Tiếng động của ác ma địa ngục truyền đi, ngõ nhỏ bao phủ một cỗ khí tức tử vong, thi thể khắp nơi, máu tươi chảy thành sông.
Hắc y nam tử đứng trên nóc nhà nhìn rõ một màn huyết tinh này, khóe miệng hơi hơi co rút. Con ngươi tràn đầy thâm ý. Giờ phút này, hắn đúng là có chút đau lòng vì nữ tử đầy người tràn ngập sát khí dưới kia.
Thân thủ nàng thuần thục, thủ pháp kỳ dị, giết người không chớp mắt đều làm cho hắn cảm thấy tò mò cùng chua xót, hắn khó có thể tưởng tượng một hoàn cảnh như thế nào có thể huấn luyện ra một sát thủ như vậy, đến tột cùng nàng đã trải qua cuộc sống như thế nào. Nữ tử bình thường ở tuổi này hẳn là nên được cha mẹ sủng ái, nhưng là nàng, lại ngoan tuyệt như vậy, thủ pháp giết người độc ác khiến ngay cả hắn đều mặc cảm……
Đưa mắt nhìn xa xa thấy một làn khói lửa màu lam bay lên trời, hắn dừng một chút cước bộ, thật chăm chú nhìn bóng người phía dưới một lát, nhấc chân, một cái lắc mình liền biến mất vô tung vô ảnh (không thấy bóng dáng).
Nhìn Hắc y nhân ngốc lăng đứng tại chỗ, Huyết Hồ nâng chân lên, chậm rãi đi đến phía trước. Trên mặt lộ vẻ một chút ý cười tà khí, khiến cho Hắc y nhân cả người mao cốt tủng nhiên (nổi da gà).
Hắc y nhân giờ phút này mặt đã xám như tro tàn, giống như thấy tử thần đang chậm rãi tới gần hắn. Tâm hắn như bị lăng trì, ngày thường tuy giết nhiều người nhưng hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh này, hai chân không khỏi run lên.
“Muốn sống sao?” Huyết Hồ khóe môi gợi lên, cười mị hoặc xinh đẹp, nhưng ý cười cũng không đạt đáy mắt, con ngươi như trước thật bình thản, lãnh ý lành lạnh.
Hắc y nhân nghe vậy đầu tiên là vẻ mặt vui sướng, con ngươi lóe sáng, giống như gặp được một tia hy vọng sống, giống như bắt được một cây cứu mạng khi tiếp cận cái chết, kích động không thôi. Hắc y nhân rất là kinh ngạc, mắt sáng như đuốc, không thể tin được nhìn chằm chằm Huyết Hồ. Thanh âm là rung rung lên tiếng:
“Ngươi, ngươi, có ý tứ gì?”
Thời điểm cách Hắc y nhân chỉ có vài bước chân, Huyết Hồ dừng bước, nheo lại hai mắt, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng nhìn vào Hắc y nhân:
“Nói, vì cái gì muốn giết ta! Ai phái các ngươi đến!”
Hắc y nhân hiển nhiên rất là do dự, mấp máy môi không biết nên làm thế nào. Trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Bởi vì hắn biết rõ ràng, nói ra là chết, không nói ra cũng chết.
“Không nói?”
Huyết Hồ cười thật bí hiểm, nhìn qua tà khí vô cùng. Nàng cúi đầu, ngón tay ngọc sơn màu xanh nhạt cầm lên lọn tóc đen nhàn nhã đùa bỡn rồi ngẩng đầu, con ngươi tràn đầy hàn khí bức người mang theo mấy phần nghiền ngẫm:
“Ta có rất nhiều biện pháp khiến cho ngươi nói. Ngươi đã nghe qua một loại phương pháp tra tấn người này chưa, chính là trước đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, cho ngươi không thể động đậy! Sau đó, chính là rất tốt đùa giỡn ngươi……”
Lưu quang trong ánh mắt Huyết Hồ hiện lên, cười cực kỳ tà ác.
Hắc y nhân trừng mắt nhìn Huyết Hồ. Khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt một mảnh, so với thấy quỷ còn giật mình hơn.