Huyết Long Tuyệt Kiếm

Chương 2: Lưu lạc giang hồ



Sau những tai biến dồn dập quá sức đau buồn, đã có lúc Đoàn Trung Ngọc muốn chạy đi để thoát khỏi cảnh ngộ. Nhưng giây phút ấy, hình ảnh phụ mẫu chàng bị thảm sát trong đêm đông tuyết phủ, rồi ngọn lửa hỏa thiêu Đoàn gia trang cùng với những xác gia nhân, như kéo chàng dậy để thoát khỏi sự thất vọng cùng đường mà trước mắt phải tìm cách trả thù, tìm cách diệt bọn người bịt mặt ác ma đó.

Trung Ngọc cố nuốt đi bao lệ sầu, rời bỏ gia trang để tìm phương cách trả mối thù nhà.

Nhưng từ trước đến nay, Trung Ngọc ít rời gia trang, bởi vậy cũng rất ít người biết mặt chàng.

Thị trấn Nguyên Dương rất rộng, nên khi rời vùng tọa lạc của Đoàn gia trang thì Trung Ngọc hoàn toàn không còn ai nhận diện được mặt.

Rồi chàng cứ lầm lủi đi xa, sống lây lất như một kẻ nghèo hèn yếu đuối qua ngày tháng. Một hôm, Trung Ngọc sang đến thị trấn Châu Nam, thấy nhiều người bu xem sơn đông mãi võ, nên chàng cũng chen vào để xem.

Lão nhân đánh phèn la để kêu gọi mời mọc khách xem, còn cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang biểu diễn múa đao. Những đường đao của cô ta biểu diễn rất xuất sắc. Hơn nữa, cô gái cũng có khuôn mặt và thân hình khá đẹp nên được người xem hoan hô cổ động nồng nhiệt. Riêng Trung Ngọc cũng ngẩn ngơ nhìn cô gái.

Thấy được cổ động và người xem khá đông, lão nhân và cô gái rất vui mừng, nhưng tiền thu lại chẳng được bao nhiêu, vả lại trời sắp tối nên họ ngừng biểu diễn để thu dọn đồ đạc để nghỉ ngơi.

Người xem đã đi hết, chỉ có lão nhân và cô gái lúi húi thu dọn nên Trung Ngọc sau một lúc suy nghĩ, liền đến bên lão nhân, nói :

– Tiểu điệt có thể giúp được gì cho lão nhân không?

Lão nhân ngước nhìn chàng, đáp :

– Không, không có gì đâu.

Trung Ngọc vẫn nói tiếp :

– Để tiểu điệt giúp thu dọn đồ đạc cho nhé!

Không đợi sự đồng ý, Trung Ngọc nhanh tay giúp hai người thu dọn mọi thứ rất gọn gàng.

Lão nhân gục gật đầu, nhìn chàng, hỏi :

– Cậu có muốn theo nghề mãi võ với chúng tôi không?

Trung Ngọc vui mừng đáp :

– Được thế thì hay quá! Tiểu điệt thích việc này lắm!

Vậy là từ hôm đó, Đoàn Trung Ngọc đã là người giúp việc cho lão sơn đông mãi võ. Bởi ý của Trung Ngọc là nương tựa vào toán mãi võ này để chàng đi đây đi đó tìm kẻ thù và kiếm phổ đã bị cướp.

Cuộc sống lênh đênh này, Trung Ngọc cũng mau quen, bởi cô Mã Kiều Thanh, lúc rảnh rỗi không biểu diễn thường cùng chàng chuyện trò rất thân mật.

Hôm nay, sau khi dọn dẹp thì trời đã tối. Họ lại về lữ quán ăn bữa tối và chàng cùng lão nhân Mã Kim Tiêu, phụ thân của Mã Kiều Thanh, chuyện trò một lúc là nghỉ ngơi qua một ngày làm việc mệt nhọc.

Lão cũng không quên qua phòng bên săn sóc cho Kiều Thanh rồi về phòng với Trung Ngọc.

Đến nửa đêm, Trung Ngọc chợt thức giấc không thấy lão nhân Mã Kim Tiêu bên cạnh nên liền ngồi dậy nhìn khắp trong phòng cũng không thấy lão nhân.

Chàng lẳng lặng rời hỏi phòng tiến về phía sau hoa viên bên cạnh để quan sát vì nghe nơi ấy hình như có tiếng động xô xát.

Khi đến nơi, chàng giật mình thấy Mã Kim Tiêu đang vũ lộng đại đao giao đấu cùng với hai người. Một lão lùn sử dụng đôi song bút và một lão gầy ốm, trên mặt có vết thẹo dài, sử dụng trường kiếm để đối địch.

Đôi bên đều tận lực xuất chiêu quyết đấu không biết được bao nhiêu chiêu rồi. Chỉ nghe lão gầy ốm vừa thủ thế vừa nói :

– Quỷ đao Mã Kim Tiêu, không ngờ qua mười năm, võ công của người đã tiến bộ hơn xưa, nhưng gặp Cổ Đông Sơn này nhất định máu là phải chảy.

Lão lùn liền tiếp :

– Thiết bút của Lại Chúc Hàn này, nhất quyết đêm nay phải lấy mạng ngươi để đền mạng cho nhị ca ta, ngươi không còn chạy trốn nữa được.

Hai tên lại vừa giao đấu vừa lời qua tiếng lại, chợt có loạt ám khí phóng đến lấp lánh ập vào hai lão lùn và cao, nhưng cả hai đều liền vung kiếm và song bút đánh bạt được ám khí và hét lớn :

– Kẻ nào dám ám toán lão gia?

Vừa lúc đó, một người con gái liền lướt tới hiện trường với thân pháp rất uyển chuyển.

Trung Ngọc lẩm bẩm :

– Ồ! Mã Kiều Thanh!

Chàng không ngờ, Kiều Thanh có thân pháp nhanh nhẹn như thế, so với lúc biểu diễn thì hơn gấp bội.

Lão gầy, Cổ Đông Sơn cười gằn, nói :

– Thì ra là Mã cô nương.

Vừa nói lão vừa vung kiếm tấn công Kiều Thanh ngay. Còn Lại Chúc Hàn thì hằn học múa song bút ập vào Mã Kim Tiêu.

Quỷ đao vũ lộng, Thiết bút dồn dập. Qua hai mươi chiêu, song bút như ánh chớp đánh thốc vào đối phương, nhưng Mã Kim Tiêu di bộ lách người tránh đi rồi lập tức hoành đao chém trúng vào vai Lại Chúc Hàn, làm rơi một thiết bút. Không bỏ lỡ cơ hội, Mã Kim Tiêu vũ lộng quỷ đao nhanh chớp, một sát chiêu ập tới thì tiếng la rú thê thảm của Thiết Bút Lại Chúc Hàn vang lên ngắn ngủi và ngã chết tức thì.

Hạ xong gã lùn, Mã Kim Tiêu lập tức lướt sang tấn công Cổ Đông Sơn phụ giúp cho nàng Kiều Thanh đang khốn đốn với thanh kiếm của Cổ Đông Sơn.

Mã Kim Tiêu nói lớn :

– Thanh nhi lui ra, để y cho ta.

Kiều Thanh không đáp lời, nhưng liền lui ra đồng thời phất tay, phóng thiết châm ám khí vào đối phương rất bất ngờ.

Cổ Đông Sơn lúng túng trước lối hợp công này, nên có chút hoang mang làm cho chiêu thức có chỗ sơ hở, nên ngọn quỷ đao của Mã Kim Tiêu chớp lên chém tạt ngang trúng đùi trái, lảo đảo, chưa kịp lấy lại bộ tấn, thì một loạt thiết trâm phóng đến ghim vào yết hầu của Cổ Đông Sơn, làm lão ta ngã xuống, giẫy lên mấy cái rồi im bặt.

Mã Kim Tiêu quay nói với Kiều Thanh :

– Thanh nhi, hãy nhặt hết Thiết Trâm và rời khỏi lữ quán này.

Rồi hai người vội vã quay về phòng trọ, thấy Trung Ngọc đang nằm ngủ. Mã Kim Tiêu đánh thức chàng day và giục phải lên đường. Đã quen với những trường hợp này, Trung Ngọc lẳng lặng theo lão ra đi.

Sáng hôm sau, cả ba sắp đi vào con đường dọc theo dãy núi cao ở phía trước sẽ khó có quán ăn nên họ phải dừng nơi đây, tìm quán ăn dễ hẳn đi, vì nơi này có nhiều quán nhỏ.

Cả ba vào quán vắng khách và gọi thức ăn.

Một lúc sau, có hai thực khách bước vào. Vì thấy hai người này, Mã Kim Tiêu vội cúi mặt xuống như tránh né điều gì.

Chợt có chân người bước đến hắn và cất tiếng hỏi :

– Cô nương đẹp quá, có thể qua ngồi cùng bàn với chúng tôi được chăng?

Tiếng Kiều Thanh đáp :

– Tôi không qua được.

Gã ấy cười lên và nói :

– Ta muốn cô qua là cô phải qua.

Mã Kiều Thanh đáp :

– Không ai bắt ép ta được.

Gã ấy gằn giọng :

– Tam Hoa Ác Sát muốn là phải được.

Dứt lời hắn vươn tay định nắm lấy tay Kiều Thanh, nhưng nàng liền giật tay tránh né và ngón tay điểm nhẹ vào huyệt đạo ở cổ tay hắn.

Gã này cười khẩy nói :

– Thì ra cô cũng biết võ công.

Cùng với lời nói, gã liền biến chiêu trảo công chộp lấy vai của Kiều Thanh, buộc lòng nàng phải ngửa người ra sau để tránh chiêu, đồng thời chụp luôn thanh kiếm để nguyên vỏ ngoài đâm tới.

Gã này lùi lại và lấy đôi thiết trảo trong người mang vào thì Kiều Thanh cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Kiều Thanh nói :

– Các người tưởng bốn chữ Tam Hoa Ác Sát là muốn làm gì thì làm sao?

Gã này cười gằn :

– Đúng vậy, cô cứ mở mắt mà xem.

Lúc này, Trung Ngọc mới lên tiếng :

– Các hạ ăn hiếp người quá đáng đấy!

Gã này quát :

– Tiểu tử muốn chết sao?

Dứt lời, trảo công của gã ấy chụp vào người Trung Ngọc. Chàng tuy biết võ công, nhưng đang bị độc thủ “Tam Âm Triệt Mạch” nên không còn nội lực, chiêu thức chậm chạp, khi xoay người tránh né thì “soạt”, thân áo trước của chàng bị xé toạc ra và quyền “Điểm Quang kiếm pháp” của chàng liền rơi xuống nền nhà.

Tất cả đều ngừng lại, nhiều cặp mắt chăm chú vào vật rơi. Tuy chưa biết ngay là sách gì, nhưng với người luyện võ thì họ hiểu đó là một sách quí về võ công.

Trung Ngọc lật đật cúi xuống lượm thì một tiếng hét lớn :

– Chết này!

Chiêu trảo của gã chộp thẳng vào đầu Trung Ngọc đang cúi xuống.

Vừa lúc đó, có tiếng hét lớn với kiếm phong và chưởng phong vút tới chỗ bàn Trung Ngọc. Chàng chỉ cảm thấy có ai chộp vai chàng hất mạnh làm thân hình chàng văng vào mé tường.

Lồm cồm ngồi dậy, Trung Ngọc thấy quyển sách của chàng nằm giữa năm người đang gườm nhau. Riêng lão Mã Kim Tiêu sau khi hất Trung Ngọc thoát chiêu trảo công của Tam Hoa Ác Sát, liền lộn người đứng bên cạnh chàng, khẽ nói :

– Trảo công của hắn cũng ghê thật.

Trung Ngọc biết ngay lão đã cứu chàng thoát chết nên liền nói :

– Nếu lão nhân không cứu, chắc tiểu điệt đã bỏ mạng rồi.

Mã Kim Tiêu không đề cập đến vấn đề ấy mà liền nói :

– Hãy xem bọn chúng kìa!

Trung Ngọc liền ngước nhìn lên, thấy có hai người khách đã vừa lúc mà Kim Tiêu cố ý tránh mặt, đang đứng gần quyển sách nhất, cất tiếng nói :

– Tam Hoa các ngươi hãy nói lui đi.

Một trong Tam Hoa hỏi :

– Các người là ai?

Người ấy đáp :

– Phi Đao Thiết Thủ.

Vừa nghe hai người kia xưng danh, cả ba tên Tam Hoa Ác Sát giật mình lùi lại một bước đứng hàng ngang.

Bỗng, chúng cùng hét lớn và cùng phóng thiết trảo đến tấn công vào Phi Đao Thiết Thủ như màn lưới chụp xuống. Nhưng hai người Phi Đao Thiết Thủ chỉ sử dụng bộ pháp thoát ra ngoài và có tiếng quát :

– Hãy xem đây!

Tức thì mấy ngọn phi đao lấp lánh vút vào đối phương và tiếp theo thân ảnh Thiết Thủ chập chờn, đôi tay vung là nghe đối thủ la thảm thiết sau một tiếng “hự” khi vừa thoát được ngọn phi đao.

Rõ ràng Phi Đao và Thiết Thủ liên hợp tấn công rất hiệu quả, làm đối phương khó lường nên chỉ một loạt tấn công cả ba tên Tam Hoa Ác Sát, kẻ bị phi đao ghim vào tử huyệt, kẻ bị Thiết Thủ đánh trúng chết ngay, đúng là ba cái xác không đáng chú ý đến nữa…

Cái mà hai người Phi Đao và Thiết Thủ chú ý là quyển sách của Trung Ngọc đang còn nằm trên nền nhà. Bởi vậy cả hai lướt đến định nhặt lấy.

Chợt có tiếng lạnh lùng từ nơi cửa vang lên :

– Nhị vị đều không lấy được. Tránh ra là hơn.

Phi Đao Thiết Thủ đều ngạc nhiên quay lại thì một Thanh y lão nhân đang bước vào.

Phi Đao liền lên tiếng hỏi :

– Các hạ là ai, cũng muốn xen vào à?

Thanh y lão nhân lạnh lùng nói :

– Muốn toàn mạng hãy tránh ra, ngươi chưa xứng đáng để hỏi ta.

Phi Đao nổi nóng quát :

– Nhà ngươi muốn chết chắc?

Thanh y lão nhân bật cười. Tiếng cười như xoáy vào tai làm chấn động kinh mạch.

Phi Đao thoáng cau mày, rồi nhanh như chớp song thủ phất ra mấy ngọn phi đao lấp lánh bắn vào đối phương. Đồng thời, gã Phi Đao lướt tới định chộp quyển sách, nhưng đã chậm một chút, quyển sách đã nằm trên tay của Thiết Thủ.

Trung Ngọc thấy mấy ngọn phi đao bay tới thì Thanh y lão nhân lắc mình xoay nửa vòng, tức thì những phi đao biến mất vào tay áo rộng đồng thời đánh liền một chưởng phủ vào Thiết Thủ.

– Bùng!

Tiếp theo đó là tiếng “hự” và tiếng rú lên đau đớn, thân hình Thiết Thủ bắn vào góc phòng giẫy chết, còn quyển sách lại rơi xuống nền nhà.

Tên Phi Đao thấy vậy liền hét lên tiếng lớn hai tay định phóng tiếp loạt phi đao nữa, nhưng chưa kịp hành động thì Thanh y lão nhân đã nhanh hơn phất ống tay áo, những phi đao đã thu được, chớp lên bắn vào hai tay của Phi Đao làm hắn buông luôn những phi đao còn nắm nơi tay rơi lẻng kẻng trên nền nhà, miệng thì kêu lên đau đớn :

– Á! Á!…

Biết bị nguy, gã Phi Đao tung người phóng chạy ra cửa, nhưng lão nhân y phục xanh liền lướt theo, quát lớn :

– Ngươi không thể chạy thoát đâu!

Lời vừa dứt, Thanh y lão nhân cũng đã biến mất vào sau những hàng cây cuối cùng.

Qua giây phút bàng hoàng, Mã Kim Tiêu hối thúc :

– Thanh nhi, chúng ta phải rời đây ngay thôi.

Còn Trung Ngọc cũng không chậm trễ bước đến nhặt quyển sách của mình cất vào trong áo.

Rồi cả ba liền ra khỏi quán. Mã Kim Tiêu thấy có hai con ngựa của những kẻ đã chết còn cột nơi đó nên vừa chỉ hai con ngựa vừa nói :

– Thanh nhi con cưỡi một con, và Trung Ngọc cưỡi một con mới thoát nhanh được.

Thế là cả ba liền phóng lên lưng ngựa ra roi lao đi, theo con đường chạy sát bờ núi.

Hai con tuấn mã sãi vó phi nhanh đưa ba người đi dần vào dãy núi cao hùng vĩ, nhưng hiện chưa dừng vó ngựa, e sợ có người truy đuổi.

Rồi con đường nhỏ dần, khi một bên là vực thẳm dây leo phủ kín. Cảnh núi non hùng vĩ vùng hiểm trở làm cho Trung Ngọc mải miết nhìn.

Chợt, tuấn mã chở chàng và Mã Kim Tiêu bỗng chậm lại. Tức thì, lão quay người lại, nhanh như chớp vươn một tay chộp vào ngực Trung Ngọc rút lấy quyển sách và tay kia chộp lấy thân hình chàng và quăng chàng xuống vực thẳm.

Chỉ nghe tiếng thét của Trung Ngọc vang vọng lên rồi nhỏ dần và tắt lịm.

* * * * *

(Mất trang)

– Tại hạ là Đoàn Trung Ngọc, xin kính chào lão nhân.

Lão nhân nhìn chàng chăm chăm rồi hỏi :

– Ngươi họ Đoàn, vậy ngươi có biết một người tên Đoàn Trung Anh không?

Trung Ngọc ngạc nhiên hỏi lại :

– Lão nhân có quen biết với người đó sao?

Lão nhân khẽ gật đầu :

– Còn thân thiết nữa, ngươi biết người đó không?

Trung Ngọc đáp :

– Thưa, đó là thân phụ của tại hạ.

Chỉ thấy lão nhân run run như muốn đứng lên. Bỗng nhiên lão ta ngửa mặt lên cười tỏ ra rất sung sướng.

Trung Ngọc càng ngạc nhiên hơn khi thấy nước mắt tràn đầy mặt lão nhân.

Chợt lão lại gào lên :

– Trời cao có mắt. Ôi, trời cao có mắt.

Qua cơn xúc động, lão nhân nhìn chàng chăm chăm từ đầu đến chân rồi thốt lên :

– Đoàn Trung Ngọc, ngươi chính là cháu ruột của ta. Hãy bước lại gần ta nào.

Trung Ngọc ngờ ngợ nhưng vẫn bước tới hỏi :

– Vậy lão nhân là ai?

Lão nhân đáp :

– Ta là Đoàn Trung Chính, em ruột của thân phụ ngươi, là thúc thúc của ngươi đây.

Lúc này Trung Ngọc mới kêu lên :

– Thúc thúc, ôi Đoàn thúc thúc.

Với một nỗi niềm tao ngộ tình cờ, hai chú cháu ôm nhau trong niềm xúc động rồi từ từ kể lại những chuyện xưa.

Lão nhân nói :

– Phụ thân của con và thúc thúc đây theo học võ công cùng một sư phụ khi ra giang hồ đều có danh tiếng và võ công như nhau. Chúng ta còn có một đại sư huynh là Đại Cát Sinh, có biệt danh là Thanh Y Cô Khách.

Lão thở ra rồi tiếp :

– Cùng học lại có nàng Lưu Kỳ Lan, ái nữ của vị sư phụ Lưu Chấn Thiên và đó là nỗi ưu sầu cho thúc thúc.

Trung Ngọc lấy làm lại hỏi :

– Lưu Kỳ Lan có phải là thân mẫu tiểu điệt không? Mà làm sao lại đem nỗi ưu sầu cho thúc thúc chứ?

Lão nhân đáp :

– Đó là tình yêu. Phụ thân hiền điệt và thúc thúc đây cùng yêu Lưu Kỳ Lan chính là mẫu thân của con, nhưng duyên trời đã định, ta không thể trái lẽ được.

Trung Ngọc tiếp lời :

– Như vậy khi phụ thân tiểu điệt hợp duyên là ngày u sầu với trái tim thúc thúc.

Đoàn Trung Chính gượng mỉm cười :

– Đúng vậy, hiền điệt à! Nhưng đó là chuyện năm xưa.

Ngưng một lúc Trung Chính tiếp :

– Trước khi bước vào võ lâm giang hồ, sư phụ cho ta quyển Huyết Long kiếm phổ quyển hạ và cho phụ thân ngươi cuốn Huyết Long kiếm phổ quyển thượng. Đây là một bộ kỳ thư võ học, một bí kíp kiếm pháp của thần kiếm Chu Nhất Quân đại hiệp, lừng danh chốn võ lâm.

Lão nhân vén mái tóc phủ trước mặt, tiếp :

– Theo sư phụ cho ta biết, Huyết Long tuyệt chiêu kiếm pháp khi phát được trọn vẹn sẽ tạo nên những ánh quang như những con rồng đỏ kỳ ảo và cực kỳ hữu hiệu và trở thành vô địch.

Trung Chính giọng bực tức, tiếp :

– Bởi thế, bọn ma đạo đã khởi tâm tranh cướp nhưng chưa có cơ hội đấy thôi.

Trung Ngọc nghe đến đây chợt hỏi :

– Kỳ thư kiếm pháp đó của Chu Nhất Quân đại hiệp tại sao sư phụ của thúc thúc có được?

Lão nhân gật gù mỉm cười :

– Trước khi có bộ kỳ thư kiếm pháp này, sư phụ của ta đã ấn chứng với Chu đại hiệp và nhận thấy rằng: Huyết Long Tuyệt Kiếm quả có uy lực vô biên, song cũng còn tùy nội công của người sử dụng, nhưng chắc chắn hơn hẳn Điểm Quang kiếm pháp của bổn môn chúng ta.

Lão ngừng một lúc rồi tiếp :

– Sau đó Chu Nhất Quân đại hiệp có việc hệ trọng phải ra đi, nên ghé tặng kỳ thư kiếm pháp ấy cho sư phụ của thúc thúc với mục đích sau này tùy sư phụ truyền tặng cho người hữu duyên.

Đoàn Trung Chính lại thở dài rồi nói :

– Bộ kỳ thư có hai quyển. Quyển thượng là chiêu thức. Quyển hạ là cách vận khí phát huy chiêu thức để đạt được thượng thừa kiếm pháp.

Giọng buồn buồn lão tiếp :

– Lúc ấy, do lòng ta ghen tức vì mất người ta yêu, nên không chịu hợp tác với phụ thân của tiểu điệt để cùng luyện kiếm pháp. Đó là điều ân hận cho đời ta.

Trung Ngọc lại hỏi :

– Thế tại sao thúc thúc lại ở nơi này?

Đoàn Trung Chính chậm rãi đáp :

– Sau một thời gian ngắn, không hiểu tại sao trong giang hồ biết được huynh đệ ta có được Huyết Long kiếm phổ nên bọn ma đạo rắp tâm cướp đoạt.

Lão suy nghĩ một lúc nói tiếp :

– Hôm đó, ta và phụ thân hiền điệt đi đến đoạn đường hiểm trở này, chợt có một người bịt mặt y phục đen, đột nhiên tấn công vào ta, mà không cần nói lời nào, dầu ta có lên tiếng hỏi. Bởi vậy chúng ta phải thi triển võ công ác đấu.

Lão lại đăm chiêu, giọng tức bực :

– Trong toán người bịt mặt này có một tên cầm đao dẫn đầu. Đường đao của hắn thật kỳ ảo và ác hiểm. Thúc thúc và phụ thân hiền điệt cùng hợp lực tấn công hắn, nhưng chẳng may, trong một quái chiêu đao pháp, hắn đã chém trúng chân của ta và đâm trúng vai phụ thân hiền điệt một nhát.

Trong lúc nguy nan, ta dùng chiêu thức cuối cùng của Điểm Quang kiếm pháp vận lực vũ lộng thành những đốm huỳnh quang phủ chụp vào người hắn.

Trung Ngọc hỏi dồn :

– Rồi sao nữa?

Đoàn Trung Chính đáp :

– Hắn dùng tuyệt kỹ thân pháp lộn ngược qua sau lưng ta và đánh một chưởng văng xuống …

(Mất một trang)

– Nhưng đây là tuyệt lộ rồi!

Đoàn Trung Chính giọng phấn chấn :

– Không đâu hiền điệt, nơi này vẫn có lối ra ta mới khám phá được. Bên trong còn có một thạch động nhỏ nữa, lại có lổ phía trên cao và đủ một người chui lọt, ta đã nhìn thấy bầu trời và cây rừng đấy.

Trung Ngọc lại hỏi tiếp :

– Còn thức ăn thì sao?

Đoàn Trung Chính đáp :

– Phía trước cửa động là đáy vực thẳm, cây rừng chằng chịt ta có hoa quả ăn quanh năm. Ngoài ra sát những tảng đá lại có một loại nấm cứ một trăm ngày lại ra rộ một lần, ăn vào ngon và bổ giúp ta kéo dài sự sống đến hôm này đấy.

Trung Ngọc lẩm bẩm :

– Thật là kỳ diệu! Nơi tuyệt địa như thế này mà vẫn còn đường sống. Trời vẫn còn giúp ta.

Rồi chàng quay sang lão nhân :

– Thúc thúc và tiểu điệt nhất định sẽ còn trở lại giang hồ.

Lão nhân không để ý đến sự phấn chấn của chàng mà nói :

– Hiền điệt đã thấy đói rồi phải không? Bẫy và hốc đá kia, còn những quả ăn được để nơi ấy, lấy mà dùng.

Thời gian trôi qua, Đoàn Trung Chính vẫn không hề đề cập đến việc thoát khỏi nơi này mà chỉ bắt Trung Ngọc học thuộc Huyết Long kiếm phổ quyển hạ, và nghe những điều khám phá của lão qua những năm tháng ở nơi này về kiếm phổ ấy.

Hôm ấy, Trung Ngọc đang bâng khuâng lo lắng đến hạn kỳ Tam Âm Triệt Mạch không biết sẽ ra sao đây.

Chợt có tiếng gọi từ ngoài cửa động vọng vào :

– Trung Ngọc, hãy mau giúp ta!

Chàng vội vã chạy vào, thấy lão Trung Chính đang lê lết, cặp nạng của lão đâu mất rồi. Chàng đỡ ngay lão vào trong động, hỏi dồn :

– Thúc thúc, tại sao vậy?

Lão chỉ vào bắp vế nói :

– Tại bị hỏa độc xà cắn phải, ta cố gắng lên đến đây.

Giọng lão mệt nhọc :

– Ta không thể ra khỏi nơi này cùng với hiền điệt rồi.

Vừa nói lão vừa nấc nghẹn do khó thở và lấy trong người ra một cái túi nhỏ trao cho Trung Ngọc và nói :

– Đây là củ Bách Niên Nhân Sâm rất quí, ta gắng công lắm mới có dịp lấy được. Hãy giữ lấy nó, nó sẽ có ích cho hiền điệt lúc chữa bệnh. Hãy cố tìm đến Dược Vương Thần Y.

Lão đưa đôi tay níu người Trung Ngọc rán sức nói :

– Hiền điệt hãy cố gắng lên, đừng để phụ lòng thúc thúc và phụ mẫu hiền điệt nhé!

Lão thều thào :

– Vĩnh… biệt…

Trung Ngọc ôm chặt lấy lão kêu lên :

– Thúc thúc! Thúc thúc!…

Nước mắt chàng tuôn ra và chàng hiểu, cũng vì chàng mà Đoàn Trung Chính cứ nấn ná ở lại nơi này. Ôi! Đây có phải là sự an bày?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.