Định mệnh là một thứ kì lạ. Định mệnh để con người ta vẫn hàng ngày gặp nhau,để con người ta gần nhau,hiểu nhau yêu nhau rồi đẩy con người ta xa nhau phũ phàng. Người ta yêu đến tận cuối con tim,nhưng rồi một ngày nắng nhuộm vàng,chợt nhận ra tình yêu bấy lâu mình tôn thờ chỉ là con gió thoảng,có khi là một trò cười. Người ta đẩy nhau ra thật xa,đến khi mất nhau thì vội vàng níu giữ. Người ta càng đi càng mệt mỏi,nhưng không có cách nào buộc dừng,chỉ để nhận ra là trò đùa của định mệnh.
Cô gái mái tóc hạt dẻ được nắng nhuộm dựa mình vào cánh cửa kính sáng loáng
“Nếu cùng hít thở một bầu không khí liệu có gặp cậu không”
“Nếu cùng sống một nhà như Hạo Phong,mình có nhớ cậu không”
Cậu bé mùa hè năm đó chắc sẽ ở lại với mùa hè năm đó,không về với cô
Hạo Phong đang chăm sóc cô,anh yêu thương cô,anh bao dung cô,nhưng,sao mãi mãi cái tên đấy không khắc vào trái tim cô…
Trái tim cô thật quá ngoan cố.
Cái nắng cuối đông chói mắt,gắt gỏng dù chẳng đủ làm xua đi cái lạnh. Thời tiết này mà ngủ thì còn gì bằng. Chiếc chăn ấm áp bị hất sang một bên. Thy Thy co ro quắp chăn. Gương mặt nhăn nhó phụng phịu chìa ra.
– Tớ đang ngủ mà- Thy Thy bất mãn nhìn kẻ vừa lôi mình dậy
– Tớ với cậu có hẹn mà,cậu định không đi à
– Hẹn? Chiều mà?
– Chiều cậu lại bận ngủ trưa
– Miu xinh chúng ta đi buổi tối nhé
– Đồ mẫu sắp đến hẹn trả rồi
– 1 tuần nữa mà,chúng ta đi tối,nhé nhé
– Dậy,tớ làm phó nháy cho
– Thật á
– Spaghetti rồi mới đi lấy mẫu
– Ứ,tớ không ăn,chiều đi
Chiếc chăn mau chóng trùm lên đầu Thy Thy
– Nhanh lên
Nhà Hàng Rubi lấp lánh hiện lên trước mặt hai cô gái trẻ. Đường Đường vốn tính đơn giản,cô không hề thích những nơi như này. Dự định chỉ đưa Thy Thy đi ăn mì rồi cùng cô ấy đi chọn mẫu sẽ về ngay. Thy Thy cương quyết dắt cô đến đây. Nhà hàng cao cấp của tập đoàn khét tiếng Rubi vốn rất nổi tiếng,cả về chất lượng lẫn cái tên Rubi đính kèm. Vốn muốn thử một lần,nhân dịp bị nàng mèo gọi “dậy sớm”,cô liền muốn thử vào nhà hàng nổi tiếng này. Cánh cửa mở rộng,người bảo vệ cười tươi chào đón khách hàng.
– Miu,cậu thấy không,không vào quả là đáng hối hận
– Tớ hối hận mất một tiếng ở đây hơn
– Cậu đúng là khô khan- Thy Thy xụ mặt.
Chọn một góc gần cửa kính,những chiếc bàn tròn loang loáng,những chùm đèn nhỏ tinh tế,những chậu hoa li ti đỏ ửng quanh chân tường. Dù bất mãn nhưng Đường Đường phải chấp nhận nơi đây thật đẹp. Đặc biệt với cô nàng mê ảnh như Thy Thy,đây là lựa chọn tuyệt nhất.
– Tớ đi gọi đồ,sau đó chúng ta tha hồ tự sướng
Đường Đường bật cười nhìn cô gái với chiếc quần Jean ngắn,chiếc áo phông trắng rộng trải dài được xiết lại bởi chiếc đai lưng,mái tóc dài óng được cài chiếc bờm xinh xắn. Cô nàng vừa chạy vừa nhỉn cô cười hớn hở.
Gọi cho mình và bạn hai xuất,Thy Thy mau chóng quay lại. Đường Đường làm nhiệm vụ cô hứa với Thy Thy khi rủ. Không biết đã bao nhiêu kiểu,Đường Đường ngán ngẩm khi chiếc điện thoại báo pin yếu.
– Tớ đi lấy sạc đã,vứt ngoài xe mất rồi
Người phục vụ bê hai đĩa Spaghetti tới. Mắt Thy Thy sáng bừng. Hai tay hai đĩa,Thy Thy xoay xoay. Lát nữa nhất định bắt Miu chụp cô với hai đĩa này,trong nhà hàng này. Nhất định trên Facebook sẽ rất “bận rộn”. Hào hứng xoay từng góc,hai đĩa chưa kịp lên ảnh đã in lên chiếc áo sơ mi xanh nhạt của người mới bước vào. Đôi mắt đẹp mở to nhìn “tác phẩm mình vừa tạo ra. Thy Thy ngây người. Tác phẩm thật tuyệt mĩ,không chỉ hai chiếc đĩa trên nền áo đó,mà người sở hữu nó khiến cô ngây người để có thể tiếp nhận vào não.
Một chàng trai sống mũi thẳng tắp,đôi môi cong một đường thẳng như tranh,mái tóc ửng vàng che vầng trán trắng bong,đôi mắt anh ta ánh màu nâu đỏ,gương mặt không hề có biểu cảm như cô chưa hề vừa gây ra điều gì trên chiếc áo kia
– Xin lỗi xin lỗi,tôi không chú ý,xin lỗi anh
Không gian vẫn đều đều vang lên bài How Deep Is Your Love. Những ánh mắt hiếu kì hướng về cô gái,nhưng lập tức tập trung trên gương mặt hoàn mĩ của chàng trai
– Lau đi- Nam nhân bên cạnh chàng trai mặc áo xanh lên tiếng
– Gì? Tôi không cố ý mà
– Xử lí hậu quả đi rồi không còn gì
Thy Thy ngoái đầu tìm thứ gì đó
– Ở đây không có đồ mà
– Tự xử lý
– Này tôi không cố ý mà,anh giúp anh ý đi
Người phục vụ gạt gạt mồ hôi chạy đến,trên tay ông là đống giấy là thứ duy nhất ông có thể dùng
– Cậu chủ,tôi xin lỗi,tôi sẽ xử lí ngay
Ông vụng về cầm đám giấy lại gần.
Ánh mắt Thy Thy mở to.
“cậu chủ”
Nhà hàng cao cấp nổi tiếng này là của tập đoàn Rubi. Nếu ông ấy gọi gã đẹp trai kia là cậu chủ,không lẽ cậu ta…
– Để cô ta
Nhân vật chính cất tiếng nói ngàn năm vang lên một lần. Sức mạnh đúng là không hề nhỏ. Chưa kịp tiêu hóa thông tin “cậu chủ”,Thy Thy đã phải tiếp nhận thông tin vừa được gửi tới. Cô nuốt khan,cầm đám giấy lại gần
– Không phải nó
Chân như hóa đá. Anh ta không muốn dùng giấy lau anh ta muốn gì.
– Ở đây đâu có khăn,anh dùng tạm- gương mặt Thy Thy cười khổ sở
– Dùng thứ gì là việc của cô
Thông tin vừa được chuyển tới thật khó tiêu hóa. Người phát thông tin thì cứ như bức tượng,truyền thông tin nhưng không hề thay đổi nét mặt dù một chút. Người đứng bên cạnh gã đẹp trai mà biến thái thì khóe miệng nhếch nụ cười. Cô vốn gét nhất nụ cười này. Ngoài Miu ra,nụ cười này xuất hiện trên môi ai,dù là ai thì cô cũng liệt xuống hàng dưới. Sự tự tin trở lại,Thy Thy cầm nắm giấy để xuống bàn
– Ông ấy gọi anh là cậu chủ,nhà hàng này vốn rất nổi tiếng,không phải cậu là thiếu gia nổi tiếng của Rubi đấy chứ,nếu đúng thật đáng tiếc
Đôi mắt nâu đỏ ấy máy móc nhìn cô.
– Thiếu gia Hào Thiên mà đi bắt nạt người ta,thật đáng buồn cười
– Đâu có,tôi đã nói,cô xử lí hậu quả xong sẽ không có việc gì mà- nam nhân kia lại đem nụ cười nửa miệng dành cho Thy Thy.
– Vậy để tôi xử lí hậu quả cho thiếu gia anh
Trên bàn còn hai chiếc đĩa đã bị đổ,dầu mỡ loang lổ,chiếc khăn bàn và một lọ hoa
– Chọn đồ gì đây nhỉ
Nụ cười nửa miệng xuất hiện,nhưng là trên môi Thy Thy
Cô gõ gõ vào cằm,tính toán rồi cầm hai chiếc đĩa chà lại trên chiếc áo xanh vốn đã ngấm mỡ
Ánh mắt mọi người đổ dồn
Nam nhân cạnh chàng áo xanh mặt biến sắc
Chàng trai nhân vật chính vẫn vậy,không phản ứng
Ông phục vụ hoảng hốt
– Kìa cô,làm gì vậy
– Cháu lau đồ,ở đây không còn thứ gì lau
– Gọi bảo vệ cho cô ta ra ngoài- tiếng nói ngàn năm vang lên lần thứ ba
Một đám áo xám bước vào,cúi đầu liên tục rồi gò tay Thy Thy định đưa cô ra ngoài
Ánh sáng chiếu trên chiếc áo xanh. Một tiếc tách nhẹ vang lên. Thy Thy nhận ra chiếc điện thoại vừa chụp hình cô. Cô gái đang cầm chiếc điện thoại đó gật đầu rồi gọi cô
– Ảnh này đẹp nhất Thy Thy ạ
– Miu ,tớ với cậu về thôi
– Tớ muốn ăn mì ở đây
– Mì bị bạn cô đổ rồi- anh chàng áo đen cạnh cậu chủ lại lên tiếng
– Thế nên đại thiếu gia đuổi khách luôn,tin này đưa lên sẽ thu được nhiều like lắm đây
– Cô…
Đôi mắt nâu đỏ sắc lên hướng về,khóe miệng máy móc cử động
– Tôi không cần cô lăng-xê
– Thực tế anh tự đánh bóng mình
– Sẽ chẳng có lời nào nếu cô ta lau sạch những thứ này
– Lau rồi đấy thôi
– Bẩn hơn
– Vì anh nghèo tới không có đồ làm sạch
Đôi mắt đẹp giương tròn,nụ cười nửa miệng nhếch cao,dáng vẻ thảnh thơi ,đang thách thức anh,không hề vội vã. Lần đầu tiên đôi mắt nâu đỏ đó phải căng to nhìn kẻ gọi anh là “nghèo”. Vốn chỉ muốn đuổi cô khách rắc rối đó,anh vốn không hề muốn dính vào những chuyện nhạt nhẽo thế này. Nhưng cô khách đó gọi anh “nghèo”,điều này mới hoàn toàn trong từ điển 8 năm nay của anh,câu chuuyện đã trở nên thú vị
– Thế để tôi lấy đồ làm sạch,nhưng
Khuôn mặt tượng tạc đã có phản ứng. Khuôn mặt đó đã thay đổi sắc thái biểu cảm. Anh ta vẽ một nụ cười nửa miệng rồi ghé lại đôi tai nhỏ trắng ẩn sau mái tóc hạt dẻ
– Là cô phải làm sạch
Đường Đường dương đôi mắt to nhìn anh ta.
Cô…đã gặp anh ta ở đâu rồi
– Dùng môi cô
Những tiếng xì xầm vang lên.
– Cậu chủ- Gã áo đen nhìn anh với ánh mắt khó hiểu
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ
Mọi người muốn xem cô gái đó có dám hôn anh ấy không
Anh ta đẹp trai,cô ấy xinh đẹp,như một bức tranh
Họ mà hôn nhau
Sẽ rất tuyệt vời
Nhưng gã người máy đó,thật khiến người ta thấy không an toàn
Gã ấy muốn xem gương mặt bướng bỉnh đó sẽ thế nào
Gã ấy muốn xem cô ta còn dám dùng nụ cười đó cười gã
Gã ấy muốn xem cô ta còn dám gọi gã là nghèo
Gã ấy muốn xem cô ta còn dám ngạo mạn
Đôi đồng tử nâu đỏ in lên cô gái mặc chiếc sơ mi trắng dài chùm lên chiếc váy đen ngắn,cũng dùng chiếc đai giống cô gái đổ dầu mỡ vào anh đang chết đứng nhìn bạn mình thay mình chịu trận
Đôi đồng tử nâu đỏ in lên lông mày lá liễu cong lên,nụ cười nửa miệng của cô ta sâu hơn,đôi mắt như búp bê dưới hàng mi cong nhìn thằng anh. Anh ngửi thấy mùi son. Cô ta tiến gần lại anh
Những ngón tay nhỏ thon dài,trắng muốt,thẳng tắp,sơn một vòng trắng nhỏ áp lên má anh,mát lạnh
Không phải cô ta hôn anh thật chứ…
Trái tim đập mạnh,thiếu gia ngạo mạn không thay đổi nét mặt như anh cũng có lúc tim đập mạnh thế này
Đôi đồng tử đỏ hồi hộp nhìn đôi mắt đầy tự tin dưới vài sợi tóc mái hoe vàng,những ngón tay trắng kéo gương mặt anh xuống,sát gần đôi môi hồng tươi. Mùi son đậm hơn khiến anh ngột ngạt
Đôi môi lại gần môi anh,trêu đùa,quyến rũ.
Những ngón tay ve vuốt mặt anh
Hàm răng trắng lộ ra chiếc răng khểnh cao ngạo,đùa giỡn
Chỉ còn cách một chút nữa thôi
Cô ta điên rồi
Cô ta sẽ hôn anh thật
Làn da trắng ửng đỏ màu đôi mắt
Cô ta…không phải…
Chiếc răng khểnh lộ ra rõ hơn,nụ cười bật thành tiếng
Những ngón tay kéo anh lại gần rồi bất chợt gạt mạnh mặt anh sang một bên
Một vài tiếng cười rúc rích
And you come to me on a summer breeze
Keep me warm in your love
Chen vào tiếng nhạc là những tiếng rì rầm
Đôi mắt nâu đỏ nhìn thẳng cô gái vừa biến anh thành trò đùa
– Hình như anh không để tôi thay bạn tôi xử lý rồi
Gương mặt đó trở lại sắc lạnh,không thay đổi biếu cảm
Gương mặt đó nhìn thẳng cô,khóe miệng vẫn nhếch lên
– Tớ nghĩ mì đổ rồi,chúng ta phải đi về rồi
Thy Thy cúi chào ông phục vụ. Những người bảo vệ không giữ cô
Đường Đường nhếch miệng “chào” đáp lại gương mặt đúc tượng kia
Vẫn là ánh mắt đấy
Ngạo mạn
Khóe môi lại nhếch lên
“Một cô ả kiêu kì”
Hai cái bóng hòa vào đường phố
Tốt nhất,đừng để tôi gặp lại cô
Tốt nhất,đây là lần cuối cùng để tôi thấy anh
Tôi,sẽ để cô hối hận nếu xuất hiện trước mặt tôi
Tôi,sẽ biến anh thành trò cười,mỗi lần tôi gặp
Chào
Tạm biệt
Đồ ngạo mạn
Kẻ ngông cuồng