Triệu Tĩnh đang định vào cung một chuyến thì trong cung đã phái người tới triệu kiến.
Nghe thấy người triệu là điện hạ không phải bệ hạ, trong lòng Triệu Tĩnh cũng bớt căng thẳng, chỉnh lý bản thân một chút rồi theo thái giám vào cung.
Vừa vào cung, hắn đã thấy hoàng tử điện hạ đang ngồi trên ghế đá trong đình đầy thất bại, tay chống cằm trông về nơi xa, hốc mắt đỏ ửng.
Ai nói thiếu niên thì không biết buồn! Triệu Tĩnh cảm thán một tiếng rồi đi lên hành lễ: “Điện hạ!”
“Đến đây, ngồi đi! Những kẻ khác lui ra!”, Tiêu Huyền Sách buồn bã nói.
Những kẻ khác lui ra ngoài, trong lòng Triệu Tĩnh hoài nghỉ, kề sát vào hỏi: “Điện hạ sao vậy ạ?”
Tên nhóc này giúp mình, làm Tiêu Linh Linh không truy cứu hắn chuyện của lão thái sư, Triệu Tĩnh vẫn khá là biết ơn đối phương.
Tiêu Huyền Sách xoay gương mặt u buồn lại, buông một bên mặt, Triệu Tĩnh nhìn thấy rồi hít sâu một hơi: “Cái này do ai làm! Ai ăn gan chó thết”
Chỉ thấy một bên má của điện hạ xanh tím. Hiển nhiên vết thương này đã lâu.
Đường đường là hoàng cung đại nội mà lại có kẻ dám đánh hoàng tử thành đầu heo thế này, chẳng lẽ là bị sát thủ ám sát!
“Đại tỷ của ta!”, Tiêu Huyền Sách than thở. “Khụ khụ khụ, cái này đúng là… ha ha, thời tiết hôm nay đẹp quá, trăng sáng dữ thần!”, Triệu Tĩnh lập tức câm mỏ, nói sang chuyện khác.
Tiêu Huyền Sách: “Triệu Tĩnh, ta hoài nghỉ đại tỷ của ta bị bệnh!”
“Điện hạ đừng nói bậy, bệ hạ long tỉnh mãnh hổ, có thể đánh người thành thế này thì sao có thể bị bệnh được!”, Triệu Tĩnh cười xấu hổ.
“Không phải bệnh thì là điên, bằng không sao đánh ta thành thế này!”
Âm lượng của Tiêu Huyền Sách tăng lên, kéo Triệu Tĩnh than thở phàn nàn: “Ngươi không biết đâu Triệu Tĩnh, ta khổ tâm lắm! Sau khi ngươi tới, không biết đại tỷ uống nhầm thuốc gì mà cứ hai ngày đánh ta một trận nhẹ, ba ngày là đánh một trận nặng. Vừa rồi mới đánh kìa!”
“Đại tỷ cầm kiếm quất mông ta sưng lên, ngồi mà ta cũng không dám ngồi, còn nói đánh ta là vì tốt cho ta! Đây là việc mà người có thể làm sao! Là lời mà người có thể nói sao!”
Nhìn thấy trái tim “đau đớn” của Tiêu Huyền Sách, bất lực tuyệt vọng lên án sự “hung ác” của đại tỷ mình, chỉ có thể quay đầu run run bả vai, sau đó Tiêu Huyền Sách tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Khụ khụ! Không có, ta chỉ nghĩ tới một chuyện vui vẻ!”, Triệu Tĩnh hít một hơi.
Tiêu Huyền Sách tức giận: “Thê tử ngươi sinh con hay gì? Vui đến vậy sao?”
“Đúng đúng đúng, ối, không phải, ta còn chưa có thê tử!”
Thấy ánh mắt không ổn của Tiêu Huyền Sách, Triệu Tĩnh vội đổi giọng an ủi: “Người đừng nghĩ nhiều! Có thể bệ hạ đã tới thời kỳ mãn kinh!”
“Thời kỳ mãn kinh?”, Tiêu Huyền Sách ngạc nhiên.
“Đúng vậy, người phụ nữ nào cũng có lúc như thế, cái này người không hiểu đâu!”
Khi giao lưu với Tiêu Huyền Sách, Triệu Tĩnh cũng không quá kiêng dè: “Phụ nữ, đặc biệt là kiểu tới tuổi này mà còn chưa gả đi như đại tỷ của điện hạ rất nhanh tới thời kỳ mãn kinh!”
“Ý của ngươi là tỷ ấy muốn đàn ông? Vậy ta phải đi đâu kiếm cho tỷ ấy chứ?”, Tiêu Huyền Sách vô cùng quan tâm tỷ tỷ của mình, gương mặt nhăn thành hoa cúc.
Hắn ta nhìn Triệu Tĩnh: “Không phải ngươi mới nói mình chưa có vợ à? Hay ngươi thu phục tỷ ta đi, sau đó ngươi sẽ là tỷ phu* của tai”