc” một tiếng liền chẻ ra làm đôi. Công Tôn Tài mặt tái
mét, vội như con rùa rụt cổ, chạy thục mạng khỏi đó.

Trời nổi
giông lớn, một đêm mưa rằm tháng Tám, cơn mưa kéo dài suốt đêm không
dứt, như điềm báo trước một luồng phong ba sắp ập tới.

Hiện tại
ta đang bị sư phụ nhốt trong phòng, tất cả các cửa đều khóa chặt. Lúc ta đưa mẫu thân trở về, sư phụ vừa nhìn thấy tình trạng của mẫu thân,
người đã nổi trận lôi đình, tách rời hai mẫu tử chúng ta.

Ta
biết bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, ta không mong sư phụ có thể tha thứ cho ta. Ta chỉ lo đến tình hình sức khỏe hiện giờ của mẫu
thân. Nếu người có mệnh hệ gì thì bản thân ta có chết cũng không hết ân
hận.

“Tiểu Linh Tước, ta phải làm sao đây? Ngươi không thể tưởng
tượng nổi tối nay ta đã trải qua chuyện gì đâu. Ta mong tất cả chỉ là
mơ, là một cơn ác mộng mà thôi.”

Ta gục đầu lên chiếc bàn dùng để đỡ giỏ tre mà Nhược Ảnh tỷ đan cho con chim hoàng anh ngủ, nước mắt
giàn giụa thi nhau chảy không ngừng. So với cơn mưa bên ngoài sơn cốc
còn muốn tầm tã hơn. Ta không sao khống chế được nỗi lo âu lúc này.

Tiểu Linh Tước mở to hai viên ngọc linh động, chăm chú nhìn ta, một bộ rất
muốn lắng nghe tâm sự của ta. Nhưng nó chỉ là một con chim nhỏ yếu đuối, có thể giúp được gì chứ?

“Ta biết rằng ngươi không thể nghe
hiểu được những gì ta nói, cũng không có biện pháp giúp ta. Nhưng ngay
lúc này, chỉ có mình ngươi ở trong căn phòng này với ta… Tiểu Linh
Tước, ngươi có biết không? Ta đã rất vui, rất hạnh phúc khi được có mẫu
thân. Dù người không phải mẹ ruột của ta, nhưng người luôn mang đến cho
ta cảm giác ấm áp.”

Tiểu Linh Tước nhảy nhảy lên tay ta, cất giọng bé xíu kêu “pi pi”, ta ưu sầu vuốt vuốt bộ lông của nó. Chậm rãi nói tiếp.

“Ta thích nhất là ăn những món do mẫu thân nấu, cho dù chúng chỉ là rau hay là dưa, những thứ đạm bạc thôi. Ta luôn rất thích được chơi cùng mẫu
thân, nghe người đánh đàn, xem người nặn tượng, trồng hoa cùng người,
học múa từ người, luận văn thơ với người… Mẫu thân ta kể chuyện rất
hay, đêm đến còn hát ru cho ta ngủ. Giọng hát tuyệt diệu ấy của mẫu thân khiến tâm hồn ta trở nên yên bình hơn bao giờ hết.”

“Sâu thẳm
trong tim, ta đã luôn khao khát, tham luyến hơi ấm và ôn nhu từ một
người mẹ như vậy, rất rất lâu trước đây. Thế nhưng… thế nhưng mẫu thân của ta, tại sao lại phải chịu sự tra tấn khủng khiếp đó? Tiểu Linh
Tước, ngươi không biết đâu… Cái thứ dày vò mẫu thân ta, chính là Tương Tư Cổ! Sư phụ, sư huynh và cả mẫu thân ta đều biết, nhưng họ lại giấu
ta. Tại sao? Nếu hôm qua ta không gặp Huyền Cơ lão bá, thì suốt đời này
ta cũng không biết được sự thực. Sao lại là loại độc không có thuốc giải đó? Bà ấy đã làm gì sai chứ? Rốt cuộc kẻ nào tàn nhẫn lại hãm hại bà ấy thành ra như vậy?”

Tiểu Linh Tước dụi dụi cái đầu bé xíu vào lồng ngực ta, như để an ủi trái tim đang thổn thức của ta lúc này.

“Ta chỉ muốn được ở bên cạnh mẫu thân ta mà thôi, nghèo cũng được, đói cũng được, ta chỉ muốn có mẹ như bao đứa trẻ khác thôi. Tại sao ông trời ban cho ta hạnh phúc, lại nhanh như vậy mà tước đoạt đi? Ngươi nói ta phải
ngồi yên nhìn mẫu thân ta bị cổ độc tra tấn ư? Không! Ta không muốn điều đó! Ta phải làm thế nào để cứu mẫu thân của ta đây? Tiểu Linh
Tước…?!”

Bên ngoài cánh cửa, Bạch Dương đứng yên lặng nghe
thanh âm Nhược Ca nghẹn ngào vừa nói vừa khóc nấc lên. Hắn muốn chạy vào ôm đồ nhi của hắn, kể hết cho nó biết… Là do Lãnh Dạ Ly, Diệp Tố Cầm, Thiên Lãnh Giáo, những kẻ đã huyết tẩy cả Lam gia, dồn mẫu tử nó vào
chỗ chết. Nhưng Bạch Dương đã cắn răng kìm nén, hắn nhớ tới lời hứa của
mình với Lam Tố Tình, tuyệt đối sẽ không nói hết sự thật cho Nhược Ca.
Để con bé một đời an nhàn, không vướng bận bởi thù hận.

Bạch
Dương lặng lẽ đi vào động băng, túc trực bên cơ thể Lam Tố Tình. Hơi thở nàng suy yếu dần, không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa. Hắn nhốt
Bạch Nhược Ca trong phòng một mình để tiểu đồ đệ của hắn không phải tận
mắt chứng kiến cảnh mẹ ruột chết thảm.

Bạch Dương lẳng lặng đưa
tay xoa lên hai gò má gầy guộc của Lam Tố Tình, lòng hắn cũng chìm xuống đáy biển sâu thăm thẳm, u tối, lạnh lẽo, cô độc, đau đớn đến khó thở.

Hắn nhớ đến đoạn quá khứ của hắn và nàng, đã từng rất đẹp, cũng từng rất đau…

Năm Tố Tình tám tuổi, Lam lão bá đưa nàng đến bái sư phụ hắn học nghệ. Từ đó, hắn quen nàng.

Nàng là một tiểu cô nương thông minh, hoạt bát, đáng yêu, không giống các
tiểu thư kiêu kì khác. Nàng học thứ gì cũng rất nhanh, nhất là cầm nghệ. Bạch Dương thường hay say sưa mất hồn bởi tiếng đàn của nàng.

Nhưng Lam Tố Tình chỉ học tập trong Noãn Vân cốc sáu năm, sáu năm sau thì Lam lão bá liền đón nàng về nhà.

Từ đó Bạch Dương không còn được gặp nàng nữa. Hắn đã tương tư nàng hằng ngày, hằng đêm.

Lễ cập kê của nàng, Lam lão bá gửi thiệp mời đến Noãn Vân cốc, cuối cùng
hắn cũng có cơ hội gặp lại người con gái hắn thầm thương trộm nhớ. Có lẽ nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.

Nhưng ngày Bạch
Dương đến Lam gia, hắn nhìn thấy bên cạnh nàng xuất hiện một thiếu niên
khôi ngô tuấn tú. Nàng mỉm cười với y, vì y mà đàn một khúc nhạc say đắm lòng người.

Kể từ lúc hắn bước vào Lam phủ, nàng chưa hề nhìn hắn lấy một lần.

Thiếu niên lạ mặt kia nghe nói là một đứa trẻ đáng thương, y cùng biểu muội
Diệp Tố Cầm phải bán thân ở chợ nô lệ để kiếm bạc chôn cha mẹ qua đời vì tai nạn. Trên đường từ Noãn Vân cốc trở về, xe ngựa Lam gia đi ngang
qua, Lam Tố Tình vừa nhìn thấy cảnh đó liền nài nỉ cha nàng cứu giúp.
Thế là Lam lão bá đón hai đứa trẻ ấy về Lam gia. Tên y gọi là Lãnh Dạ
Ly, y làm người hầu ở Lam phủ một thời gian, ai nấy đều rất quý mến. Bởi Lãnh Dạ Ly không chỉ giỏi mọi việc trong phủ mà còn khéo đối nhân xử
thế. Đặc biệt được lòng tiểu thư Lam Tố Tình.

Không hiểu sao ánh
mắt của Bạch Dương vừa chạm vào y thì đã cảm nhận thấy một điều bất an.
Nhưng cứ hễ hắn nói một câu không tốt về Lãnh Dạ Ly thì liền hứng ngay
vẻ mặt khó chịu của Lam Tố Tình.

Không biết từ bao giờ mà Tình nhi đáng yêu của hắn không còn cười với hắn nữa.

Cứ thế cho đến một ngày, Lam Tố Tình khoe với hắn chuyện Lãnh Dạ Ly đã cầu hôn nàng, còn tặng nàng tín vật của mẫu thân y để lại. Trái tim hắn lúc đó như vỡ ra thành ngàn mảnh. Nhưng nhìn thấy niềm hạnh phúc trong ánh
mắt nàng, hắn đã quyết định buông tay để nàng đến với y.

Tuy
nhiên, hết lần này đến lần khác, hắn không sao buông xuống được tảng đá
đè nặng trong lòng. Một tảng đá do tình yêu suốt chín năm qua tích tụ mà thành.

Một hôm, Bạch Dương vô tình phát hiện ra bí mật của Lãnh
Dạ Ly. Thực ra y có mối thù với cha nàng, Lam lão bá. Y thâm nhập vào
Lam gia cũng là chực chờ thời cơ tốt lành để trả thù. Ở bên ngoài, Lãnh
Dạ Ly còn nuôi một thế lực hắc ám.

Nhưng cuối cùng Bạch Dương
vẫn đến chậm. Một toán hắc y nhân đêm khuya thanh vắng đã đột nhập Lam
phủ, thảm sát toàn gia, phóng hỏa thiêu rụi mọi thứ. Bạch Dương lao mình vào biển lửa cứu thoát Lam Tố Tình, đưa nàng trốn khỏi sự truy giết của lũ ác nhân đó.

Dù tận mắt nhìn thấy dung mạo kẻ cầm đầu chính là Lãnh Dạ Ly, nhưng Lam Tố Tình vẫn một mực không tin, liên tục phủ nhận.

Bạch Dương đưa nàng đến Noãn Vân cốc trú ngụ. Những tưởng nàng có thể quên
được y. Không ngờ khi nàng vừa phát hiện bản thân đã mang trong mình
giọt máu của y, thì đã lén trốn ra khỏi cốc một mình.

Lam Tố Tình tự mình đi tìm Lãnh Dạ Ly, mà Bạch Dương cũng sốt sắng đi tìm nàng.

Nàng theo lời hẹn của Diệp Tố Cầm đến một tửu lâu, nhưng Lãnh Dạ Ly không hề xuất hiện. Thay vào đó, Diệp Tố Cầm công khai mối quan hệ giữa ả ta với biểu ca Lãnh Dạ Ly, như thể bóp chết trái tim nàng.

Diệp Tố Cầm giăng bẫy lừa Bạch Dương, nói là Lam Tố Tình đang ở trong tay ả, không
muốn nhặt xác nàng thì hãy tự phế đi võ công của mình. Bạch Dương sợ
người con gái mình yêu chịu thương tổn, nên đã y lời mà làm theo.

Nhưng hóa ra đó lại là kế trong kế, một mũi tên trúng hai đích.

Diệp Tố Cầm đem hai con tin ra uy hiếp lẫn nhau, cho hắn và nàng nuốt
độc dược trước, sau đó ép Lam Tố Tình cầm dao đi ám sát Lãnh Dạ Ly, ả
mới giao ra thuốc giải cho sư huynh nàng.

Lam Tố Tình sau khi
biết được toàn bộ sự thật, biết nam nhân nàng yêu đã phản bội nàng, hoặc có thể là y chưa từng yêu nàng. Đứng trước tính mạng của sư huynh, nàng đã quyết định đi lấy mạng Lãnh Dạ Ly. Dù biết tất cả là cái bẫy, nàng
vẫn muốn gặp mặt Lãnh Dạ Ly một lần cuối, để nghe chính miệng y thừa
nhận… y có hay không yêu nàng?

Sự việc diễn ra ở Vọng Nguyệt
lâu, kĩ viện nổi tiếng bậc nhất Vạn Khang thành. Lam Tố Tình ăn vận y
phục mỏng manh, đeo lên mạng che mặt, múa một vũ khúc quyến rũ toàn bộ
nam nhân có mặt ở đó. Vị khách ở trong một căn phòng thượng hạng đã ra
giá cao để nàng lên phòng hầu hạ y một đêm. Y chính là Lãnh Dạ Ly.

Lam Tố Tình thủ sẵn dao trong người. Nhưng khi vừa đẩy cửa vào phòng lại
nhìn thấy một màn ân ái giữa Lãnh Dạ Ly và Diệp Tố Cầm. Mà nam nhân kia
dường như đã say tới mức không nhận ra ai đến.

Tố Tình không giữ được bình tĩnh, nàng vung dao về phía Lãnh Dạ Ly, toan đâm vào ngực y.

Chợt con dao bị y bắt được, y đẩy ngã nàng xuống đất. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn
chòng chọc vào nàng. Lam Tố Tình căm phẫn ôm đầu gào thét như phát điên.

Lãnh Dạ Ly bỗng quay người lấy trong rương ra một chiếc lọ. Y bước về phía
nàng, nâng cằm nàng lên, thô lỗ bóp cho miệng Lam Tố Tình há ra. Y hung
hăng đổ thứ trong lọ vào cổ họng nàng.

Diệp Tố Cầm ở một bên vẻ
mặt vui sướng đến cực điểm, ả ta hả hê thưởng thức một màn kịch do chính ả dựng nên, và mọi thứ đều diễn biến thuận như những gì ả mong muốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.