– Màn biểu diễn bắt đầu rồi. – Hoàng lướt nhẹ tay trên màn hình ipad.
– Thế nào? Có tín hiệu rồi? – Thụy Dương đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng casino sáng đèn.
– Bắt đầu hành động. – Hoàng gật đầu.
– Được…bắt đầu thôi. – Thụy Dương cười nhẹ, bước tới gần Hoàng rồi cúi đầu xuống từ từ.
Khi hai gương mặt chỉ còn cách nhau 5cm, ngón tay thon nhỏ của Thụy Dương chạm nhẹ vào màn hình ipad trên tay Hoàng.
“Bùm…ầm…”
Mặt đất hơi rung nhẹ, một âm thanh to vang lên muốn xuyên thủng cà màn nhĩ người khác.
Thụy Dương nhếch môi cười nhẹ rồi đứng thẳng người dậy, vén lại mái tóc rồi lấy cái nón lưỡi trai đen đặt trên bàn trà đội lên đầu, kéo sụp xuống che đi gương mặt.
Hoàng với vẻ mặt bất đắc dĩ, vòng tay sang eo Dương, kéo sát về phía mình:
– Sao em lại làm vậy?
– Em thích thế. Có như vậy con mồi mới có thể rời khỏi vị trí ban đầu chứ? Em lúc này là thợ săn, con mồi vẫn đứng yên ngay chỗ nó chọn thì bất lợi em hưởng sao? – Thụy Dương nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
– Em nên cẩn thận. – Hoàng dặn dò.
– Em hiểu, Nữ tước không chỉ là cái danh vô thực. – Thụy Dương hôn nhẹ lên trán Hoàng trấn an rồi ngoành bước ra khỏi phòng.
Đóng nhẹ lại cánh cửa, môi cô nhóc xuất hiện một nụ cười. Ở vị trí của một người thợ săn, mỗi cuộc săn bắt là một sự thú vị khó diễn tả. Cũng như lúc này, cảnh con mồi cố gắng chạy thoát khỏi tầm ngắm của kẻ muốn săn nó quả thực là một trò chơi rất thụ vị.
Có điều ngay từ sớm, Thụy Dương đã rút chân ra khỏi cuộc chơi ấy. Không phải vì đã chán hay không lưu luyến gì mà bởi những con mồi đủ để khơi dậy hứng thú của cô không nhiều. Hầu hết toàn là những người ở cạnh. Nhưng mà xem ra, lần này phải đích thân Nữ tước ra mặt săn mồi, thật không thể nói trước chuyện gì có thể xảy ra…
…
Vài giây sau, ánh đèn trong hội trường buổi đấu giá lại vụt sáng. Mọi người lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bản thân vốn là những người có máu mặt, ai mà có thể đoán trước được trong bong tối bản thân có xảy ra chuyện không may hay không?
Ai cũng nhẹ nhõm cho sự an toàn của bản thân mà không để ý rằng, trong hội trường đã vắng đi vài cái bong. Tám ghế đầu tiên đã mất dáng vị chủ nhân của nó, cũng như ba ghế ngồi cuối hội trường cũng vậy. Đặc biệt hơn hết, Dương Nhã Ngọc cũng đã bốc hơi trong vài giây ngắn ngủi đó.
Rốt cuộc, chuyện gì sắp xảy ra mà nhiều gương mặt có máu mặt như thế lại đồng loạt biến mất chỉ trong vài giây điện mất?
Người MC vội vàng đưa mắt về phía chiếc xe đẩy, viên Black Wings vẫn còn đó. Anh ta chợt thở ra một hơi, lo sợ trong lòng cũng giảm bớt hơn phân nữa rồi quay sang nhìn những vị khách đang từ từ ổn định mà không nhìn kĩ lại, trên mặt viên đá đó không hề có hình con bướm được tỉ mỉ khắc lên.
Đúng lúc đó…
“Bùm…ầm…”
Một âm thanh lớn vang lên đinh óc, kèm theo là đợt rung chuyển mạnh dưới chân, các bức tường kiên cố cũng muốn nứt toạt cả ra đầy kinh sợ.
“É…É…É…”
Tiếng chuông báo cháy vang vọng kinh hoàng, khiến tâm vốn vừa được trấn tĩnh lại một lần nữa hoảng sợ cực độ.
Nơi đây là đâu mà chẳng khác gì địa ngục? Vài giây trước vừa thấp thỏm do điện mất, khi vừa trấn tĩnh được bản thân lại xảy ra nổ bom?
…
“Huỵch…huỵch…”
Tiếng bước chân chạy gấp gáp trên dãy hành lang vắng tanh le lói chút ánh sáng.
Một cô gái thân mặc chiếc váy đỏ kéo theo một người đàn ông khoảng 40 tuổi gấp rút chạy mà không biết vẫn luôn có một ánh mắt theo dõi họ.
“Víu…”
Một thứ gì đó xé gió phóng thẳng tới cả hai người bọn họ.
“Bốp”
Cô gái đầy người đàn ông sang một bên khiến ông ta va vào vách tường vang lên một tiếng động, bản thân cô cũng nép người sang bức tường bên cạnh.
Là dao!
Được huấn luyện từ nhỏ một cách bài bản, việc nhìn thấy một thứ gì đó trong hoàn cảnh ánh sáng không đủ cũng không hẳn là khó khăn đối với bản thân cô gái này.
Có dao phóng tới, tức có người theo dõi! Là nguy hiểm rình rập.
Vấn đề, kẻ này chắc hẳn hơn cô một bậc mới có thể đi theo mà làm cả hai người không phát hiện. Cô cơ bản không nghe thấy hơi thở của kẻ kia!
– Kẻ nào đánh lén? Đi ra! – Cô gái quát lớn.
Cả không gian im lặng, không một tiếng trả lời. Mất một lúc sau, một giọng nữ cười ghê rợn phát ra vọng khắp các dãy hành lang khiến người khác bủn rủn tay chân mà sợ hãi:
– Ha…hahahaha…
Cô gái chợt chau chặt đôi lông mày thanh tú trong khi người đàn ông kia đã muốn ngất ngay tại chỗ, gương mặt ông ta tím tái lộ rõ sự sợ hãi.
Không chần chừ lâu, cô gái kéo tay người đàn ông quay đi chạy thục mạng. Ông ta cảm thấy rõ rang được sự nguy hiểm nên dốc sức chạy, vừa chạy vừa thở dốc hỏi cô gái:
– Sao…phải chạy? Cô không…giết…kẻ đó?
– Lo mà chạy đi. Nếu tôi giết được thì cũng chẳng cần bỏ trốn thế này. Ông mà tuột ở lại tôi cũng chẳng thèm lo cho cái mạng già của ông đâu! – Cô gái hung hăng nói rồi tiếp tục chạy, đôi tai nhỏ hết sức tập trung nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh xem xét điều bất thường.
Ông ta tái mặt. Người mà bọn họ chạm mặt rốt cuộc là ai mà đến cô gái đi cùng với ông cũng phải tháo chạy? Nếu theo như lời cô ta, ông không cố gắng hết sức mình, rất có thể nắm mồ chôn thân ông ta chính là ở đây!
…
Đồng thời lúc đó, ngay tầng hầm nơi để xe của casino, có một cái bong nhỏ màu xanh, trên tay là chiếc túi xách đang chạy rất nhanh về phía chiếc Ferrari màu cam. (Casino là hai tòa nhà nằm cạnh nhau nhé. Tòa nhà thứ nhất là khu vui chơi như bao casino khác, khu thứ hai là khu vip, dùng để đón mấy đại gia cũng như khách quý của Dương gia và lần này là nơi tổ chức đấu giá bị nổ bom. Cô gái hiện tại đang ở tầng hầm khu 1).
Bàn tay vừa chạm vào cánh cửa xe của cô gái đột ngột rút thật nhanh về. Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay khi vừa chạm vào truyền đến từng tế bào, từng nơron thần kinh.
Đây là bị điện giật!
Nhưng sao mà xe cô ta lại có điện được cơ chứ?
– Muốn trốn hả?
Cách đó không xa, trên nóc một chiếc Lamborghini màu trắng có một thân ảnh màu đỏ đầy diễm lệ ngồi, hai chân bắt chéo, một tay đề trên đầu gối, một tay chống xuống xe nhìn rất cuồng ngạo. Là một cô gái với mái tóc vàng kim dài ngang vai uốn cúp vào đẹp đẽ, đôi môi đỏ nhoẻn lên nụ cười đầy ý vị cùng đuôi mắt cong lên thành một đường đầy thích thú.
Cô gái vừa bị điện giật nhìn thân ảnh màu đỏ trước mắt mình dò xét. Bản thân cô hiểu, hẳn đây là một trong Tứ ma nữ huyền thoại, có điều gương mặt bọn họ mãi mãi là chủ đề bất cứ lúc nào cũng có thể mang ra mà bàn tán. Chung quy cũng là vì những gương mặt đó luôn bị che lại dưới lớp mặt nạ, tổ chức muốn như vậy đề đảm bảo an toàn cho các sát thủ của mình.
Có điều, Tứ ma nữ thì ngược lại, việc tìm ra một người và biết gương mặt người đó thật sự không quá khó.
Phái người đi theo dõi, khoanh vùng đối tượng nghi vấn và loại trừ dần là phương pháp chẳng mấy khó khăn mà ai cũng có thể nghĩ ra. Ấy vậy mà nghĩ ra là một chuyện, chuyện quan trong nhất là người nào được phái đi để cho đối tượng dù có là cao thủ cũng chẳng thể nhận biết được mình bị theo dõi mới là tất yếu. Hoặc đối tượng là người bất cẩn hơn một chút, vẫn có thể dùng công nghệ thông tin để điều tra.
Ellie chăm chú nhìn gương mặt kẻ kia, trong lòng lúc này thật cảm thấy chằng mấy dễ chịu. Vi biết cô ta. Là Sarah – Đông quản lí, người dưới quyền của Vanessa.
– Cô muốn rời khỏi đây? – Ellie hơi nghiêng đầu hỏi.
– Cần xin phép? – Sarah biểu lộ rõ vẻ lạnh tanh của mình, ánh mắt kiên định nhưng giọng nói có phần hơi căng thẳng mà chính cô ta cũng không hề biết.
– Tôi không giết cô, không cần căng thẳng. – Ellie lắc nhẹ đầu.
– Cô…dựa vào cái gì cho là tôi căng thẳng? – Sarah hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại bản thân. Cô ta hiểu rõ rằng trước mặt con người này, chỉ cần một sự sợ hãi cơ hồ chỉ thoáng qua trong chốc lát của mình cũng dễ dàng lọt vào con mắt ai kia.
– Tôi tin cô biết tại sao tôi biết điều đó. Nếu cô muốn đi, tôi không cản. Nhưng mà trước hết, bỏ lại thứ cô lấy thì cô mới có cơ hội toàn vẹn ra khỏi đây. – Ellie cười híp mí mắt.
– Ý cô là sao? Tôi chẳng lấy thứ gì không phải của tôi. Mà nếu đã thế thì tại sao tôi phải trả những thứ của mình? – Sarah quay sang giọng chất vấn.
– Có phải đồ của cô hay không, tôi và lòng cô hiểu rõ chuyện đó. Viên Black Wings…vốn dĩ thuộc về người khác. – Ellie nhảy xuống khỏi nóc xe.
– Black Wings? Viên kim cương đen ấy? Cô có nhầm không vậy? An ninh của casino này rất tốt, cô bảo tôi trôm được viên đá chẳng khác nào đang tát vào mặt Dương gia một cái. – Sarah cẩn thận từng câu nói của mình, tuyệt đối không chịu nhận tội.
– Thế cô có dám cho người của tôi kiểm tra túi xách của cô? – Ellie nhìn Sarah đầy thách thức, búng tay một cái “tách”, gần 10 người mặc đồ đen bước ra đứng cạnh Ellie. Mười người này, thật sự là không tầm thường, có thể nói họ là tâm phúc của một Dương Nhã Ngọc đầy thủ đoạn.
– Cô…có biết đây có thể quy vào tội xâm phạm đồ cả nhân của người khác? Xét túi của tôi trong không cô không có quyền được làm như vậy? – Sarah khôn ngoan trả lời, lấy pháp luật ra làm sức ép. Cả đời cô ta chưa từng nghĩ, một kẻ giết người như mình lại lấy luật pháp ra làm lá chắn chối tội.
– Cứ tự nhiên, Mĩ là quốc gia tự do, huống hồ các viên chức của các quốc gia này cũng phải nể mặt mũi của Dương gia không hề ít. – Ellie nhếch mép.
– Hừ…cô là đang uy hiếp tôi? – Sarah cười lạnh.
– Chẳng dám. Giờ thì cho chúng tôi xét túi của cô. Nếu chứng minh được cô trong sạch thì cô có thể ra khỏi đây dễ dàng, còn ngược lại… – Ellie nói một hồi thì ngừng, tin chắc nếu nhỏ không nói tiếp Sarah vẫn có thể đoán được vế sau.
– Hừ… – Sarah nghiêm mặt, ném chiếc túi xách tới trước mặt 10 tên vệ sĩ.
Được sự ra hiệu của Ellie, một người trong số họ cầm chiếc túi xách lên mở từng ngăn nhỏ ra kiểm tra rất kĩ.
Có điều xem xét vài lần vẫn không tìm thấy!
Người vệ sĩ chán nản lắc đầu với Ellie làm nhỏ nhăn mặt, ánh mắt tối sầm lại còn Sarah thì khoái trá. Nghĩ cô ta dễ dàng chịu thua như thế sao?
Ellie ngước mặt lên trừng trừng ánh mắt nhìn Sarah, trong lòng thật đang cố gắng phân tích mọi chuyện. Rốt cuộc…viên đá đang nằm ở đâu?
…
Trong một căn phòng có bộ sofa đắt tiền, một tủ chưng toàn những loại rượu quý cùng với màn hình TV tinh thể lỏng để quan sát hình ảnh được truyền từ chiếc camera ở tầng hầm, có cả thảy ba người đang ở trong đó.
– Viên đá không cánh mà bay? Xem ra kế hoạch của cô lần này có chút sơ hở. Mà có điều vận cô xui, bị bọn chúng nắm thóp được sơ hở ấy rồi. – Nhã Ngọc hơi hơi chau mày, dù miệng vẫn cưới, nói những câu như chọc tức nó nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang tức giận.
– Bình tĩnh đi nào. Nếu dễ dàng thất bại như thế, tôi đã không làm đối thủ của cô được trong suốt 5 năm qua. – Nó khép hờ mắt.
– Vậy viên đá, cô biết nó nơi nào sao? – Nhã Ngọc chợt sáng mắt.
– Tôi tin cô biết nó nằm ở đâu, không cần tôi mở miệng chỉ. – Nó chán nản, nhăn mặt mở một con mắt lên liếc nhìn về phía Ngọc.
– Hửm…thì ra… – Nhã Ngọc đảo mắt một vòng rồi như chợt phát hiện ra điều gì, gật gù cái đầu.
– Màn kịch vẫn còn rất dài, mà xem ra bọn cớm cũng sắp truy tới cửa rồi. Trái bom kia nổ, tính thời gian đến bây giờ cũng đã hơn 7p. – Nó thở dài.
– Cô sợ cớm?
– Cô biết là không phải mà. – Nó hung hăng mở mắt nhìn Ngọc.
– Chỉ thuận miệng nói thôi. – Ngọc nhún vai.
– Chậc…cô thật…mà Bảo Khang, sao cô mãi vẫn không nói cho tôi biết nó ở đâu? – Nó tặc lưỡi rồi nói tiếp, giọng chùng xuống.
Nét cợt nhả trên gương mặt Ngọc thoáng chốc biến mất, thay vào đó là con ngươi đen nhìn không thấy đấy, từ người thấp thoáng một lớp băng tỏa hàn khí.
Cùng lúc đó, khi cái tên này thoát khỏi miệng của nó thì có một kẻ đang đứng săm soi tủ rượu cũng khựng cả người. Hắn nhíu mày, Bảo Khang? Cái tên này đối với hắn quả thực không xa lạ nhưng mà…dường như đã lâu rồi không còn được nghe thấy.
Nó nhìn phản ứng của Nhã Ngọc, len lén thở dài. Thể nào Ngọc cũng sẽ chọn cách im lặng mà thôi!
…