Sáng sớm, lúc Si Nhan tỉnh dậy, Ôn Hành Viễn đang chống tay dưới đầu, nằm
nghiêng ngắm cô. Dụi dụi đôi mắt tèm nhèm, cô mỉm cười, làm lộ ra chiếc
má lúm đồng tiền nho nhỏ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Thì ra, được tỉnh lại trong vòng tay người mình yêu lại là cảm giác kỳ diệu đến thế. Trong thoáng chốc trao ánh mắt với anh, Si Nhan cảm thấy trái
tim mình rạo rực, có ngượng ngùng, có êm ái, mà lại càng nhiều cảm giác
vui sướng hơn. Cô bướng bỉnh, nhưng trong lúc này, cô cảm giác tính tình ngang ngạnh của mình đã bị ánh mắt dịu dàng của anh hòa tan. Có lẽ,
tình yêu có sức mạnh thần kỳ như vậy, có lẽ, chỉ cần tìm được người
thích hợp thì sẽ có được cảm giác hạnh phúc đó.
Ngón tay anh khẽ lướt nhẹ trên mặt cô, anh cười: “Con lợn này, ngủ tài thật đấy.”
“Ăn được ngủ được là tiên, ai như anh, trời sinh đã thích tự làm khổ mình.” Si Nhan cười hì hì đẩy tay anh ra, quấn chăn rồi dựa vào lòng anh, “Em
hơi hồi hộp, hay là…”
“Lại định bỏ cuộc giữa chừng à?” Ôn Hành Viễn chặn ngang lời cô, ngữ khí
kiên quyết, lại mơ hồ có ý cười. Lúc cầu hôn anh, cô còn chẳng đỏ mặt,
giờ phải đến nhà anh mà cô lại sợ?
“Đâu có đâu.” Si Nhan nhỏ giọng thầm thì, nhưng trong lòng thì đang căng thẳng chết đi được.
“Không có là được rồi.” Ôn Hành Viễn cười, “Có hay không thì vẫn phải đi, hôm nay anh bắt buộc phải đưa được em về.”
“Anh là đồ lưu manh…”
“Giờ em mới biết à?”
…
Hai người dọn dẹp xong xuôi, Ôn Hành Viễn bảo phải đến bệnh viện kiểm tra,
cô nhất quyết không chịu đi, nói sức khỏe vẫn tốt, đầu năm mới mà phải
vào viện thì sẽ là điềm xấu. Ôn Hành Viễn thấy sắc mặt cô hồng hào, tinh thần cũng tốt nên không ép nữa, nhưng trong lòng thì lại chẳng yên. Suy nghĩ một lát, anh gọi điện cho Cao Các.
“Sao, định kết hôn à? Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân?” Cao Các kinh ngạc, giọng nói đậm ý cười.
Tâm trạng Ôn Hành Viễn đang tốt, anh cười cười, coi như đồng ý, “Cậu sắp xếp đi nhé.”
“Ờ, mình biết rồi, trước ngày mười lăm có một bác sĩ về hưu nên không tiện
làm kiểm tra toàn diện được, đợi mình sắp xếp ổn rồi sẽ gọi điện cho
cậu.” Cao Các thu nụ cười lại, thần sắc nghiêm túc, “Chúc mừng cậu, Hành Viễn.”
“Cảm ơn, đợi mình về thành phố S, đến Thượng Du tụ tập nhé.” Ôn Hành Viễn
dịu dàng nhìn Si Nhan đang thắt dây an toàn, anh cúp điện thoại.
Mùng bốn đầu năm, cuối cùng Ôn Hành Viễn cũng dẫn được Si Nhan về nhà ở
thành phố S. Bà Ôn cười đến độ không ngậm miệng lại được, thân thiết nắm tay Si Nhan, hoàn toàn không giống kiểu lần đầu gặp mặt mà là quen
thuộc hơn cả người nhà.
“Cô ơi, anh Hành Viễn nói cô thích hoa với cây cảnh, lúc còn ở Cổ Trấn cháu có trồng một ít hoa, đây là hoa do chính tay cháu trồng, hy vọng cô sẽ
thích.” Si Nhan đỏ mặt ôm bó hoa trong xe ra.
Năm trước, cô có hỏi Ôn Hành Viễn là mẹ anh thích gì, lần đầu tiên đến thăm nhà cũng là Tết, cô không thể đến tay không được. Nhưng Ôn Hành Viễn
đâu có chu đáo được thế, căn bản là không biết mẹ thích gì, lại mạnh
miệng bảo không cần chuẩn bị gì, mẹ anh chỉ cần thấy người là đã phấn
khởi ra mặt rồi. Thế sao được! Si Nhan lườm anh, bóp cổ anh mà tra hỏi
cho đến cùng, vất vả lắm mới moi được thông tin này.
Bà Ôn nhận lấy bó hoa, ánh mắt đầy vẻ vui sướng. Nhìn nhà họ Ôn đầy những
hoa và cây cảnh, gần như không thiếu thứ gì, đâu có trông chờ vào mấy
bông hoa con dâu đích thân trồng. Nhưng bà lại cực kỳ thích, nhìn đôi
mắt Si Nhan lại càng thích hơn.
Ôn Hành Viễn thấy thế thì vui như nhặt được cái gì đó. Mặc dù biết trước
là mẹ rất thích Si Nhan, nhưng thế này thì đúng là thuận lợi một cách
bất ngờ, đến khi bước vào phòng khách và không thấy bố đâu, lại nghe mẹ
bảo bố dặn khi nào về thì gọi Si Nhan vào thư phòng, anh mới cảm thấy lo lắng.
“Bố ơi.” Ôn Hành Viễn gõ cửa thư phòng, lễ phép đứng ngoài cửa, phía sau là Si Nhan.
Ánh mắt Ôn Phỉ Văn rơi trên người Si Nhan, lộ ra vài phần đánh giá, ông hơi cúi đầu.
Nhìn người đàn ông đầy tóc bạc trước mặt, thần thái quắc thước, đôi mắt rất
có hồn mà lại vô cùng sắc bén, Si Nhan bất giác nắm chặt tay Ôn Hành
Viễn.
“Cháu chào chú ạ, chú Ôn.” Cô vô cùng căng thẳng, bàn tay đặt trong tay Ôn
Hành Viễn đang rịn mồ hôi. Nhưng dù gì thì đây cũng là lần gặp đầu tiên, cô vẫn nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của ông, cũng không vì ánh nhìn của
ông mà tỏ ra bất ổn.
“Lại đây ngồi đi.” Ôn Phỉ Văn vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, dùng ánh mắt bảo Si Nhan đến ngồi cạnh ông.
Si Nhan buông tay Ôn Hành Viễn ra, đi tới ngồi cạnh Ôn Phỉ Văn. Ôn Hành
Viễn cũng muốn vào theo nhưng lại nghe thấy bố trầm giọng nói: “Xuống
xem mẹ có cần giúp gì không, bố muốn chơi cờ với Si Nhan.”
“Bố?” Rõ ràng là muốn đuổi anh đi, Ôn Hành Viễn hơi run, há miệng định nói gì đó thì đã bị Ôn Phỉ Văn chặn họng, “Còn không đi đi?”
Si Nhan biết anh lo cô không thích ứng được nên mỉm cười với anh, coi như là an ủi.
Ôn Hành Viễn cau mày, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không nói gì, bất
đắc dĩ rời đi. Đừng xem bình thường anh chẳng sợ ai, trước mặt bố thì
đương nhiên không dám ngỗ ngược rồi. Dù sao bố cũng đã tỏ thái độ, lại
không phản đối chuyện anh và Si Nhan, anh sợ cứ cố chấp ở lại sẽ là
không tốt cho cô.
“Lão Si thích đánh cờ lắm đúng không?” Ôn Phỉ Văn cúi đầu xếp quân cờ, cũng không nhìn cô.
“Bình thường thì những lúc rảnh rang, bố cháu thích chơi cờ giết thời gian
ạ.” Si Nhan không động tay vào, chỉ nhẹ giọng trả lời.
“Chơi với chú mấy ván chứ?” Ôn Phỉ Văn xếp cờ xong mới ngẩng đầu nhìn cô,
thấy Si Nhan gật đầu, ông đi trước một nước cờ, “Hành Dao ở Mỹ nhiều
năm, Hành Viễn lại chẳng mấy khi về, trong nhà không có ai chơi với chú
nổi hai ván.”
“Thế thì phải xin chú nhường cháu một chút, đừng để cháu thua thảm quá,
không có anh Hành Viễn cười cháu mất.” Si Nhan mỉm cười, nhấc quân cờ
lên rồi lại đặt xuống.
“Không được, trước kia chú toàn thua bố cháu, lúc đó có nghe ông ấy khoe là
tài chơi cờ của cháu còn tốt hơn cả Si Hạ, lại còn thắng bố cháu mấy
lần, đừng khiêm tốn trước mặt chú Ôn.” Vừa nói ông lại vừa đi nước cờ
thứ hai.
Si Nhan cụp mắt, hàng mi dày khẽ run. Đối với kiểu xuất chiêu thẳng thắn
này của Ôn Phỉ Văn, cô quả thật thấy bất ngờ, suy nghĩ một lát, cô cẩn
thận đi con mã, “Cháu chỉ chơi bừa thôi ạ, thế nên mới khiến tay lão
luyện như bố cháu không biết phải đối phó thế nào, đành phải để cháu
thắng thôi ạ.”
Ôn Phỉ Văn gần như không thể không cong khóe môi lên được, ông lại đi một
quân cờ về phía cô, “Nghe nói Si Hạ lên chức cục trưởng rồi hả?”
“Anh cháu cũng giống anh Hành Viễn, luôn lấy sự nghiệp làm trọng.” Nhắc đến
Si Hạ, Si Nhan lại có chút căng thẳng khó hiểu. Lớn như vậy rồi nhưng
đây là lần đầu tiên giữa hai anh em có khoảng cách mất tự nhiên. Bình
thường thì Ôn Hành Viễn không khuyên nhủ gì cô cả, nhưng suốt dọc đường
đi, anh lại nói bóng nói gió, tất cả đều là chuyện về Si Hạ.
Ôn Phỉ Văn khẽ cười. Cô bé này thông minh thật, vừa khen anh trai mình,
vừa khen con trai ông, “Lão Si có hai đứa con như các cháu đúng là có
phúc hơn chú rồi, ăn đứt hai thằng ranh kia, ngày nào cũng chọc tức
chú.”
Si Nhan không ngờ ông lại chuyển hướng câu chuyện như thế, tâm tình cũng
trầm tĩnh lại. Nghĩ đến Ôn Hành Dao, cô lại không nhịn cười được, “Anh
cả rất gần gũi, hài hước hơn anh Hành Viễn.”
“Nó lúc nào cũng thế, chẳng có dáng vẻ làm anh gì cả, so ra thì Hành Viễn
làm người ta yên tâm hơn, nhưng mà cứng đầu, thân lừa ưa nặng.” Nhắc đến hai người con ưu tú, Ôn Phỉ Văn vừa vui mừng vừa có vẻ tức giận.
Si Nhan cười khẽ một tiếng, thấy Ôn Phỉ Văn chỉ cười mà không nói gì, cô
chuyên tâm đánh cờ, không dám khề khà, nửa tiếng đồng hồ trôi qua như
vậy.
Lúc Si Nhan đẩy cửa thư phòng đi ra, Ôn Hành Viễn căng thẳng chờ, “Bố anh nói gì với em thế?”
“Anh nghĩ bố nói gì nào?” Ôn Phỉ Văn đứng trước cửa phòng, quả nhiên có chút bất mãn với vẻ sốt ruột của anh, “Sợ bố ăn thịt vợ anh không bằng.”
Si Nhan khẽ nắm tay anh, ngước mắt nhìn, “Em thắng chú Ôn một nước cờ.”
Ôn Hành Viễn nhìn bố, rồi lại nhìn vẻ mặt tươi rói của Si Nhan, cuối cùng
cũng được thả lỏng. Anh cười nói: “Đi ăn cơm thôi bố, cả nhà đang chờ.”
“Ừ.” Ông Ôn nhìn cô con dâu tương lai, mi tâm dần giãn ra, đi xuống dưới trước một bước.
Lúc ăn cơm, Ôn Hành Viễn tuyên bố quyết định kết hôn của hai người. Bà Ôn
vui sướng vô cùng, phấn khởi đến nỗi thiếu mỗi nước bật khóc. Ôn Phỉ Văn vỗ tay cô, mỉm cười: “Kết hôn là tốt, nhanh nhanh đi, bố chờ bế cháu
lâu lắm rồi.”
Nghe vậy, Si Nhan cúi đầu, mặt đỏ ửng. Lúc bà Ôn điềm tĩnh lại, thấy ngón
tay Si Nhan vẫn trống trơn, bà có vẻ không vui, không hề nể mặt mà mắng
con, như thể Si Nhan mới là con ruột bà vậy, “Hành Viễn, may mà Tiểu
Nhan đồng ý cưới con đấy nhé, sao mà không chuẩn bị nhẫn? Con cầu hôn
kiểu gì, hả?”
Ôn Hành Viễn nhìn Si Nhan đang ngượng chín mặt, bất đắc dĩ cười, “Con còn chưa kịp cầu hôn mà.”
“Chưa cầu hôn mà đã dám bàn chuyện kết hôn? Không sợ Tiểu Nhan không thèm con à?” Bà Ôn trừng mắt nhìn anh, lại bắt đầu lo lắng, “Tiểu Nhan à, Hành
Viễn nó chưa có bạn gái bao giờ, cực kỳ ngố tàu, con đừng chấp nó nhé.”
Si Nhan nhìn về phía Ôn Hành Viễn, không biết nên trả lời thế nào, đã lại
thấy anh cười khì, “Mẹ, mẹ đã không khen con thì thôi lại còn bảo con
ngố, nếu Tiểu Nhan đổi ý thật là con giận đấy nhé.”
“Giận thì giận, mẹ sợ anh à, thằng ranh.” Bà Ôn lườm con, “Chiều nay làm gì
đi, lần sau đừng có để mẹ thấy tay Tiểu Nhan trống không.”
Tiếng nói vừa dứt, cả nhà liền cười vang.
Buổi chiều, ông Ôn và Ôn Hành Viễn cùng nói chuyện trong thư phòng, Si Nhan
ra nói chuyện phiếm với bà Ôn. Hai người phụ nữ nói từ chuyện thời trang đến việc Si Nhan từng học thiết kế nên mắt nhìn rất tinh tế. Nói chuyện với bà khá hợp ý, cô lại hẹn bà hôm sau cùng đi dạo phố, giúp bà chọn
một ít quần áo.
Lúc Ôn Hành Viễn đi xuống, thấy hai người phụ nữ tươi cười rạng rỡ thì
không khỏi mỉm cười. Trong lòng anh dâng lên nỗi xúc động, êm ái, nhẹ
nhàng.
Ngồi đến chỗ hai người, anh ôm vai mẹ và Si Nhan, nhẹ nhàng nói câu “cảm ơn.”
Mẹ anh cười, ánh mắt hiền từ, vỗ tay con trai. Si Nhan cũng cươi, đôi mắt
đỏ hoe chứng minh rằng cô đã hiểu nỗi cảm động của anh, không hề thẹn
thùng mà đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.
Người ta sống một đời, chuyện theo đuổi hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chỉ
là thường hay bỏ nhỡ những thứ nhỏ bé lướt qua mình. Cũng may, họ hiểu được đâu là người đáng quý trọng, nếu không hạnh phúc sẽ lẳng lặng trôi đi qua một kẽ hở vô hình.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Dùng xong bữa tối, nhìn đồng hồ có vẻ đã
muộn, Si Nhan đứng dậy xin phép ra về. Bà Ôn không nỡ để cô đi, lại dặn
dò cô ngày mai đến sớm để đi dạo phố với bà, nói đến khi ông Ôn nhíu mày mới thôi.
“Mẹ, sáng mai con sẽ đưa Tiểu Nhan đến đây, cả ngày cô ấy ở lại chơi với mẹ
còn chưa được sao ạ?” Ánh mắt dịu dàng xẹt qua Si Nhan, Ôn Hành Viễn
nhíu mày, lại cúi xuống nói gì đó bên tai mẹ, lúc này bà Ôn mới mặt mày
hớn hở “thả người”.
“Đám cưới của anh cả làm ở Mỹ, bố lại có nhiều bạn bè chỗ làm ăn, bố muốn
đám cưới của bọn mình làm long trọng một chút.” Lúc Ôn Hành Viễn và Si
Nhan về căn hộ của anh ở thành phố S, anh mới nói với cô chuyện kết hôn, “Anh biết em không thích phô trương, nhưng mà cả đời chỉ có một lần,
anh cũng không muốn em chịu thiệt thòi.”
Dựa vào salon, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, một lúc sau Si Nhan mới thều thào:
“Mọi người quyết định đi, em chỉ phụ trách xuất hiện thôi.”
“Một ngày không dạy dỗ em là lại chứng nào tật ấy, đại sự như thế mà dám để
một mình anh lo, thế mà được à?” Ôn Hành Viễn tỏ vẻ giận dỗi, cởi cúc
tay áo rồi ngồi xổm trước mặt cô, véo má cô một cái.
Si Nhan quay đầu đi, trở mình một cái rồi đưa lưng về phía anh, “Đừng nghịch nữa, em mệt chết đây.”
Ôn Hành Viễn biết, cho dù người nhà anh có nhiệt tình đến đâu đi nữa thì
cũng là mệt nhọc cho Si Nhan. Xót xa ôm cô vào lòng, anh nhẹ giọng nói,
“Nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay anh không nghịch nữa, nhé?”
Si Nhan cúi đầu đáp lời rồi dựa đầu vào lòng anh, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là bị hạnh phúc che mắt, lúc này, Ôn Hành Viễn hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của Si Nhan.