Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 38: 38: Bắt Đầu Yêu Đương



Phó Văn Thiện nhìn ra chút vấn đề từ sự im lặng kỳ lạ của Tạ Vãn Tinh.

Hắn lập tức quay sang, nắm vai Tạ Vãn Tinh xoay người anh về phía mình, híp mắt hỏi: “Lúc đóng phim anh chưa thích em nhỉ?”

Tạ Vãn Tinh nhìn lên trần nhà, im lặng gật đầu.

“Vậy anh thích em từ lúc nào?”

Tạ Vãn Tinh hơi xấu hổ khi phải nói rằng anh uống trúng dấm cũ nên mới nhận ra.

Ở nhà xem video của Phó Văn Thiện và Diêu Nhận hết lần này tới lần khác, suýt chút là tức tới khóc luôn rồi.

Phó Văn Thiện lại rất muốn biết.

Hắn gãi nhẹ lòng bàn tay anh, thúc giục: “Anh nói nhanh đi nào.”

Tạ Vãn Tinh chỉ có thể nói: “Là lần anh bị viêm dạ dày cấp đó, em ở lại bệnh viện chăm sóc anh, anh mới cảm thấy anh thích em.”

Lần này cũng không phải anh nói dối, bởi vì hôm đó anh thật sự rung động.

Kết quả trái tim đập nhanh chưa kịp ngừng thì Diêu Nhận đã gọi tới rồi, khiến tâm tình thiếu nam của anh đông cứng ngắt.

Nghĩ đến đây, Tạ Vãn Tinh bĩu môi: “Kết quả anh mới vừa thích em, em lại dính ngay quả scandal với đồng đội cũ, làm anh tức muốn chết.”

Phó Văn Thiện mỉm cười, biết được Tạ Vãn Tinh từng ghen vì hắn, mặc dù hắn không nói gì nhưng thật ra lại đang sướng muốn điên.

Phó Văn Thiện nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của anh: “Nhưng em chưa từng thích cậu ta.

Em không giống anh đâu, được người ta cứu một lần thì thích thầm người ta luôn.”

Phó Văn Thiện dừng một chút, thấp giọng nói: “Nhiều năm như vậy em chỉ thích một người thôi.”

Hắn lớn như vậy, lúc còn đi học đã nhận thư tình đến rụng cả tay.

Cộng thêm gương mặt điển trai lãng tử này, nên người khác đều cho rằng hắn có một đống bạn gái, là một tay chơi già đời đi qua cả vạn bụi hoa.

Nhưng hắn thấy bản thân lại giống như chú cá voi ẩn mình dưới biển sâu, chậm rãi lang thang trong bóng tối.

Có rất nhiều người muốn đến gần hắn, nhưng hắn cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó.

Giống như một bài hát vẫn luôn bị sai vài nhịp vậy.

Nhưng bây giờ hắn đã gặp được rồi…

Tạ Vãn Tinh cũng bật cười, nếu nói anh không hề ghen với quá khứ của Phó Văn Thiện là giả.

Hiện tại anh chỉ hận không thể độc chiếm toàn bộ Phó Văn Thiện, thậm chí dù chỉ là một sợi tóc của hắn.

Người khác nhìn hắn thêm một lần thôi cũng không được.

Nhưng bây giờ Phó Văn Thiện lại nói rằng hắn chưa từng thích ai khác, chỉ thích một người duy nhất.

Nói cách khác những chuyện trước đây chỉ như mây khói, chỉ mỗi anh là đặc biệt nhất.

Như thế này là đủ rồi.

Hai người ngủ lại một đêm ở vườn Văn Quý, sáng hôm sau ăn sáng ở Biển Sao xong rồi mới trở về.

Lúc ăn cơm, Phó Văn Thiện nhịn không được, hắn nắm tay Tạ Vãn Tinh rồi chụp ảnh hai người đan mười ngón tay vào nhau, gửi vào trong nhóm bạn nối khố.

Đám bạn của hắn ồn ào hiện lên.

Bọn họ thừa biết đây chắc chắn là tay Tạ Vãn Tinh nhưng vẫn cố ý hỏi:

[Mày nắm tay tiểu thịt tươi nào? Mày điên rồi lão Phó, Tạ Vãn Tinh vừa đi quay phim một cái là mày ở đây ngoại tình hả??]

Phó Văn Thiện nhanh chóng trả lời: [Biến! Đám chúng mày mới ngoại tình ấy!]

Nhưng một lát sau hắn lại gửi thêm một tin: [Thôi, tao hiểu tâm lý ghen tỵ của bọn mày mà, bởi vì bọn mày chả có người yêu.

Nhưng tao thì khác, bắt đầu từ hôm qua tao đã là người có vợ rồi! Đây là tay vợ tao đấy.]

Nhóm bạn nối khố: […]

Đệt mợ! Muốn chui qua màn hình đập nó quá!

Tạ Vãn Tinh ngồi đối diện uống cà phê, thấy Phó Văn Thiện đang nhắn thì tò mò hỏi: “Em đang nói chuyện với ai à? Giang Hàm có việc tìm em hả?”

Phó Văn Thiện đang điên cuồng xoè đuôi y như con công đực trong nhóm chat.

Nhưng biểu cảm trên mặt lại rất đứng đắn, không thể nhìn ra hắn đang làm gì.

Hắn cũng cầm ly cà phê lên uống một hớp: “Không phải, em tám chuyện với đám bạn nối khố thôi.

Em đã nói với anh rồi đúng không? Em có bốn đứa bạn chơi chung từ bé đến lớn, em vào được giới giải trí cũng nhờ bọn họ lặng lẽ tiếp tế cho em đấy.”

Đương nhiên Tạ Vãn Tinh nhớ rõ.

Lúc anh ở bên cạnh Phó Văn Thiện cũng thường xuyên thấy nhóm bọn họ tám chuyện với nhau.

Phó Văn Thiện nói thêm: “Đám tụi nó đều biết em thích anh.

Giờ khó khăn lắm mới theo đuổi được anh nên em muốn báo cho tụi nó biết một tiếng.”

Tạ Vãn Tinh nghe vậy thì thấy hơi ngại ngùng.

Mặc dù chỉ thông báo cho đám bạn nối khố, nhưng anh lại có chút cảm giác như gặp mặt gia trưởng vậy.

Phó Văn Thiện mở điện thoại, đưa lịch sử trò chuyện cho Tạ Vãn Tinh xem: “Anh nhìn nè, bọn nó muốn gặp mặt anh.”

Đúng là trong nhóm đang ồn ào bảo hắn dẫn anh đến gặp mặt nhau.

Nhưng Phó Văn Thiện lại trượt ngón tay một cái, giao diện chạy tới tin nhắn hắn gọi Tạ Vãn Tinh là vợ kia.

Tạ Vãn Tinh nhìn rõ chữ đó, gương mặt ửng đỏ lên.

Anh trừng mắt liếc Phó Văn Thiện một cái.

“Đợi hôm nào đó anh rảnh, anh có muốn đi gặp bọn nó không?” Phó Văn Thiện cất điện thoại, cười hỏi.

“Mặc dù nhìn tụi nó không đứng đắn nhưng tính cách đều khá tốt.”

Tạ Vãn Tinh không phải người thích xã giao, nhưng nghĩ đây là nhóm bạn tốt nhất của Phó Văn Thiện nên anh lập tức gật đầu.

Ăn bữa sáng muộn xong, Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện quay về Vịnh Hà Loan.

Hai người đều mới yêu đương lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, không biết những cặp đôi bình thường nên làm gì.

Tạ Vãn Tinh dựa vào ghế sô pha chơi ghép hình một lát, sau đó làm nũng với Phó Văn Thiện nói anh muốn uống trà trái cây ướp lạnh, Phó Văn Thiện lập tức đi làm cho anh.

Nhưng lúc Phó Văn Thiện đi pha trà thì Tạ Vãn Tinh cũng đi theo.

Anh ôm eo hắn, dựa đầu lên vai hắn.

“Em nói xem những cặp đôi khác thường làm gì nhỉ? Với nghề nghiệp của chúng ta thì rất khó đi ra ngoài, chẳng lẽ mỗi ngày đều ở nhà lăn giường hả?” Tạ Vãn Tinh hỏi.

Phó Văn Thiện bật cười.

Thật ra hắn cũng không biết, hắn cắt một miếng đào mật đút cho Tạ Vãn Tinh rồi nhớ lại một chút: “Nếu anh muốn lăn giường mỗi ngày thì em cũng không phản đối đâu.

Cơ mà lúc trước anh trai em theo đuổi chị dâu em bằng cách đưa chị dâu em đi khắp nơi trên thế giới lúc được nghỉ phép.

Thế nên đợi anh rảnh rỗi, em cũng sẽ đưa anh lên đảo tư nhân của em nghỉ ngơi.

Vốn dĩ em định tỏ tình với anh trên hòn đảo đó, nhưng Yến Duy bảo em nên để dành nơi đó cho tuần trăng mật, em thấy cũng có lý.”

Tạ Vãn Tinh vui vẻ cười khúc khích, anh thích cụm từ “tuần trăng mật” này.

“Em còn có đảo tư nhân nữa hả?” Anh hỏi.

Phó Văn Thiện vừa cắt trái cây đút cho Tạ Vãn Tinh vừa đáp: “Vâng, là món quà lúc em thành niên năm 18 tuổi.

Đảo không quá lớn nhưng phong cảnh rất đẹp, sau này anh đi thử sẽ biết.”

Bởi vì Tạ Vãn Tinh quá mức dính hắn nên trà trái cây cũng làm chậm hơn bình thường.

Sau khi làm xong, Phó Văn Thiện bỏ vào tủ lạnh rồi hai người lại ngồi xuống sô pha.

Lúc đầu hai người vẫn ngồi rất ngay ngắn, chỉ ngồi xem phim truyền hình nhàm chán trên TV, thỉnh thoảng lại trò chuyện với nhau vài câu.

Nhưng không bao lâu, hai người đã bắt đầu nắm tay, rồi hôn môi.

Càng hôn càng dính sát vào nhau, cuối cùng lại làm một nháy trên sô pha.

Tạ Vãn Tinh nằm trên sô pha ôm cổ Phó Văn Thiện, mặt mày ửng đỏ.

Anh cảm thấy chuyện yêu đương của mình có hơi d@m đãng quá.

Nếu không phải đang làm trên giường thì là đang làm trên sô pha.

Thỉnh thoảng còn làm trên sàn nhà hoặc trước cửa sổ sát đất nữa.

Nhưng anh nghĩ chuyện này cũng không thể trách anh.

Ai bảo bạn trai anh vừa đẹp trai vừa tốt tính làm gì.

Nếu một hai phải nói chỗ không tốt thì chính là mối tình này hơi hại thận một chút.

Người ta yêu đương thì ngọt ngào quấn quýt, còn bọn họ chỉ toàn là bạch bạch bạch.

Thậm chí Tạ Vãn Tinh còn lo lắng bản thân còn trẻ như vậy đã bị thận hư rồi.

Cuối cùng Tạ Vãn Tinh cũng không được uống trà trái cây ướp lạnh.

Sau khi làm xong, Phó Văn Thiện không cho anh uống đồ lạnh mà thay vào đó, hắn đi pha đồ uống nóng cho anh uống.

Tạ Vãn Tinh uống đồ uống nóng với ánh mắt đầy oán trách.

Có lẽ trời cao đã nghe được tiếng lòng của Tạ Vãn Tinh, không đành lòng để anh tuổi trẻ bị thận hư.

Thế nên Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện vừa mới trả qua mấy ngày hoang dâm vô độ sau khi chính thức yêu đương, thì Phó Văn Thiện đã bị anh trai gọi điện thoại kêu đi mất.

Lúc anh cả Phó Văn Thiện gọi tới, Tạ Vãn Tinh đang nằm trong lòng Phó Văn Thiện lướt điện thoại, chỉ nghe Phó Văn Thiện hỏi: “Ngày mấy anh đi? Vâng.

Hả? Em cũng phải đi à?”

Tạ Vãn Tinh ngẩng đầu lên, thấy Phó Văn Thiện đang cau mày, có vẻ không vui lắm nhưng không còn cách nào: “Ông chú* cũng chưa lớn tuổi mà, lập di chúc sớm vậy làm gì? Vâng, em biết rồi, em sẽ đi.”

*Chỗ này là em của ông ngoại PVT nha.

Không biết thứ mấy nên tui để ông chú thôi.

Phó Văn Thiện để điện thoại xuống, cúi đầu nhìn Tạ Vãn Tinh.

Ánh mắt toát ra vẻ không nỡ nhưng vẫn nói: “Anh cả em gọi điện thoại, kêu em ra nước ngoài mấy ngày với anh ấy.”

Tạ Vãn Tinh lập tức ngồi dậy: “Sao vậy?”

Phó Văn Thiện cũng không còn cách nào: “Em có một ông chú định cư ở nước ngoài, không có con cái.

Ông thân với gia đình em nhất.

Cũng không biết ông làm sao mà đột nhiên muốn lập di chúc nên gọi hết đám nhỏ thân thiết trong nhà qua hết.”

Tạ Vãn Tinh không nói gì, nhưng biểu cảm có chút trống rỗng.

Anh còn chưa kịp ôm bạn trai cho đã thì bạn trai phải ra nước ngoài rồi.

Chuyện này đổi thành ai cũng sẽ không vui thôi.

Nhưng dù sao đó cũng là ông chú của Phó Văn Thiện.

Hơn nữa kiểu gia đình như bọn họ, lập một tờ di chúc đúng là dính dáng tới không ít người.

Thế nên anh không thể ngăn cản Phó Văn Thiện đi được.

Anh chỉ có thể hỏi: “Em phải đi mấy ngày vậy?”

Phó Văn Thiện nghĩ: “Anh em chưa nói.

Nhưng ít nhất chắc cũng phải 3, 4 ngày.”

Tạ Vãn Tinh càng sầu hơn, bởi vì 4 ngày sau là sinh nhật anh.

Đây là sinh nhật đầu tiên anh và Phó Văn Thiện ở bên nhau.

Thậm chí anh đã nghĩ kỹ nên cùng nhau trải qua thế nào rồi, vừa lãng mạn vừa ấm áp.

Tạ Vãn Tinh rối rắm nhìn Phó Văn Thiện, không biết nên nhắc nhở hắn hay không nữa.

Nhưng anh cũng không muốn trở thành kẻ đeo bám dính người.

Yêu đương một cái là cả ngày chỉ biết có bạn trai, ngăn cản không cho bạn trai đi đây đi kia.

Thế nên anh vẫn thoải mái gật đầu nói: “Được rồi, vậy em đi sớm về sớm chút nha.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.