Trích lời Gia Mộc: Là phụ nữ, quá mạnh mẽ sẽ không đủ dịu dàng, quá dịu dàng lại yếu đuối không đủ chủ kiến, quá tài giỏi làm đàn ông chịu nhiều áp lực, quá phụ thuộc khiến đàn ông phải gánh vác quá nặng. Với tiêu chuẩn của đàn ông, thì phụ nữ hoàn mỹ chỉ tồn tại trong mơ’.
Nếu như nói Trịnh Đạc đánh được lưu manh, diệt được quân thù, chơi được máy tính sợ hãi thứ gì thì chắc chắn thiếu nữ vị thành niên nằm trong số những thứ đó. Từ khi trong văn phòng có thêm Uông Tư Điềm, Trịnh Đạc bắt đầu mất tự nhiên, khi đi tắm không còn quấn khăn tắm đi khắp nơi mà ăn mặc rất đàng hoàng kín đáo, ngay cả những trò trêu đùa Lâm Gia Mộc hằng ngày cũng giảm bớt không ít.
Đặc biệt là cô bé này từng bị giam ba năm, có vẻ như đã lỡ mất không ít các bộ phim truyền hình nên sau khi làm xong việc liền download đủ loại phim truyền hình Nhật Hàn Đài Trung sến súa về xem. Diễn xuất giả tạo, tình huống sáo mòn, đàn ông nửa váy nửa quần và phụ liệt cơ mặt chỉ biết trợn trắng mắt cùng nhau chơi trò chơi tình ái, Trịnh Đạc cảm thấy chỉ cần vô tình nhìn thấy là sẽ tổn thọ mất ba tuổi.
“Chúng ta còn phải thu nhận nó bao lâu nữa?”. Trịnh Đạc nhìn cô bé đang dùng laptop lên mạng trong phòng khách qua khe cửa, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Gia Mộc.
“Cái gì mà thu nhận? Là thuê! Nó thể hiện rất tốt, anh đã nói văn phòng chúng ta cần một trợ lý còn gì, em thấy nó rất hợp”.
“Anh nói tìm trợ lý là tìm người đã tốt nghiệp đại học, có kinh nghiệm làm việc nhất định. Nó còn bé quá, em khẳng định là việc này không phạm pháp chứ?”.
Lâm Gia Mộc nhìn anh ta một cái: “Lúc cảnh sát Lưu nói với anh, anh chả nhận lời ngay còn gì”.
“Anh ấy nói là con gái của một người họ hàng phạm pháp bị đi tù, sau khi ra tù không tìm được việc, nhờ anh giúp đỡ. Anh cho rằng ít nhất cô ta cũng phải hai mươi sấu, hai mươi bảy tuổi rồi”. Ai ngờ nó mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi.
“A, thì ra anh thích người hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi”.
“Ý anh không phải như thế, được chưa? Con bé này còn nhỏ như vậy, cả ngày tiếp xúc với những vụ chúng ta làm…”.
“Nó từ trại quản giáo đi ra chứ không phải cô công chúa nhỏ từ tháp ngà đi ra, có khi những vụ chúng ta nhận còn quá nhạt nhẽo đối với nó ấy”.
“Em chắc chắn là em muốn giữ nó lại chứ?”.
“Dù sao thì giữ nó lại một thời gian cũng không hại gì”. Lâm Gia Mộc nhìn Trịnh Đạc: “Hay là anh nói với cảnh sát Lưu…”.
“Khụ khụ…”, Trịnh Đạc ho một tiếng, quay ra nhìn chỗ khác. Chuyện này Lâm Gia Mộc từ chối thì được, còn anh ta mà từ chối thì còn gì là tình anh em, “Bữa tối ăn gì?”.
“Anh không cảm thấy là khả năng đánh trống lảng của mình rất tồi à?”.
“Có thực mới vực được đạo mà, em muốn ăn gì?”. Trịnh Đạc lật menu của quán cơm.
Lâm Gia Mộc cầm bút chì đánh dấu vào món bít tết, Trịnh Đạc thoáng nhìn rồi đánh dấu vào món đậu phụ sốt cà chua cay.
“Tử Điềm!”. Lâm Gia Mộc hơi cao giọng.
“Vâng, em đến đây”. Uông Tư Điềm bấm tạm dừng, nhận thực đơn Lâm Gia Mộc đưa rồi nhìn qua: “Hai món này đều rất cay”.
“Em không ăn được cay à?”.
“Cũng tàm tạm”.
“Nếu em không ăn được cay thì tự gọi một món không cay đi”. Lâm Gia Mộc nói, lấy một tờ trăm tệ ra: “Anh chị thường gọi cơm tối ở quán cơm Tứ Xuyên này, giờ này họ không đưa hàng tận nhà, em đến đó mua giúp chị. Trước khi đi vào bếp xem còn gạo không, nếu còn thì cắm nồi cơm, hết rồi thì mua thêm ba suất cơm nữa”.
Uông Tư Điềm thoáng nhìn tờ tiền trên tay Lâm Gia Mộc: “Chị Lâm, chúng ta toàn ăn cơm hộp à?”.
“Đúng vậy”.
“Chị tăng lương cho em, em nấu cơm cho chị luôn?”.
“Em biết nấu cơm?”.
“Dạo còn ở nhà em đã học… nấu cơm. Lúc vào trong đó em làm việc ở nhà bếp”.
“Vậy lúc nào có thời gian chúng ta thử xem. Tối nay vẫn gọi cơm hộp”. Rất ít cô bé mười mấy tuổi biết nấu cơm, nói thật là Lâm Gia Mộc không tin Uông Tư Điềm cho lắm.
“Đúng rồi, em đã thêm số QQ của mấy bạn học cùng lớp với Vu Giai, tham gia cả nhóm của lớp và khóa của nó nữa. Hình như Vu Giai không hay lên mạng lắm, QQ lúc nào cũng tối, cũng không nói gì trong nhóm cả. Em giả vờ là bạn học khác lớp thời cấp hai của nó, hỏi thăm mấy người tình hình nó bây giờ thế nào. Bọn nó đều nói nó học tập rất tốt, có điều hơi kiêu, không thích giao lưu với người khác. Kể cả trong lớp thì nó cũng không chơi với nhiều người. Chuyện của bố mẹ nó thì cũng có người biết, bọn nó đều nói mẹ nó rất lợi hại, khi nó vào lớp mười, mẹ nó còn đánh nhau với chủ nhiệm lớp nó, là một người đàn bà đanh đá nổi tiếng toàn trường”.
Lâm Gia Mộc gật đầu. Thông tin này cũng không khác nhiều những gì cô tìm hiểu sơ bộ: “Em cứ tiếp tục, điều tra được nó làm thế nào biết địa chỉ của chúng ta thì tốt”.
“Cái này em cũng đã điều tra rồi”.
“Sao?”.
“Anh chị có nhớ một thằng nhóc tên là Mã Dược không?”.
Lâm Gia Mộc nghĩ một lát: “A, chị biết. Nhưng năm nay Mã Dược phải hai mươi tuổi rồi”. Mã Dược là con trai của thân chủ một vụ Lâm Gia Mộc nhận khi mới mở văn phòng tư vấn. Bố nó là một người thường xuyên ngoại tình, từ khi bà xã có thai đến lúc con trai lên lớp mười đã duy trì quan hệ thời gian dài với ba người, chưa tính những lần cặp kè ngắn ngủi. Mẹ nó chịu đựng mười mấy năm, cuối cùng không chịu được nữa nên đến tìm Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc thu thập bằng chứng, lại cung cấp trợ giúp pháp luật để mẹ nó ly hôn thành công.
“Hắn là gia sư của Vu Giai”.
“Làm sao em điều tra được những chuyện này”, Trịnh Đạc hỏi. Không phải bọn họ không điều tra được mà vì hai người đều rất bận, hơn nữa nói chuyện với hỏi dò đám trẻ con trên mạng này cũng rất mệt.
“Trong nhóm của lớp Vu Giai có người nói với em là Vu Giai có một gia sư sinh viên rất đẹp trai tên là Mã Dược. Các bạn nó đều nói đó là bạn trai nó, nhưng nó nhất quyết không thừa nhận”. Uông Tư Điềm bỏ qua quá trình dò hỏi dài dòng, tóm lại cuối cùng cô đã biết được điều cần biết: “Em nhớ lúc dọn phòng tài liệu hình như đã nhìn thấy cái tên này nên đi xem lại, quả nhiên đúng là hắn”.
Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Trịnh Đạc với vẻ rất đắc ý: “Làm tốt lắm”.
Uông Tư Điềm cười hì hì cầm tờ tiền: “Vậy em có thể gọi sườn chua ngọt không?”.
“Đương nhiên là có”.
Uông Tư Điềm cầm tờ giấy ghi món ăn đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã có tiếng nước trong bếp, chưa được năm phút hai người đã nghe thấy tiếng Uông Tư Điềm ra cửa. Trịnh Đạc đi vào bếp xem, quả nhiên nồi cơm điện đã được cắm xong xuôi.
“Anh thấy chưa? Con bé này được việc đấy chứ?”. Lâm Gia Mộc đi theo sau lưng Trịnh Đạc cười hì hì nói.
“Ờ. Em đưa cho nó một trăm tệ, bít tết ba mươi hai tệ, đậu sốt cay hai mươi tám tệ, sườn chua ngọt bốn mươi hai tệ…”. Trịnh Đạc cười ha ha: “Nó chỉ nhìn thoáng qua thực đơn, cứ coi như đã biết rõ giá cả thì cũng chọn món rất khéo, còn biết chúng ta là khách hàng quen, ông chủ chắc chắn sẽ bớt hai tệ tiền lẻ. Một đứa bé thông minh như vậy nên đi học mới đúng”.
“Chính nó không muốn về trường học, anh có cách gì không?”.
Lúc Vu Giai bấm chuông cửa lần thứ hai thì người mở cửa là Uông Tư Điềm. Uông Tư Điềm quan sát cô bé này một lát: “Vào đi”.
“Cô Lâm đâu?”.
“Này, đừng gọi chị ấy là cô được không? Chị Lâm cũng chưa già lắm, gọi là chị thôi”.
Vu Giai trợn mắt nhìn Uông Tư Điềm: “Thái độ của cô kiểu gì đấy?”.
“Thái độ gì à? Thái độ này đấy. Có giỏi thì đi tìm bà chủ tôi mà khiếu nại”.
“Bà chủ của cô đâu?”. Vu Giai nhìn quanh, cả văn phòng yên ắng, chỉ có tiếng máy tính xách tay kêu vo vo trong phòng khách.
“Họ không có nhà”.
“Tôi có hẹn trước…”.
“Đúng vậy, họ bảo tôi chờ cô”.
“Cô á?”. Ấn tượng đầu tiên của Vu Giai về Uông Tư Điềm đã không tốt, còn ấn tượng thứ hai… Chuyện đầu tiên Uông Tư Điềm làm sau khi ứng tiền lương chính là đến salon tóc cắt sửa mái tóc ngắn ngang tai thành kiểu tóc trước ngắn sau dài, lại nhuộm thành màu đen xen kẽ màu vàng nhạt. Lâm Gia Mộc đưa Uông Tư Điềm đi mua quần áo, cuối cùng lại thành Uông Tư Điềm dẫn Lâm Gia Mộc đến cửa hàng trang phục do một bạn cũ trong trại mới mở. Lâm Gia Mộc phụ trách lái xe, Uông Tư Điềm tập trung mua quần áo thử quần áo, kết quả là mua một mớ đồ đen trắng, kim loại, đinh tán, đầu lâu xương chéo. Hôm nay Uông Tư Điềm mặc áo phông dài tay màu đen trước ngực có một chiếc đầu lâu màu vàng, quần bò cạp trễ màu xanh đậm, chân đi giày hở ngón màu đen, mắt kẻ vẽ rất đậm, môi đánh son tối màu. Lần đầu tiên gặp Vu Giai thì Uông Tư Điềm vẫn là một con búp bê kiểu Tây, còn hôm nay gặp đã biến thành một thiếu nữ ngỗ nghịch, không hiểu sao bà chủ của cô ta lại hoàn toàn mặc kệ cô ta.
“Đúng vậy, chính là tôi”. Uông Tư Điềm cầm một hộp kẹo nhân rượu vang trên bàn uống nước lên: “Có ăn không?”.
“Không, cảm ơn”.
“Ờ”. Cô ném hai viên kẹo vào miệng, sau đó lấy một túi tài liệu từ dưới bàn uống nước lên: “Cái này là tài liệu về tình nhân của bố cô”.
Vu Giai nhận túi tài liệu, không thèm đọc những gì bên trong mà xoay người đi ngay. Lâm Gia Mộc không có nhà, mục đích của cô cũng không đạt được…
“Cô đã biết từ lâu rồi đúng không?”. Uông Tư Điềm nói: “Tình nhân của bố cô là cô hàng xóm thanh mai trúc mã, nếu khi đó không phải vì ông bà nội cô thích người gia đình có thế lực hơn là mẹ cô thì bố cô đã lấy người này rồi. Sau đó bố cô bị bà vợ hung hãn bắt nạt cả đời, ông bà nội cô thậm chí bị con dâu nhục mạ trước mặt mọi người. Trước khi chết, bà nội cô còn hồi hận vì đẫ ép bố cô lấy mẹ cô. Hai năm trước bố cô đã liên lạc với cô bạn hàng xóm ngày xưa trong một buổi họp lớp, tình cũ không rủ cũng đến rất nhanh. Hai người đã hẹn nhau, sau khi cô thi đỗ đại học thì bố cô và người tình cũ sẽ bỏ trốn. Đúng rồi, người tình cũ của bố cô có một đứa con trai tên là Mã Dược, là gia sư của cô”.
Việc mời một sinh viên làm gia sư cho con gái học lớp mười hai vốn là một việc rất kỳ quái, bắt đầu điều tra từ đầu mối này cũng không khó, tổng cộng chỉ mất của Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc không đến nửa ngày. Sau khi tra rõ hai người ném tài liệu lại văn phòng rồi đi lo một vụ khác, hoàn toàn không có thời gian bận tâm đến vụ nhỏ xíu này.
“Tính tình mẹ tôi không tốt thì đã sao? Mấy năm nay ngoài mấy đồng tiền lương chết đói, bố tôi suốt ngày chỉ chăm sóc hoa cỏ, tất cả mọi thứ trong nhà đều là mẹ tôi ra sức kiếm về. Ông bà nội tôi ghét bỏ tôi vì tôi là con gái, ghét bỏ từ khi tôi mới sinh ra. Nếu không phải mẹ tôi lợi hại thì tôi đã bị gửi đi từ lâu rồi. Mặc dù mẹ tôi không hầu hạ họ nhưng bố tôi vẫn thường xuyên cầm tiền và đồ đạc trong nhà về biếu họ mà mẹ tôi không bao giờ ngăn cản. Bà nội tôi bị bệnh kinh niên, mỗi lần vào viện là mất mấy chục ngàn, mùa đông năm nào bà cũng vào viện mấy lần, tiền đều là nhà tôi bỏ ra! Cô tôi thì chỉ giả vờ hiếu thảo, vừa nhắc tới tiền đã khóc lóc ôn nghèo kể khổ, quay người đi lại nói láo trước mặt ông bà nội tôi ngay, nói mẹ tôi bất hiếu, mẹ tôi tính toán sòng phẳng với bọn họ ở giữa bệnh viện thì đã sao? Mẹ tôi liều mạng kiếm tiền mà lại mang tiếng đanh đá, bây giờ bố tôi ngoại tình, tất cả bọn họ đều đứng về phía bố tôi, giúp bố tôi giấu mẹ tôi, cô tôi còn khuyên tôi coi như không thấy, bảo tôi thông cảm cho ông ấy. Hừ!”.
“Vậy cô thật lòng muốn làm cho bố cô về nhà à?”.
“Mặc dù bố tôi mềm lòng nhưng về bản chất vẫn là người tốt, chỉ cần thoát khỏi ông nội tôi, cô tôi và cả con mụ đê tiện kia thì ông ấy vẫn là một ông bố tốt. Cô… chị Lâm nói mẹ tôi biết bố tôi ngoại tình, nhưng với tính cách của mẹ tôi, nếu biết bố tôi ngoại tình thì mẹ tôi đã làm long trời lở đất lên rồi… Bố tôi muốn quay lại cũng khó”. Cho nên cô ta mới khăng khăng nói mẹ cô ta không biết.
“Nếu bố cô không muốn quay lại thì sao?”.
“Vì sao ông ấy không muốn quay lại? Hôm qua ông ấy nói riêng với tôi, nếu phải ly hôn thì ông ấy sẽ tay trắng ra đi, không cần nhà xe tiền bạc gì hết. Con mụ kia mặc dù có nhà nhưng còn có một đứa con trai hai mươi tuổi. Bố tôi không có gì ngoài mấy đồng lương chết đói, đến lúc ông ấy già thì làm thế nào?”.
“Cô cũng lo xa nhỉ”.
“Bố tôi ngốc, mẹ tôi khó tính không biết dỗ dành người khác, nếu tôi cũng ngốc nữa thì cả nhà tôi xong hết”.
“Vậy tóm lại cô định làm thế nào?”.
“Tôi…”. Làm thế nào? Cô ta đã nghĩ ra những mấy cách khiến mụ nhân tình của bố và bà cô mình không được sống tử tế, nhưng đều rất khó thực hiện: “Không biết”.
“Cho nên mới trăm phương ngàn kế ủy thác người khác…”.
“Nếu không phải Lâm Gia Mộc giúp đỡ con mụ đó ly hôn thì làm sao mụ ta lại quấn lấy bố tôi?”.
“Này, cô làm rõ quan hệ nhân quả được không?”. Uông Tư Điềm cười lạnh một tiếng: “Danh tiếng của thế hệ 9X đều bị đám trẻ trâu như cô phá hoại hết. Công việc làm ăn tiền trao cháo múc, đều là người trưởng thành, có ai phải chịu trách nhiệm cả đời với người khác nữa sao? Đúng rồi, cô còn vị thành niên, cô không hiểu đâu”.
“Thế cô thì lớn rồi chắc?”.
Uông Tư Điềm lấy chứng mình thư ra: “Ba ngày trước đã đủ mười tám tuổi, cảm ơn”.
“Hơn tôi một tuổi”.
“Hơn một tuổi cũng là hơn…”. Uông Tư Điềm cảm thấy Vu Giai vừa đáng trách vừa đáng thương: “Cô vẫn nên nói chuyện với bố cô đi. Nói với ông ấy nếu ông ấy không chia tay mụ nhân tình thì cô sẽ giao tài liệu này cho mẹ cô. Tôi cảm thấy bố cô vẫn rất sợ mẹ cô, như vậy may ra mới có thể đạt được mục đích của cô”.
Vu Giai nhìn túi tài liệu trên tay, cắn cắn môi: “Nhưng nếu không được?”.
“Vậy thì giao túi tài liệu này cho mẹ cô thật. Cô đang học năm cuối, việc học hành không thể bị ảnh hưởng được”.
Mã Dược là một cậu bé thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra đầu óc còn đơn giản hơn, cả ngày chỉ chơi game online, thỉnh thoảng mới xuất hiện đúng giờ lên lớp. Trước kia bố cậu ta thường xuyên ngoại tình, cuối cùng bị mẹ làm cho tay trắng ra đi, chuyện này cũng không phải việc lớn gì với cậu ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc chơi game của cậu ta là được. Theo quan điểm của cậu ta, bố mẹ mình chính là một đôi vợ chồng thường xuyên bất hòa, chia tay là điều tốt cho cả hai người.
Cho nên khi cô bé học sinh Vu Giai hẹn đến quán McDonald gặp mặt, cậu ta liền nghĩ hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải ngày lễ gì, không biết có phải cô bé này cũng trốn học không? Vùa định ra vẻ người lớn răn dạy cô bé này một trận, cậu ta lại phát hiện vẻ mặt của Vu Giai còn nặng nề hơn mình, ngồi xuống không hề gọi đồ mà ném thẳng một xấp tài liệu tới trước mặt cậu ta. Mã Dược cười hì hì, hỏi: “Đây là cái gì?”.
“Không phải anh đề nghị em tìm văn phòng tư vấn điều tra xem bồ của bố em là ai à? Đây là kết quả”.
“Là ai thế?”. Mã Dược còn không biết chuyện ra sao: “Thế nào? Có thứ gì hay cho anh à?”.
“Tự anh xem đi”.
Mã Dược mở túi tài liệu ra, vài giây sau vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc: “Mẹ anh?”.
“Chính là mẹ anh”. Vu Giai khoanh tay trước ngực cười nhạo: “Nói gì mà tin tưởng chúng ta, hai người ít tuổi dễ hiểu nhau hơn, tất cả đều là nhảm nhí. Bọn họ muốn chúng ta bồi dưỡng tình anh em, để sau này đôi gian phu dâm phụ tiện đường qua lại!”.
“Em đừng nói khó nghe như vậy được không?”. Mã Dược giơ tay bóp trán, lật xem xấp tài liệu đó.
“Ha ha, dụ dỗ chồng người khác không phải dâm phụ lăng loàn thì là cái gì?”.
“Em còn ít tuổi, đừng nói những từ bẩn thỉu như vậy”.
“Em nói bẩn thỉu cũng không bẩn thỉu bằng những chuyện mẹ anh làm! Mấy chục tuổi đầu, con trai đã học đại học rồi mà còn bắt chước người ta làm bồ nhí, quên mất trước đây nhà mình đã bị đám bồ nhí phá tan tành à? Quên mất từng bị chửi là mụ vợ già không biết xấu hổ dính lấy đàn ông không chịu buông ra à? Nếu không phải mẹ em thấy bà ta đáng thương nên giúp đỡ thì bà ta đã bị con đê tiện kia ép nhảy lầu rồi. Kết quả thế nào? Bà ta báo đáp mẹ em như vậy à?”.
Vu Giai không nói thật với Lâm Gia Mộc. Mẹ của Mã Dược quả thật là thanh mai trúc mã của bố cô ta, nhưng không phải gặp lại và duy trì liên lạc từ buổi họp lớp mà là hai bên vô tình gặp nhau khi đi mua nhà, hai gia đình mua hai căn hộ cách nhau mấy cầu thang trong cùng tòa nhà. Vốn hai bên cũng chỉ qua lại sơ sơ, quan hệ thật sự tốt lên khi Lâm Như – mẹ của Mã Dược bị bồ nhí của chồng bắt nạt nhục mạ, Phượng Trân – mẹ của Vu Giai đứng ra chửi bới ả bồ nhí một trận, tóm cổ áo ném ra khỏi cửa.
Không ngờ sau khi hai nhà qua lại ngày càng thân thiết, mảnh tình cũ giữa Lâm Như – vốn vẫn chịu đựng chồng và Vu Trường Thanh – bố của Vu Giai lại từ từ bùng cháy. Khác với Vu Trường Thanh chịu khó chăm lo việc nhà, ông chồng không bao giờ để ý đến gia đình càng ngày càng làm cho bà ta chán ghét, cuối cùng quyết định ly hôn. Sau khi ly hôn, lúc đầu Lâm Như còn chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Vu Trường Thanh khi gặp mặt, sau mỗi lần đồ điện trong nhà bị hỏng, bồn cầu bị tắc đều nhờ Vu Trường Thanh giúp đỡ. Phương Trân là một phụ nữ mạnh mẽ, một mình phụ trách một cửa hàng thực phẩm không nhỏ, bận tối mắt tối mũi, căn bản không hề để ý đến quan hệ của hai người, cuối cùng họ lại cặp với nhau…
Lần đầu tiên Vu Giai phát hiện bố có bồ, Vu Giai cũng không biết người phụ nữ cưa sừng làm nghé trên weibo là cô Lâm thoạt nhìn thật thà lương thiện bảo thủ. Mãi cho đến khi tình cũ lại cháy, cô bé mới vô tình phát hiện có lúc bố nói đi ra ngoài câu cá với bạn mà lại ra ngoài từ cổng phía đông tiểu khu rồi vòng về cổng phía tây, nhân lúc mọi người không để ý đi lên cầu thang nhà cô Lâm…
Hè năm lớp mười một lên lớp mười hai, bố cô ta nói Mã Dược thi đại học được điểm tiếng anh rất cao. Tiếng anh là môn yếu của Vu Giai, nên nhờ Mã Dược kèm tiếng anh cho Vu Giai. Lúc đầu Vu Giai rất giận, định làm cho Mã Dược mất mặt, nhưng nhớ tới năm đó cô Lâm ly hôn chú Mã, nghe nói cô Lâm đã tìm được một luật sư và thám tử tư rất lợi hại, lôi được hết tất cả tình nhân, bất động sản và tài sản tẩu tán các nơi của chú Mã ra, còn tra rõ toàn bộ lịch sử đen tối của chú Mã khiến chú Mã đang là một quan chức nhỏ không thể không tay trắng ra đi để bảo toàn chức vụ. Bây giờ để những người lợi hại như vậy quay lại đối phó cô Lâm thì sẽ thế nào?
Mã Dược ném xấp tài liệu này sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn ánh mắt giễu cợt của Vu Giai: “Không, không thể là mẹ anh được”.
Gần như từ lúc cậu ta nhớ được chuyện, mẹ đã thường xuyên khóc lúc kể lể bố ra ngoài tìm gái hoang với cậu ta. Vì vậy cậu ta thù hận sâu sắc đám gái hoang đó, sau đó mỗi lần bố dẫn cậu ta đi gặp các “cô”, cậu ta đều làm các “cô” đó khó xử. Lúc Vu Giai nói với cậu ta là bố cô ta ngoại tình cậu ta còn không tin, đến tận lúc Vu Giai mang những tin nhắn đó ra, cậu ta mới tin chú Vu cũng ngoại tình, vì thế mới cho Vu Giai địa chỉ của văn phòng tư vấn Gia Mộc, không ngờ kết quả lại là…
“Lúc chưa xem những tài liệu này thì em cũng cho rằng không thể như vậy, bây giờ…”. Vu Giai cười lạnh lùng, nói: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Anh cố ý để em đi thuê thám tử tư điều tra ra chuyện này để em ngu ngốc đi nói với mẹ, để mẹ em làm ầm ĩ lên, để bố em ly hôn mẹ em? Em cho anh biết, anh cũng biết tính mẹ em, nếu để mẹ em biết chuyện này thì mẹ anh đừng hòng còn sống ra khỏi thành phố A!”.
“Em đừng suy nghĩ đen tối như vậy được không? Anh không biết”. Mã Dược đứng lên, cậu ta cảm thấy mình sắp không thể thở được nữa.
“Anh về nói với mẹ anh, bảo bà ấy tránh xa bố em một chút, nếu không em sẽ cho bà ấy biết tay!”.
Mã Dược xách ba lô của mình lên: “Vu Giai, em đúng là con ngoan của mẹ em”.
“Không phải con mẹ em thì chẳng lẽ là con mẹ anh à? Mẹ anh có xứng không?”. Vu Giai vênh mặt lên.
Vu Trường Thanh gần như không dám nhìn vào mắt con gái: “Mấy thứ này… ở đâu ra?”.
“Bố đừng quan tâm con lấy những thứ này ở đâu ra, con chỉ muốn hỏi bố, bố có cần cái nhà này nữa không?”.
“Giai Giai…”.
“Bố trả lời con đi!”.
“Giai Giai, mấy năm nay bố rất vất vả…”.
“Vất và? Bố thì có gì vất vả? Mỗi ngày chín giờ đi làm năm giờ về, cơ quan có xe đưa xe đón, tiền lương hằng tháng được chuyển vào thẻ đúng hạn, có vất vả cũng chỉ có việc đi chợ nấy cơm hằng ngày là vất vả. Còn mẹ con? Từ khi con đi nhà trẻ, mẹ đã bắt đầu mở hàng bán quán rồi. Từ bán đồ ăn vặt đến bán thực phẩm bây giờ, có một xu nào không phải tiền mồ hôi nước mắt? Mẹ và con có xin bố một xu nào không? Ông bà nội bị ốm, cô không có tiền, lần nào bố mở miệng mà mẹ con không cho tiền? Quần áo của bố một năm bốn mùa, có cái nào là không phải hàng hiệu? Đồ ăn đồ dùng đồ mặc trong nhà có thứ nào không phải mẹ con kiếm về? Bố có công việc tốt như vậy cũng là do ông ngoại tìm giúp!”.
“Sao con nói chuyện giống mẹ con như vậy? Câu nào cũng tiền tiền tiền tiền tiền! Bố cần vợ, không cần tiền!”.
“Bố muốn một người vợ kiểu gì? Giống như cô Lâm à? Ngày ngày nấu cơm quét nhà giặt quần áo? Ngoài số tiền nhận được khi ly hôn và mấy đồng tiền nghỉ một cục sau khi nghỉ làm quản lý thư viện thì bà ta đã kiếm được xu nào khác chưa? Bố mà lấy bà ta thì bây giờ vẫn còn đang ở căn hộ rách nát nhà ông bà nội ấy”.
“Nhưng ít nhất bố cũng đeuợc như một người đàn ông! Bố không phải uất ức như bây giờ!”.
“Bố… Đây chính là suy nghĩ của bố sao? Thế ngày ngày đón con đi học về, nấu cơm cho con, chải tóc cho con, đưa con đến câu lạc bộ thì không phải việc một người đàn ông nên làm à? Mẹ con bận, mẹ con mệt, nhưng mẹ con có bao giờ nhờ bố giúp mẹ việc gì chưa? Kể cả như bây giờ, con không cần có người đưa đón nữa, mỗi ngày chỉ ăn bữa sáng ở nhà, mẹ con cũng sẵn sàng thuê người làm ở cửa hàng chứ không nhờ bố phải động một ngón tay, bố có biết mẹ con nói thế nào không? Mẹ con nói bố đã mệt mỏi nhiều năm như vậy, cũng nên được thoải mái một chút. Thế mà bố báo đáp mẹ con như thế sao?”.
“Bố sẽ tay trắng ra đi”.
“Tay trắng ra đi là được à?”.
“Bố đã nói chuyện với mẹ con rồi. Bố sẽ tay trắng ra đi”.
“Cái gì?”.
“Mẹ con biết rồi”.
“Sao?”.
“Mẹ con đã biết từ lâu rồi, mẹ con nói sẽ ly hôn, bố tay trắng ra đi, để không ảnh hưởng đến việc thi đại học của con nên mới chưa nói với con”.
“Mẹ con…”.
“Mẹ con hoàn toàn không quan tâm đến bố. Vì một chuyện nhỏ bằng móng tay, bà ấy có thể ầm ĩ ngất trời với người khác, nhưng chuyện này lớn như vậy mà bà ấy hoàn toàn không thèm nổi giận, nói thẳng với bố là bố chỉ việc tay trắng ra đi”. Vu Trường Thanh ngồi xuội lơ trên sofa, ngẩn người nhìn lên trần nhà: “Bố không quan trọng bằng tiền và sự nghiệp của bà ấy, mấy năm nay bố chỉ là người làm công trong nhà. Bây giờ con đã lớn rồi, sắp vào đại học, bà ấy căn bản không cần bố nữa”.
Vu Giai hoàn toàn không nghĩ rằng bố mình sẽ trả lời như vậy, cô bé nhìn bố gần như trân trối: “Mẹ con nói vậy?”.
Cô bé cho rằng mẹ mình sẽ làm to chuyện, sẽ làm cho Lâm Như và bà cô mình mất thể diện, nhưng không nghĩ rằng mẹ mình lại quyết đoán đến vậy.
“Đương nhiên là bà ấy nói”. Vu Trường Thanh nhìn đứa con gái mình tự tay nuôi lớn, khẽ cười: “Lúc con còn nhỏ, người khác đều nói con giống bố. Bây giờ xem ra con lại giống bà ấy hơn”.
“Thế vì sao bố không xin mẹ con tha thứ?”.
“Con à, từ mấy năm trước bố và mẹ con đã không còn chuyện gì để nói với nhau rồi. Sau khi bà nội con qua đời, bố đã nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng vì con nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ. Giờ con đã trưởng thành, bố và mẹ con…”.
“Con vào đại học thì bố mẹ sẽ tự do đúng không? Con không thèm học lớp mười hai, không học cái đại học chó má nào nữa, được chưa?”. Vu Giai xách chiếc túi lên, chạy ào ra ngoài cửa.