Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Chương 28



Lúc đi ra khỏi nhà ăn Tử Kinh, trên tay Lộ Tấn vẫn còn cầm cốc nước đó.

Anh ta ngẩn người nhìn cốc nước trên tay, nhất thời tức giận ném cả cốc lẫn nước vào thùng rác bên cạnh.

Lúc này điện thoại di động của anh ta đổ chuông. Nhìn mấy chữ “Cô nàng đàn ông” trên màn hình điện thoại, anh ta do dự một chút, không nghe.

Nếu người phụ nữ đó vẫn theo đuổi anh ta không rời, mỗi ngày nấu một mâm thức ăn ngon cho anh ta, anh ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận cô. Chỉ vài phút trước vẫn còn ôm ý nghĩ này trong đầu, đột nhiên Lộ Tấn phát hiện anh ta không tìm được một người bạn thứ hai ở thành phố này, ngoài cô.

Đột nhiên nghĩ đến chỉ có Mạnh Tân Kiệt thật thà vẫn đi theo mình không rời không bỏ, cảm giác xót xa từ từ dâng trào trong lòng Lộ tiên sinh.

Kết quả là nửa tiếng sau, Lộ Tấn đã không mời mà đến, ngồi bên cạnh giường bệnh của Mạnh Tân Kiệt.

Nhìn ông chủ của mình ngồi cạnh giường gọt hoa quả cho mình, Mạnh Tân Kiệt thấy hoảng sợ vì được ưu ái quá. Khi Mạnh Tân Kiệt cắn miếng táo đầu tiên, trong lòng đã lặng lẽ quyết định sau này sẽ tiếp tục cần mẫn đi theo bên cạnh ông chủ, cho dù ông chủ này có tính kiêu ngạo khắp thiên hạ không ai chịu nổi. Nghĩ như vậy, Mạnh Tân Kiệt liền không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lộ Tấn. Sau một hồi nhìn trộm, Mạnh Tân Kiệt nhanh chóng phát hiện ông chủ mình thường xuyên liếc điện thoại di động, hơn nữa còn nghe thấy Lộ Tấn lầm bẩm nói với màn hình điện thoại: “Có giỏi thì gọi lần thứ ba xem, tôi nghe ngay chứ sợ gì ai”.

Mạnh Tân Kiệt lại cắn một miếng táo, hết sức rụt rè hỏi: “Lộ tiên sinh, lại có phi vụ nào cần ngài phải xử lí à?”

Lộ Tấn ngẩn ra, vội thu ánh mắt đang sáng rực nhìn màn hình chằm chằm lại, để che giấu chuyện gì đó, thậm chí anh ta còn bắt chéo chân ra vẻ đạo mạo: “Cậu biết rõ nguyên tắc của tôi mà, mỗi năm tôi chỉ nhận một vụ. Hạn mức năm nay đã bị Tử Kinh chiếm rồi”.

“A…” Mạnh Tân Kiệt tiếp tục ăn táo, đối với cậu ta, quả táo này có ý nghĩa rất trọng đại: Đây chắc chắn là lần đầu tiên ông chủ anh ta gọt táo cho người khác từ lúc chào đời tới nay, cậu ta phải nhấm nháp thật kĩ để tận hưởng mới được.

Lộ Tấn nhìn Mạnh Tân Kiệt, trong lòng lại suy nghĩ một chuyện hoàn toàn khác. Cuối cùng anh ta hỏi một câu với giọng điệu tự cho là rất bâng quơ: “Đúng rồi, cậu…”

Mạnh Tân Kiệt trên giường bệnh lập tức ngồi nghiêm chỉnh lên: “Gì vậy thưa ngài?”

“Theo quan sát của cậu thì loại đàn ông kiểu gì sẽ thích một phụ nữ như Cố Thắng Nam?” Vừa nói xong Lộ Tấn đã cảm thấy không ổn, hỏi như vậy thì có vẻ anh ta rất để ý đến cô nàng đàn ông đó, thế là Lộ Tấn vội vã đổi một câu hỏi khác: “Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói nhìn thấy có người đàn ông đưa Cố Thắng Nam về nhà sao? Người đàn ông đó… cậu tả lại cho tôi nghe xem”.

Đoạn trí nhớ này quả thật đã quá cũ, Mạnh Tân Kiệt lại là bệnh nhân đang chấn thương đầu. Cậu ta vắt hết óc nhớ lại, đến lúc đau đầu rốt cục mới có một tia ấn tượng: “Người đàn ông đó… có chiều cao rất xứng với giáo viên Cố, hơn nữa rất lịch thiệp, đích thân mở cửa xe cho giáo viên Cố, điều kiện kinh tế chắc cũng không kém, đi xe Hummer, hơn nữa…”

Một người đàn ông với tiêu chí các phương diện đều quá chuẩn như vậy, thế mà vẫn thích Cố Thắng Nam? Vậy thì chắc chắn chỉ có một nguyên nhân: Hắn là kẻ rất xấu trai. Lộ Tấn thầm khen chính mình vì đã nhanh chóng đưa ra được kết luận.

Nhưng đúng lúc này đột nhiên Mạnh Tân Kiệt sững lại, dường như một ý nghĩ vừa xẹt qua đầu, cậu ta lập tức nhìn về phía Lộ Tấn với vẻ mặt như bừng tỉnh: “A! Đúng! Tôi nhớ ra rồi! Người đàn ông đó hình như là Trình Tử Khiêm!”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Lộ Tấn trở nên cứng đờ.

Mạnh Tân Kiệt quan sát anh ta, hiển nhiên lại hiểu sai ý ông chủ: “Ngài quên Tổng giám đốc Trình rồi à? Chính là Tổng giám đốc do tập đoàn Thụy Phong phái đến quản lí Tử Kinh ấy. Lần trước chúng ta họp ở tập đoàn Thụy Phong với cả lần trước ở bữa tiệc do Thụy Phong tổ chức, anh ấy đều đã gặp mặt chúng ta mà”.

Lộ Tấn ờ một tiếng rồi đứng dậy, vẻ mặt vẫn rất cau có.

Mạnh Tân Kiệt bị vẻ mặt cực kì nghiêm túc của anh ta làm hoảng sợ đến mức quên cả ăn táo, chỉ trợn mắt nhìn Lộ Tấn cắm đầu đi thẳng. Đến lúc Mạnh Tân Kiệt nhớ ra cần phải quan tâm xem ông chủ mình đã gặp vấn đề nghiêm trọng gì thì bóng dáng Lộ Tấn đã biến mất ngoài cửa như một cơn lốc.

Cửa đóng lại sầm một tiếng.

***

Cố Thắng Nam đột nhiên phát hiện hình như cuộc sống của mình hình như thiếu thứ gì đó, hàng ngày vừa mới dậy, cô đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đến tận một ngày khi Từ Chiêu Đễ và Vivian cùng tới nhà cô ăn cơm, Từ Chiêu Đễ đứng trong bếp nhà cô nhìn sang gian bếp không sáng đèn nhà hàng xóm và thắc mắc: “Hàng xóm nhà bạn đâu?”

Quả thực một lời đã vạch rõ thiên cơ.

Không ngờ Lộ Tấn đã biến mất khỏi cuộc sống của cô trọn một tuần.

Cố Thắng Nam kinh ngạc phát hiện hóa ra một tuần nay cô vẫn cảm thấy không ổn lại là vì gã tàu há mồm kia? Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, cô ra vẻ thoải mái nói với Từ Chiêu Đễ: “Ơ, tớ cũng không biết, hình như một tuần nay tớ không nhìn thấy hắn ta…”

Từ Chiêu Đễ lập tức sợ hãi kêu lên: “Chuyện này không hợp lí chút nào! Tên kia có vẻ như sẽ chết đói nếu không được ăn đồ bạn nấu cơ mà?”

Cố Thắng Nam thật sự bắt đầu suy nghĩ xem tên Lộ Tấn đó có chết đói hay không, sau đó lại suy nghĩ xem thời gian một tuần có đủ để làm một người chết đói hay không, tiếp nữa bắt đầu nhớ đến một trò chơi sinh tồn trên truyền hình mình đã từng xem, những người tham gia thi đấu đã cầm cự được bao nhiêu ngày…

Vivian cũng đến góp chuyện: “Quan hệ giữa bạn và gã Lộ Tấn kia rốt cục là thế nào? Lúc trước thì hắn ta cứ khao khát có thể kề cận bạn hai mươi tư tiếng mỗi ngày, bây giờ tại sao thoáng cái đã biến mất rồi?”

Cố Thắng Nam đuổi hai người này từ bếp ra ngoài phòng ăn: “Tại sao hai người còn quan tâm đến anh ta hơn cả tớ thế? Tớ đã nói vô số lần rồi, tớ và anh ta hoàn toàn không có quan hệ không trong sáng!”

Cố Thắng Nam vừa tuyên bố xong, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Cô đi ra mở cửa, tay vẫn cầm muôi múc canh, người vẫn đeo tạp dề, nhìn thấy Lộ Tấn với vẻ mặt nghiêm túc bên ngoài.

Cô còn hoàn toàn chưa phản ứng kịp, Lộ Tấn đã mở miệng: “Tôi quyết định theo đuổi cô!”

“Cái gì?”

Anh ta nói rõ ràng là tiếng Trung, nhưng vì sao… Cố Thắng Nam cảm thấy mình không nghe hiểu nổi một chữ nào?

Anh ta lại thật sự cho rằng cô không nghe rõ, vì vậy cố bình tĩnh nhắc lại một lần: “Tôi nói, tôi quyết định theo đuổi cô!”

“…”

Vẻ mặt Lộ Tấn càng nghiêm túc hơn: “Đây là kết luận tôi rút ra sau một tuần suy nghĩ”.

Cố Thắng Nam lặng lẽ lui lại một bước: “Vẻ mặt của anh bây giờ… lại giống như đang tuyên bố anh quyết định đuổi giết tôi ấy”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.