Hựu Hựu Tiêu Nham

Chương 9



9

Khi màn đêm buông xuống, buổi tiệc đêm bắt đầu.

Tiêu Nham chắc hẳn là đã trở lại bữa tiệc, ta thấy mấy tiểu nha đầu vừa chỉnh lại quần áo vừa chạy về phía đình ven hồ, nói Lâm công tử sắp biểu diễn.

“…” Hoàng hậu nương nương thỉnh thoảng lại ném Tiêu Nham vào thanh lâu cũng không phải là không có đạo lý.

Cũng tốt, làm nhẹ bớt gánh nặng của ta.

Nhưng không biết Tiêu Nham muốn biểu diễn tài năng gì, muốn biểu diễn đoạn Kinh Hồng Vũ trước mặt mọi người sao?

…Ta cũng muốn xem.

Ta lặng lẽ lẻn vào phòng làm việc của Lý Minh Chí, không muốn như kẻ mù sờ voi tốt nhất trước tiên ta nên tìm bản vẽ kết cấu của trạch viện.

Vừa tìm được ngăn bí mật phía sau giá sách, liền nghe thấy tiếng đàn “tranh” vang lên, tư thái hào hùng, mây trời rung chuyển, khiến trời đất trang nghiêm.

Tại một nơi thơ mộng như vậy đàn “Phá Trận Khúc”, thực đúng là rất Tiêu Nham.

Ta thầm lắc đầu, khẽ xoay cơ chế dưới tay, giá sách “cạch” một tiếng, trong lúc chờ đợi, bên ngoài gió và bóng tối lay động, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Ai ở trong đó?”

*

Khi ta bưng đĩa trái cây quay lại bữa tiệc thì bữa tiệc đã gần kết thúc.

Hầu hết khách đều đã rời đi, nữ khách rời khỏi đình ven sông, ngồi đối diện với nam khách bên kia suối.

Dòng nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng đủ màu sắc, ngồi đối diện Tiêu Nham là Lý Nhược Lan.

Từ xa, ta nghe thấy Tiêu Nham nói: “Cây đàn này được bảo dưỡng rất tốt.”

Lý Minh Chí thâm ý nói: “Cây đàn này là bảo bối của tiểu nữ nhà ta, bình thường con bé rất quý trọng nó, chưa bao giờ dễ dàng cho người khác xem, cũng không biết hôm nay có chuyện gì.”

Ông ta nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn, giống như một vị trưởng bối từ ái nói đùa tiểu bối.

Mọi người ngồi cùng đều hiểu ý của Lý Minh Chí, Lý Nhược Lan ngượng ngùng cúi đầu.

Chỉ có Tiêu Nham vẻ mặt vô tội, giống như một kẻ ngốc, giả vờ không hiểu.

Lý phu nhân nói: “Lâm công tử cũng là người chơi đàn hay, cùng tiểu nữ nhà ta có sở thích giống nhau, ngoài đàn tư âm, tiểu nữ còn chơi đàn tỳ bà rất hay. Sao các ngươi không cùng nhau đàn một bản, cũng thoả mãn cho đôi tai của những người thô tục chúng ta.”

Tiêu Nham tùy ý gảy đàn: “Không biết phu nhân muốn nghe cái gì?”

Lý phu nhân: “Phượng Cầu Hoàng”, thế nào?

Điều này thực rõ ràng, mọi người trong phòng đều im lặng.

Lý Nhược Lan ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Tiêu Nham ôn nhu cười: “Ta không biết đàn.”

Mọi người: “…”

“Lý Thượng Nghi.” Hắn đột nhiên quay người gọi ta, ta vốn định đặt đĩa trái cây xuống và rời đi mà không làm phiền ai, nhưng bây giờ ta không thể không ngẩng đầu lên.

Tiêu Nham: “Ta nghe nói Thái tử điện hạ rất giỏi chơi đàn, đánh cờ, thư pháp, hội họa, Lý Thượng Nghi rất thân thiết với chủ tử, nghe quen tai, nhìn quen mắt, Lý Thượng Nghi có thể đàn đoạn “Phượng Cầu Hoàng”?”

Từng thấy những người dát vàng lên mặt nhưng chưa bao giờ thấy những người không có mặt nhưng vẫn muốn dát vàng lên.

Ta: “Ta có thể thổi sáo.”

Hắn nhàn nhã nói: “Nghe nói tiếng sáo và tiếng đàn là hợp nhất, không bằng Lý Thượng Nghi và tại hạ cùng chơi một bài?”

“Cảm ơn ý tốt của Lâm công tử, ta không muốn phí nước bọt.”

Hắn mỉm cười quay lại hỏi Lý Minh Chí, nói hắn yêu phong cách Giang Nam thanh tao, muốn tìm một người địa phương đưa đi tham quan.

Khi hội Thanh Minh đến gần, nam nữ trong thành kết bạn đi chơi, Lý Minh Chí nhìn thấy cơ hội tuyệt vời này, nhanh chóng tiến cử Lý Nhược Lan.

Ta cũng nhân cơ hội này quay lại bếp.

Làm việc đến nửa đêm, trở về phòng, ta phát hiện Tiêu Nham đang ngồi ở đó, mở miệng nói.

“Sao nàng lại đưa chiếc kẹp tóc ta tặng nàng cho người khác?”

Trong bữa tiệc tối, Lý Nhược Lan đeo chiếc kẹp tóc mà ta đưa cho nàng ta, khiến nàng trở nên thực kinh diễm động lòng người, thu hút sự chú ý.

“Cái kẹp tóc nào,” ta nói, “ta không biết người đang nói cái gì.”

Tiêu Nham không thể tin trợn mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to nói dối của ta, từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ: “Tàng Minh Nguyệt.”

“Ồ,” ta giả vờ như hiểu ra, “Không phải điện hạ đều thưởng cho tất cả cung nhân sao? Từng đợt phân phát nên ai ai cũng có, sao người biết của Lý Nhược Lan là do ta đưa?”

“Nàng còn dám nói?” Hắn giận dữ đến gần, “Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy… trên đầu muội muội nàng…”

Ta đối diện với hắn.

Hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt tràn đầy sự bất mãn.

Ta mỉm cười: “Có gì khác biệt?”

“Không có gì khác biệt,” hắn buồn bã ngồi lại và thì thầm, “Đối với nàng ta cũng giống như những người khác ở đây, không có gì khác biệt cả. Nói vậy nàng vui rồi chứ?”

Ta nói: “Ta đã khám phá những nơi có thể cất giấu kho báu trong Lý phủ, chỉ còn lại một vài nơi, ta chưa thể đến đó vì thời gian có hạn.”

Hắn nói nhỏ: “Nơi nào?”

“Sau hoa viên, phòng ngủ của vợ chồng nhà họ Lý và Lý Nhược Lan, còn có dưới đình bên hồ nơi các cô nương hôm nay ngồi.”

Khi ta đang nói chuyện, tiếng ngáy vang lên từ gầm giường của ta.

Tiêu Nham: “?”

Ta ngẩng đầu nhìn xà nhà, cảm thấy sợ sệt một cách khó hiểu, nói: “Dưới gầm giường của ta đang giấu một nam nhân.”

Lại là Vương Đại Niên.

Trong khi ta đang tìm bản đồ trong thư phòng, hắn đến dược phòng để bôi thuốc, đi ngang qua thư phòng, ta trước khi hắn phát hiện đã rắc thuốc mê cho hắn.

Ta không thể để hắn bên đường được nên đành phải đổ chút rượu lên hắn rồi tạm thời đưa hắn về.

“Giảo biện!” Tiêu Nham tức giận chỉ vào ta, lắc lắc chiếc quạt gấp: “Nàng thích hắn phải không?!”

“Đừng náo.” Ta nói: “Vừa đúng lúc, người có thể giúp ta đưa hắn ta về, ta sẽ đi đến đình ven hồ nhìn xem.”

Tiêu Nham hai mắt đột nhiên trợn to: “Muốn ta dọn một gã say rượu hôi hám cho nàng sao? Không có chuyện đó đâu!”

“Được rồi, dù sao người cũng không thể di chuyển hắn.”

“Phương pháp khích tướng không có tác dụng đâu,” hắn ậm ừ, “Ta cũng muốn đi đình bên hồ.”

Ta đành phải tóm lấy Vương Đại Niên kéo ra ngoài phòng, tìm một con dốc ném hắn, hắn lăn xuống đập đầu vào luống hoa.

Ta lại đi ngang qua kêu lên: “Ồ, đây không phải là Đại Niên sao? Người đâu, hắn say c.h.ế.t trên bãi cỏ rồi. Đại Niên Đại Niên, ngươi không sao chứ?”

Hai người hầu chạy tới đỡ Đại Niên về.

Ta hai tay ôm tim, sợ hãi không thôi, chậm rãi quay về phòng.

Thái tử chứng kiến ​​toàn bộ quá trình nói: “Kỹ năng diễn xuất của Lý Thượng Nghi thực sự rất xuất sắc.”

“Quá khen,” ta nói, “Đều là vì đã ở bên cạnh Điện hạ hồi lâu, gần mực thì đen.”

Hắn ta bước ra ngoài trước, nhìn xung quanh, nhảy lên.

Ngày thường đều là người hầu đỡ hắn không sức lực lên, nhưng vào thời khắc mấu chốt, con đại bàng sải cánh bay chín vạn dặm.

Thật là khinh công tốt.

Ta làm theo, đồng thời thấy ghét bỏ. Làm gì có kẻ trộm nào mặc đồ màu đỏ!

Lại còn được thêu bằng chỉ vàng!

May mắn thay, Lý Minh Chí là một kẻ nhàn rỗi đã từ chức, chỉ có một ít người hầu, cũng không có binh lính.

Trong cơn tức giận, Tiêu Nham dừng lại, đáp xuống mái nhà.

Ta không thể không dừng lại, hắn chỉ vào lối đi trong vườn: “Có chút kỳ lạ.”

Ta nhìn theo, trong lòng cảm nhận được điều gì đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.