Hàm Thành, trong một tiểu khu phụ cận cô nhi viện, một gian phòng ước chừng bốn mươi mét vuông, một người tóc tai lộn xộn, sau khi tắt QQ trên máy tính, thở ra một hơi thật dài, sau đó bắt đầu lướt trên bàn phím với tốc độ kinh người, theo trình tự người thường không thể hiểu nổi, với tốc độ tay như vậy, cho dù là cao thủ chơi game hạng nhất cũng không thể theo kịp.
Trong gian phòng này xếp một dãy máy vi tính rất mất trật tự, những máy vi tính này ngoại trừ các bộ phận bên trong ra, ngay cả thùng máy cũng không có, dĩ nhiên dùng mấy đường dây rậm rạp kết nối cùng một chỗ, mỗi một đồng hồ đo đều lóe lên những con số với trình tự vô cùng phức tạp khó hiểu, ánh mắt của gia hỏa không ngừng kiểm tra qua lại trên các màn hình biểu hiện, thế nhưng tốc độ gõ tay lại không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
– Phù… Xong rồi!
Rốt cuộc qua vài phút đồng hồ sau, hắn đưa tay ra sau đầu, hơi chút chỉnh lại mái tóc mất trật tự, thở phào nhẹ nhõm nói.
– Không có thần thông thì đã sao? Đạo gia ta tiêu diêu tự tại mặc ta du, bày mưu tính kế quyết thắng ngoài nghìn dặm… Huynh đệ a, ta thực sự đại ái vô cương nha…
Đại thúc lôi thôi thì thào tự nói, ngồi sau chiếc máy vi tính, ngóng nhìn thân thể nữ tử trên trần nhà che phủ với sương khói mịt mù, mỹ luân mỹ huyết, hoàn mỹ không tỳ vết, có chút ngốc nghếch.
Tự cổ đa tình không di hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ. Có tình là thường tình, không chân chính miệng chân tình là đại ái, đại ái vô cương, tại sao hận?
Bản nguyên đại đạo, thiên biến vạn hóa, không rời khỏi bản chất. Đạo diễn vạn bật, bản nguyên chân nhất, không thay đổi theo thời gian, không thay đổi theo không gian, tiên phàm độc ngã, là vị Đại La.
Nhìn nick QQ đã tắt đèn, Dương Thiên Lôi nhíu mày nhìn màn hình, tuy rằng cuộc nói chuyện với Lục Áp vừa rồi đã để hắn hiểu ra một ít vấn đề, chỉ là có một số vấn đề khác hắn không muốn tìm hiểu, hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, Lục Áp có ý định che giấu một vài thứ.
Đồng thời, thông qua lời nói của Lục Áp cũng để Dương Thiên Lôi hiểu rõ trước kia chính mình và Liễu Diệc Nhi xuyên qua tựa hồ không thích hợp, dựa theo cách nói về lạc ấn linh hồn của Lục Áp, vốn là phân nửa tại Tam Thập Tam Thiên, phân nửa ở Địa Cầu. Vậy rốt cuộc Lăng Hi và Liễu Diệc Nhi là chuyện gì xảy ra? Liệu Liễu Diệu Nhi có thực sự là Lăng Hi?
Kẹt…
Thanh âm cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra cắt đứt dòng suy tưởng của Dương Thiên Lôi, hắn vội vàng tắt QQ.
– Thiên Lôi, đăng ký được chưa?
– Sắp xong rồi…
Dương Thiên Lôi đáp, vội vàng một lần nữa kích mở đăng ký, đưa tư liệu của Lý Tuyết, kích đăng ký, đăng ký thành công.
Để Dương Thiên Lôi trừng mắt thật to chính là, số hiệu QQ đăng ký của Lý Tuyết dĩ nhiên chính là của hắn trước kia.
Dương Thiên Lôi vội vàng điểm kích đăng ký một lần nữa, chuyển tư liệu của chính mình vào, cuối cùng kết quả đúng như hắn dự liệu, số hiệu QQ dĩ nhiên cùng với hắn trước kia giống nhau như đúc.
Dương Thiên Lôi không hề biết được, tại thời điểm hắn đăng ký hai nick QQ này, đại thúc lôi thôi liền nghe được thông báo đăng ký, đồng thời cực nhanh đưa vào một ít số liệu.
– Được rồi?
Đúng lúc này, Lý Tuyết đã mặc áo ngủ, dùng khăn tắm lau lau mái tóc mượt mà, tản mùi hương mê người của cơ thể xử nữ, đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhìn chằm chằm vào máy vi tính hỏi.
– Ai nha…
Khi Lý Tuyết nhìn thấy nick name của hai người, nhất thời xấu hổ đỏ mặt:
– Nhanh đi sửa đi…
– Hắc hắc… Như vậy không tốt sao!
– Không được!
Lý Tuyết đỏ mặt nói, nói xong liền vươn trước người Dương Thiên Lôi, muốn thay đổi nick name mắc cỡ chết người kia.
Nick name của Lý Tuyết là
“Lão bà của Thiên Lôi”
, mà nick name của Dương Thiên Lôi lại là
“lão công của Tiểu Tuyết”
.
– A…
Chỉ là Lý Tuyết còn chưa kịp làm gì thì đã bị Dương Thiên Lôi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, kéo ngồi lên người Dương Thiên Lôi. Cách một lớp áo ngủ hơi mỏng, Dương Thiên Lôi có thể cảm nhận được thân thể trắng mịn của Lý Tuyết, hơn nữa mùi hương nhàn nhạt của Lý Tuyết vừa mới tắm xong để Dương Thiên Lôi nhịn không được hít sâu một hơi, tại bên tai Lý Tuyết đang kinh hoàng thất thố nhẹ giọng nói:
– Tuyết tỷ thật thơm…
– Đừng….
Lý Tuyết sợ tới mức vội vàng khoanh tròn hai tay bảo vệ trước ngực chính mình, nếu như cánh tay của Dương Thiên Lôi kéo xuống một chút nữa là sẽ áp vào địa phương mềm mại của nàng rồi.
– Mau bỏ ra…
Lý Tuyết với vẻ mặt đỏ bừng, giãy dụa muốn đứng lên, vội vàng nói.
Nhưng Dương Thiên Lôi đâu chịu buông tay? Ngủi mùi hương thơm ngáy trên người Lý Tuyết, cảm thụ được thân thể nhỏ bé và yếu ớt kiều diễm ngồi ngay trên hai đùi của chính mình, loại cảm giác này thực sự quen thuộc và tuyệt vời vô hạn.
– Vậy em đừng có lộn xộn…
Một tay Lý Tuyết chắn trước hai tay Dương Thiên Lôi, một tay cầm chuột kích mở nick name của Dương Thiên Lôi, hỏi:
– Em muốn đặt tên là gì?
– Viên trưởng gia gia nói, em tới cô nhi viện vào mùa đông, vậy đặt tên là Đông Lôi đi… Chị đến cô nhi viện vào mùa hè, vậy đổi thành Hạ Tuyết! Cứ quyết định như vậy!
Khóe miệng Dương Thiên Lôi mang theo nụ cười, nhưng có điểm vô cùng bá đạo nói.
Lý Tuyết vốn xấu hổ vô hạn nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ hai núm đồng tiền ngọt ngào, chu cái miệng bé nhỏ, nói:
– Em chỉ nói nhăng, viện trưởng gia gia đã lúc nào nói qua em mùa đông, chị mùa hè… Bất quá, chị đồng ý!
Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi trận trận, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!
Đông Lôi, Hạ Tuyết, không giống như nick name kiểu như lão công lão bà có thể chọc mù con mắt người khác, hai cái tên vô cùng ẩn hàm này, nhưng lại biểu hiện rõ ràng chấp niệm, ẩn hiện quyết tâm thề non hẹn biển, muốn bạc đầu răng long.
Sau khi Lý Tuyết thay đổi nick name của hai người, lại tiếp tục nhập nick QQ của lẫn nhau, thấy Dương Thiên Lôi không hề có ý tứ buông chính mình ra, Lý Tuyết điểm mở cửa sổ nói chuyện đối với Dương Thiên Lôi, một tay nhẹ nhàng đánh bàn phím nói:
– Đi ngủ, được không?
Thấy bốn chữ này, Dương Thiên Lôi đương nhiên biết ý tứ của Lý Tuyết là bảo chính mình buông nàng ra, để đi ngủ. Thế nhưng hắn dù sao cũng là loại người hèn mọn tới tận xương tủy, vội vàng đưa ra một tay, cách cách gõ vào bàn phím:
– Đi ngủ? Có phải quá sớm hay không? Em chỉ là muốn…
Dương Thiên Lôi còn chưa đánh hết, Lý Tuyết liền trách cứ một tiếng, tách mở cánh tay Dương Thiên Lôi, điểm mở biểu tượng QQ, đưa vào biểu tình một người trong cơn giận dữ.
Dương Thiên Lôi thì đáp lại bằng hình người nhe răng cười thật to.
Ôn nhu nhàn nhạt để tâm tình của hai người rất gần gũi, rất ấm áp, rất ngọt ngào, giữa hai người lúc này chỉ có tình cảm trong sáng thần khiết mà nồng đậm yêu thương.
Dương Thiên Lôi ôm lấy thân thể nhỏ bé của Lý Tuyết, rất tự nhiên đứng lên, nhẹ nhàng xoay người, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của hai người càng lúc càng gần. Thân thể nhỏ bé của Lý Tuyết có điểm run run, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, nhưng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bốn bờ môi tiếp xúc.
Lần đầu tiên Lý Tuyết hôn người khác chính là thời điểm tại trường đại học sư phạm thủ đô, bị Dương Thiên Lôi làm bộ tình lữ đoạt đi mất, miễn cương coi như là hôn với Dương Thiên Lôi. Chỉ bất quá, Dương Thiên Lôi còn lão luyện hơn trăm nghìn lần.
– Đinh đinh… Đinh đinh…
Giữa lúc cả thể xác lẫn linh hồn của Lý Tuyết đều chìm đắm trong một lần hôn chân chính ý nghĩa này, cũng vô cùng ngượng nghịu đáp lại Dương Thiên Lôi, chuông cửa dĩ nhiên rất vừa vặn vang lên.
– A…
Lý Tuyết mạnh mẽ đẩy Dương Thiên Lôi ra, nói:
– Hiểu Phân tới… Hãy nói chị ngủ rồi, em đi mở cửa!
Khuôn mặt Lý Tuyết đỏ bừng nói, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của nàng, tắt đèn sáng, dùng chăn phủ lên che kín toàn bộ cơ thể.
– Tống Hiểu Phân!
Dương Thiên Lôi nhe răng nhếch miệng hô, hiện tại con mẹ nó đã qua 12h rồi? Nha đầu này dĩ nhiên còn chạy sang đây, còn để người ta sống hay không? Muốn qua thì qua đi, sao không muộn một lúc nữa… Giết người…
Trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn, hung hăng mở cửa ra, trợn mắt nhìn.
– Khụ khụ…
Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi mở rộng cửa, vẻ mặt Tống Hiểu Phân mang theo nụ cười như kẻ trộm, chỉ là khi nhìn thấy thần hình của Dương Thiên Lôi, nhất thời thần tình biến đổi:
– Tôi… Tôi sợ… Mẹ tôi một giờ bay rồi, đi… Lưu thẩm ngủ một phòng, tôi… Muốn ngủ cùng với Tuyết tỷ…
Khí lưu dũng mãnh ngoài hàng hiên hung mãnh thổi loạn mái tóc dài của Tống Hiểu Phân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có điểm tái nhợt, nhãn thần nhìn vào Dương Thiên Lôi tựa hồ tràn ngập sợ hãi, có lẽ là bởi vì thần tình giận dữ của Dương Thiên Lôi lúc này để trong đầu Tống Hiểu Phân lần thứ hai hiện ra hình ảnh giống như sát thần thu gặt sinh mệnh của Dương Thiên Lôi ngay trước đó…
– Mau đi vào đi… Tôi còn tưởng lai đang đùa nghịch!
Dương Thiên Lôi thu hồi lửa giận, chuyển thành một chút áy náy, kéo cánh tay của Dương Thiên Lôi, nói:
– Tuyết tỷ vừa mới ngủ, hẳn là chưa ngủ hẳn, cậu vào đi…
Nhìn Tống Hiểu Phân rất trầm mặc đi vào phòng Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây là đào hoa đại vận quấy phá, hay bởi chính mình?
– Lão thái bà, ai cho lão gan chó, không giam phí bảo hộ mà dám mở hàng ở nơi này? Không biết đây là địa bàn của Đao ca hay sao?
Ngày 2 tháng 10, Dương Thiên Lôi vì thọ yến của Tống lão bị dừng lại một ngày một đêm, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân từ lúc sáng chín giờ đã dựa theo kế hoạch thương lượng tốt từ sớm ngồi xe chạy tới công viên trò chơi cạnh biển. Vốn tiết trời tháng mười tại Ma Đô đã có chút chuyển lạnh, nhưng ba người vừa mới tới phụ cận bãi biển, vầng thái dương lại độc ác dị thường, chiếu những tia nắng nóng bức giống như đang giữa mùa hè. Vì vậy, tại thời điểm Dương Thiên Lôi tới cạnh biển liền đề nghị đi bơi, tuy rằng Lý Tuyết trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng cùng với Tống Hiểu Phân.
Truyện Tiên Hiệp
Đang tiếc kế hoạch ban đầu của ba người chỉ là đi dọc quanh bãi biển, căn bản không hề mang theo áo tắm. Vì vậy chỉ có thể mua dùng tạm thời, nguyên bản nghĩ tới một cửa hàng ngay phụ cận mua, bất quá Lý Tuyết đột nhiên nhìn thấy một phụ nữ tủng niên ôm đứa trẻ con đang khóc oa oa, bày bán áo tắm tại bờ biển, liền kéo Tống Hiểu Phân và Dương Thiên Lôi tới cửa hàng vỉa hè này.
Thế nhưng, tại thời điểm ba người chọn áo tắm, phía sau lại truyền tới tiếng quát lớn xúc phạm.
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ có một chút hàng như vậy, khí trời ngày hôm nay tốt liền bày bán kiếm lời… Tôi lập tức dọn đi…
Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên kinh hoàng nói, có lẽ là thanh âm của người tới quá hung hăng, khiến đứa trẻ nhỏ gầy trong lòng oa oa khóc lớn.
Ba người Dương Thiên Lôi đang ngồi xổm, đưa lưng về phía đám người kia, hiện tại nhíu mày, quay đầu nhìn ngược lại phía sau.
– Nha… Các muội muội… Là các ngươi?
Đám người tới tổng cộng có bốn người, hai người đi đầu nguyên bản nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân ngồi xổm trên mặt đất, vì vậy khi hai cô nàng này quay đầu lại, thấy khuôn mặt xinh đẹp mê người, nhất thời dâm quang bạo phát, mang theo nụ cười vui vẻ, thế nhưng thời điểm nhìn quét qua Dương Thiên Lôi, bỗng nhiên ghĩ tới cái gì, khiếp sợ lại âm ngoan nói.