Cận Thế Phong đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới , trong lòng càng thêm phiền muộn, tối hôm qua hắn rốt cuộc là bị làm sao chứ? Chủ động hôn người con gái kia, lại còn nói ra nhiều điều kì quái nữa? Là bởi vì uống quá nhiều rượu sao? Cận Thế Phong là tự mình viện cớ.
Vừa mới nhìn thấy Yên Lam, trong lòng liền có một sự xáo động không thể kiềm chế được, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là cố lấy lại vẻ mặt vốn có cuả mình, quay lưng lại với Yên Lam, sợ để lộ ra suy nghĩ thực sự của chính mình. Lẽ nào nàng thật sự đặc biệt đối với mình như vậy sao? Không, không phải như vậy.
Điện thoại di động trên bàn vang lên, Cận Thế Phong nhấn phím trả lời, đầu dây bên kia phát ra tiếng cuả Kim Dục Nhi, “Thế Phong, hôm nay anh có thời gian rảnh không? Em đến tìm anh có được không? Bây giờ em đang đứng ngay dưới lầu công ty anh.”
“Được! Vậy em lên đi, anh chờ em ở văn phòng.” Cận Thế Phong nói xong, liền cúp máy.
Hắn muốn chứng minh, người con gái Yên Lam kia đối với hắn mà nói đều không phải đặc biệt gì cả!
Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong tài liệu họp, Yên Lam bước tới cửa văn phòng Cận Thế Phong, giống như mọi khi, sau khi gõ cửa thì mở cửa chuẩn bị bước vào, “Tổng giám đốc, tôi đến đưa cho anh tài liệu dùng trong cuộc họp…” Nói chưa dứt lời, Yên Lam đã bị cảnh tượng bên trong làm cho phát hoảng.
Cận Thế Phong ngồi phía sau bàn làm việc, ôm lấy Kim Dục Nhi quần áo trên người đã được cởi bỏ một nửa, hai người vẫn đang hôn nhau cuồng nhiệt. Yên Lam có thể thấy tay Cận Thế Phong đang đặt trước ngực Kim Dục Nhi mà vuốt ve. Hơn thế nữa, nàng còn có thể nghe rõ
tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Kim Dục Nhi.
“Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không biết…Tôi ra ngoài trước.” Yên Lam lắp bắp nói, lập tức xoay người bước ra ra ngoài.
“Quay lại đây…” Cận Thế Phong nói từ phía sau, “Cô có chuyện gì?”
“Tôi, vâng, đây là tài liệu cần dùng trong cuộc họp lát nữa, tôi đã chỉnh lí xong, vừa đặt trên bàn rồi.” Yên Lam vừa nói, vừa nhìn Kim Dục Nhi đang ngồi trên người Cận Thế Phong, dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Yên Lam không khỏi rùng mình một cái, “Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.” Nói xong, Yên Lam gần như là chạy thục mạng ra ngoài.
Trở lại chỗ ngồi. Yên Lam vội vàng tiếp tục công việc trong tay, thế nhưng lại có chút không tập trung. Tuy rằng nàng đã biết, Cận Thế Phong đúng là một công tử hào hoa, phong lưu phóng đãng, không chiụ bị trói buộc, chỉ là để nàng chính mắt nhìn thấy, vẫn là có chút không chịu đựng nổi, nàng chính là lần đầu tiên xem người thực phô diễn như vậy..
Nhìn Yên Lam bối rối trốn ra khỏi văn phòng, Cận Thế Phong đẩy Kim Dục Nhi ra, chẳng hiểu vì sao, hắn đột nhiên không còn hứng thú nữa.
“Thế Phong, anh…” Kim Dục Nhi khó hiểu nhìn Cận Thế Phong, “Làm sao vậy?”
“Cô đi đi, hôm nay tôi vẫn còn có chuyện phải làm.” Cận Thế Phong lạnh lùng nói.
“Nhưng mà, Thế Phong…” Kim Dục Nhi còn chưa nói xong, đã bị Cận Thế Phong ngắt lời, “Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.” Cận Thế Phong lạnh lùng nhìn nàng.
“Anh…Được rồi.” Kim Dục Nhi bất đắc dĩ đi ra khỏi văn phòng Cận Thế Phong. Lại bước tới trước bàn làm việc của Yên Lam, Kim Dục Nhi không nể nang nhìn nàng một cái, “Hừ” một tiếng liền quay đầu bỏ đi.
Lúc này Cận Thế Phong trong phòng làm việc lại càng thêm buồn bực, vốn dĩ gọi Kim Dục Nhi đến là vì muốn chứng minh cảm nhận của mình đối với Yên Lam cũng giống như đối với những người đàn bà khác. Thế nhưng, lúc cùng Kim Dục Nhi thân mật, mọi ý nghĩ trong đầu hắn đều là về Yên Lam. Chết tiệt, vì sao lại như vậy?
Khi Yên Lam bước vào, Cận Thế Phong chỉ có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng một chút kinh hoảng, lúng túng , quả thực lúc này hắn có chút mất hứng, nàng vì sao không tức giận chứ? Vốn là muốn khiến cho Yên Lam tức giận, nhưng thật không ngờ, kết quả ngoại trừ
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
việc Yên Lam thất kinh ra, không có biểu hiện gì đặc biệt hơn, trái ngược với chính bản thân mình, bởi vì thấy Yên Lam không có phản ứng gì đặc biệt, mà lại có chút tức giận, như vậy là nàng không quan tâm gì đến mình! Chết tiệt, Cận Thế Phong đấm tay xuống bàn, hắn rốt cuộc muốn cái gì chứ! Thật là rối rắm!
Yên Lam giật mình nhìn theo bóng lưng Kim Dục Nhi, vì sao nàng ta lại hừ mình chứ? Hay bởi vì mình phá hư chuyện tốt của họ? Nhưng mà, đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà! Người đàn bà này cũng thật là!!
Yên Lam tiếp tục bắt tay vào làm việc, thế nhưng, lại không có cách nào tập trung tinh thần nổi, cảnh tượng vừa nhìn thấy cứ luôn đè nặng tâm trí nàng. Hình ảnh Cận Thế Phong dây dưa cùng một chỗ với Kim Dục Nhi!
Trong lòng có một chút đau đớn không cách nào rũ bỏ, nàng thưà nhận, bản thân mình biết rõ người đó là một cái bẫy êm ái, nhưng chính mình lại không tự chủ được mà rơi xuống.