Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 2



Chu Tráng Tráng nghĩ, hát xong bài này
là có thể ăn cơm rồi, nhưng không ngờ xã hội này thật tàn nhẫn, người
phụ trách lại quy định phải đợi hắn thổi còi mới có thể động thủ.

Chu Tráng Tráng bắt đầu nhớ đến bộ phim tài liệu từng xem – chó nuôi trong quân đội dường như khi cho ăn cũng có quy củ này.

Con bà nó, thật vất vả mới tiến hóa thành bộ dạng này, kết quả vẫn cùng chú chó săn bị đãi ngộ giống nhau, Chu Tráng Tráng lệ rơi.

Người phụ trách ngậm còi vào miệng, nhìn quanh bốn phía, hai má phồng lên
nhìn như sắp thổi, lúc này toàn thể sinh viên đều khẩn trương chuẩn bị
sẵn sang tác chiến thì lại cầm cái còi trong miệng ra, nói: “Có tiếng
ồn, còn có tiếng ồn, tôi thấy có một bàn còn đang nói chuyện”.

Toàn thể sinh viên lặng im.

Tiếp theo, hắn lại ngậm còi nhìn quanh bốn phía, hai má phồng lên nhìn như
lại sắp thổi làm cho tất cả lại khẩn trương chuẩn bị sẵn sang hành động
thì hắn lại lấy còi ra nói: “Ân, lần này không tệ, các bạn sinh viên,
chính là muốn duy trì thái độ như thế này.”

Không khí xung quanh như sôi lên.

Cuối cùng, hắn lại ngậm còi nhìn quanh bốn phía, hai má phồng lên nhìn như
lại sắp thổi làm cho tất cả lại khẩn trương chuẩn bị sẵn sang hành động
thì hắn lại lấy còi ra nói: “Đúng rồi, thông báo việc này, đúng 2 giờ
rưỡi chiều nay tập hợp tại sân thể dục, không được phép đến muộn”.

Toàn thể sinh viên đều nhìn người phụ trách với ánh mắt xanh mượt, trừ Chu Tráng Tráng ánh mắt lão nhân gia nàng đỏ bừng bừng.

Rốt cuộc tiếng còi cũng vang lên, Chu Tráng Tráng vươn mình lên khí thế cầm lấy nĩa nhanh chóng gắp đồ ăn, sức lực quá mức hùng hồn, các nhân sĩ
cùng bàn không đủ đẳng cấp nhìn đến ngu ngốc, cư nhiên quên cả ăn cơm.
Đây là cơ hội quý giá cho Chu Tráng Tráng tiến công.

Tập huấn phải vận động nhiều, các học sinh lại đang trong thời kỳ phát
triển mạnh mẽ, sức ăn rất lớn, nhóm lãnh đạo lo lắng đến điểm này nên
cho thêm mỗi bàn rất nhiều thức ăn. Phần lớn các bàn đều còn lại rất
nhiều bánh bao, duy chỉ có bàn Chu Tráng Tráng đồ ăn đều sạch sẽ. Ngay
cả các bác vệ sinh căn tin đều phải cảm thán nói bọn họ làm việc hơn hai mươi năm chưa từng gặp qua mấy cái đĩa được liếm sạch sẽ như vậy.

Chu Tráng Tráng mặc kệ này nọ, nàng vuốt cái bụng căng tròn của mình mang theo nụ cười thoã mãn, lúc lắc đi ra khỏi nhà ăn.

Buổi chiều lại phải tập luyện tư thế đứng, buổi chiều khổ ải ah.

Đối với Chu Tráng Tráng mà nói, may mắn duy nhất chính là tên TV màu Chang
Hong kia không làm phiền nàng, thật sự là phải cảm ơn trời đất.

Lúc ăn cơm chiều, bởi vì có vài sinh viên ăn không quen thức ăn trong
trường hoặc không còn sức lực để đoạt đồ ăn nên đều đi đến quầy bán hàng mua rất nhiều mì ăn liền cùng với đồ ăn vặt, làm cho đồ ăn trong căn
tin ngày một lãng phí nhiều, lãnh đạo giận dữ, quyết định sử xuất tuyệt
chiêu.

Tối hôm đó, tất cả các học
sinh rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ, lãnh đạo phái huấn luyện viên
đến lớp mình quản lý điều tra đồ ăn nhẹ.

Thường Hoằng chờ thời gian thích hợp liền thong dong đi vào khu phòng nữ sinh, lúc bác gái quản lý ký túc xá cho bọn họ đi vào, tay che miệng nói nhỏ: “Các nàng đã nới lỏng cảnh giác, đồng chí giải phóng quân thì phải gặp
bọn họ.”

Trông giống như một bộ phim
cách mạng, nếu không phải trời quá nóng sợ bị cảm thì bà khẳng định sẽ
quàng thêm khăn choàng cổ giả mạo chị Giang (1) cho coi.

Lúc Thường Hoằng cùng cô chủ nhiệm lớp mở cửa phòng 202 ra, phát hiện trong phòng có bốn nữ sinh. Một người đang đọc sách, một đang tập thể dục
giảm béo, một đang thẹn thùng nói chuyện với bạn trai, còn lại một người xoay lưng về phía bọn họ đang cắm đầu cắm cổ ăn mì gói.

Đứa ngốc kia đúng là Chu Tráng Tráng.

Thường Hoằng đi qua vỗ vỗ bả vai nàng, Chu Tráng Tráng không phòng bị liền
ngẩng đầu, thấy là Thường Hoằng, sửng sốt nhất thời quên động đậy, duy
chỉ còn lại sợi mì, nước mì uốn lượn lắc lư trên khoé miệng. Thường
Hoằng nhìn nàng mỉm cười, răng trắng như ánh đèn huỳnh quang rực rỡ soi
trên đỉnh đầu.

Ngày này tháng này năm này, bạn học Chu Tráng Tráng quang vinh hy sinh.

Bị bắt cùng ngày còn có 4 nữ bạn học nửa, đều là chứa rất nhiều đồ ăn vặt
một cách thái quá —— sau này, trường học đem các nàng phong làm “nhân sĩ đói núi Langya” (2), lưu danh muôn đời.

Đương nhiên đó là chuyện của sau này, chúng ta tạm thời không nhắc tới, chỉ
nói bây giờ, năm nữ sinh bị gọi vào sân thể dục, bị huấn luyện viên của
nhóm mình tiến hành phê bình giáo dục. Nói cách khác, Chu Tráng Tráng bị Thường Hoằng quản giáo.

Tháng chín
nắng gắt cuối thu uy lực không tồi, ban đêm vẫn cứ oi bức như thường,
Thường Hoằng mặc áo khoác quân sự, tay đút vào túi quần rộng thùng
thình, cơ bắp cánh tay rắn chắc nhìn thật bắt mắt.

Bị một nam nhân như vậy nhìn, Chu Tráng Tráng thực lòng không còn tư vị.

“Em gọi là Chu Tráng Tráng phải không?” Thường Hoằng bỗng nhiên mở miệng.

Chu Tráng Tráng thình lình bị hỏi, trong lòng liền kích động, lập tức
nghiêm hai chân, giơ tay phải lên chào theo nghi thức quân đội, đặc biệt lễ phép nói: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi tên là Chu Tráng Tráng.”

“Tên này, cũng rất khơi gợi hình tượng nhỉ.” Thường Hoằng nhếch miệng nở nụ
cười, hàm răng trắng đều kia trong mắt Tráng Tráng đặc biệt giống dã
thú.

Đây là một sĩ nhục trắng trợn,
Chu Tráng Tráng mặc dù tức giận nhưng bản thân đang trong kỳ quân huấn,
không thể không cúi đầu, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Biết chính mình sai ở đâu không?” Thường Hoằng nghiêng nghiêng đầu hỏi.

“Biết, biết, đã biết ạ.” Chu Tráng Tráng hiểu được tình hình lúc này tốt nhất
là chân chính nhận sai để Thường Hoằng nhanh chóng thả nàng đi. Nửa bát
mì trong phòng ngủ kia coi chừng vẫn chưa bị vứt, còn nóng vẫn có thể ăn được.

Nghĩ vậy, Chu Tráng Tráng nuốt nước miếng.

“Còn muốn ăn tiếp nửa bát mì kia sao?” Thường Hoằng thình lình hỏi

“Uhm . . . . . . Ahh, không không không” Chu Tráng Tráng thiếu chút nữa trúng kế, sau khi tỉnh ngộ toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Tên Thường Hoằng này là chuột tinh dưới dất biến hoá sao lại thần kỳ như vậy.

“Không muốn là tốt rồi, thuận tiện nói một câu, mì ăn liền kia đã bị tôi vứt đi rồi.” Thường Hoằng sâu kín nói ra một câu.

Gì chứ? Chu Tráng Tráng cả kinh biểu tình sụp đỗ.

“Như thế nào? Biểu tình trên khuôn mặt của em là nghi ngờ huấn luyện viên
tôi làm không đúng sao?” Thường Hoằng lại bắt đầu nhe hàm răng trắng.

“Không không không, huấn luyện viên anh võ công cái thế, hồng phúc tề thiên,
thiên thu muôn tuế, đời đời ngưỡng mộ.” Chu Tráng Tráng nuốt nước mắt
vào trong.

Vẫn là châm ngôn kia, thân đang trong quân huấn, không thể không cúi đầu a.

“Tốt lắm, về sau lúc ăn cơm ăn nhiều một chút, buổi tối cũng đừng ăn đồ ăn
vặt , dễ dàng nổi nhiệt, em xem trên mặt em kìa mấy khối “đậu đậu” tràn
trề sức sống sắp gắn kết thành chòm sao Bắc Đẩu rồi.” Thường Hoằng nhìn
hàng lông mày nhíu lại, miệng hút khí lạnh của Chu Tráng Tráng, hắn lại – nhoẻn miệng khoe hàm răng sang lấp lánh của mình.

“Vâng vâng vâng, lời của huấn luyện viên rất đúng ạ”. Nước mắt trong lòng Chu Tráng Tráng chảy giống như thác nước lớn của Nicaragua (3).

Giáo huấn không sai biệt lắm, Thường Hoằng mới phất tay, cho Chu Tráng Tráng quay về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, đúng là số thức ăn thừa trong căn tin trường có giảm bớt.
Đương nhiên, hầu như đều là nhờ công lao của Chu Tráng Tráng. Lại đương
nhiên, Chu Tráng Tráng là một cô nương tốt không muốn phiền phức nên
nhịn đến nội thương.

Việc huấn luyện
cứ theo thường lệ tiến hành, dù sao mặt trời mỗi ngày vẫn mọc, cứ 1
tiếng huấn luyện lại được nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ, và tất nhiên
khoảng thời gian này biến thành đoạn tám chuyện của các nữ sinh. Đương
nhiên, cuộc nói chuyện phần lớn đều bàn về Thường Hoằng.

Chu Tráng Tráng không muốn nghe thấy cái tên này nên ngồi chồm hổm sang một bên nhổ cỏ. Đại Kiều cô bạn cùng phòng đi tới lôi kéo làm quen với
nàng: “Hei, Chu Tráng Tráng, bạn thử đoán xem huấn luyện viên Thường lớn lên như thế nào ha? Rất có hương vị nha”.

“Cái gì hương vị? Hôi nách? Thúi chân?” Chu Tráng Tráng đã đem Thường Hoằng trở thành kẻ thù số 1.

“Mình biết lần trước bạn bị hắn phạt tội ăn đồ ăn vặt nên ghi hận, nhưng điều này cũng không thể thay đổi việc người ta rất đẹp trai nha”.

“Tướng mạo như tấm lòng, bất quá người này không có giống vẻ bề ngoài, nhân
phẩm lại cực kỳ thấp kém, còn thêm cái hàm răng cười cũng đáng khinh.”
Chú Lôi Phong có nói qua, đối phó với loại người này phải giống như ngày đông gió rét, tàn khốc vô tình.

“Aiz, người ta không chỉ có bề ngoài tốt mà tương ai sau này tiền đồ thênh
thang, tốt nghiệp xong nhất định sẽ trở thành sĩ quan, về sau thật đúng
là tiền đồ vô lượng đâu, hiện tại các anh trong quân đội đãi ngộ rất tốt a.” Đại Kiều bắt đầu tân bốc.

“Có
cái gì tốt a? Hắn như vậy tâm thuật bất chính, sớm muộn gì sẽ bị phát
hiện, khai trừ ra khỏi quân đội”. Chu Tráng Tráng dù sao cũng là một
tiểu nữ nhân, nói xấu sau lưng Thường Hoằng xong liền thấy hả hê.

Vừa nói xong chợt thấy chung quanh không khí ngưng đọng lại, quay đầu phát
hiện có một thân ảnh cao thẳng cường tráng bị che khuất bởi phản chiếu
ánh sáng mặt trời đang đứng, mặc dù thấy không rõ mặt, nhưng căn cứ theo nụ cười mĩm? Cười gian? Nhe răng cười? này nhân mỉm cười? Cười gian?
Nhe răng cười? □ nói tóm lại không biết cười cái gì mà bày ra hàm răng
sáng chói mười phần vẹn mười là biết ngay người vừa tới. Nguyên lai là
ông Tào Tháo ah.

Đại Kiều ngồi bên
người đích nuốt nước miếng liền phân chia chiến tuyến phi thường đúng
đắn —— đứng dậy, vô cùng đau đớn đối với Chu Tráng Tráng nói: “Chu Tráng Tráng a Chu Tráng Tráng, bạn như thế nào có thể giác ngộ thấp vậy, lại
còn nói xấu huấn luyện viên Thường anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm
phong, tiền đồ vô lượng, nhân phẩm thanh cao của chúng ta, thật sự là
làm mình thất vọng rồi!”

Nói xong, nhấc chân chạy nhanh như chớp.

Nhìn thấy nam nhân cao lớn dã thú trước mặt này, lỗ chân long toàn thân Chu
Tráng Tráng đều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Thường Hoằng ngồi xổm xuống,
theo trên mặt đất nhổ một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai hai cái. Chu Tráng
Tráng cảm thấy hắn không phải đang nhai cây cỏ, mà là đang nhai nát
xương cốt của mình.

Cây cỏ kia bị hàm răng trắng kia nhai ít nhất nửa phút mới được phun ra. Tiếp theo Thường Hoằng tới gần Chu Tráng Tráng hỏi: “Bạn học Chu Tráng Tráng, nghe nói
em đối với tôi có ý kiến rất lớn nha.”

“Không không không, thời tiết quá nóng, phơi nắng quá đầu óc chắc bị suy nhược.” Chu Tráng Tráng vội giải thích.

“Nhiều bạn học đều cùng nhau phơi nắng như vậy, sao không thấy người khác não
có vấn đề?” Thường Hoằng híp mắt lại vờ suy nghĩ hỏi.

“Này, não tôi là trời sinh đã suy nhược rất lớn, thời tiết nóng lạnh lên sẽ
bị.” Trải qua giao chiến mấy ngày nay Chu Tráng Tráng đã muốn khắc sâu
hàm nghĩa câu tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

“Về sau nếu não lại bị suy nhược, huấn luyện viên có thể giúp em điều trị miễn phí nha.” Thường Hoằng càng thêm híp mắt cười.

“Cảm ơn huấn luyện viên quan tâm, tôi trở về nhất định đúng hạn uống thuốc
suy nhược thần kinh, cam đoan sẽ không tái phát.” Chu Tráng Tráng vội
sửa lại.

“Ân, biết sai là tốt rồi.
Ngoan, đi mua cho huấn luyện viên bình nước, nhớ kỹ phải lạnh đó nha.”
Thường Hoằng đứng lên duỗi chân tay phần chấn bổ sung thêm: “Đúng rồi,
đừng nghĩ tới việc mở nắp chai hắt xì vào bên trong đi.”

Chu Tráng Tráng nắm chặt tay đối với mặt trời, trong lòng rưng rưng hò hét: “Xin Người ban cho con một ân huệ nhỏ bé là hãy tiêu diệt tên huấn
luyện viên xúi quẩy này đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.