Áp lực!
Lúc này Ernest không muốn dùng toàn lực cũng không được, hắn cảm thấy đòn tấn công sắp đến vô cùng đáng sợ.
Bởi vì thiên phú dị bẩm cộng thêm thân thể mạnh mẽ, người thú quả thật không cách nào so với loài người về mặt võ học. Thân thể loài người yếu ớt nhưng tư duy phát triển, sáng tạo ra rất nhiều kỹ xảo công pháp, nhưng chỉ giới hạn trong thân thể, rất khó sinh ra khí.
Chỉ có rất ít người có thể nhận thức được bản chất của võ học, mà những thứ này lại trở thành thứ yếu trong thời đại vũ khí nóng dẫn đến sự suy tàn của võ học. Rất nhiều lý luận thật sự đã trở thành lý luận, Trâu Lượng cũng luyện rồi, nhưng khỏi phải nói, rắm hắn cũng không luyện ra. Cũng khó nhận thức được sự mạnh mẽ của chiêu thức, chỉ cảm thấy là chiêu thức hoa lệ. Xem rất đã nghiền còn khi đánh thật thì không có tác dụng gì.
Nhưng bây giờ hắn càng ngày càng hiểu được, hắn phải lĩnh ngộ, chiến đấu là cách lĩnh ngộ tốt nhất.
Bát Cực Quyền – dán núi lở!
Ha!
Một tiếng quát lớn rung trời chuyển đất, vù…
Lạch cạch…
Đồ ăn vặt trong tay Olivia rải khắp mặt đất. Ernest trước mặt Arthur đã biến mất. Bay ra cách đó hơn mười mét hồi lâu không đứng dậy nổi, cảm giác thân thể không còn là của mình.
Trâu Lượng đi qua kéo Ernest lên, “Chiêu này phi thường phù hợp với em, hơn nữa em dùng chiêu này uy lực còn lớn hơn anh dùng”. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Con ngươi Ernest sáng lấp lánh, “Đại ca, em có thể học sao, em có thể chứ?”
“Nhảm nhí, anh nói được là nhất định được!”
“Đây là trường phái gì, chiêu thức gì?”
Trâu Lượng mỉm cười đầy đắc ý, đây là một loại tài nghệ vô địch của các lão tổ tông Trung Hoa chúng ta, chỉ tiếc không thể khoa khoang ở đây.
“Đây là trường phái của anh, tên gọi là dán núi lở!”
“Dán núi lở, có khí thế, rất mạnh mẽ, nếu không có chăn bông xương em đã vỡ rồi”.
“Hừ, chiêu này đâu chỉ có như vậy, chỉ là anh tăng thêm sức đẩy, giảm bớt sức chấn nếu không thép tấm cũng vô dụng”.
Cằm Ernest sắp rơi xuống đất rồi.
“Đại ca, luyện thế nào?”
“Chân ngôn tám chữ của dán núi lở, nhớ kỹ nhé, sức như cung bật, phát như sấm nổ”.
“Sức như cung bật, phát như sấm nổ!”, Ernest liều mạng gật đầu. Nếu như chỉ có lý lẽ này chắc chắn hắn nghe không hiểu nhưng sau khi đã tự thể nghiệm cái gì cũng rõ ràng rồi.
“Được, xem bước chân anh, một bước, hai bước, ba bước. Bước chân là chết, người là sống, bước chân là để phối hợp phát lực, trọng điểm là trong nháy mắt phát lực em phải sử dụng sức cuồng hóa để đấm ra!”
“Vâng, đại ca”.
“Bây giờ bắt đầu đấm đi”, Trâu Lượng gãi gãi đầu. Trên đại lục thần thú thứ duy nhất không thiếu chính là cây, các loại cây to khỏe, Trâu Lượng chọn một gốc.
“Đấm gốc cây này, gãy một đổi một”.
Trâu Lượng không dự định lập tức giải thích kỹ xảo dùng khí, điều này quá khó đối với Ernest. Trong quá trình luyện tập không ngừng hắn sẽ chậm rãi tìm được cảm giác phát lực. Người thú không cách nào khống chế Thú linh lực linh hoạt như mình nhưng dồn lực theo bản năng chắc chắn là có thể.
Ernest phản ứng tương đối chậm, phương thức chiến đấu linh hoạt chắc chắn không thích hợp hắn. Nhưng lấy phòng làm chủ, cộng thêm cương mãnh phải giết lại là thiết kế tốt nhất cho hắn giai đoạn hiện nay.
Trâu Lượng nhặt chăn bông lên phủi tro bụi rồi lại buộc lên sợi dây tiếp tục đánh. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do bản thân, cảm giác này nói ra tương đối đơn giản nhưng để hiểu được cần nhờ ngộ tính. Ernest là như vậy, chính hắn cũng như vậy.
Nhìn đồ ăn vặt rơi đầy trên mặt đất, Olivia biết mình lại bị tên Arthur giả ngu này “bắt nạt” rồi. Dù đã cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp nhưng không nghĩ tới vậy mà lợi hại như vậy.
Đây là công phu gì?
Có thể đánh bay một cuồng chiến sĩ hơn mười mét, chưa bao giờ nghe, điêu khắc sư linh hồn? Chiến sĩ?
Khóe miệng Olivia lộ ra nụ cười rực rỡ. Mình đúng là thiên tài, người đầu tiên cứu vớt đã có năng lực như vậy. Khó trách mọi người đều nói nàng là phúc tinh.
Thomas nghe tế ti thủ hạ báo cáo, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, “Có nói quá không vậy?”
“Bẩm Đại chủ tế, thuộc hạ không dám nói quá, thuộc hạ biết thuật đọc khẩu hình, tựa hồ đại nhân Arthur nói ngài không hề dùng hết sức”.
Gió Mạnh yên lặng gật đầu.
Đối với người đi theo mình Thomas đương nhiên tín nhiệm, có thể được Gió Mạnh đánh giá cao như thế hiển nhiên không dễ dàng. Hơn nữa tựa hồ ngay cả Gió Mạnh cũng muốn chiến một trận. Tên Arthur này còn đúng là kỳ lạ.
” Đám quái vật bên trên kia đấu tranh càng ngày càng lợi hại, thiết kế tinh diệu như thế vậy mà bị nhận định là đẹp mà vô dụng”.
Sau khi mỉm cười Thomas nhìn bản đánh giá được bên trên đưa xuống để trên bàn. Vốn tưởng rằng kiểu gì cũng phải khuyến khích một chút kết quả lại là một đống phê phán.
” Đại chủ tế, ghế trống Hồng y đại chủ tế làm cho rất nhiều người đỏ mắt, tỉnh Thần Diệu có ít nhất bảy vị Đại chủ tế có đủ năng lực cạnh tranh. Ai cũng muốn thể hiện một chút trước mặt đại nhân Shaman, nhưng đồng thời cũng lại phải chỉ trích những biểu hiện của đối thủ cạnh tranh”.
Thomas vuốt vuốt trán. Đây chính là hiện trạng của thần miếu, một nguyên nhân chủ yếu, khiến thần miếu dần mất đi quyền lực cũng là bởi vì tổn hao nội bộ. Nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Trong hệ thống thần chức, tồn tại cao nhất tự nhiên là Giáo hoàng, người phát ngôn của thần thú. Tiếp theo là tám Shaman lớn trấn thủ tám tỉnh lớn, mỗi thành phố cũng có một vị Đại chủ tế, mà trong những Đại chủ tế này người ưu tú nhất được giao cho danh hiệu Hồng y đại chủ tế. Đây không chỉ là một danh hiệu đồng thời còn là tượng trưng cho quyền lực và tương lai.
Đại chủ tế có rất nhiều, trong một tòa thành có thể là nhân vật phong vân nhưng ở tầm đế quốc lại không là gì to tát. Trở thành Hồng y đại chủ tế có nghĩa là có thể tiến vào nguyên lão hội, thật sự tham dự chuyện của cả đại cục của đế quốc. Dù vẻn vẹn chỉ là quyền biểu quyết, địa vị cũng sẽ rất bất đồng, đồng thời còn có cơ hội trở thành Shaman.
Từ Đại chủ tế trở thành Hồng y đại chủ tế chính là một cửa ải, qua được thì tiền đồ vô lượng, không qua được thì đời này cũng cứ như vậy mà thôi.
” Chuyện này trước hết không cần nói với Arthur, tránh làm ảnh hưởng đến tính tích cực của hắn. Nhiều năm như vậy rồi lần đầu tiên ta mới nhìn thấy một đứa bé thú vị như vậy”.
Là người đi theo nên Gió Mạnh không hề bình luận, Đại chủ tế nói thế nào chính là thế đấy.
Thomas cười cười, “Gió Mạnh, ngươi thấy đứa nhỏ Arthur này thế nào?”
” Đại trí giả ngu, co được duỗi được, tiền đồ không thể hạn chế”.
” Ha ha, hồi lâu không được nghe ngươi khích lệ ai như vậy rồi, có đôi khi ta thật sự hoài nghi nó có đầu óc của Fox, thân thể của Lion, linh hoạt của Leopard, sức mạnh của Bear. Đúng rồi, còn phải cộng thêm thiên phú của Swan, còn kém có đôi cánh mà thôi”.
” Đế quốc Mạnh Gia chúng ta đất rộng người đông, nhân tài lớp lớp, chưa bao giờ thiếu người có thiên phú, quan trọng là trưởng thành ra sao”.
Gió Mạnh nói.
Thomas gật đầu, khi còn trẻ rung trời chuyển đất, qua vài năm danh vọng lụi tàn. Người như vậy, Đại chủ tế Thomas đã gặp quá nhiều, nhưng người nào giữ gìn được thì đều trở thành bá chủ một phương.
Tên này sẽ thành kiểu gì đây, Thomas cũng hơi tò mò, nghĩ đến dáng vẻ giả ngu của tên này ở trước mặt hắn, Thomas đã không nhịn được cười, thú vị, đây có lẽ là duyên phận.