“Không phải đã nói là đừng la sao? Còn kêu nữa, tôi rạch mặt cô đó.” Người cao hơn mất bình tĩnh lăm le con dao găm trong tay.
“Lão đại, không phải nói hôm nay không cướp sắc sao? Nhưng mà em cũng thấy
cô ta rất đẹp.” Người thấp hơn dùng đôi mắt ti hí háo sắc của hắn nhìn
tôi.
“Xin các người, thả tôi đi. Tôi về nhà lấy tiền cho các
người, van xin các người thả tôi đi.” Bây giờ tôi mới biết chuyện đáng
sợ nhất đối với một người phụ nữ không phải là bị chồng vứt bỏ mà là bị
người xấu cưỡng hiếp hoặc là bị rạch mặt. Hai thứ này so với bị vứt bỏ
càng đáng sợ hơn nhiều.
Người cao hơn cười lớn ra tiếng nói:
“Xem cô sợ chưa kìa, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương, cô cũng không
cần dụ dỗ chúng tôi, về nhà lấy tiền à? Có quỷ mới tin lời cô nói.”
Lời hắn nói, tôi nghe không hiểu gì cả, không làm tôi bị thương sao? Vậy
đuổi theo tôi làm gì? Tôi ấp úng hỏi hắn: “Vậy rốt cuộc anh muốn gì?”
“Tháo đồng hồ đeo tay của cô ra rồi cô có thể đi.” Người cao to nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay tôi.
Bọn họ tháo đồng hồ của tôi ra rồi bỏ đi. Mặc dù tôi không còn chút sức lực nào nhưng cũng không dám ở lại đó. Tôi chạy chối chết ra khỏi hẻm,
quăng luôn đôi giầy cao gót dưới chân, chạy chân không vào một siêu thị
còn mở cửa trên đường. Thấy vẫn còn người đi lại trên đường, lúc này tôi mới dám khóc lớn. Lần đầu tiên tôi biết được sức mạnh của quần chúng
nhân dân to lớn đến thế nào.
Tôi đi tới siêu thị để gọi điện
thoại, phía trên biển quảng cáo viết 1.5 xu một phút nhưng bây giờ ngay
cả một xu tôi cũng không có. Tôi miễn cưỡng nhìn bà chủ, cười cười nói:
“Bà chủ, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không? Túi xách của tôi mới bị người ta cướp mất rồi.”
Bà chủ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, bà ấy đưa mắt nhìn đến đôi chân trần của tôi, sau đó mới
ngẩng đầu lên nói: “Gọi đi!”
Tôi cảm ơn ông trời rồi đi vào buồng điện thoại, đã trễ vậy rồi tôi có nên gọi về nhà không, tôi sợ sẽ hù
dọa ba mẹ mất, hơn nữa từ đó đến đây cũng rất xa. Điện thoại của Bí Đỏ
vẫn tắt máy, gần đây cô ấy đổi số liên tục, tôi vẫn chưa kịp nhớ số điện thoại mới nhất của cô ấy.
Bà chủ nhìn tôi chằm chằm, tôi xấu hổ cúi đầu, trong đầu hiện lên 11 con số, tôi liền bấm nút gọi.
“Băng nhi!” Là giọng nói mừng rỡ của Lâm Quốc Đống.
“Chủ tịch Lâm, tôi…” Nghe được giọng nói của Lâm Quốc Đống, nước mắt của tôi lại rơi.
“Băng nhi, em làm sao vậy? Tại sao em khóc?”
Tôi dùng giọng nói đứt quãng kể lại chuyện vừa rồi.
Lâm Quốc Đống hỏi tôi đang ở đâu, dặn tôi đứng yên tại chỗ rồi cúp máy.
Tôi cảm ơn bà chủ rồi run rẩy đứng ngay cửa của siêu thị, bà chủ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi không ngớt.
Cho đến khi Lâm Quốc Đống chạy chiếc BMW đến thì bà ấy mới thôi nhìn tôi.
“Băng nhi, tại sao em lại đến đây, còn vào lúc trễ thế này?” Giọng điệu trách cứ của anh lại làm lòng tôi ấm áp.
“Tôi… Đến gặp chồng trước.” Tôi nói.
“Hả? Vậy tại sao hắn không đưa em về?” Giọng anh lại tăng thêm mấy phần trách cứ.
Tôi đơn giản kể lại chuyện của Lưu Thiếu Ngôn, Lâm Quốc Đống trầm mặc không nói gì.
Qua một lúc lâu anh mới nói một câu: “Chuyện là vậy à.”
Dọc theo đường đi, chúng tôi nói về tình hình của mỗi người hiện nay. Tôi
và Cà đã kết thúc, còn anh và Trần Bảo Nhi vẫn còn qua lại với nhau, cô
ta không chịu buông tay.
Đến dưới lầu nhà tôi, tôi mới biết chân mình đã chảy máu, vừa chạm đến mặt đất đã đau thấu xương.
Lâm Quốc Đống ôm tôi đi vào, đến thang máy anh cũng không chịu thả tôi xuống. Tôi cũng không chống cự lại anh.
Tới cửa, tôi kiên trì muốn xuống anh mới chịu để tôi xuống. A San ra mở
cửa, cô ấy thấy đầu tóc tôi rối bù, toàn thân lấm lem bùn đất và người
đàn ông đứng sau tôi thì sững sờ năm giây rồi mới phản ứng lại: “A Băng, bây giờ đang thịnh hành kiểu hẹn hò này à?”
Lâm Quốc Đống cũng bị chọc cười.
Lâm Quốc Đống kiên trì xem kỹ chân tôi, bôi thuốc lên rồi mới xuống lầu.
Hôm sau, tôi mang giày vải, khập khiễng đi làm. Tiểu Chu thấy bộ dạng thê
thảm của tôi cũng rối rít hỏi thăm. Vào lúc tôi cảm động thì Lãnh Thanh
Hoa lại nói: “Lạc Băng, ha ha, cái này là có vấn đề về nhân phẩm nha.”
Lãnh Thanh Hoa gần đây mới quen một cô bạn gái mới, đang trở lại thời
thanh xuân. Tôi mặc kệ anh, anh ta lại muốn khoe khoang cuộc sống hạnh
phúc của mình đây mà, tôi nghe chán rồi.
Tôi gọi điện kể khổ với
Bí Đỏ, thế mà cô ấy lại nói tôi đáng đời, ai bảo tôi bắt cá hai tay. Bó
Đỏ vừa nghe nói đến bộ dạng hiện nay của Lưu Thiếu Ngôn liền trầm mặc,
sau đó mới nói: “Con người quả thật không thể làm điều xấu, ác giả ác
báo, câu này rất đúng.”
Xế chiều, tôi đang diễn thuyết trong
phòng họp thì một thiếu niên đi tới gõ cửa một cái rồi mở của ra. Chúng
tôi quay đầu lại nhìn, woa, người này xách theo một cái túi LV, lại là
loại sản phẩm có hạn nữa chứ, bọn Tiểu Chu bắt đầu si ngốc rồi, thật là
bất hạnh mà. Tôi cũng chen chân vào trong đám đó, tôi thấy chàng thiếu
niên kia nở nụ cười hỏi: “Xin hỏi, ai là tiểu thư Lạc Băng?”
“Chính là chị ấy!” Tiểu Chu và mấy đồng nghiệp đồng loạt chỉ vào tôi, giống
như cảnh sát bắt trộm, ánh mắt của quần chúng nhân dân đồng loạt nhìn về phía tên trộm.
Cậu thiếu niên đi tới, cầm chiếc tui trên tay đưa cho tôi nói: “Có một ông chủ gửi cho cô vật này, phiền cô ký nhận giúp.”
Cậu ta cầm tờ biên nhận đi ra khỏi cửa, lúc này bọn Tiểu Chu mới phục hồi
lại tinh thần: “Nói! Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?” Bọn họ hoàn
toàn quên mất tôi là lão đại mà thẩm tra tôi cứ như một tên trộm.
“Chị, chị cũng không biết.” Tôi vô tội nói. Tôi cảm thấy hình như cái túi hơi nặng nên mở ra xem, không thể tin được, bên trong có điện thoại, ví
tiền, còn có một chiếc đồng hồ, son môi, gương, lược… Mấy thứ này giống
với đồ tối qua tôi bị cướp. Đây không phải là nằm mơ chứ, trộm cướp mà
có lòng tốt vậy sao, thấy tôi đau lòng nên mang đồ trả lại à? Còn bồi
thường thêm một chiếc túi xách LV nữa chứ. (Nguyệt: Chị này có trí tưởng tượng quá =.=)
Bọn Tiểu Chu chúi đầu vào chiếc túi xách, tôi
khập khiễng xách chiếc túi ra ngoài, vào phòng làm việc của mình đóng
cửa lại. Tôi không biết là chuyện gì đang xảy ra, rồi lại nhớ tới lời
cậu thiếu niên nói “Có một ông chủ gửi cho cô vật này.” Ông chủ? Lâm
Quốc Đống? Là anh sao? Đúng, trừ anh ra, còn có thể là ai chứ?
Tôi gọi điện thoại cho Lâm Quốc Đống.
“Này, chủ tịch Lâm…”
Lâm Quốc Đống dùng giọng trách cứ cắt ngang lời tôi: “Sau này gọi anh là Quốc Đống hoặc là Lâm Quốc Đống.”
“Ừ, Lâm Quốc Đống, túi xách là của anh gửi đến phải không? Cám ơn anh.”
“Sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút.”
…
Bí Đỏ biết tôi bị cướp nhưng tìm lại được đồ nên hớn hở giơ nanh múa vuốt
nói: “Ai lại đi phá vụ án bình thường của người dân bình thường như
chúng ta chứ…” Tôi thừa nhận tôi cũng đã nghĩ tới cô ấy cũng sẽ nói
những lời này nhưng trên thực tế cô ấy lại đào sâu hơn: “Cậu biết không? Công viên ngoài kia thường xuyên bị cướp giật nhưng mấy vụ án đó có ai
phá đâu nhưng một người bạn của Thường Huy bị cướp, cậu đoán xem thế
nào? Sáng hôm sau tên cướp đó bị đánh túi bụi đưa đến đồn công an, cậu
biết vì sao không? Người bị cướp là con trai cưng của cục trưởng cục
công an, cho nên…”
Cuối cùng Bí Đỏ kết luận tôi không phải là
người bình thường nên muốn tôi mời cơm tối. Bí Đỏ đã lên tiếng thì tôi
nào dám trái lời, nếu không sẽ bị bắt bỏ lồng heo cho xem. Ăn cơm thì ăn cơm thôi. Tôi gọi điện đặt chỗ ở Giang Nam Yên Vũ.
Tôi và Lãnh Thanh Hoa đến Giang Nam Yên Vũ lại gặp Cà chạy S600 tới.
Tôi và Lãnh Thanh Hoa đi tới phòng riêng, chúng tôi thấy Cà nghênh ngang
ngồi trong đó, hơn nữa còn có hành động cực kỳ thân mật với Bí Đỏ nhưng
tôi cũng không nghĩ nhiều. Cà thấy tôi đi vào thì cười hì hì nói: “Lạc
Băng, ăn cơm mà sao không rủ anh em đi chung, chỉ có Bí Đỏ là tốt với tớ nhất, gọi điện thông báo cho tớ biết trước.”
Ánh mắt của Bí Đỏ như muốn nói “Điều đó còn phải nói sao, tớ đương nhiên là tốt nhất rồi.”
Tôi ngượng ngùng ngồi bên cạnh Bí Đỏ, không đợi tôi nói gì Cà đã nói tiếp:
“Không gả cho tớ thì cũng không cần không để ý đến tớ chứ, Lạc Băng, sau này chúng ta tương kính như tân.”
Bí Đỏ khinh bỉ liếc mắt nhìn Cà, nói: “Cái gì mà tương kính như tân chứ, phải nói là nước giếng không phạm nước sông.”
Nguyệt: Thật ra thì ta thấy “nước sông không phạm nước giếng” mới đúng nhưng tác giả để thế thì ta phải tôn trọng nó thôi.
“Đúng, là nước giếng không phạm nước sông!” Cà nói theo Bí Đỏ.
“Nào, cạn chén!” Cà giơ ly rượu lên, muốn cạn chén với tôi.
“Tại sao muốn cạn chén?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Vì chúng ta đã từng chịu tổn thương. Vì chúng ta đã từng yêu và nỗi đau
cũng đã qua, cuối cùng chúng ta cũng đã trưởng thành, có thể tìm được
hạnh phúc của mình. Vì chúng ta sẽ vĩnh viễn không đến với nhau và cũng
vì chúng ta tương kính như tân, không, là nước giếng không phạm nước
sông!” Câu diễn thuyết của Cà thật động lòng người, trong số chúng tôi
có mấy ai không từng bị tổn thương vì tình yêu chứ, vì vậy chúng tôi
nâng ly rượu lên, kêu to: “Đúng vậy, cạn chén!”
Kế tiếp, chúng tôi thuận nước đẩy thuyền theo ý của Cà đi hát karaoke, hơn nữa còn gọi thêm nhiều bạn bè tới cho náo nhiệt.
Cứ như vậy, Bí Đỏ gọi Thu Nguyệt tới, Lãnh Thanh Hoa gọi niềm vui mới của
anh ấy là Tân Hoan tới, tôi gọi A San, Cà gọi điện thoại lần thứ N, Trần Bảo nhi cũng tới.
Mỗi lần Lãnh Thanh Hoa hát tôi đều đi toilet.
Trên đời này tôi chưa từng gặp ai hát dở như anh. Hơn nữa, mỗi lần anh
ấy hát đều là những ca khúc vào lúc anh 15 tuổi như “Tỉnh giấc mộng”,
tôi tin ai cũng từng nghe bài này rồi, là một người bị tổn thương vì
tình yêu, cuối cùng đưa ra kết luận “Có vài người vĩnh viễn không cần
chờ.”
Không biết Trần Bảo Nhi có phải là không chịu nỗi giọng hát của Lãnh Thanh Hoa hay không mà cũng đi theo tôi vào toilet.
Lúc tôi rửa tay cô ấy cũng rửa tay, tôi quay sang nhìn cô ấy, niềm nở chào hỏi: “Tiểu thư Bảo Nhi.”
“Cô không phải là muốn gả cho anh Tiếu Thiên sao? Sao không gả đi? Cô không biết là anh ấy rất đau lòng sao? Cô thích đàn ông đẹp trai anh ấy liền
cố gắng thay đổi nhưng lại chậm một bước, cô đã kết hôn. Biết cô ly hôn, anh ấy từ nơi xa xôi chạy về đây, hy vọng cô có thể dựa vào anh ấy, tại sao cô không cho anh ấy cơ hội? Tại sao cô lại ác thế hả? Anh ấy vì cô
mà mấy tháng nay trải qua cuộc sống như thế nào, cô có biết không? Cô là động vật máu lạnh, kiếp trước cô là mụ phù thủy ác độc chuyên đi làm
hại người khác, tôi bị tổn thương cũng không sao nhưng còn tấm lòng của
anh Tiếu Thiên thì sao? Anh ấy lại vì hạnh phúc của cô mà chết tâm.
Nhưng tôi không cam tâm, tôi vĩnh viễn cũng không buông tay, cô muốn
dùng cách này để cướp Quốc Đống đi sao, cô đừng có mơ! Tôi đã theo Quốc
Đống rất nhiều năm, anh ấy yêu tôi, cô biết không? Người anh ấy yêu là
tôi, không bao giờ là cô.” Trần Bảo Nhi kích động, nước mắt nhanh chóng
rơi xuống.
Tôi nhìn Trần Bảo Nhi lại suy nghĩ đến sự trầm luân của Cà đến hôm nay mới buông xuống được.
Bảo Nhi nhìn tôi, trên mặt không hề có biểu hiện gì, cuối cùng nói một câu: “Tôi chắc chắn sẽ không thua cô.” Sau đó vô cùng hiên ngang đi ra
ngoài.
Lãnh Thanh Hoa ngưỡng mộ Trần Bảo Nhi đã lâu, anh ấy muốn
song ca với cô ấy bài “Hiroshima thân yêu”. Tôi biết anh ấy sẽ về khoác
lác với người trong công ty là anh ấy đã song ca với Trần Bảo Nhi bài
“Hiroshima thân yêu”. Theo cảm xúc âm nhạc, Lãnh Thanh Hoa thỉnh thoảng
sử dụng ánh mắt đáng yêu nhìn Trần Bảo Nhi. Tôi phát hiện sắc mặt của
anh ngày càng ảm đạm “Yêu hận biến mất trước vòng tay của em, vì anh đã
biết anh đã từng thật lòng yêu em, yêu em, mãi yêu em.” Sau đó xoay
người quỳ Washboard….
Nghe nói sau đó Lãnh Thanh Hoa bị ngâm
trong một bình dấm chua, xem chút nữa là chết đuối, cho tới khi anh thề
thốt người đẹp đều là căn bã thì mới được tạm khoan hồng. Phải nói hai
người này quả là một cặp đẹp đôi. Lãnh Thanh Hoa bị trật khớp tay phải,
cô ấy bị tay trái. Lãnh Thanh Hoa đã ly dị và có một đứa con gái, cô ấy
chưa kết hôn và có một đứa con trai. Nghe nói Bối Bối rất vui mừng vì có được một người anh, suốt ngày đi theo sau mông cậu bé. Lãnh Thanh Hoa
đánh giá Tân Hoan là “Cô ấy cái gì cũng tốt chỉ là thích ăn dấm chua,
hơn nữa Bối Bối cũng thích cô ấy.”
Lâm Quốc Đống gọi điện thoại
hỏi tôi đang ở đâu, chân còn đau không? Phòng Karaoke rất ồn ào, tôi nói với anh, tôi đang ở Phong Diệp Tình hát karaoke, có chuyện gì về nhà
nói tiếp rồi cúp máy.
Không ngờ, Lâm Quốc Đống lại chạy xe tới Phong Diệp Tình.