Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 27: Quái vật



Trong phòng làm việc của BN7, Triển Dực đã xem xong tư liệu, ném tư liệu lên bàn, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, lười biếng nói, “Không có hứng thú.”

Lam Lạc đang cầm một đống tư liệu nhìn hắn xem thường, không nhịn được nói, “Triển Dực, tôi tới hợp tác với cậu chứ chẳng phải hỏi cậu có hứng thú không, ok?”

Vẻ mặt Triển Dực không chút thay đổi nhìn hắn, sau đó thong thả giơ tay lên, chỉ về phía cửa lớn.

Lam Lạc trầm mặc chừng 30 giây, ném hết tư liệu xuống đất, “Tôi nhịn cậu lâu rồi nha…”

Không đợi hắn nhào tới, Khải đã túm áo hắn lại, “Anh lại muốn làm cái gì?”

Lam Lạc ủy khuất nhìn Khải, “Em! Hắn ăn hiếp anh kìa!”

Khải không nói gì chỉ chỉ cánh cửa.

Lam Lạc nhào tới bóp cổ hắn, thế là lại một màn huynh đệ tương tàn.

Triển Dực tao nhã ngáp một cái.

Ngoài cửa, Mục Tát cầm túi máu có hương vị mới, bước vào, chạy tới chỗ Bạch Vũ đang ngồi nghe radio bên cửa sổ, “Đại vương, mùi mới nè, uống thử không?”

Bạch Vũ không lên tiếng, giữ tai nghe ngẩn người, tựa hồ rất chăm chú.

Mục Tát tò mò nhìn Triển Dực.

Triển Dực ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, Bạch Vũ giữ tư thế đó đã hơn một tiếng, nghe cái gì thế? Nhìn rất chuyên chú.

Triển Dực bước tới bên cạnh hắn, vươn tay tháo ra một bên tai nghe, nhét vào lỗ tai mình, nghe thử.

Triển Dực tháo tai nghe ra, nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt quái lạ.

Bạch Vũ ngẩng mặt, nhìn thẳng Triển Dực.

Thật lâu sau Triển Dực mới lên tiếng, chỉ nói ba chữ, “Bệnh thần kinh.”

“Phốc…” Bạch Vũ mừng rỡ cười tươi rói.

Mục Tát tò mò cầm tai nghe nhét vào tai, nghe xong khó hiểu nhìn Bạch Vũ, “Thông báo tìm người? Đại vương, sao anh lại nghe thông báo tìm người của đài cảnh sát? Cái đó chẳng thú vị chút nào, ngồi niệm cả ngày, anh muốn tìm người? Sao không bảo Phương Húc tra cho nhanh.”

Bạch Vũ mím môi, “Ngoại trừ thông báo tìm người, còn có người gọi điện thông báo hủy bỏ!”

Phương Húc cảm thấy bất đắc dĩ, “Đài này rất hỗn loạn, báo tìm người thân thì khóc bù lu bù loa, tìm được người thì cười ha hả, còn có người lâu quá tìm không thấy gọi lại chửi cảnh sát.”

Bạch Vũ đeo tai nghe, tiếp tục.

Mục Tát lại gần, “Đại vương, anh cảm thấy cái này dễ nghe?”

“Rất dễ nghe.” Bạch Vũ lộ ra tươi cười thú vị.

“Có cái gì dễ nghe chứ?” Mục Tát nghiêng đầu, “Em có mấy bài hát hay lắm, anh có muốn nghe không?”

“Không có bài này hay hơn cái này đâu.” Bạch Vũ bỗng nhiên đè thấp thanh âm, trong giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần âm u không hiểu được.

Mục Tát hơi mở to mắt, “Cái này á?”

Bạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lộ ra chút tà ác, “Đau khổ khi người thân mất tích, cùng với sự mừng rỡ khi tìm lại được, cảm xúc lên xuống của con người chính là thức ăn mà ác ma thích nhất.”

Mục Tát há miệng che ngực, “Oa! Đại vương hảo hắc ám! Không hổ là ma quỷ chính thống, em mãi mãi đi theo anh!”

Bạch Vũ vừa lòng vỗ vỗ đầu Mục Tát, xoay đầu, thấy Triển Dực đang nhìn hai người với vẻ mặt phức tạp, y như nhìn thú lạ.

“Triển Dực.”

Lam Lạc lại gọi một tiếng, “Rốt cuộc là cậu có giúp tôi không?!”

Triển Dực đút hai tay vào túi, nghiêng người nhìn hắn, “Tại sao tôi phải giúp anh?”

“Đây là nhân vật nguy hiểm nhất, toàn bộ cảnh cục đều hợp tác bắt hắn!” Lam Lạc hùng hổ bước tới, “Cậu có tinh thần đoàn kết không vậy?”

Triển Dực không có nửa phần áy náy, trả lời, “Không.”

Lam Lạc cắn răng, không có cách đối phó với Triển Dực.

Khải bước tới, hỏi Triển Dực, “Hay là tham gia một lần đi? Để người này đi lang thang bên ngoài rất nguy hiểm.”

Triển Dực nghe xong, gật đầu, “Ừ, năm phút sau tập hợp ở bãi đậu xe.”

Khải gật đầu đi chuẩn bị.

Lam Lạc đứng tại chỗ, tựa hồ không thể tiếp nhận chuyển biến của Triển Dực, “Cậu đồng ý rồi?”

Khải túm lấy hắn, “Sao còn chưa đi.”

“Tại sao em nói thì hắn chịu còn anh nói thì hắn không chịu?!” Lam Lạc giãy ra, bước tới chất vấn Triển Dực, “Sao cậu lại phân biệt đối xử thế hả? Đều là người của gia tộc Raymond, hơn nữa tôi còn lớn tuổi hơn!”

Triển Dực cầm áo khoác vỗ vỗ, trầm thấp nói, “Không phải phân biệt đối xử.”

Lam Lạc kinh ngạc, không phải phân biệt đối xử á?!

“Mà là tôi không thèm chú ý tới anh.” Triển Dực đả kích Lam Lạc xong, khoác áo ra ngoài.

Bạch Vũ thấy Triển Dực phải đi, liền tháo tai nghe xuống đuổi theo.

Triển Dực xoay người tới một gian phòng cách vách, đó là kho vũ khí đặc biệt.

Triển Dực vào trong nạp đạn, sau đó thu súng, lấy thêm bốn thanh.

“Oa, Dực Dực, cậu đi đánh giặc hả?” Bạch Vũ tò mò.

“Đi bắt Monster.” Triển Dực nhìn hắn, “Anh khỏi đi.”

“Monster?” Bạch Vũ buồn bực, “Quái vật a, vậy thì phải lợi hại rồi, tôi đi giúp cậu nha?”

“Không phải quái vật thật, chỉ là tên hỗn huyết bị điên thôi.” Triển Dực trả lời, “Monster là biệt hiệu của hắn, đã giết rất nhiều người, Lam Lạc bọn họ không bắt được hắn.”

“Rồi đi tìm người giúp?” Bạch Vũ nhíu mày, “Không thể a, không thể nào mà một hắc huyết không bắt được hỗn huyết.”

“Hắn có một nửa là huyết thống nhân loại, cho nên không thể khống chế.” Triển Dực thản nhiên nói.

“Hả?” Bạch Vũ cảm thấy mới mẻ, “Hỗn huyết là động vật cấp thấp, sức chiến còn không bằng hồng huyết.”

“Huyết tộc có cấp bậc.” Triển Dực quay sang, nghiêm túc nói, “Nhưng con người thì không, huyết tộc còn bị huyết thống khống chế, còn con người thì không bị bất cứ cái gì xiềng xích lại.”

Bạch Vũ nhíu mày, vươn tay nắm cằm Triển Dực, “Ân, lòng tự ái của cậu hơi bị cao đó nha.”

Triển Dực đẩy tay hắn ra, xoay người ra ngoài.

Bạch Vũ tới bên cửa sổ, đeo tai nghe, nhìn Triển Dực và Khải bên dưới.

“Đại vương.”

Mục Tát cũng bước tới bên cửa sổ, nâng cằm nhìn bọn họ rời đi, mím môi nhẹ nói một câu, “Dực Dực gần đây sáng sủa hơn nhiều.”

Bạch Vũ xoay đầu nhìn Lam Lạc hầm hừ rời đi, hỏi Mục Tát, “Tại sao công việc của tổ khác lại phải nhờ Triển Dực hỗ trợ?”

“Bởi vì Dực Dực có sức chiến đấu mạnh nhất cảnh cục a.” Mục Tát tựa hồ có chút khó chịu, “Hơn nữa chuyện nguy hiểm thế này hắc huyết chẳng dám làm, toàn phải để Dực Dực đi.”

Đuôi lông mày Bạch Vũ hơi nhướn lên, “Cái tên Monster kia nguy hiểm lắm à?”

“Hỗn huyết đôi khi sẽ có hình thể và sức mạnh kinh người, xử tử thì dễ, nhưng bắt sống thì rất khủng khiếp.” Mục Tát lấy tư liệu, đưa cho Bạch Vũ xem, “Monster này, là hung tàn nhất!”

Bạch Vũ xem xong, mở cửa sổ ra.

“Đại vương?”

Mục Tát còn chưa kịp hỏi, Bạch Vũ đã nhảy xuống, biến mất trong mây mù, có chút mộng ảo dạng võ hiệp.

Mục Tát nâng kính, mắt chữ A miệng chữ O, xoay đầu hỏi Phương Húc, “Nhảy xuống như vậy có chết không?”

Phương Húc lúc này đang nhìn màn hình máy tính, số liệu chạy ào ào, hắn ngẩng đầu nhìn Mục Tát, “Lúc nãy Bạch Vũ nghe thông báo tìm người phải không?”

“Đúng vậy.” Mục Tát chạy tới, “Sao thế?”

“Là trùng hợp sao?” Phương Húc nhíu mày, “Số người mất tích cuối tuần này nhiều hơn gấp đôi so với tuần trước.”

Mục Tát chớp mắt, “Đây là chuyện không bình thường?”

“Tất nhiên là không bình thường.” Phương Húc nhíu mày, “Bên phòng pháp y, số lượng thi thể có tăng không?”

“Không, sáng nay tôi vừa thống kê lại, bằng tháng trước.” Mục Tát vuốt cằm, nheo mắt lại, “Quỷ dị vậy, người thì không thấy, thi thể cũng không tăng, vậy mấy người mất tích này ở đâu?”

Triển Dực và Khải tới khu nhà xưởng bỏ hoang ở phía đông, trước cửa có rất nhiều xe cảnh sát đang đậu, kéo hoàng tuyến, cảnh viên được trang bị vũ trang đầy đủ đứng giữ cửa nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Triển Dực, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ẩn chứa sự phức tạp nào đó.

Triển Dực xuống xe, bước về phía cửa.

“Tình hình thế nào?” Khải hỏi cảnh viên đứng trước cửa.

“Lúc nãy có hai đội vào.” Cảnh viên chỉ chỉ một bên, trên mặt đất có ba túi thi thể, còn có mấy huyết tộc bị thương.

Triển Dực nhíu mày, ngổi xổm xuống mở túi ra xem thi thể… Đều bị đánh, thi thể cũng biến hình, xem ra đối phương rất mạnh.

“Đó là quái vật a, chúng tôi cảm thấy hắn căn bản chẳng phải người.”

Khải có chút kinh ngạc, “Đã quét hình chưa?”

“Rồi, xương và máu đều thuộc về con người.” Vài huyết tộc tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Triển Dực lấy ống nhòm, nhìn về phía xa, chỉ thấy trên cửa của kho hàng bị đạn bắn nát, bên trong tựa hồ có người đang đung đưa.

“Tay súng bắn tỉa đã thử mấy lần, nhưng vẫn không nhắm được chính xác vị trí của hắn.” Lam Lạc buông tay, “Người này không thể xử quyết, phải bắt sống, chúng tôi còn vài chuyện muốn hỏi hắn.”

Triển Dực lấy kính đen đeo vào, ra hiệu với phía sau — Ném hai quả đạn sáng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bạn đang �

“Muốn xài bạo lực?” Lam Lạc nhíu mày.

Triển Dực đã một mình bước về phía nhà xưởng.

Khải muốn đi theo, Lam Lạc lại kéo hắn, “Ê, em đừng có mạo hiểm đi theo tên kia, gãy tay gãy chân rồi sao!”

Khải vươn tay nhận đạn sáng từ cảnh viên, đẩy Lam Lạc, chạy nhanh tới nhà xưởng, nhảy lên thùng hàng, nghiêng người ném vào cửa sắt.

Lam Lạc khoát tay với mọi người, tất cả cảnh viên cùng quỳ xuống che đầu.

Khải ném xong cũng nằm rạp xuống, bên dưới, bóng dáng của Triển Dực chợt lóe, thân ảnh màu đen linh hoạt né tránh những chỗ đang nổ, lủi vào bên trong.

Nháy mắt, ánh sáng trắng bắn ra bốn phía, hào quang chói mắt mang theo chấn động truyền ra, sau đó những tiếng súng vang lên kịch liệt.

Lam Lạc che lỗ tai, “Bạo lực dễ sợ!”

Sau những tiếng súng cuồng loạn vang lên, mọi người chợt nghe thấy cái gì đó mang theo tiếng gió, từ kho hàng bay ra.

Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một thân hình cực lớn bị ném ngã, một tiếng “Rầm” rất lớn vang lên, làm lớp bụi dưới đất bay lên mù mịt.

Có hình thể không thuộc người bình thường, quái vật này rất xứng đáng với tên Monster, hắn cao hơn 2m, thể trọng ít nhất 150kg, da tay ngăm đen, thân thể to lớn, gương mặt xấu xí lộ ra răng nanh.

Lam Lạc chậc chậc hai tiếng, “Quá xấu!”

Khải nhảy xuống thùng hàng, lấy còng tay điện tử còng Monster.

Nhưng quái vật kia đột nhiên ngẩng mặt, điên cuồng hét lên, hai tay giãy ra, “Rắc” một tiếng.

Khải chau mày, còng tay điện tử này ngay cả huyết tộc còn chưa giãy được, người này mạnh tới cỡ nào vậy?!

Hắn đang chần chờ, chợt nghe thanh âm của Triển Dực hô to, “Khải!”

Khải cảm nhận được một trận gió đánh úp lại từ bên trái.

Quỷ hút máu dù có năng lực tái sinh, nhưng nếu bị thương ở vài chỗ nhất định, tất nhiên sẽ chết, ví dụ như vỡ tim hoặc nát đầu. Khải theo bản năng cúi đầu tránh đi, nhưng vẫn cảm thấy đã quá muộn.

Lam Lạc không hề nghĩ ngợi, giơ súng bắn về phía Monster, mặc kệ có bắn chết hắn hay không.

Nhưng vì chủ ý ban đầu là bắt sống, nên đạn cũng chỉ là dạng giật điện.

Đạn bắn trúng Monster nhưng cũng chỉ làm cơ thể hắn run lên, chẳng thể kiềm lại hành động của hắn.

Triển Dực dùng tốc độ cực nhanh nhưng đã không còn kịp.

Khải theo bản năng giơ tay đỡ, cùng lắm thì mất cánh tay thôi.

Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, cánh tay to lớn cùng tiếng rống của Monster đánh về phía Khải.

Lam Lạc hét lên, trong nháy mắt đó hắn hận bản thân vô cùng, lúc nãy đáng ra không được cho Khải vào.

Triển Dực lại cảm thấy Khải không yếu như vậy, bị thương thì chắc rồi, nhưng không tới nỗi chết, ba bước nữa là hắn chạy tới rồi, nói cách khác, trước khi Khải bị đánh lần hai thì hắn đã có thể đá văng tên quái vật đó. Đương nhiên, lấy thân hình to lớn của Monster mà nói, phải sử dụng khí lực rất lớn.

Tất cả đều đã tính xong, tất cả nguy hiểm sẽ tới trong chớp mắt… Thế nhưng thời gian lại như dừng lại.

Tiếng thét của quái vật, cánh tay thật lớn đánh về phía Khải, tiếng kêu của Lam Lạc, đương nhiên còn có tiếng bước chân của Triển Dực… Tất cả đều dừng lại vì sự xuất hiện của một người.

Tất cả trợn mắt há mồm đứng tại chỗ.

Khải đã đủ bình tĩnh và can đảm để nhận cú đánh kia, bởi vậy không hề nhắm mắt, cho nên trước khi cánh tay đụng vào người, hắn đã nhìn thấy một bàn tay màu trắng, dễ dàng giữ lại cánh tay to lớn của người kia.

Xoay đầu lại, không biết Bạch Vũ đã tới phía sau hắn từ khi nào, một tay giữ cánh tay quái vật, tay kia cầm táo ăn.

“Phù…” Lam Lạc thở ra một hơi.

Mấy cảnh viên thì nhìn nhau, đoán thân phận của Bạch Vũ, thân hình thoạt nhìn cũng không khác Khải a, nhưng sao khí lực lại lớn như vậy?

Triển Dực có chút bất ngờ, nhưng lần này cũng may có Bạch Vũ tới giúp.

Cơ mà lúc này, kinh hãi nhất phải là Monster, trong vài giây ngắn ngủi ngốc lăng, hắn trừng mắt lên. Nhưng chưa kịp phản kháng, Bạch Vũ gặm trái táo, ngẩng đầu, một tay ném hắn đi.

“Oanh” một tiếng chấn động, mọi người nhìn thân thể Monster to lớn lộn một vòng trong không trung, nặng nề đáp xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to, Monster miệng sùi bọt mép bất tỉnh, làm cho tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình.

Triển Dực tới gần, cúi đầu nhìn nhìn, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Bạch Vũ khoác tay lên vai hắn, “Anh biểu hiện được không cưng?”

Triển Dực vỗ vỗ lớp bụi bám trên áo khoác, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, “Phải nhớ lấy tiền công của Lam Lạc đó.”

Bạch Vũ cười cười.

Sau đó, cảnh viên bắt đầu thu thập tàn cuộc.

Khải sửa lại quần áo, Triển Dực hỏi hắn, “Không sao chứ?”

Khải lắc đầu.

Triển Dực gật đầu, bước ra ngoài.

Lam Lạc đau khổ nhìn Bạch Vũ xin tiền công, tay run rẩy rút tiền ra đưa.

Lúc Monster bị trói bắt vào xe, hắn đã khôi phục ý thức được một chút.

Triển Dực đi ngang hắn, Monster đột nhiên hỏi một câu, thân hình to lớn làm thanh âm nặng nề còn mang theo giọng mũi, có vẻ rất chất phác, “Tại sao?”

Triển Dực nhìn hắn.

“Tại sao lại giúp huyết tộc?” Monster nhìn chằm chằm Triển Dực, giọng khàn khàn nói, “Cậu cũng là người mà nhỉ?”

Triển Dực không trả lời.

“Ai.”

Monster xoay đầu lại, chỉ thấy Bạch Vũ tựa bên lan can ăn táo, hỏi hắn, “Hình xăm trên vai ngươi, hình vẽ thật đặc biệt.”

Lam Lạc vừa lúc đi ngang, khẽ nhíu mày.

Triển Dực nhìn thoáng qua cánh tay của quái vật, bên dưới bả vai phải, phía trên cánh tay trái, có cùng một hình xăm. Kết cấu phức tạp, giống như huy hiệu của một gia tộc nào đó, hoặc là hoa văn truyền thống của huyết tộc nào đó.

Suy nghĩ, Triển Dực xem thường nhìn Lam Lạc, “Đây là lý do muốn bắt sống hắn?”

Lam Lạc xấu hổ gãi đầu.

Bạch Vũ cũng cười, gật đầu với Monster, “Thật ra ta hiểu, ngươi phản kháng rất đúng.”

Khải khó hiểu hỏi Bạch Vũ, “Hình xăm đó là gì?”

Không đợi Lam Lạc ngăn cản, Bạch Vũ đã mở miệng trước, cười xấu xa nói, “Hình xăm nô lệ.”

“Bắt người hoặc hỗn huyết làm nô lệ đã bị cấm cách đây mấy trăm năm trước.” Khải nhìn Lam Lạc khinh bỉ, ánh mắt có chút giống Triển Dực.

“Làm gì liên quan tới anh chứ?!” Lam Lạc vô tội buông tay, “Dù sao cũng phải tra vụ này!”

“Hình xăm nô lệ được phân ra rất nhiều loại, truyền thống dùng con người làm nô lệ của huyết tộc đã kéo dài hơn ngàn năm, cấp bậc của nô lệ rất nghiêm khắc, hình vẽ này là cấp ban đầu.” Bạch Vũ giải thích.

“Cấp ban đầu là cấp thấp nhất?” Khải tò mò.

“Ngược lại, cấp ban đầu là cấp mạnh nhất.” Bạch Vũ cười ha hả, chỉ Monster đang ngây ra, “Làm ngươi quên đi chính mình ngày xưa, ngươi chính là một tên nô lệ tốt nhất.”

Monster chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Bạch Vũ, “Chủ nhân sẽ giết sạch các ngươi, thế giới này sẽ thay đổi.”

Khóe miệng Bạch Vũ rút hai cái.

Triển Dực nhìn trời, hướng về phía mô tô, phun ra hai chữ, “Ngu si.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.