Toàn thể Mộ Dung thế gia vào những ngày gần
đây đã tiến vào trạng thái đề phòng chưa từng có , cách ba bước có
một tốp đứng gác , năm bước có một trạm canh ; bất luận là kẻ nào
chưa cho phép đều không được tiến vào .
Trong đại sảnh , một đám người chân mày không
hẹn cùng nhíu chặt lại , biểu tình trên mặt giống như cha mẹ vừa
mới chết .
Dựa vào hành vi bình thường của Tống Thất Đao
, cách ba ngày , hắn sẽ âm thầm gửi đến một phi đao , giết một người
, cho đến khi đao thứ bảy cắm vào tim người muốn giết mới thôi , tổng
cộng là hai mươi mốt ngày .
Sáu ngày liên tiếp này , Mộ Dung thế gia xuất
hiện tổng cộng hai thanh phi đao , phi đao thứ nhất xuất hiện trên tấm
biển ngoài cửa , hai đại ngao khuyển Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc mất đầu
trên thềm đá .
Phi đao thứ hai xuất hiện trên một gốc cây dong
già ở tiền viện , người làm vườn Ngả Đức Hoa bị một vũ khí sắc
bén xuyên qua cổ họng , chết thảm ngay tại chỗ .
Đến sáng sớm ngày hôm nay , phi đao thứ ba xuất
hiện ở trên cột trụ ngoài cổng , nha hoàn Ngân Hoa bị người bóp cổ
chết ở bên cạnh cánh cửa , thi thể vừa mới được Mộ Dung Tuấn phía
Tả , Hữu đặc sứ xử lý hoàn tất .
Phi Đao một lần so với một lần càng tiếp cận
vào sâu bên trong , kỳ hạn ngày càng tới gần . Nhưng kỳ quái chính
là , người biết việc này vốn không nhiều nhưng lại truyền khắp giang
hồ , mấy ngày gần đây có vài người tiến đến muốn viện trợ .
Mộ Dung Tuấn ban đầu còn cười nói dịu dàng từ
chối , mãi đến khi trưởng môn Thiếu Lâm – Bạch Mộc đại sư dẫn theo
chưởng môn Võ Đang – Ô Vu Tử , Tuệ Tâm sư thái phải Nga Mi , trưởng lão
Hải Trung Dương phải Không Động tự mình tiến đến vì chuyện này thì
Mộ Dung Tuấn mới gật đầu đáp ứng sự viện trợ của bọn họ .
Nhóm người Bạch Mộc đại sư mở tiền lệ , hơn
nữa tên Tống Thất Đao này hung ác đến cực điểm , người muốn loại
trừ hắn nhiều vô kể . Bởi vậy , từ bình minh đến giờ , đã có không
ít người đến tiếp ứng , chỉ có điều võ công nhóm người đấy thường
thường , Mộ Dung Tuấn không muốn liên lụy người vô tội , cho nên khách
khí tiễn họ đi , đồng thời còn miễn phí dâng tặng bọn họ một lượng
bạc không nhỏ .
Đối với phong cách làm việc của Mộ Dung Tuấn ,
người trong giang hồ đã sớm nghe biết , chẳng qua sau khi tận mắt
chứng kiến mời biết lời đồn đại không phải giả , Mộ Dung Tuấn đối
đãi làm người thật sự khó .
Lúc này , bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến
một hồi tiếng bước chân.
“Bẩm công tử , lại có một người tiến đến muốn
tiếp ứng , tiểu nhân đã mời hắn tới.”
“Được ! Ngươi tạm thời lui ra.” Mộ Dung Tuấn
phất phất tay , tên hộ viện lập tức lui ra .
“Các hạ chính là Mộ Dung công tử ?” Một người
vừa lùn vừa béo , mặt giống hệt phật Di Lặc đi vào đại sảnh , bộ
dạng không coi ai ra gì.
“Tại hạ Mộ Dung Tuấn . Xin hỏi tôn giá* (cách gọi tôn trọng đối
với người đối diện) là
…”
“Ngươi không cần hỏi ta là ai” Gã béo ục ịch mới
nói đến đây trưởng lão Hải Trung Dương phái Không Động đã cắt ngang
nói “Nói vậy là ý gì ! Nếu ngươi là đồng lộ nhân*(ý nói giống như bằng
hữu , người cùng đi chung một đường) của Tống Thất Đao ,
không phải là chúng ta như cõng rắn cắn gà nhà sao ?” Hải Trung Dương
này tính nóng như lửa , tuy thuộc người trong bạch đạo nhưng thủ đoạn
khi đối phó với những tên bại hoại võ lâm lại đặc biệt hung bạo ,
riêng y còn được gọi là Hỏa Bạo đạo trưởng.
Mộ Dung Tuấn đứng một bên vội vàng hòa giải
“Lời đạo trưởng nói rất đúng , tôn giá nếu không nói rõ được lai
lịch xuất thân , thứ cho tại hạ không thể tiếp đãi .”
Gã béo ục ịch suy nghĩ nhanh “Được ! ta nói cho
các ngươi biết . Ta gọi là Kim Cương , là môn hạ của Đại Kỳ môn . Nửa
năm trước Tống Thất Đao tiêu diệt Đại Kỳ môn , đoạn huyết hải thâm
thù này ta không thể không báo . Hiện giờ biết được các ngươi nhận
được phi đao của hắn , ta nghĩ , đây là thời cơ tốt để ta rửa thù ,
cho nên ta đến đây.” Đại Kỳ môn chịu khổ diệt môn nửa năm trước chính
xác được xem như đại sự của giang hồ , chẳng qua lúc ấy không người
nào biết kẻ gây nên chính là Tống Thất Đao , chẳng lẽ người này
chính là người duy nhất may mắn sống sót?
Mộ Dung Tuấn mặt không chút thay đổi , cẩn thận
nói “Theo tại hại biết , Đại Kỳ môn năm mươi ba khẩu trong một đêm
chết thảm , như vậy …”
Kim Cương thở phì phì nói : “Đêm hôm quá vừa
đúng đại thọ mẫu thân của ta , ta về nhà thăm hỏi , cho nên mới bỏ
qua cơ hội giết chết tên súc sinh kia.”
Mộ Dung Tuấn nghĩ một chút “ Giang hồ đồn đại
, Thiết Bố thần công vốn là bí mật bất truyền của Đại Kỳ môn . Chỉ
là … Lần này chúng ta gặp phải địch thủ là Tống Thất Đao ,
kẻ này sâu xa khó lường , không biết tôn giá có thể lộ chút thân thủ
hay không , để ta nhìn một chút ?”
“Đó là đương nhiên” Kim Cương gật đầu , vẻ mặt
kiêu ngạo nói “Ta đã dám đến đánh ma đầu , trong bụng đương nhiên cũng
phải có chút công phu.” Nói xong , hắn bước một bước trung bình tấn ,
hai tay nắm lại , lòng bàn tay hướng ra phía ngoài đặt bên hông . “Vị
kia muốn thủ xem ? Ta tới !” Hải Trung Dương trưởng lão quát to một
tiếng , trên mặt tươi cười , sau đó chậm rãi tiến đến chỗ Kim Cương .
Thiết Bố thần công thật ra là một loại khí
công , nghe đồn người tu luyện lợi võ công này nhất định phải là
đồng nam* (trai tân), sau khi công thành có
thể không sợ binh khí , được gọi là Thiết Bố Sam , Kim Chung Tráo.
Hải Trung Dương trưởng lão đứng lại cách hắn
khoảng hai thước . “Các hạ thật sự có thể?”
Kim Cương gật gật đầu “Đạo trưởng không cần
nhiều lời , ra chiêu đi!” Hắn hành công chín vòng , sắc mặt hồng
nhuận , nhìn như đã chuẩn bị xong .
Hải Trung Dương trưởng lão bật hơi hét lên một
tiếng , hữu chưởng xoay tròn , sau đó một lực mạnh mẽ đẩy về phía
trước , khí thế kinh người , tựa như bánh xa xoay vòng .
Chợt nghe thấy phịch một tiếng , chỉ thấy Kim
Cương liên tiếp lui ba bước, cuối cùng nắm lấy một cái cọc chênh vênh
ngã ngồi trên mặt đất , liên tục thở gấp không thôi .
Khuôn mặt Kim Cương vốn hồng nhuận , lúc này đã
xanh mét một mảng . Xem ra trong chưởng vừa rồi của Hai Trung Dương đã
chấn động đến lục phủ ngũ tạng của hắn , không nghỉ ngơi điều dưỡng
mười ngày nửa thàng khẳng định khó có thể hồi phục .
Thần sắc Mộ Dung Tuấn không thay đổi , quay đầu
nhìn về phía Lưu Anh Thái . Lưu Anh Thái lập tức bưng một rương gỗ
nhỏ , từ từ đi vào giữa sân .
Lưu Anh Thái đi tới bên cạnh Kim Cương , mở ra
rương gỗ nhỏ thì thấy hơn mười thỏi vòng kim quang chói mắt ở trong
rương . Thì ra một một rương vàng .
“Vất vả rồi , vị tráng sĩ này .” Lưu Anh Thái
đưa cho hắn một thỏi vàng kim mỹ bảo , trên mặt đầy vẻ thành khẩn
“Vị tráng sĩ này bị thương không nhẹ , đây là một chút tâm ý thỉnh
nhận lấy , chốc nữa đi đến hiệu thuốc sắc thuốc , về nhà hảo hảo
điều dưỡng một thời gian” Kim Cương không chút khách khí nhận lấy
vàng , đứng lên , chắp tay nói “Đa tạ thịnh tình của Mộ Dung công tử
, ta cáo từ” Dứt lời , hắn tập tễnh bỏ đi .
Hải Trung Dương ở một bên cười lạnh không thôi :
“Hừ ! Tiểu tử này quả thật tốt , chỉ một chưởng có thể kiếm được
năm lượng vàng , sớm biết như thế ta không nên nặng tay.” Mộ Dung Tuấn
mỉm cười , “Đạo trưởng thần công , tại hạ hôm nay có may mắn được
thấy thật sự là bội phụ …” Hắn nói một đống lời tâng bốc , Hải Trung
Dương nghe vậy như mở cờ trong bụng , cười đến lệch cả miệng .
Lúc này , hộ vệ vừa nãy thông báo lại xông
vào “Bẩm công tử , ngoài cửa có một vị cô nương cầu kiến , tiếu nhân
đã đưa nàng đến”
“Được ! Ta đã biết” Mộ Dung Tuấn gật đầu ,
phất tay ý bảo hắn lui ra
Trong chớp mắt , một mùi thơm nhẹ truyền vào đại sảnh . Khi Mộ Dung Tuấn
nhìn thấy Hoàng Thi Hàm xuất hiện thì thoáng sững sờ sau đó nở nụ
cười sâu .
“Tiếp kiến Mộ Dung công tử.” Hoàng Thi Hàm ôm
quyền .
“Không dám” Mộ Dung Tuấn nhìn nàng “Ở Khai Phong
vội vàng chỉ gặp thoáng qua , tại hạ còn chưa thỉnh giáo quý tính
của cô nương , thật sự là thất lễ”
“Ta họ Hoàng , tên Thi Hàm , Hoàng Thi Hàm.”
“Hoàng Thi Hàm? Uh , người cũng như tên …” Giọng
nói của hắn nhẹ nhàng , ấm áp nho nhã , nhưng đôi mắt lại nóng rực
dị thường khiến Hoàng Thi Hàm nhìn mà tim đập liên hồi .
Mộ Dung Tuấn vẫn nhìn nàng chăm chú , cười nói
: “Cô nương đến tệ trang là vì tặc nhân Tống Nhất Đao mà đến ?”
“Đúng vậy !” Hoàng Thi Hàm gật đầu nhưng vẫn
không nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cô nương có cứu oán với hắn?”
“Không có” Hoàng Thi Hàm thầm hít một hơi , từ
từ ngẩng đầu nhìn chăm chú hắn “Trừ bạo an dân vốn là chức trách
của hầu hết người trong giang hồ . Tên cuồng đồ Tống Thất Đao đã dám
tìm tới Mộ Dung thế gia danh mãn giang hồ khiêu khích , chẳng khác
nào là địch nhân toàn võ lâm”
“Hay! Hay! Nói rất hay!” Hải Trung Dương trưởng
lão ở một bên vỗ tay nói hay “Cô
gái trẻ , ngươi là môn hạ của ai? Tư tưởng như vậy nhất định là hậu
nhân của danh môn” Từ lúc bước vào đây , Hoàng Thi Hàm sớm đoán được
sẽ có người đưa ra nghi vấn này , bởi vậy trong lòng sớm đã có kế
sách ứng đối.
“Không có , tiểu nữ từ thuở nhỏ học võ , do
tự tay gia phụ truyền dạy , đều không phải là danh môn như lời đạo
trưởng nói.Gia phụ chỉ là một người làm nghề bảo tiêu thôi .” Vừa
nghe đối phương chỉ là con gái của một tiêu sư , Hải Trung Dương lập
tức hiển lộ ra vẻ khinh thường . “Ngươi chỉ do một tiêu sư dạy dỗ ,
sao có thể đảm nhiện trọng trách chống cự Tống Thất Đao?”
Hoàng Thi Hàm biết rõ sư phụ của mình được
giang hồ đồng đạo xưng là bạch phát ma nữ , bởi vậy nàng không muốn
treo tấm bảng hiệu này để hành tẩu giang hồ , chờ sau khi hoàn thành
vài đại sự , mới tính toán nói rõ cho mọi người biết lai lịch sư
phụ của mình.
Hải Trung Dương kia không coi nàng ra gì nàng
không phải không biết , mà là đối phương đã có bản lĩnh trở thành
thượng khách của Mộ Dung thế gia , nói vậy cũng có chút lai lịch .
Nàng trước hết phải quan sát một chút rồi nói sau , để tránh phá
hủy quy củ giang hồ .
Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi , Mộ Dung Tuấn
bỗng nhiên than nhẹ một tiếng “Hoàng cô nương , chúng ta tuy có gặp
mặt một lần , nhưng tặc nhân Tống Thất Đao kia không phải kẻ đầu
đường xó chợ , tại hạ thật sự không muốn cô nương cuốn vào việc này
, để tránh lan đến cô nương , tạo thành chuyện ăn năn”
Hoàng Thi Hàm ra vẻ khó hiểu “Ý tứ của MỘ
Dung công tử là …”
Mộ Dung Tuấn còn chưa kịp trả lời , Hải Trung
Dương đã cười lạnh nói “Đương nhiên là muốn mời cô nương xuất thủ để
ta mở mang tầm mắt , tránh đến lúc đó vì cô nương mà phân tâm” Ngụ ý
của hắn là chỉ : nói không chừng lúc mọi người đang toàn lực đối
phó Tống Thất Đao thì nàng lại ở một bên vướng chân vướng tay , cho
nên khiến nhiều người phân tâm . Hoàng Thi Hàm đâu có ngốc mà không
hiểu .
Hoàng Thi Hàm trầm tư một lát “Mộ Dung công tử
, ngươi nói sao ?” Mộ Dung Tuấn không đáp chỉ liếc mắt nhìn mọi người
, ý tứ cũng chính là hỏi ý kiến mọi người .
Những người đang ngồi lắc đầu , chỉ riêng Hải
Trung Dương mở miệng nói “Thật có lỗi , lão đạo ta cả đời không động
thủ với trẻ nhỏ …” Cái này cũng khó trách , người ngồi trước mắt
chính là nhân vật hùng bá một phương , làm sao có thể so chiêu với
con gái của một tiêu sư được chứ !
Mộ Dung Tuấn nghĩ một chút , bỗng nhiên liếc
mắt về phía Tả , Hữu đặc sứ , hai người lập tức đi vào giữa sân .
“Hoàng cô nương , ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu
lầm . Hai người họ liên thủ ứng chiến quen rồi , bất luận đối phương
là một người hay mười người , hai người bọn họ vĩnh viến đều cùng
tiến cùng lui.” Mộ Dung Tuấn vốn đang cười nói chuyện với Hoàng THi
Hàm nhưng khi nói chuyện với hai đặc sứ , trên mặt đã thay đổi thành
vẻ nghiêm túc “Hoàng cô nương kim chi ngọc diệp , hai ngươi nên biết
nặng nhẹ , ngàn vạn lần đừng làm người ta bị thương.”
“Vâng , thiếu chứ!” Tả , Hữu đặc sứ không hẹ
mà cùng cung kính đáp một tiếng .
Mộ Dung Tuấn cuối cùng hữu ý vô tình mỉm cười
với Hoàng Thi Hàm , thậm chí cả việc bắt đầu cũng quyết định nơi
chốn suy nghĩ cho nàng ,không khó đoán ra , hắn đã đối với nàng có
hảo cảm .
Hoàng Thi Hàm mặc dù cảm động ở trong lòng
nhưng ngay lập tức bước từng bước lên phía trước . Tựa như nhàn nhã ,
kỳ thực đang tăng cường cẳng giảng , không dám có chút khinh thị nào
với hai người trước mắt .
Mộ Dung thế gia đứng đầu tam đại thế gia của
võ lâm Trung Nguyên , mà hai người này có bản lĩnh trở thành trở thủ
đắc lực của Mộ Dung tuấn , võ công chắc chắn tất có chỗ độc đáo
của nó .
“Cô nương thỉnh rút binh khí” Tả đặc sứ ôm
quyền nói .
Hoàng Ti Hàm đem tay nải trên vai vứt ra một góc
, lắc đầu “Ta phải xem tình huống rồi nói sau” Lời vừa nói , nhiều
người nghĩ thầm : Cô gái trẻ này thật cuồng vọng , như thế này ngàn
vạn lần giống Kim Cương kia ,lần lượt một chưởng lĩnh vàng”
Tả đặc sứ không nói thêm mà cười lạnh một
tiếng , trong khi chân phải bước ra , tả chưởng đã lấn đến gần vai
của Hoàng Thi Hàm .
Cùng lúc đó , Hữu đặc sứ cũng không nhàn rỗi
, không nói một lời thân thể lướt nhanh , đánh ra hữu chưởng* (chưởng đánh về bên
phải) , phối hợp Tả đặc sứ, phong kín đường lui
của nàng .
Lời Mộ Dung Tuấn nói cũng không phải là nói
quá , dựa vào võ công cùng chiêu thức ăn ý giữa hai người họ , đích
xác là có thể đồng thời ứng chiến với mười địch nhân phương hướng
khác nhau ; cũng khó trách hai người bọn họ có thể trở thành trợ
thủ đắc lực của Mộ Dung Tuấn . Người trong cuộc vừa ra tay liền biết
có được hay không ; lòng dạ mọi người đều hiểu rõ .
Thấy Hoàng Thi Hàm đã mất đường thối lui , nếu
không phải đối phó với địch nhân ngay chính diện thì là thúc thủ
chịu trói . Nhưng , động tác của nàng lị vượt quá sự tưởng tượng
của mọi người .
“Tới đây!” Chỉ thấy nàng quát một tiếng , không
lùi mà tiến tới , đồng thời vặn eo né chưởng công của Tả đặc sứ ,
uy hiếp ngược lại vào sườn trái của hắn .
Ánh mắt mọi người không khỏi sáng ngời , Mộ
Dung Tuấn trong đó không kìm được âm thầm gật đầu , làm như rất bội
phục võ công cùng sự gan dạ sáng suốt của nàng .
Tả đặc sứ khẽ ờ một tiếng , trên mặt đột
nhiên hiện lên vẻ không thể tin được , nhưng chỉ trong nháy mắt liền
khôi phục lại trạng thái bình thường ; hắn nghiêng người sang một bên
, tả chưởng hóa thành trảo , móc về phía mạch môn nơi cổ tay phải
của Hoàng Thi Hàm , động tác vô cùng nhanh , đạt tới cảnh giới siêu
việt .
Hoàng Thi Hàm tuy rằng am hiểu sử dụng kiếm ,
nhưng sớm đã luyện tay không cần kiếm , trong lòng có cảnh giới của
kiếm . Bởi vậy , mỗi lần nàng ra một chiêu thì trong đó lền ẩn hàm
tinh túy uyên bác của Ngọc Nữ thần kiếm , liên tục biến hóa , thâm
độc , người khác khó lòng phòng bị .
Trong nháy mắt , đã giao thủ với nhau hơn hai
mươi hiệp , vẫn là mỗi bên một nửa , thắng bại khó phân .
Kỳ thật ngay từ hiệp thứ bảy , thứ tám thì
Hoàng Thi Hàm đã có vài lần cơ hội đập nát xương cổ tay của Tả đắc
sứ , một cước vào bên hông Hữu đặc sứ , nhưng nàng không có năm chắc
cơ hội mà cố ý bỏ quá .
Nàng không muốn hiển lộ võ công của mình quá
nhanh trước mắt mọi người ở đây , huống chi trong đại sảnh trừ Mộ
Dung Tuấn , Tả Hữu đặc sứ , Lưu Anh Thái cầm rương nhỏ ra , người
khác nàng không biết . Ở đây không biết rõ tình hình địch ta thế nào
, nàng làm như vậy chính là lựa chọn chính xác .
Hai Tả , Hữu đặc sứ tấn công lâu không hiệu quả
, hơn nữa đối phương lại là hạng nữ lưu , lúc này sắc mặt âm u , lập
tức song song ăn ý mười phầm thầm vận tám phần công lực , ra chiêu
hết sức , sát tâm đột ngột nổi lên .
Nhưng mà , Hoàng Thi Hàm thế nào cũng không
cùng hai người bọn họ chính diện giao phong , mà một mặt di động ,
ngẫu nhiên ra tay tấn công về phía hai người bọn họ , làm ha người
bọn họ không thể không thu chiêu tự bạo vệ mình .
Sau khi giao thủ hơn mười hiệp như vậy , chợt
nghe Mộ Dung Tuấn nói “Dừng tay” Tiếng nói cao dộ chấn động đến
màng nhĩ người khác , ong ong đầu óc.
Tả đặc sứ lui thân về , xanh mặt nói “Thiếu
chủ!”
Mộ Dung Tuấn cắt đứt lời của hắn “ hai đặc sứ
sao lại nổi nóng với một cô nương vậy gọi gì là ‘không đánh thì
không quen’” . Hắn chuyển sang cười nói với Hoàng Thi Hàm “Chúc mừng
cô , Hoàng cô nương , tại hạ thay mặt Mộ Dung thế gia mời cô nương dẫn
đầu bảo vệ , kỳ hạn nửa tháng , không biết cô nương có nguyện ý
chịu thiệt hay không ?”
“Đa tạ Mộ Dung công tử” Hoàng Thi Hoàng ôm quyền
, chính khí nghiêm túc nói “Có thể dốc sức vì võ lâm Trung Nguyên
cùng các vị cao nhân tiền bối diệt trừ bại hoại võ lâm , tiểu nữ
tử cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn.” Dứt lời ôm quyền khom lưng
chào mọi người , thể hiện lễ nghi giang hồ vô cùng tiêu chuẩn .
“Tốt ! tốt ! rất tốt” Mộ Dung Tuấn mỉm cười ,
tiện đà lấy tay chỉ về hướng hành lang cuối đại sảnh nói “Đã quá
trưa , không bằng chúng ta đi đến thiện đường dùng cơm , sau khi ăn xong
tiếp tục bàn đại sự” . Dứt lời ,
hắn dẫn đầu đi khỏi đại sảnh , dẫn mọi nười đi đến thiện đường* (phòng
ăn) .
Có thể cùng chưởng môn của các đại môn phái
dùng xơm , đây là ước vọng của bao nhiêu người trong giang hồ ? Ở trên
bàn cơm được Mộ Dung Tuấn giới thiệu , Hoàng Thi Hàm cảm thấy thụ
sủng nhược kinh* (được
sủng ái mà lo sợ) , thì ra hòa thượng , ni cô , đạo sĩ không
chút thu hút nào này đều là người có lai lịch lớn .
Trong bữa tiệc , nhiều người trò chuyện vui vẻ
, không ai nhắc tới chuyện Tống Thất Đao , ăn cơm hoàng đế nói những
lời e rằng chỉ mấy ngàn năm sau mới có . Trái lại chưởng môn phái
Nga Mi – Tuệ Tâm sư thái lại hàn huyên không ít chuyện với Hoàng Thi
Hàm , có lẽ vì cả hai đều là nữ nhan , cho nên có lời gì có thể
nói đều nói ra hết .
Cơm xong , mọi người lại trở lại đại sảnh . Mộ
Dung Trinh lập tức sai người dâng trà thơm , mọi người vừa uống vừa
nói chuyện đúng chủ đề.
Mãi đến sau đó , Hoàng Thi Hàm cảm giác mình
giống như đang đặt trong mộng cảnh , nàng thủy chung cũng không dám tin
rằng bản thân lại có thể ngang vai ngang vế cùng với các cao nhân
tiền bối , cái loại cảm giác này thật sự là lẫn lộn cực kỳ .
Kỳ thật nàng không rõ , từ lúc vừa rồi khi
nàng giao thủ với Tả Hữu đặc sứ ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút
manh mối , nhưng mà không vạch trần mà thôi .
Cả một buổi chiều , người đến tiếp ứng vẫn
như thủy triều tràn vào , chỉ tiếc võ công của bọn họ phần lớn đều
bình thường không có gì đặc sắc . Mộ Dung Tuấn theo lệ thường
dùng bạc đuổi những người này đi , song phương cùng vui vẻ .
Không bao lâu , mặt trời đã dần ngả về phía tây
, hiện tại cũng đã gần đến hoàng hôn , thì thấy một hộ vệ vội vã
chạy vào đại sảnh “Bẩm công tử , ngoài cửa có người …”
“Ô! Đều là người quen , còn cần thông báo làm
gì .” Theo tiếng liền thấy A Lãng nghênh ngang tiêu sái vào trong đại
sảnh .
“Bẩm công tử” Người hộ vệ chưa kịp nói hết
lời , Mộ Dung Tuấn đã vung tay lên nói với hắn “Ngươi đi xuống trước”
“Vâng , công tử” Hộ vệ cung kính đáp một tiếng
, lập tức lui ra .
Vẻ mặt A Lãng vui vẻ nói “Mộ Dung huynh , chúng
ra lại gặp mặt rồi ! Gần đây có khỏe không ?”
Mộ Dung Tuấn mặt không đổi “Không tốt! Chính là
bởi vì không tốt cho nên mới nhờ các vị tiền bối ra tay chi viện ,
tại hạ thật sự là thẹn với tiên phụ”
“Đúng vậy ! Ta
cũng nghe nói Tống Thất Đao tìm tới Mộ Dung công tử , cho nên ta cũng
từ Khai Phong tới đây!” A Lãng nhìn xung quanh một lượt , làm như rất
quen thuộc đối với chưởng môn các phái đang ngồi “Kẻ hèn này tham
kiến các vị tiền bối” Hắn cúi người hành lễ.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Hoàng Thi
Hàm rất lâu , nhưng Hoàng Thi Hàm lại quay đầu đi , cố ý làm bộ như
không quen biết hắn . A Lãng hỉ ảm đạm cười , không nói gì .
“Các vị đang ngồi trước mắt đây không có ai là
không phải nhân cao thủ trong giang hồ , tại hạ không dám làm phiền
lãng tử giang hồ huynh giúp” Mộ Dung Tuấn nói .
A Lãng không chút khách khí cắt đứt lời của
hắn “Mộ Dung công tử nói vậy sai rồi ! Nợ người một chút chi ân đều
phải trả , trước đấy ở Khai Phong thành thiếu Mộ Dung công tử một
bữa cơm , hôm nay đến chính là để trả phần nợ này .” Ngụ ý của Mộ
Dung công tử kỳ thật là hoài nghi võ công của hắn không thích hợp ,
mà A Lãng lại cố ý làm bộ như nghe không hiểu , cố ý nói trái đi .
“Tiểu tử , đầu óc ngươi có phải không tỉnh táo
hay không ?” Hải Trung Dương trưởng lão trừng mắt liếc nhìn hắn một
cái “Tống Nhất Đao kia là ma đầu giết người không chớp mắt , ngươi
tuổi còn trẻ , tiền đồ trước mắt còn rộng mở!”
A Lãng thái độ cười lạnh không giống bình
thường “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua ‘nghé con không sợ cọp’? Hừ !
Tống Thất Đao ở trong mắt ta tính làm gì ? Hắn chẳng qua chỉ là một
sát thủ không lộ mặt ra ngoài ánh sáng mà thôi , sớm hay muộn cũng
có ngày ta bắt được đuôi hắn …”
Mộ Dung Tuấn cười nhẹ “Giang hồ đồn đại , lãng
tử ngươi không chỉ lanh trí mà võ công cũng là nhất lưu , đáng tiếc
tại hạ không có dịp mở mang , ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội”
A Lãng không câu nệ tiểu tiết , tính tình hài hước dí dỏm , ở trước
mặt người khác luôn cự tuyệt tiết hiển lộ võ công . Bởi vậy , đồn
đại cũng chỉ là đồn đại , trong bụng hắn rốt cuộc có bao nhiêu bản
lĩnh chỉ sợ không ai biết .
Hải Trung Dương một bên tiếp lời “Nói cũng phải
! Tống Thất Đao cũng không phải đèn đã cạn dầu, nếu không làm sao có
thể trong vòng hai năm thanh danh đã lan truyền rộng , uy hiếp võ lâm …”
A Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nói “Các ngươi nói nhiều vậy
, chính là muốn ta thể hiện một chút chawg ! Ta không để cho mọi người
thất vọng là được .” Vẻ mặt hắn gian tà , cuối cùng xoay lưng đi ,
lén lút lấy ra bốn khối xúc xắc từ trong đũng quần .
“Ngươi làm gì vậy ?” Mọi người không hiểu gì .
A Lãng giơ xúc xắc trên tay lên “Đây chính là trân
tàng của ta , Bạch Ngọc khắc” Dứt lời , ngay cả động tác chuẩn bị
hắn cũng chưa làm , bốn ngón tay chỉ nhẹ nhàng bắn ra liền thấy bốn
đạo bạch quang như mũi tên bắn vào trong đại sảnh .
Cho dù trước đó việc này khó có khả năng vừa
khéo như vậy , nhưng bốn khối xúc cắc đều nhịp vào bên trong , chỉ
lộ ra một mặt , trên mặt hiện lên đều là lục , sức tay và kĩ xảo
như vậy , nhìn khắp võ lâm người có thể làm được khẳng định vô cùng
có hạn .
“Cũng chỉ là như thế này ?” Hải Trung Dương
bỗng nhiên nói một câu .
A Lãng sững sờ “Như
vậy còn chưa đủ? Sao , còn muốn ta làm thế nào ?”
Hải Trung Dương nghiêm túc “Công phu thuộc loại
ám khí này , chỉ cần thường xuyên luyện tập , quen tay hay việc , sau
một thời gian , đều có thể đạt tới cảnh giới này” Câu
nói châm biếm hắn đang lấy trứng trọi đá , A Lãng không phải không
hiểu .
A Lãng mong mỏi liếc mắt nhìn Hoàng Thi Hàm một
cái , ánh mắt lộ vẻ không muốn . Hắn biết ngày hôm nay nếu bản thân
không thi triển võ công , tuyệt không thể ở lại nơi này . Như vậy ,
hắn không phải là rất khó gặp lại nàng sao ?
Từ lúc gặp nàng ở Khai Phong đại tửu lâu ,
lãng tử nổi danh trên giang hồ này đã bị khí chất đặc biệt kia hấp
dẫn .
Hắn cố ý lén vào trong phòng nàng ăn cắp bạc
để bày ra con đường tiếp theo cho mình , nhưng không ngờ nàng không có
chút ý tứ nào mới mình , thậm chí cả tên cũng không chịu nói . Nếu
hắn còn mù quáng theo đuổi , cuối cùng sẽ có kết quả gì đây ? Hắn
nghĩ cũng không dám nghĩ đến .
Cuối cùng , hắn đưa mắt tập trung trên mặt Mộ
Dung Tuấn , cũng chính ở một khắc này ,hắn đã ngầm hạ quyết định .
“Được rồi ! Nếu như không coi vào đâu , như vậy các ngươi nói đi , muốn ta
làm gì ?” Hắn đột nhiên hồi phục lại bộ dạng tinh quái ban đầu . Tuy
rằng rất kỳ quái , nhưng hắn trước đây đều vậy , dường như mọi người
cũng khó mà phát hiện ra điều gì khác thường .
Hải Trung Dương lớn tiếng nói “Ít nhất ngươi
phải cho mọi người thấy được điểm mạnh của ngươi , vậy mới có thể
biểu hiện thực lực của ngươi rốt cuộc tới đâu!”
A Lãng gãi gãi đầu , thì thào tự nói “Làm sao
bây giờ ? Đao kiếm , quyền cước , côn bổng , ám khí , các kỹ năng ta
đều tinh thông , bây giờ nên biểu diễn sở trường gì đây ? Không bằng
như vậy đi’ Ánh mắt của A Lãng vòng quét toàn trường , vẻ mặt bất
cần cười nói “Các ngươi chọn ra một đại diện đánh với ta ba mươi
chiêu quyết định thắng bại . Mộ Dung công tử , ngươi xem như vậy có
được không ?” Mộ Dung công tử còn chưa kịp trả lời , chưởng môn Thiếu
Lâm Tự là Bạch Mộc đại sư ngày thường yên lặng kiệm lời bỗng nhiên
mở miệng “Lão nạp tới thử” Y đứng lên , từ từ đi ra giữa sân .
Thiếu Lâm Tự vốn đứng đầu bát đại môn phái ,
hiện giờ Bạch Mộc chưởng môn tự mình ra ứng chiến , người trong sảnh
không có một chút nào không đồng ý . Trong lòng mọi người đều hiểu
mà không nói : A Lãng cuồng vọng tự đại này gặp phải cửa lớn rồi!
Trên mặt A Lãng vẫn lộ vẻ tươi cười kỳ lạ
“Đại sư , thỉnh” Hắn chắp tay , lòng bàn tay đẩy ra phía ngoài , làm
điệu bộ lễ nghi .
Bạch Mộc đại sư ha ha cười “Tiểu huynh đệ ,
ngươi cẩn thận đấy…” Tiếng hẵn còn vang vọng trong không trung hữu
chưởng của y đã bất ngờ đánh ra , chưởng lực hùng hậu , rung động
cả đại sảnh .
Bạch Mộc đại sư là người có tâm địa từ bi ,
trong giang hồ có tiếng là Hảo Hảo hòa thượng , nhưng nhìn hắn bây
giờ vừa bắt đầu đã hạ nặng tay khiến nhiều người không kìm được
cảm thấy khó chịu .
Thực ra y đang dò xét thân phận của A Lãng , hơn
nữa vừa rồi A lãng thể hiện thủ pháp ám khí , tuyệt không phải đơn
giản như lời Hải Trung Dương nói là quen tay hay việc ; hơn nữa Tống
Thất Đao trước đây hành hung đều dùng phi đao , liên tưởng đến điểm
này , lai lịch của A Lãng đích xác khiến người khác hoài nghi.
Hai năm trước , có hai người khiến giang hồ lo
lắng : một người là Tống Thất Đao , một người là lãng tử giang hồ .
Hai người kia xuất hiện trên giang hồ gần như cùng một lúc , cả hai
đều thần bí khó lường . Nếu vậy , hai người kia liệu có phải căn
bản chính là một người hay không ?
Trên giang hồ hiện nay , không ai từng được chứng
kiến võ công của A Lãng , có cũng chỉ biết là co chút tài năng đi
khắp nơi vui đùa ăn bạc . Bạch Mộc đại sư là muốn dùng cơ hội này
dò xét lại lịch của hắn , xem hắn có phải giống như những gì y
đoán hay không ?
Trong nháy mắt , hai người bọn họ đã giao thủ
hai mươi bảy chiêu , ở giữa A Lãng cực kỳ nguy hiểm , nhiều lần giống
như bị chưởng lực của đối phương đánh trúng rồi lại nhiều lần hắn
đào thoát được . Mọi người chỉ
nhìn như si như say , nhưng mà trong lòng biết rõ , ba chiêu cuối cùng
này chắc chắn là nhân tố quyết định thắng bại .
“Tiểu huynh đệ thật sự là hảo thân thủ .” Bạch
Mộc đại sư lui về , miệng tuy nói vậy nhưng biểu hiện trên mặt lại
không đúng .
“Đâu có , đâu có , đại sư quá khen.” A Lãng cười
ha ha , biểu tình trên mặt khờ dại . “ Chúng ta đừng đánh nữa được
không ? Dứt khoát tìm một chỗ uống hai chén …”
Bạch Mộc đại sư cười nhạt một tiếng , lắc đầu
“ Cho dù lão nạp đồng ý , chỉ sợ những người khác không đồng ý ; ba
chiêu cuối cùng , tiểu huynh đệ cẩn hận đấy!” Tiếng mới hạ xuống ,
áo cà sa của Bạch Mộc đại sư bỗng nhiên phồng lên , khuôn mặt đỏ
giống như gan heo , cho thấy y đã tập trung hết nội lực , chuẩn bị
làm một kích sấm vang chớp giật .
A Lãng lắc đầu , nụ cười trên mặt cảm thấy
chua sót , còn chưa kịp mở miệng nói chuyện Bạch Mộc đại sư đã bật
hơi mở thanh âm , gầm lên một tiếng , một cỗ chưởng phong cực đại
lướt như gió tới trước mặt .
Bạc Mộc đại sư không muốn bỏ qua cơ hội , tả
chưởng xoay tròn mạnh mẽ , hóa chường thành trảo , chụp vào khí hải
của A Lãng , hữu chưởng đồng thời nhanh chóng biến chiêu , lòng bàn
tay hướng ra phía ngoài , đẩy đến trước tim của hắn .
Ba chiêu cuối cùng này tấn công liên tục , ngay
cả điểm nói giữa chiêu pháp cũng không nhìn ra , A Lãng chắc chắn đã
gần kề nguy hiểm .
Bạch Mộc đại sư đánh toàn vào những vị trí
trọng yếu trên cơ thể , A Lãng tránh không được chỉ còn cách đạp bảy
bước , lui tám lần , thầm cắn răng một cái , song chưởng đánh ra trong
chớp mắt , nghênh hướng thế công của y .
Bang bang ! Sau hai tiếng nổ lớn , chỉ thấy A
Lãng liên tục lùi hai bước , thân thể hơi lay động một chút nhưng vẫn
chưa ngã xuống , còn miễn cưỡng đứng vững .
“Đại sư hảo công phu !” A Lãng vẫn dười nhưng bên
khóe miệng đã trào ra một vệt máu tươi . Loại tình huống tổ hợp
này quả thật là quỷ dị tới cực điểm.
Bạch Mộc đại sư lui non nửa bước , cổ họng cảm
thấy ngực , một ngụm máu tươi suýt nữa phun ra , cũng may y cắn chặt
răng , đem ngụm máu tươi mạnh mẽ cưỡng bước nuốt vào bụng mới không
đến nỗi thất bại .
Sắc mặt y giờ tái nhợt giống như tờ giất ,
nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm A Lãng , biểu tình trên
mặt có chút mơ hồ , giống như thể nhớ ra gì đó .
Hồi lâu sau , y đột nhiên lấy tay chỉ A Lãng ,
bật thốt lên : “A ! Lão nạp nhớ rồi , ngươi là …” A Lãng rốt cuộc là
ai ?