Tôi sững sờ nhìn
Trần Bảo Nhi, trước đây tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện mẹ của Kỳ Kỳ: có thể là cô ấy đã ly hôn với Lâm Quốc Đống hoặc cũng có thể là cô ấy đã
chết. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng, Kỳ Kỳ không phải là con
ruột của anh. Nhìn thái độ cưng chiều của anh đối với Kỳ Kỳ và sự thân
thiết ỷ lại của con bé đối với anh, không ai có thể nghĩ là hai người
không phải là ba con ruột.
Trần Bảo Nhi thở dài một hơi rồi nói: “Ba của Kỳ Kỳ là bạn tốt nhất của Quốc Đống. Anh ta và Quốc Đống cùng
tạo dựng nên Thiên Thành, tình cảm của hai người cứ như là anh em ruột
thịt. Sau này, Thiên Thành xảy ra chuyện, cô cũng biết Thiên Thành có
thể lớn mạnh như vậy trong một thời gian ngắn thì đương nhiên có làm một số chuyện không thể để người ngoài biết. Nhưng cuối cùng Thiên Thành bị điều tra ra, hơn nữa chứng cớ rất xác thực. Vì vậy Thiên Thành bị tổn
thất rất lớn, hai ông chủ thì phải có một người đứng ra chịu trách
nhiệm. Lúc đó Quốc Đống tính đi tự thú thì bị ba của Kỳ Kỳ cản lại, đánh ngất xỉu, anh ta để lại một tờ giấy nói là Quốc Đống không được đi,
nhất định phải vực dậy Thiên Thành. Ba của Kỳ Kỳ là một thư sinh làm sao có thể chịu được cuộc sống gian khổ trong tù, vì vậy không được bao lâu anh ta liền muốn tự sát. Cô cũng biết cảnh sát trong đó đề phòng người
tự sát cũng nghiêm ngặt như kẻ vượt ngục. Ba Kỳ Kỳ phải nghĩ mọi biện
pháp mới có thể tự sát thành công. Nếu anh ta đợi thêm một ngày thì có
lẽ đã không chết. Hôm sau mẹ Kỳ Kỳ đến báo tin là mình có mang nhưng
không ngờ lại nhận được tin dữ.”
Nói tới đây, cô ta lại thở dài
rồi mới nói: “Sau đó, mẹ Kỳ Kỳ lúc nào cũng buồn bực không vui, cho đến
khi sinh Kỳ Kỳ thì đã gầy chỉ còn da bọc xương. Thực ra lúc đó chỉ có
thể giữ người lớn không thể giữ đứa nhỏ nhưng cô ấy lại không chịu, muốn lưu lại con bé và nói mình không còn muốn sống nữa. Nếu con bé chết thì cô ấy cũng không sống nổi, dù sao cũng là chết thì cô ấy nhất quyết
phải giữ lại Kỳ Kỳ. Bà ngoại Kỳ Kỳ biết mẹ Kỳ Kỳ quyết tâm như vậy thì
chảy nước mắt ký tên sau đó hôn mê bất tỉnh. Ông nội bà nội của Kỳ Kỳ
đều đã qua đời, ông ngoại thì cũng đã mất, bà ngoại con bé muốn nhận
nuôi con bé. Quốc Đống nghĩ như vậy sẽ rất khó khăn nên quyết định nhận
nuôi Kỳ Kỳ.”
Cô ta nói tới đây thì nước mắt đã rơi đầy mặt. Tôi
cũng buồn bã suy nghĩ về người phụ nữ có ngoại hình giống tôi, vì đứa
con của mình mà quyết định hy sinh. Đúng lúc đó, Trần Bảo Nhi lại quay
sang nhìn tôi nói: “Tôi đã gặp mẹ của Kỳ Kỳ, cô và cô ta không giống
nhau chút nào.”
Trần Bảo Nhi kích động tiến lên một bước, một
phát bắt được cổ áo của tôi. Trong đôi mắt đó là một ngọn lửa đang bùng
cháy dữ dội, tôi đột nhiên cảm thấy gương mặt của cô ta thật đáng sợ,
vặn vẹo cứ như ma quỷ. Trần Bảo Nhi ép tôi vào góc tường rồi rống lên:
“Tại sao? Tại sao bọn họ lại nói cô giống mẹ Kỳ Kỳ? Nói cho tôi biết,
tại sao?”
Bộ dạng của cô ta bây giờ làm tôi đổ mồ hôi lạnh ròng
ròng, tôi kéo cái tay đang nắm cổ áo của tôi ra, nói: “Bảo Nhi, cô bình
tĩnh một chút.”
Cô ta lùi lại một bước nhưng vẫn nhìn chằm chằm
vào mặt tôi, giống như có thể tìm được đáp án từ trên mặt tôi vậy. Cô ta lắc đầu, không cam lòng nói: “Cô không giống mẹ của Kỳ Kỳ, một chút
cũng không. Mẹ của Kỳ Kỳ không phải thế này, không phải!”
Tôi
theo bản năng sờ sờ mặt mình, trong lòng cũng nghi hoặc: nếu Trần Bảo
Nhi đã gặp mẹ của Kỳ Kỳ, nói tôi không giống cô ấy. Vậy tai sao Lâm Quốc Đống lại nói tôi giống mẹ của Kỳ Kỳ.
Trần Bảo Nhi lầm bầm giống
như đang tự nói với bản thân: “Nhiều năm qua, tôi nằm mơ cũng muốn làm
mẹ của Kỳ Kỳ nhưng Quốc Đống không chịu, mà cô, tại sao lại giống mẹ của Kỳ Kỳ? Tôi không cam lòng.” Cô ta nói tới đây chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc quét qua người tôi: “Cô rốt cuộc đã dùng
yêu thuật gì làm Quốc Đống mê luyến cô, làm Kỳ Kỳ cũng thích cô, còn
khiến Quốc Đống không để ý tới tôi? Nói đi, cô nói đi.”
Lúc này
có người vào toilet, Trần Bảo Nhi thấy có người vào thì oán hận nhìn tôi rồi xoay người đi ra ngoài. Tôi ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nghĩ tới
những lời vừa nghe được: “Tôi đã gặp mẹ của Kỳ Kỳ, cô và cô ta không
giống nhau chút nào.” Nhưng tại sao Lâm Quốc Đống và Kỳ Kỳ lại nói tôi
giống mẹ của con bé.
Tài xế của Lâm gia đưa tôi về nhà, dọc theo
đường đi tôi đều nghĩ tới Lâm Quốc Đống, Kỳ Kỳ và những lời nói của Trần Bảo Nhi. Chính cô ta cũng không biết tôi giống mẹ của Kỳ Kỳ ở điểm nào.
“Lạc tiểu thư, Kỳ Kỳ của chúng tôi hình như rất thích cô.” Lão Lý đang lái xe cười nói.
“À, đúng vậy.” Tôi không suy nghĩ nữa, nghiêm túc nghe Lão Lý nói chuyện.
“Vợ tôi là bảo mẫu của Kỳ Kỳ, vừa rồi bà ấy có nói với tôi là cô rất giống
mẹ của Kỳ Kỳ, đây cũng là duyên phận, vốn là trên đời này người giống
người cũng không nhiều nhưng có thể gặp được thì quả là duyên phận.” Lão Lý thổn thức cảm thán.
“Vợ bác đã từng gặp mẹ của Kỳ Kỳ rồi sao?” Tôi trực tiếp hỏi lão Lý.
“Đây là chuyện cấm đề cập đến trước mặt Kỳ Kỳ, mấy năm qua chúng tôi luôn cố gắng tránh né vấn đề này. Nhưng khi con bé hai, ba tuổi đã theo ông chủ đòi mẹ. Mấy năm qua người muốn làm mẹ của Kỳ Kỳ rất nhiều, không phải
là tôi nói khoác, chứ mấy người đó xếp hàng từ Đông thành đến Nam thành e là cũng không đủ chỗ. Trần tiểu thư cũng coi như là một người đặc biệt
nhưng ông chủ vẫn không để mắt đến. Sau này, tôi có nghe vợ nói lúc Kỳ
Kỳ khóc rống đòi mẹ, ông chủ không còn cách nào khác liền cầm tấm hình
nói người phụ nữ trong đó là mẹ của con bé. Kỳ Kỳ thật đáng thương, liền nhìn tấm hình mà kêu mẹ…”
Lời của lão Lý làm tôi trầm tư suy nghĩ, tấm hình? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tối đó, tôi lăn qua lăn lại trên giường nhưng vẫn không ngủ được. Tôi nhớ
đến lần đầu tiên gặp Lâm Quốc Đống và Trần Bảo Nhi, suy đi nghĩ lại, vẫn không có kết quả. Tôi dứt khoát gọi điện cho Lâm Quốc Đống nhưng lại
nghĩ đã trễ thế này còn gọi điện tới làm phiền thì hơi kỳ. Nhưng gọi cho Bí Đỏ thì lúc nào mà chẳng được.
“Lạc Băng, trễ rồi sao còn chưa ngủ. Có chuyện gì thế? Nói đi.” Giọng nói của Bí Đỏ rất tỉnh táo.
Tối nay Bí Đỏ hơi kỳ lạ, thỉnh thoảng chỉ “Ừ” một tiếng. Đây không phải là
phong cách của cô ấy, nếu là bình thường, cô ấy đã la hét ỏm tỏi lên
rồi.
Hôm sau, tôi đi vào phòng làm việc của Lãnh Thanh Hoa. Anh
vừa nhìn thấy tôi liền cười ha hả nói: “Lạc Băng, em cũng không tệ nha,
hôm trước là S600 hôm sau là BMW, có phải hôm nay đổi thành Lincoln
không?”
Nghe anh nói vậy, tôi
ghé đầu ra ngoài cửa xem có ai không rồi mới hỏi ngược lại anh: “Bây giờ trong công ty không còn để ý đến lời đồn của Trương Lập Thành rồi hả?”
Lãnh Thanh Hoa vỗ ót, nói: “À ha, làm sao anh lại nghĩ em có giá như vậy
chứ. Thì ra là mời người ta đến diễn nhưng mà chiêu này quả là có tác
dụng. Bây giờ mọi người đang bàn tán: “Người có bộ dạng xinh đẹp thật là tốt, ly hôn rồi mà vẫn có giá như vậy”.”
Ngày nào Cà cũng đến
rước tôi đến một ngày tôi thấy thời cơ đã chín muồi liền hẹn gặp Đặng
phu nhân. Thì ra bà ấy là giáo viên tiểu học. Chúng tôi gọi bà ấy là cô
giáo Hồng, sau khi bà ấy về hưu thì ở nhà làm công việc nhà, quanh năm
suốt tháng không biết đến công ty chúng tôi được mấy lần. Mấy năm trước
tôi có theo trợ giảng cho giám đốc Đặng nên bà ấy cũng biết tôi. Bà ấy
cảm thấy tôi hợp ý nên cũng thân thiết hơn người khác. Lúc tôi ly hôn bà ấy còn khuyên tôi đừng đau lòng, có cơ hội sẽ giới thiệu một người đàn
ông tốt cho tôi.
Cô giáo Hồng ở nhà cũng không có việc gì làm, vừa nghe tôi rủ đi dạo phố liền đồng ý ngay.
Cà lấy chiếc S600 của cậu ấy chở chúng tôi đi chơi. Cô giáo Hồng vừa thấy Cà chạy S600 thì khen tôi số tốt.
Lúc ăn cơm, Cà biết ý gắp thức ăn cho cô giáo Hồng, còn nói lời ngon ngọt
nịnh hót. Tôi nghe mà ăn không vô nhưng cô giáo Hồng thì lại thích nghe.
Trò chuyện một lúc liền nói đến chuyện của giám đốc Đặng, cô
giáo Hồng hả hê nói: “Tuần trước cô và chú đi gặp bạn bè cũ của chú ấy,
thì ra bà ta cũng từng tương tư chú ấy nhưng chồng cô thì lại không
thích. Bà ta tên là Tiểu Thúy, lúc còn trẻ có gửi tin nhắn tỏ tình với
chú ấy, cô cũng có xem qua. Hai người này là đồng hương, từ lúc học
trung học bà ta đã thầm mến chồng cô rồi, đến bây giờ vẫn còn. Hôm trước gọi điện nói là con gái bà ta cũng làm việc ở thành phố này nên muốn
mời cô và chú ấy đến ăn cơm. Đi thì đi, sợ gì chứ. Trước khi ra khỏi
cửa, cô liền kiểm tra một lượt xem quần áo của cô và chú ấy có chỗ nào
để người ta bắt lỗi được không nhưng lại quên kiểm tra vớ. Lỡ như đến đó phải thay dép nhưng lại không mang vớ thì rất mất thể diện.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nên kiểm tra vớ, một chi tiết nhỏ cũng quyết định sự
thắng bại.” Cà vừa nghiêm túc phụ họa vừa rót thêm trà vào ly cho cô
giáo Hồng.
Bà ấy thấy tôi cũng nghiêm túc nghe nên uống ngụm trà rồi nói tiếp: “Cô có kiểm tra chứ, quả nhiên, trên vớ của chú ấy có một cái lổ, thật là nguy hiểm mà.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Cà khẩn trương hỏi.
“Vì vậy chúng tôi đến cửa hàng gần nhất để mua một đôi mới.”
“A” Cà thở phào nhẹ nhõm. Tôi vẫn nhếch môi cười nghe cô giáo Hồng kể chuyện.
Cô giáo Hồng đặt ly trà xuống, Cà vội vàng rót thêm trà, bà ấy nói tiếp:
“Chúng tôi lại nhà bà ấy, quả nhiên là phải thay dép, cô thầm cảm thấy
may mắn trong lòng. Cái bà Tiểu Thúy kia bằng tuổi với chồng cô nhưng
nhìn cứ như đã 70 tuổi.”
“Tại sao bà ta không chú ý chăm sóc da
gì hết vậy. Lúc con nghe giọng nói của cô qua điện thoại cứ tưởng là một cô gái rất trẻ chứ. Lạc Băng nói cô đã về hưu, lúc mới gặp cô con không thể nào tin được, tự hỏi bản thân mình tại sao cô mới 40 tuổi mà đã về
hưu rồi?”
Nghe Cà nổ banh trời, cô giáo Hồng lập tức vui vẻ ra
mặt: “Lão Đặng cũng không nói chuyện nhiều, chỉ nói vài câu rồi ra ngoài nói chuyện với con rể bà ta. Cô và bà ta ngồi nói chuyện với nhau, bây
giờ là thời đại gì rồi, vậy mà SMS bà ta cũng không biết. Cô nói chừng
nào rảnh thì ghé thăm Blog của cô, vậy mà bà ta lại hỏi cô Blog là cái
gì, làm cô hết cả hồn. Bà ta cũng không biết lên mạng luôn.”
Cà
đang muốn nói chuyện thì tôi giành nói trước: “Bây giờ hiếm có người nào đã 50 tuổi mà còn lên mạng, khó có ai được như cô…”
. . . . . .
Lúc đưa cô giáo Hồng về nhà, tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, tôi nói với Cà: “Cà, hôm nay cậu vất vả rồi, về sau mà có ai nói xấu tớ trước mắt cô
giáo Hồng thì cũng chỉ là người ta cũng chỉ rước nhục.”
Cà hoàn
toàn không để ý đến lời tôi nói, cậu ấy lầm bầm tự nói một mình: “Thật
không ngờ phụ nữ đến già mà vẫn còn ghen, cứ nghĩ là qua thời mãn kinh
là sẽ không ăn dấm chua nữa chứ.”
Hôm nay cô giáo Hồng quả là đã mở mang thêm kiến thức cho cậu ấy.
Cà quay qua nói với tôi: “Chuyện của em đã xong rồi vậy bây giờ phiền em
báo đáp anh. Dì của anh mới xuất viện, ngày mốt em ăn mặc thật đẹp đến
nhà anh ăn cơm đi.”
Tôi than thở nói: “Ai, thiên hạ làm gì có
bữa cơm nào miễn phí, báo đáp thì báo đáp nhưng cậu cũng không thể nhân
cơ hội này chiếm tiện nghi của tớ.”
Cà cười ranh mãnh, nói: “Cũng không biết được, nói không chừng giả sẽ thành thật, chúng ta sẽ có một cái kết viên mãn.”
Buổi tối tôi đi tập Gym với Bí Đỏ, hôm nay cô ấy nói chuyện nhỏ hơn bình
thường, cặp mắt to tròn kia cũng thất thần. Vừa nghe tôi nói đến nhà Cà
ăn cơm, cô ấy liền ý vị sâu xa nói một câu: “Con dâu xấu thì cũng phải
gặp mẹ chồng. Chúc cậu và Cà hạnh phúc.”
Sao hôm nay Bí Đỏ lại im lặng thế, nói đúng hơm là bắt đầu từ hôm đó. Tôi đưa tay quơ quơ trước
mặt Bí Đỏ, cô ấy gạt tay tôi ra nói: “Làm gì!”
Tôi len lén nhìn
mặt cô ấy nhưng không thấy cô ấy có biểu hiện mất mát gì, vì vậy hỏi:
“Có phải cậu cũng muốn gặp ba mẹ chồng rồi không?”
“Nói bậy gì đó hả?” Bí Đỏ không bình tĩnh nói. Lần trước cãi nhau với Thường Huy cô ấy cũng không như bây giờ.
Vì vậy tôi thận trọng hỏi: “Bí Đỏ, cậu làm sao vậy? Đừng dọa tớ chứ? Chuyện gì làm cậu buồn thế hả? Ông chủ bóc lột cậu hả?”
Nhìn tôi khẩn trương, Bí Đỏ cười khổ, nói: “Ai, là vậy…”
“Là gì?” Vào thời khắc mấu chốt mà còn nói úp mở thế kia là sao.
Bí Đỏ rũ mắt xuống, trên mặt hiện vẻ cô đơn. Mặt trời hôm nay, không phải
là mọc từ hướng tây chứ? Bí Đỏ của chúng tôi làm sao thế này?
“Tớ chia tay với Thường Huy rồi.”
Tôi nghe xong lời này, cực kỳ kích động, dùng giọng nói còn cao hơn giọng
quãng tám của Bó Đỏ nói: “Cậu nói cái gì?” Làm mọi người rối rít nhìn
qua.
“Tớ chia tay với Thường Huy rồi.” Bí Đỏ nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa.