“Tại sao lại là anh?”
Trong tiếng hét hoảng sợ như xé trời của Cố Thắng Nam, cậu ta vất vả bò dậy. Không ngờ lúc này cậu ta vẫn còn cười được, cho dù nụ cười này khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau đớn: “Cố… Giáo viên Cố, chúc một buổi tối tốt lành!”
Cố Thắng Nam nhìn người đàn ông đáng thương hết sức trước mặt này – không phải là trợ lí của Lộ Tấn thì là ai? Có tật giật mình, cô vội ném chiếc chảo trong tay sang bên cạnh.
Cậu trợ lí có vẻ vẫn đứng không vững vì chóng mặt, Cố Thắng Nam lập tức tiến lên đỡ cậu ta: “Anh anh anh… anh không sao chứ?”
“Không. Không sao…” Mạnh Tân Kiệt vừa dứt lời, một vệt máu tươi đã chảy xuống từ chính giữa trán. Cảm thấy nóng nóng trên trán, Mạnh Tân Kiệt vô thức đưa tay lau. Cúi đầu nhìn vết máu trên tay, hai chân giãy giãy, Mạnh Tân Kiệt ngất xỉu.
Khi xe cấp cứu 115 đưa Mạnh Tân Kiệt hôn mê đến bệnh viện thì đã là chuyện mười mấy phút sau, Cố Thắng Nam sốt ruột ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh cáng nhìn Mạnh Tân Kiệt trên cáng, trong lòng vẫn đang lặng lẽ cầu khẩn: Anh đừng có chết! Tôi không muốn đi tù! Anh mau tỉnh lại đi!
Tựa hồ nghe được lời cầu khẩn của cô, lúc này Mạnh Tân Kiệt đang hôn mê chợt rung rung lông mi rồi từ từ mở mắt ra.
Thấy thế, Cố Thắng Nam lập tức nhào tới: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi… Tôi thật sự sợ rằng vừa rồi đập anh một chảo đã đưa anh đi gặp Diêm vương luôn cơ!”
Mạnh Tân Kiệt khó xử cười cười với cô: “Vừa rồi tôi ngất xỉu là bởi vì tôi bị bệnh sợ máu…”
Nghe cậu ta nói như vậy, rốt cục Cố Thắng Nam cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi nói xong câu này, Mạnh Tân Kiệt đã hoàn toàn không còn sức lực. Cậu ta mấp máy môi dường như muốn tiếp tục nói gì đó, Cố Thắng Nam nghe không rõ, đành phải ghé sát tai đến gần miệng cậu ta.
Nhờ vậy, cuối cùng cô cũng nghe rõ cậu ta đang thều thào những gì…
“Có thể làm phiền cô đưa đồ ăn tối nay cô làm đến chỗ…”
Cậu ta cho Cố Thắng Nam một địa chỉ khách sạn, cho dù không biết vì sao cậu ta đưa ra một đề nghị như vậy nhưng Cố Thắng Nam cũng hoàn toàn không dám thờ ơ, lập tức lấy điện thoại ra để ghi lại địa chỉ: “Anh nói lại lần nữa để tôi lưu lại”.
Mạnh Tân Kiệt gian nan nhắc lại: “Số 1734 khu A khách sạn Minh Đình…”
Vừa nói tới đây, cậu ta lại nhìn thấy vết máu trên bàn tay đang cầm điện thoại của Cố Thắng Nam. không phẩy năm giây sau đó, hai mắt cậu ta trợn ngược. Không phẩy một giây sau nữa, cậu ta lại ngất xỉu.
Cố Thắng Nam lập tức hoảng sợ không cầm chắc nổi điện thoại di động, vội lau vết máu trên tay vào lưng áo, sau đó mới dám đưa tay lắc lắc vai cậu ta: “Trợ lí Mạnh? Trợ lí Mạnh!”
Lần này bất kể cô kêu gọi thế nào, Mạnh Tân Kiệt cũng không tỉnh lại nữa.
Cố Thắng Nam đưa Mạnh Tân Kiệt vào bệnh viện, sau khi làm thủ tục xong, cô mới nhớ đến yêu cầu của Mạnh Tân Kiệt, không nhịn được lại lẩm nhẩm trong lòng: Phòng số 1734, khu A khách sạn Minh Đình???
Để vồ được tên trộm này, tối nay Cố Thắng Nam đã cố tình làm đủ ba món rau trộn, ba món ăn nóng. Cô đi về qua nhà, nửa tiếng sau mang số “mồi” tối nay làm đến tầng 17 khu A khách sạn Minh Đình.
Trợ lí Mạnh, đồ ăn… Tất cả chứng cớ đều chỉ mũi nhọn trong sự kiện trộm cắp lần này vào một người nào đó. Cố Thắng Nam đi ra khỏi thang máy, trên đường đi đến phòng 34 tầng 17, cô vẫn lẩm nhẩm trong lòng: Lộ Tấn ơi Lộ Tấn, chắc chắn là anh đã sai trợ lí của anh làm việc này. Trợ lí của anh đã bị anh hại phải vào viện, vậy mà vẫn không quên dặn tôi đưa thức ăn đến cho anh. Quả thật anh đã tìm được một trợ lí quá tận tâm đấy!
Đi tới ngoài cửa phòng 1734, Cố Thắng Nam đang định gõ cửa thật mạnh, không ngờ ta cô vừa đẩy nhẹ vào cánh cửa thì cánh cửa đang khép hờ đã bị cô đẩy mở ra.
Cố Thắng Nam sửng sốt. Suy nghĩ một chút, cô quyết định lặng lẽ bước vào phòng.
Căn phòng có thêm hẳn một gác xép. Cố Thắng Nam rón rén đi tới phòng khách, phát hiện xung quanh không có một bóng người. Dỏng tai tỉ mỉ nghe, hình như trên phòng xép cách đó không xa có động tĩnh.
Xác định quả thật âm thanh vang tới từ bên trong phòng xép, Cố Thắng Nam lập tức thẳng lưng, bước dài đi lên với tư thế tự cho là rất hiên ngang.
Nhưng vừa đi tới bên ngoài cửa phòng, cô đã không thể không dừng lại…
Bởi vì âm thanh truyền ra từ trong phòng không phải giọng nói của Lộ Tấn mà là một giọng nữ hết sức xa lạ đối với Cố Thắng Nam: “Nếu như câu thật sự không có bất cứ ý đồ gì với nhà họ Lộ đúng như những gì cậu nói, thì cậu tuyệt đối không nên xuất hiện ở chỗ này”.
Qua âm sắc của người phụ nữ này, Cố Thắng Nam đoán đây là một người phụ nữ đã có tuổi. Trong lời nói của bà ta có mang địch ý rõ ràng. Cố Thắng Nam đang áp sát tai vào tường phòng xép, trong đầu suy nghĩ xem đây có phải là phòng của Lộ Tấn hay không thì giọng nói của Lộ Tấn đã vang lên: “Vậy bà thử nói xem, rốt cục thì nhà họ Lộ có thứ gì đáng để tôi phải chú ý?”
Đây rõ ràng là giọng nói của Lộ Tấn, nhưng… vì sao sự lạnh lùng và mỉa mai trong giọng nói của anh ta lại khiến cô cảm thấy xa lạ như thế?
Cố Thắng Nam không cầm được nín thở.
Hiển nhiên hai người một nam một nữ trong phòng đang thực hiện một cuộc giằng co, nhưng người phụ nữ đó nhanh chóng bật cười, tiếng cười mang theo sự khinh thường rõ ràng: “Nếu nói trắng ra thì khó nghe lắm. Tôi biết khi cậu đến thành phố B hai tháng trước, ông cụ đã đến tìm cậu. Một tháng trước cậu đi về Thượng Hải, tôi cho rằng chuyện đã kết thúc ở đây, không ngờ đột nhiên cậu lại quay lại, lần này còn ở luôn khách sạn Minh Đình của chúng tôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu có âm mưu ý đồ gì. Nhưng tôi cũng nói rõ ràng với cậu, chỉ cần một ngày tôi vẫn còn ở đây thì cậu đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bước nửa bước vào nhà họ Lộ”.
Chuyện này là sao?
Cố Thắng Nam thầm thì trong lòng: Khách sạn Minh Đình? Nhà họ Lộ? Lộ Tấn? Cùng với…
Lộ Minh Đình, ông chủ khách sạn Minh Đình???
Một tình huống máu chó trong một bộ phim truyền hình cũng không kém phần máu chó từng làm mưa làm gió một thời bắt đầu hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam. Đột nhiên lúc này…
Cửa phòng xép bật mở ngay trước mắt Cố Thắng Nam.
Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi búi tóc hết sức cao nhã xuất hiện ngay trước mặt Cố Thắng Nam. Nghe trộm bị bắt quả tang tại trận, Cố Thắng Nam hoảng sợ hai chân nhũn ra. Vừa rồi mình mất tập trung quá, không ngờ lại không hề nghe thấy tiếng bước chân của người đàn bà trung niên này!
Nhìn thấy Cố Thắng Nam, người phụ nữ trung niên này hơi sững lại, nhưng bà ta lại hoàn toàn không nổi cáu như Cố Thắng Nam tưởng tượng mà chỉ thoáng nhìn Cố Thắng Nam với vẻ không vui rồi đi thẳng mà không hề nói lời nào, để lại một mình Cố Thắng Nam đứng nhìn cánh cửa phòng mở rộng, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Băn khoăn cắn móng tay một lát, sau đó rốt cục Cố Thắng Nam cũng quyết định đi xuống ngồi chờ trên sofa trong phòng khách, đợi Lộ Tấn đi từ phòng xép xuống và phát hiện cô, có lẽ như vậy mọi chuyện sẽ không đến nỗi khó xử như lúc này.
Mười phút đã lặng lẽ trôi qua.
Cố Thắng Nam ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, chiếc hộp bảo quản thực phẩm đựng đồ ăn đặt ngay ngắn trên bàn uống nước trước mặt cô, trong lòng suy nghĩ: Tại sao anh ta vẫn còn chưa xuống?
Hai mươi phút đã lặng lẽ trôi qua.
Cố Thắng Nam lấy điện thoại di động ra xem giờ, hai tay cầm điện thoại di động, ngón tay gõ đều đều lên nắp điện thoại, cô sốt ruột oán trách trong lòng: Chết tiệt, anh không định ở trên phòng xép cả đêm không đi xuống đấy chứ? Ngày mai tôi còn phải đi làm sớm đấy!
Ba mươi phút đã lặng lẽ trôi qua.
Cố Thắng Nam đột nhiên cắn răng đứng lên, không đợi nữa!
Bước nhanh tới trước cửa phòng xép, cô bước thẳng vào trong không chút suy nghĩ. Vừa bước một chân vào phòng, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng…
“Choang!”
Tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Cố Thắng Nam lập tức giật nảy, một chân vừa bước vào phòng cũng vô thức rụt lại. Vừa thu chân về, tiếng vỡ vụn liên tiếp vang lên trong phòng, Mỗi một tiếng đều đủ để khiến trái tim Cố Thắng Nam run rẩy ít nhất ba lần.
Cuối cùng trong phòng cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Cố Thắng Nam cứ đứng sững cạnh cửa như vậy khoảng năm phút, cuối cùng sau khi cân nhắc giữa xoay người bỏ đi vào vào xem tình hình một chút, cô vẫn lựa chọn điều thứ hai. Khi bước vào phòng, tâm tình cô giống hệt khi bước vào phòng thi đại học: Thấy chết không sờn!
Đi vào phòng xép, cô lập tức nhìn thấy những chai rượu vỡ trên sàn nhà. Rượu màu đỏ, rượu màu nâu, rượu trong suốt bắn tung tóe khắp nơi trên mặt thảm.
Ánh mắt Cố Thắng Nam từ từ đưa lên trên: Một chiếc ghế chân cao, trên nữa là một cái chân bó bột đặt trên vòng để chân, cuối cùng ánh mắt cô mới nhìn đến gương mặt Lộ Tấn đang tự rót tự uống.
Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ của Lộ khó tính khi thật sự tức giận, hoàn toàn không thể tin được những chai rượu trên mặt đất này đều là do anh ta đập. Nhưng người đàn ông tay trái cầm một li rượu, tay phải đã tháo nẹp cố định đang cầm một chai Whiskey còn một nửa này rõ ràng mang khuôn mặt của Lộ Tấn.
Chỉ có điều so với Lộ Tấn bình thường, khuôn mặt này thoạt nhìn càng…
…Đau khổ!
Cố Thắng Nam nhỏ giọng gọi một tiếng: “Này!”
Vai anh ta khẽ căng cứng, nhưng sau đó lại tiếp tục tự rót một li rượu như không nghe thấy. Cố Thắng Nam không xác định được anh ta nghe thấy mình gọi hay không, cô đành phải cắn răng đi tới, vòng qua những mảnh thủy tinh trên mặt đất đi tới bên cạnh Lộ Tấn.
Ngẩng đầu nhìn giá để rượu trống không trên tường đối diện, Cố Thắng Nam có lí do để cho rằng những chai rượu trên giá đều đã bị người đàn ông này đập vỡ hoặc uống hết. Cố Thắng Nam không muốn e dè cũng không được, đương nhiên cô không muốn mình giống như những chai rượu vỡ này, chết rồi cũng không được toàn thây. Không dám chọc vào anh ta, kết quả là ngay cả giọng nói của Cố Thắng Nam cũng trở nên nhẹ nhàng: “Tôi mang đồ ăn đến… cho anh nhắm rượu!”
Cố Thắng Nam còn đứng cách anh ta một đoạn mà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh ta. Ánh mắt anh ta cũng lờ đờ, dường như đã bị ngâm trong rượu cồn rất lâu rồi. Cố Thắng Nam cho rằng anh ta đã say lắm, nhưng trong nháy mắt nghe thấy cô nói có đồ ăn, mắt anh ta vẫn đột nhiên sáng lên một chút…
Rốt cục Cố Thắng Nam tìm được một đặc tính cố hữu của tên Lộ khó tính hiền lành vô hại trên người người đàn ông trước mặt này, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói vẫn hết sức nhẹ nhàng, không dám có một chút sơ suất nào.
Cô thử cầm lấy li rượu và chai rượu trên tay anh ta, Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ ánh mắt anh ta lúc này lại giống hệt một con hươu con lạc mẹ. Cố Thắng Nam lập tức tràn ngập tình mẹ trong lòng, vừa cầm lấy li rượu của anh ta vừa dỗ dành: “Có salad gà xé khô, thịt đông thập cẩm, sườn nướng, cá trích om trứng gà, pa tê gan vịt…”
Cố Thắng Nam vừa đọc tên món ăn vừa dìu anh ta đi ra khỏi khu vực đầy mảnh thủy tinh này, đến tận lúc đỡ Lộ Tấn ngồi xuống sofa trong phòng khách an toàn.
Cố Thắng Nam giúp anh ta mở sáu hộp bảo quản thực phẩm trên bàn uống nước. Vừa rồi cô đọc ra khoảng hai mươi món ăn, bây giờ nhìn số lượng hộp ở đây đã biết là cô bịa đặt, nhưng hiển nhiên Lộ Tấn đã say đến mức không nói nên lời. Cố Thắng Nam cảm thấy tỉ lệ mình lừa được anh ta vẫn rất lớn, xiên một miếng lườn gà cho anh ta rồi đưa chiếc dĩa cho anh ta.
Lộ Tấn nhìn cô, nhìn dĩa, lại nhìn cô, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Bảy lát sườn cừu…”
Uống say rồi còn yêu cầu nhiều như vậy! Đòi những bảy lát sườn cừu, một món ăn chế biến quá phức tạp, đúng là khó hầu hạ! Cố Thắng Nam nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại đè cục tức xuống, sau khi mở mắt ra mới có thể tiếp tục giả bộ dịu dàng: “Món này cũng rất ngon đấy”.
Vừa nói cô vừa giơ dĩa lên đến bên miệng anh ta, há mồm ra: “A!”
Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn Cố Thắng Nam một lát, chậm rãi giơ tay lên cầm lấy dĩa. Cuối cùng anh ta cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời cô, Cố Thắng Nam thở phào, hoàn toàn không phát hiện khi cầm dĩa, tay anh ta cũng cầm luôn cả tay cô.
Mà khi Cố Thắng Nam nhận ra tay mình bị anh ta cầm luôn cùng với dĩa, muốn lén rút tay về thì tất cả đã quá muộn…
Cô vừa rút tay về phía mình, gã xỉn đối diện đã kéo mạnh cô về phía mình.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam là: Ố siệt, miệng hắn toàn mùi rượu, mình ngửi cũng thấy say rồi!
Không đúng! Tại sao cô lại cảm nhận được miệng hắn toàn mùi rượu?
Lúc này Cố Thắng Nam mới đột nhiên nhận ra anh ta đã hôn cô rồi, hôn rất mạnh, không hề có một kẽ hở nào…
Trong đầu cô lập tức hiện lên một hình ảnh, trên du thuyền Victoria hơi lắc lư, cô giữ đầu một người đàn ông hôn lấy hôn để, bất kể đối phương đẩy ra thế nào, cô cũng nhất định không buông tay…
Mà tình hình lúc này là, trên chiếc sofa mềm mại này, người đàn ông này nâng mặt cô lên, hôn lấy hôn để, bất kể cô đẩy ra thế nào, hắn ta cũng nhất định không buông tay…
“Lộ Tấn! Này! Này… Ơ…”
Tại sao cánh tay phải vừa mới tháo nẹp của người đàn ông này lại còn linh hoạt hơn cả trước lúc bị thương? Thoáng cái bàn tay phải đã chui vào dưới áo phông của cô, đốt cháy da dẻ cô…
Không đúng! Tại sao cô lại biết trước khi bị thương tay phải anh ta linh hoạt thế nào? Trước đây hình như cô chưa thử bao giờ…
Cố Thắng Nam mơ mơ màng màng suy nghĩ những vấn đề không đâu vào đâu này, hoàn toàn không phát hiện móc áo lót của mình đã bị những ngón tay linh hoạt đó tháo ra…