Cuối cùng ngày thứ tư thảm họa cũng đến. Sáng, Trâm Anh vội vội vàng vàng phi ngay đến trường vì bệnh ngủ lười kinh niên khó điều trị. Tâm Anh đến lớp muộn thì không phải bàn tán. Nhưng khi cô nàng đang lom khom trốn vào lớp thì bắt gặp ngay cái khuôn mặt “yêu quý” của thầy giám thị. Thầy giám thị “ thưởng” cho kẻ đến muộn một chuyến “chu du” năm vòng quanh sân trường. Sân trường cũng rộng lắm đấy chứ. Trâm Anh chạy muốn hụt hơi, chân tay nó mỏi rã rời.
Giờ đây, một Trâm Anh thân tàn ma dại đang ngồi ăn trong cateen với hai cặp mắt thương xót của Hoàng My và Kì Như. Điện thoại của Trâm Anh đột nhiên reo vang.
-Alo, Trâm Anh nghe đây ạ.
Giọng nói bên kia nghe rất quen thuộc nhưng có gì đó vội vàng:
-Trâm Anh, là bác Năm đây.
-Bác gọi cháu có việc gì không ạ??
-Nhà bác ở dưới quê đang có việc gấp. Bác phải về ngay. Trưa nay cháu tự nấu cơm nhé!!
-Vậy bao giờ bác lên đây vậy bác??
-Chắc vài tháng sau bác mới lên được. Thế nhé, giờ bác đi luôn đây!!-Bác Năm cúp máy luôn.
Trâm Anh ngẩn người. Hoàng My và Kì Như cũng sốt sắng hỏi han, không biết có chuyện gì thế nhỉ??
-Sao mà ngẩn người ra thế??
-Bác Năm về quê rồi.
Hoàng My và Kì Như gật gù:
-À, ra thế!!
*******
Trưa..
Trời trưa nóng hầm hập. Nóng như muốn thiêu đốt con người. Không ai muốn ra đường vào cái lúc nóng nhất trong ngày như thế này. Vậy mà sau khi tan học, Trâm Anh lại phải lê cái thân xác tàn tạ sau một buổi mệt mỏi nào là hò hét, chỉ đạo tụi con trai làm trực nhật. Đã thế sáng nay nó lại được đi “du ngoạn” miễn phí nữa chứ!! Ai bảo làm lớp trưởng là sướng???
Thật tình Trâm Anh không có hứng đi rước “cục nợ” về nhà vào cái lúc này. Nhưng nó đã lỡ nhận lời với “mama đại nhân” rồi thì phải đi thôi. Nếu không thì nó đã kệ xác Gia Minh, cho tự đi mà về nhà!! (chị gì mà thế đấy!)
Quay về với hiện tại, Trâm Anh đang đứng “bơ vơ giữa dòng người đông đúc”. Nó len lỏi tìm Gia Minh hiện tại đang đứng hay là chen chúc ở “phương trời nào”. Ở sân bay lúc này đông người kinh khủng. Có gia đình cỡ…cả một tập đoàn hùng mạnh đang bịn rịn, quyến luyến một người thân nào đó ra nước ngoài. Hay điển hình là một đại gia đình ngộ nghĩnh nào đó đã giương nguyên cả một tấm băng rôn to tổ bố với khẩu hiệu chào đón một đứa cháu mới đi du học về. Haizzz…nhiều người như vậy chắc cô nàng Trâm Anh khó lòng mà “truy nã” được thằng em quý hóa rồi!!!!
Trâm Anh thấy cảnh này mà không khỏi…toát mồ hôi. Phần vì nóng, phần vì cảm thấy quá kì cục. Nó lầm bầm “Có cần khoa trương đến thế không?” Nó đành phải len lỏi qua dòng người đông đúc để tìm xem Gia Minh đang đâu. Mồ hôi chảy ra làm ướt đầm lưng áo Trâm Anh. Chuyến bay từ Anh về Việt Nam đã hạ cánh được 30’. Vậy mà không thấy Gia Minh đâu. Trâm Anh chạy qua, chạy lại với cái đầu bốc khói, mặt hằm hằm.
“Hừ, rúc ở xó nào rồi không biết. Ta mà bắt được thì biết tay ta.”
Trâm Anh vẫn phải dáo dác tìm Gia Minh. Đáng ra giờ này cô đang ở trong nhà, điều hòa mát rượi, “vuốt râu rung đùi” ngồi xem TV rồi ấy chứ. Thế mà nhiệt độ ngoài trời vẫn không có dấu hiệu giảm đi. Trời vẫn phả ra hơi nóng hầm hập như cái lò nung.
Trâm Anh chạy ngay đến quầy hàng ở sân bay, mua một li cà phê sữa, loại cà phê mà nó rất thích. Có lẽ trong lúc nhâm nhi cà phê, nó có thể vừa ngồi đây đợi Gia Minh mà không phải mất công chạy đi chạy lại tìm nó. Vừa đón lấy li cà phê từ nhân viên bán hàng, Trâm Anh loạng choạng đá phải cái chân ghế và làm rớt mất phân nửa li. Nó tần ngần một lúc rồi cũng định quay lưng đi thì…
-Này…
Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Trâm Anh kèm theo một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô. Trâm Anh quay phắt lại xem mặt cái tên biến thái nào dám sàm sỡ gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt. Đập ngay vào mắt Trâm Anh là một tên con trai cao chừng 1m7, m8 gì đó. Tên này có khuôn mặt thanh tú(chắc là đẹp trai lắm đây!!) nhưng một nửa khuôn mặt lại bị che khuất bởi một chiếc kính râm to sụ. Mỗi tội cái mặt gì mà lầm lì như mặt giám ngục Azkaban . Trâm Anh giận giữ lườm hắn như:
-Sao?? Muốn gì??
“Ngươi dám sàm sỡ ta hả??”
Tên kia nhìn Trâm Anh bằng ánh mắt “không kém phần long trọng”. Hắn gằn giọng:
-Cô làm đổ cà phê lên áo và giầy của tôi mà còn hỏi sao trăng cái gì??
Trâm Anh nổi khùng với cái kiểu nói chuyện cực kì vớ vẩn của tên này .Chẳng phải đây là vu oan giá họa cho người tốt sao? “Cái tên này, gan nhà ngươi cũng to phết đấy. Nhưng không to bằng gan nhà ta đâu hà hà..”. Nó chống nạnh, hếch mặt lên và ra vẻ đanh đá giống như lúc phạt tụi con trai lớp 11A3
-Này nhóc. Nhóc có biết là cách ăn nói vừa rồi của nhóc là rất vô lễ với đàn chị không??? Còn nữa, Bằng chứng đâu mà nhóc chị như vậy hả??Nhóc có biết vu khống cũng là vi phạm pháp luật không?? Tội này là tội rất nặng đó!!-Trâm Anh xưng giọng đàn chị với tên “nhóc em” một cách rất tự tin (mặc dù “nhóc” này cao hơn “chị” cả một cái đầu).
“Nhóc em” kia bị mắng té tát, chỉ vào vết cà phê loang lổ trên chiếc áo và hằm hằm nói với Trâm Anh:
-Đây, bằng chứng đây. Cô còn muốn cãi thế nào nữa??
Trâm Anh săm soi cái áo. Đúng là vệt cà phê này dài thật, từ trên cổ áo xuống tận gấu áo.Chắc lúc nãy nó bị vấp nên mới làm rớt cà phê ra áo của tên kia chứ dại gì mà chuốc lấy oan gia.
Trâm Anh nghĩ chắc tên này lười giặt nên mới gây sự với nó. Nó lầm bầm “Ta mà biết ai đẩy ta thì không xong với bổn cô nương đây đâu. Mà sao nó không rớt vào cái mặt có gắn cặp đít chai của hắn luôn cho nhanh nhỉ??”.
Nó liền thả ngay li cà phê vào một thùng rác gần đó hòng “phi tang vật chứng”
-Sao?? Cô còn muốn trăn trối điều gì cho con cháu về sau không?? Cái áo này của tôi giá 3 triệu rưỡi đấy. Cô đền đi.
-Này, đừng có đùa nhau thế chứ. Cái áo xơ mướp như thế này tôi mua 100k cũng được một cái rồi. Còn nữa, mới có một vết như vầy thì đem về ngâm rồi giặt cái là hết liền. Cần gì phải bắt tôi đền -Trâm Anh khinh khỉnh
“Định lừa chị hả?? Không dễ đâu cưng à!!”
-À, còn giày của tôi thì sao???
Vừa nói, hắn vừa nhấc nhấc chân lên và ra hiệu cho Trâm Anh nhìn xuống giầy của hắn. Đôi giầy hàng hiệu màu trắng với thiết kế năng động, trẻ trung. Trâm Anh nhìn đôi giày, bĩu môi “Gì thế này?? Chú em định khoe giầy cho chị xem hả?? Chị biết là giày đẹp nên không phải khoe mẽ như thế chứ!! Đồ sĩ rởm!!”. Thấy Trâm Anh có vẻ khinh khỉnh, tên giám ngục lên tiếng:
-Nhìn rõ chưa??
-Anh đừng có sĩ diện thái quá như thế chứ!! Làm gì có cái gì đâu mà khoe với chả mẽ.
-Tôi hỏi là cô nhìn rõ vết cà phê trên giày tôi chưa. Hiểu rồi chứ??
Đúng là trên một chiếc giầy của hắn ta có vài chấm vết cà phê nhỏ, cỡ chỉ một hạt cát vậy mà cái tên nhà giàu, kẹt xỉn (theo cách nghĩ của Trâm Anh) kia soi mói từng tí một.
-Sao?? Hiểu vấn đề rồi hả?? Áo giá 4 triệu rưỡi cộng với đôi giày hàng hiệu giá 6 triệu tròn. Tổng là 10 triệu rưỡi. Giờ đưa tiền đây
Trâm Anh phùng mồm, trợn má lên tuôn một lèo:
-Này tên kia, ta nói cho ngươi biết nhá. Ngươi từ đầu đến cuối đều bắt nạt ta, ta không thèm chấp nhưng đừng có mà quá đáng, biết chưa. Giày của ngươi dính có một vệt cà phê nhỏ hơn hạt cát mà còn kêu ta đền hả?? Mơ đi!!!. Một xu ta cũng không thèm trả cho loại người vô liêm sỉ như ngươi!!
Hắn ta không thèm quan tâm đến những gì Trâm Anh vừa tuyên bố mà vào thẳng vấn đề luôn:
– Giờ có đền không??
-Không!!
-Đền nhanh!!
-Không!!!-vẫn bướng
-Đền cho tôi.
-Không
-Tôi hỏi cô có đền không thì bảo???-Hắn lần này hết kiên nhẫn, gầm lên
-Tôi đã nói không đền là không đền. Anh điếc à??
Trâm Anh nói xong định quay mặt đi nhưng đã bị bàn tay của tên kia kéo lại. Trâm Anh gằn giọng:
-Bỏ tay ra.
-Tôi không bỏ đấy. Cô làm gì được tôi.-Hắn dương dương tự đắc
-Bỏ ra.
-Không.
-Nhanh.
-Tôi sẽ cho cô đi trừ khi cô đền tiền cho tôi.
-Anh có tin là tôi hét lên không.
Hắn ta nhếch mép:
-Vậy người khác sẽ tin tôi hay tin cô.
Trâm Anh im re. Nó di di chân trên sàn nhà “Hic, tiêu rồi. Hôm nay đen như nhọ nồi. Mà không biết từ đâu chui ra một tên giám ngục vô duyên đến thế cơ chứ”. Nó vuốt mặt:
-Nhưng tôi không có tiền. Tôi chỉ còn đúng 100k thôi đấy
“Tưởng không có tiền mà thoát khỏi tôi được à?? Ảo tưởng!!!” Hắn ta bất giác cười khẩy.
-Vậy có giấy bút gì không?? Đưa đây cho tôi.
Trâm Anh trố mắt. “Không lẽ tên này định lấy tạm giấy lộn thay tiền hả?? Tiền ta thiếu nhưng giấy chị đây không thiếu..hà hà”
-Đây-Trâm Anh mở ba lô, lấy ra một tờ giấy trắng và một chiếc bút bi cho tên giám ngục đứng thù lù trước mặt mình.
Ngay lập tức, hắn ta chộp lấy ngay tờ giấy và chiếc bút bi. Hăn hí hoáy vung viết vẽ vời cái gì đó. Thỉnh thoảng, hắn đưa con mắt có gắn cặp kính râm to sụ lên liếc nhìn Trâm Anh để canh chừng.
Trâm Anh bĩu môi “Chú em có cần phải nhìn chị thế không?? Chị đây rất quân tử đấy, không xấu tính như chú em đâu!!”
Một lúc sau….
-Xong-Hắn gác bút, chìa tờ giấy ra cho Trâm Anh, lãnh đạm nói tiếp- Đọc đi rồi kí vào.
-Cái giề???
-Tôi nói cô đọc đi. Nhanh lên!!-Hắn ta giữ nguyên cái giọng điệu như vọng lên từ quan tài.
Trâm Anh giật phắt tờ giấy đang ngự trên tay của hắn ta, lầm bầm:
-Rách việc.
Trâm Anh mới đọc được vài dòng đầu đã trợn tròn mắt lên. Cái gì mà “ Hợp đồng ôsin”, cái gì mà “bảo gì nghe đấy”. Tên này bị bệnh ảo tưởng sức mạnh hay sao nhỉ???
-Ê-Trâm Anh kéo kéo tay áo của hắn ta.
-Sao??-Hắn ta quay lại nhìn Trâm Anh
Trâm Anh phẩy phẩy tờ giấy lên trước mặt hắn, cười khẩy ra vẻ khinh khi:
-Anh năm nay bao nhiêu tuổi??
-Hỏi làm gì??
-Trả lời đi…
-17.
Sau khi nghe hắn ta trả lời một cách miễn cưỡng. Trâm Anh xoa cằm, cười giả lả:
-17 tuổi mà còn viết sai chính tả.Tôi thấy xấu hổ thay anh quá đấy.
-Nói nhiều!!
-Uầy, trốn tránh sự thật là không tốt đâu-Trâm Anh tỏ vẻ quan tâm, giơ tờ giấy trước mặt hắn ta, tay chỉ chỉ linh tinh-Đây này, nhìn rõ chưa?? Chữ “tro” sai chính tả đây này. Phải viết là “cho” chứ.
Khuôn mặt của tên giám ngục đứng trước mặt Trâm Anh tự động tối sầm xuống. Mấy phút trước hắn ta còn kiêu kiêu kì kì, còn bây giờ thì y như… cục than đá Quảng Ninh (than đá Quảng Ninh hơi bị nổi tiếng đấy nhá). Trâm Anh hí hửng “Này thì thích vênh lên này…. khà khà”
-Tôi là Việt kiều. Sai chính tả thì đã sao?? Giờ có kí không thì bảo??
Nụ cười hí hửng trên môi Trâm Anh bị đóng băng ngay tắp lự. “Cái đồ mặt dày xuyên lục địa. Bị nói như thế mà còn thản nhiên được nữa!! Mà hắn dễ bị lừa thật.Hắn có viết sai chỗ nào đâu. Chọc có xíu mà tin sái cổ ha ha”
-Không kí đấy-Trâm Anh hếch mặt lên và trả tờ “Hợp đồng ôsin” về chính chủ.
Hắn ta túm ngay lấy cổ tay Trâm Anh và gằn giọng:
-Cô không kí thì đừng đi.
-Thả tôi ra đi…
-Kí đi đã.
Trâm Anh bực mình, lập tức giật phắt tờ giấy trên tay hắn ta. Nó tưởng tượng cái mặt thớt của ai kia là tờ giấy, kí mạnh lên cho hắn biết thế nào là đau.Nó luôn như vậy, làm luôn để thỏa mãn cho cảm xúc của mình và không nghĩ đến hậu quả. Để rồi khi biết mình đã làm gì thì chỉ còn nước khóc ròng. Trâm Anh tống luôn tờ “Hợp đồng ô sin” vào tay hắn ta:
-Cầm lấy, tôi kí rồi. Đi đây.
Trâm Anh dạn bước đi nhưng lại bị bàn tay kia kéo lại. Nó hết chịu nổi, gầm lên:
-MUỐN CÁI GÌ NỮA HẢ???
-Cho tôi số điện thoại của cô.
Cảm xúc của Trâm Anh giờ đây chỉ gói gọn tròn vo trong mười chữ: quá bức xúc, không còn gì để bức xúc hơn!!!! Nó chỉ muốn xông đến đập cho hắn ta vài phát cho bõ ghét. Cái đồ lắm điều. Trâm Anh rút điện thoại ra, bắt đầu đọc:
-01693XXXXXX. Được chưa HẢ???
Nói xong, Trâm Anh đi thẳng. Sau lưng nó vẳng lên tiếng nói mang chút gì đó ngạo nghễ:
-Hợp đồng sẽ hết hiệu lực khi cô làm và trả đủ tiền cho tôi. Lương một ngày sẽ là 100k. Nhớ đó!!
Trâm Anh không thèm quay lại nhìn cái tên giám ngục đang đứng ở đằng sau. Nó “Hứ” một tiếng khinh khi rồi bắt taxi về nhà luôn. Nó không muốn nấn ná ở lại đây với tên giám ngục kia nữa. Nó bực mình thế là quá đủ rồi đấy.
Ngồi trong taxi, Trâm Anh vừa hằm hằm giương đôi mắt rực lửa lên hàng ghế trước. Nó nghiến răng bực bội khi vừa nhận ra mình vừa làm một việc ngốc nghếch hết sức tưởng tượng. Bác tài xế toát mồ hôi, thỉnh thoảng lấm lét nhìn Trâm Anh bằng ánh mắt nhìn một cô gái côn đồ qua kính chiếu hậu.