Tiêu Tùng Hứa nghĩ rằng sau khi chào hỏi, họ sẽ không còn gì để nói.
Suy cho cùng, hai người họ bình thường cũng không cùng nhau xuất hiện.
Một người là cái nắng mùa đông ấm áp mà ai cũng mong chờ.
Một người là chú sóc nhỏ ẩn mình trong rừng, mong chờ ánh nắng mặt trời.
Tiêu Tùng Hứa phát hiện Trì Đông Dương luôn tìm chủ đề để trò chuyện với cậu mà không nói một lời.
Ví dụ, hôm nay thời tiết rất đẹp và hôm nay gió rất dễ chịu.
Tiêu Tùng Hứa đoán rằng Trì Đông Dương chắc chắn đang cảm thấy chán.
Khi người bạn thích ở bên bạn, bạn không thể cảm thấy buồn chán.
Vì vậy, Tiêu Tùng Hứa vẫn ở lại với cậu, đáp lại những cuộc trò chuyện của Trì Đông Dương mà không nói một lời.
Ví dụ, hôm nay thời tiết thực sự tốt và hôm nay gió thực sự dễ chịu.
Đang trò chuyện, Trì Đông Dương đột nhiên hỏi: “Tớ vừa rồi đã muốn hỏi cậu, sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế?”
Tiêu Tùng Hứa đưa tay lên lau trán, quả nhiên cậu cảm thấy trên tay mình có mồ hôi.
Nghĩ lại, vừa rồi cậu rất mong được gặp Trì Đông Dương nên đã chạy một mạch đến đây.
Tiêu Tùng Hứa đỏ mặt nói với đối phương phần “vì vậy”, đồng thời lặng lẽ giấu phần “vì”.
Nghe cậu nói xong, Trì Đông Dương lùi lại một bước, bước ra khỏi bậu cửa sổ và giơ tay chào cậu:
“Vậy tại sao bạn không đến bên cửa sổ để tận hưởng không khí trong lành?”
Tiêu Tùng Hứa gật đầu và ngoan ngoãn bước đến cửa sổ…
Vị trí chỉ cách cửa sổ một bước chân.
Tiêu Song Húc dừng lại.
Trì Đông Dương chớp mắt.
“Tại sao cậu không qua?” Trì Đông Dương hỏi.
“Có mặt trời…” Tiêu Tùng Hứa trầm giọng trả lời.
Trì Đông Dương nheo mắt cười: “Tớ quên mất, cậu sợ nắng, thậm chí phải ngồi ở ghế ba hàng tính từ dưới lên, không được cạnh cửa sổ.”
Nghe thấy chàng trai nói, Tiêu Tùng Hứa lắc đầu.
“Tới nói sai à?” Trì Đông Dương hỏi.
“Tớ đã ngồi ở bàn này từ khi mới vào học, quen rồi.” Tiêu Tùng Hứa trầm giọng trả lời.
“Thảo nào các bạn học đều nói, không thay đổi sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn.”
“…Cho nên không phải vì tớ sợ nắng.”
“Hả?” Trì Đông Dương nghe không rõ.
Tiêu Tùng Hứa lấy hết can đảm và cao giọng: “Ngược lại, tớ thực sự rất thích mặt trời.”
Chú sóc nhỏ rất thích ánh nắng mặt trời.
Nhưng nó không thể có mặt trời.
Vì vậy, để bản thân mình mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, nó sẽ cố tình tránh cậu nắng mặt trời.
Bằng cách này, một vài khoảnh khắc trong ngày có thể tiếp xúc với cậu sáng mặt trời sẽ khiến nó cảm thấy ấm áp hơn.
Khi cậu nghĩ đến điều này, đôi má trắng trẻo của cậu chợt ửng hồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã dịu dàng, đôi mắt to sáng, bây giờ ngượng ngùng lại càng làm người khác yêu thích hơn.
Loại màu trắng giống như kem còn loại màu hồng giống như dâu tây.
Cùng với những giọt mồ hôi, Tiêu Tùng Hứa trông giống như một nữ hoàng tuyết kem dâu được rắc bột vàng.
cậu đứng trong bóng tối phía sau cửa sổ, cơn gió không mang ánh nắng thổi qua chóp mũi cậu.
Gió lùa vào tóc, rèm đung đưa làm rung động trái tim ai đó.
Trì Đông Dương nhìn cậu.
Đột nhiên tiến lên một bước.
Tiêu Tùng Hứa cảm thấy có người đến gần và ngước mắt lên.
Rồi cậu nhìn thấy chàng trai mà cậu yêu thầm đang nhìn thẳng vào cậu.
Đến gần.
Đến gần hơn.
Tiêu Tùng Hứa choáng váng.
cậu khẽ mở mắt và nín thở.
Khuôn mặt đẹp trai của Trì Đông Dương dường như bị kéo bởi những sợi chỉ vô hình…
Nó đập thẳng vào mặt cậu, khiến cậu không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.
Thật gần!
Nó thực sự rất gần!
Lông mi dài và dày của Trì Đông Dương gần như chạm vào sống mũi cậu!
Bờ môi xinh đẹp của Trì Đông Dương gần như cảm nhận được hơi thở của cậu!
Tiêu Tùng Hứa nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình, giống như tiếng giông bão trong đêm hè.
Đầu óc cậu hỗn loạn, chỉ có một ý nghĩ rõ ràng nhất:
Trì Đông Dương, muốn hôn cậu sao?
Trì Đông Dương dừng lại.
Tiêu Song Húc chớp mắt.
Ở khoảng cách mà có thể thở được, Trì Đông Dương đột nhiên dừng lại.
Chàng trai giơ tay lên, đưa tay đến tai Tiêu Tùng Hứa và lấy thứ gì đó trên tóc cậu.
Sau đó Trì Đông Dương đứng thẳng, tránh xa ra, đưa lòng bàn tay cho cậu xem.
Tiêu Tùng Hứa nhìn kỹ và phát hiện ra rằng đó là một bông hoa cậu đào đã rơi trên tóc cậu từ lúc nào đó.
“Sáng nay cậu chạy nhanh quá à?” Trì Đông Dương thản nhiên cười.
Tiêu Tùng Hứa vẫn chưa bình tĩnh lại, ngơ ngác đáp: “Ừm… ừm.đúng….đúng vậy.”
cậu cúi đầu, mọi âm thanh hỗn loạn trong đầu đều tan biến, chỉ để lại một ý nghĩ rõ ràng nhất:
Đúng vậy, tại sao Trì Đông Dương lại muốn hôn cậu chứ?
“Trì-Đông-Dương”
Đúng lúc này, một bạn nam cùng lớp từ dưới lầu gọi lên.
Trì Đông Dương nghiêng người nhìn xuống, sau đó mỉm cười nói với Tiêu Tùng Hứa:
“Bạn chơi bóng của tớ đến rồi, tôi đi trước nhé?”
“Ừ, ừ.” Tiêu Song không khỏi gật đầu.
Trì Đông Dương chạy đi.
Tiêu Song Húc thở dài.
Đột nhiên, tiếng bước chân ở phía xa đột nhiên dừng lại, rồi quay lại.
Trì Đông Dương quay lại với Tiêu Tùng Hứa.
“Hả?” Tiêu Song Húc ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Bàn tay to của chàng trai đặt l3n đỉnh đầu, xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu.
Trì Đông Dương hơi nghiêng người, làm giảm sự chênh lệch chiều cao, nhìn thẳng vào cậu rồi trầm giọng an ủi:
“Đừng ngại ngùng, hoa anh đào trông rất hợp với cậu.”
Tiêu Tùng Hứa ngơ ngác gật đầu.
Trì Đông Dương lần này thực sự đã đi xa.
Tiêu Tùng Hứa bị một tiếng “nổ” trên đầu, máy tính hỏng như một vụ nổ hơi nước.
Chàng trai cậu thích phát hiện ra cậu không vui vẻ.
Chàng trai cậu thích đặc biệt đến để dỗ dành cậu.
Tiêu Tùng Hứa dùng tay che mặt, cố gắng làm giảm độ nóng của mặt.
Nhưng toàn thân nóng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng che càng nóng.
Thật tuyệt vời Trì Đông Dương là một người tốt.
Hơn nữa, thật tuyệt khi thích Trì Đông Dương.
*
Trì Đông Dương chạy lon ton đến sân chơi.
Một số người đang khởi động dưới khán đài bóng rổ và chuẩn bị làm nóng cơ thể.
Anh cởi áo khoác đồng phục học sinh, để lộ chiếc áo bóng rổ bên trong.
Đầu xuân trời vẫn hơi lạnh nhưng anh có sức khỏe tốt và không quan tâm đ ến nhiệt độ.
Dáng người của anh cao và có cơ bắp..
Trông vẫn như một chàng trai trẻ trung nhưng cũng bộc lộ nét nam tính.
Đã có bạn học đến và bắt đầu chơi bóng
Như thường lệ Trì Đông Dương với vẻ ngoài sáng sủa, đẹp trai nên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Các bạn học không hề ngạc nhiên về điều này nhưng vẫn phỉ nhổ cậu:
“Này, không biết cuối cùng anh Trì của chúng ta sẽ rơi vào mỹ nhân nào đây.”
Trì Đông Dương ném áo khoác sang một bên và chuẩn bị chơi bóng…
Nhưng đột nhiên cậu mở lòng bàn tay ra và nhìn thấy những cánh hoa anh đào đang lặng lẽ nằm đó.
Nó hơi ẩm do mồ hôi của cậu chảy ra.
Nó trông đáng yêu, giống như người chủ mà nó từng ở.
Trì Đông Dương nói to: “Này! Có ai biết làm mẫu vật không?”
Những người chơi bóng cười và ném bóng vào anh “Cái đồ lạc hậu này, bây giờ ai conf làm mẫu vật nữa?”
Trì Đông Dương giơ tay đập bóng lại, chuẩn bị đối phó với những kẻ thô lỗ này.
Nhưng trước đó, anh lại nhìn hoa anh đào trong tay mình.
Anh muốn bỏ nó vào túi đồng phục nhưng lại sợ nó bị nhăn.
Cuối cùng, anh cẩn thận giấu nó vào bên trong của ốp điện thoại.
Chơi bóng xong, Trì Đông Dương muốn tìm hiểu thêm về cách chuẩn bị mẫu vật.