– Ở trên bàn đó , tự lấy mà xem , em đi tắm . _ Tôi nói rồi lấy quần áo mang vào phòng tắm . [ Anh rất tò mò không biết cô sẽ tặng gì cho mình : đồng hồ , dây chuyền , quần áo , … những thé xa xỉ đó anh đều không thiếu , cũng chả thích . Anh mở ra và bỗng chốc ngây ngước trước món quà , chỉ là một cái bình thủy tinh giản dị , to mà rỗng , anh không hiểu vì sao cô lại tặng cho mình cái bình này , nó đối với anh chả có chút lợi ích . ] . Tôi vừa tắm xong phi thân ra ngoài , nhảy ngay lên giường , Kỳ vẫn đang chăm chsu vào màn hình laptop , không quay ra , tay luôn hoạt động lướt nhanh trên bàn phím , rồi hắn hỏi :
– Sao em tặng anh cái bình để làm gì ?
– Em không biết nữa , thích thì tặng thôi . À , em muốn xem anh gấp hạc bỏ vào cái hộp đó .
– Không bao giờ có ngày đó đâu . _ Kỳ có vẻ đắc ý
– Em cũng nghĩ như vậy , thôi thì để nó trưng bày cho đẹp nhà đẹp cửa . _ Tôi thở dài , món quà mà mình tặng lại không có chút ý nghĩa , thực sự khiến tôi thất vọng . Nhưng rồi mắt tôi lóe lên một tia sáng , đột nhiên lo nghĩ vu vơ , tôi úp úp mở mở dò hỏi – Tự dưng em có một ý nghĩ , chỉ là không biết có nên nói ra hay không ?
– Nói đi !
– Nếu chẳng may một ngày chúng ta xa nhau , không phải kẻ sống người chết đâu , mà là cách xa hai phương trời thì đến lúc ấy chúng ta phải làm sao ? Cứ như vậy mà chia xa ?
– Anh tuyệt đối sẽ không để ngày đó xảy ra ! _ Kỳ bộ dạng chắc chắn . [ Dù tương lai sau này có xảy ra chuyện gì , anh nhất định sẽ bám chặt tay cô không buông , sẽ không để cô bay mất đâu ]
– Nhưng em nói ” nếu ” cơ mà . _ Tôi cãi , tương lai ai hay được chữ ” ngờ ” cơ chứ , hắn cũng không cần muốn tôi tin mà chắc chắn như thế đâu .
– Đối với anh không có nếu như !
– Anh có nhớ đến em không ? Đến lúc ấy có đi tìm em không ? _ Tôi không sợ chết còn cố hỏi
– Tất nhiên là phải tìm về , hơn nữa còn cho em một trận nữa !
– Em mà muốn trốn thì chắc chắn anh muốn tìm cũng tìm không ra đâu , em nghĩ thay vì chạy loạn nên tìm em thì anh nên ở nhà giữ sức thì hơn đi , nếu em muốn về không cần anh phải tìm em sẽ tự về .
Nghe lời tôi nói , Kỳ ngước lên , nhìn tôi với một ánh mắt rất chi là … khó coi , kinh dị tới cực điểm . [ Anh nghĩ cô nói cũng đúng , nếu thực sự cô muốn trồn chắc chắn là sẽ trốn đến tận chân trời góc bể , để anh kiếm không ra mà cũng tìm đến mệt mỏi mà vẫn không chịu về , không phải lần trước anh đã được lĩnh giáo rồi hay sao ? Anh không biết trong cái tìm huống như thế này mình sẽ phải làm gì nữa , quả thực chuyện này luôn làm anh đau đầu từ trước đến nay . Tuy nói anh có cả một đội quân hùng hậu nhưng bọn họ cũng đâu có phân tán khắp nơi , hơn nữa chân của cô bọn họ không thể quản . Chắc rằng một lần bắt được cô còn có lần sau hay không , điều này anh không nắm chắc được phần thắng . Phải biết là tuy cô đang ở bộ dáng một đứa trẻ nhưng đầu óc còn nhanh nhạy hơn mấy ông làm chính trị gia bây giờ nữa , một cô nàng thông minh tinh nghịch , hơn nữa số cô còn rất tốt , quen toàn quý nhân , một ví dụ điển hình – Thiên chẳng hạn . Nhắc đến Thiên , anh lại không nhịn được cau mày , sao anh không nhìn ra được hắn có thành ý với cô cơ chứ , chỉ là biết rõ cô không thích hắn nên mới an tâm hơn một chút . Đột nhiên nhắc tới chuyện này , anh lại nhớ lại chiểu thức cũ , ma mãnh hỏi : ]
– Nếu như không tìm được em , anh sẽ bắt bạn bè , người thân của em , đến lúc ấy em không muốn về cũng không được .
– Anh thật là bỉ ổi , một chiêu thức mà sử dụng đến hai lần , không thấy chán hay sao ? Bị lừa một lần là đen đủi , bị lừa cùng một chiêu thức lần hai người ta gọi là ngu ngốc đó , anh nghĩ em ngu mà dễ dàng mắc bẫy như vậy hay sao ? Một kế hoạch dùng tới hai lần sẽ phản tác dụng đó ! _ Tôi không ngờ Kỳ lại nêu ra cái cách kia , liền bất mãn nói
– Vậy em nói xem anh phải làm sao em mới chịu quay về đây ?
– Ưm … để em nghĩ đã , vấn đề này quả thực rất khó , chính em còn không biết phải làm thế nào nữa . Vì một khi em đã đi là không hẹn ngày gặp lại , muốn em trở về không phải điều dễ cũng chả phải điều khó , chỉ là tùy hứng của em có muốn về hay không mà thôi . _ Tôi vuốt vuốt cằm , làm ra một bộ dạng đăm chiêu suy tư , vấn đề này thực sự rất nan giải . Tôi là một người rất tùy hứng , lại là người theo chủ nghĩa thích cái mới lạ , hơn nữa cũng còn tùy vào mức độ có đáng tha thứ của người kia hay không thôi . Cứ suy tư như vậy , đột nhiên tôi đưa ra một ý nghĩ rất buồn cười :
– À , em tự dưng nghĩ đến . Nếu thực sự em phải xa anh , đến lúc đó anh gấp hạc giấy bỏ vào cái bình kia , mỗi ngày một con , không được ăn gian . Chờ đến khi đầy bình rồi em sẽ tự khắc trở về , được không ? Nếu như anh dám ăn gian , em một đi không trở lại .
– Vớ vẩn , mấy cái trò trẻ con ấy em tưởng anh cung tin sao ? Thật là cô gái hay mơ mộng ! _ Kỳ gõ yêu lên đầu tôi . Tôi bĩu môi bất mãn , nhưng khi nghĩ lại cũng thấy cái trò này của mình thật trẻ con , là lừa bịp người ta thôi , ai ngu ngốc mới tin đấy . Tôi thực sự lo lắng nếu lỡ chẳng may đến lúc mà hắn gấp đầy bình rồi tôi vẫn chưa về , chẳng phải tôi nói không giữ lời hay sao ?
– Xuống dưới nhà ăn cơm trước đi , anh làm nốt mới xuống được ! _ Hắn thở dài một cái rồi tiếp tục lao đầu vào công việc . Tôi nheo mắt lại nhìn hắn , có lẽ hắn là sợ người khác quấy rầy khiến mình không tập trung được . Mỗi lần gặp phải vấn đề gì đó , hắn thương nhăn mày suy nghĩ , đôi lúc hơi lắc lắc cái đầu , bộ dạng trông rất mệt mỏi . Tôi bỗng dưng cảm thấy thương hắn quá đi , hắn một mình phải quản nhiều việc như vậy . Không biết tại sao trong đầu tôi lóe lên một cái bóng đèn , nhanh chóng nói :
– Em đã có cách giúp anh rồi ! Lần sau không cần anh phải mệt mỏi như vậy nữa ! Em sẽ thay anh gánh vác một nửa công việc . _ Tôi giọng quả quyết
( xong chap 89 )
Mình có một thông báo muốn gửi tới các bạn đọc giả , ngày mai thứ ba ngày 28-10-2015 có lẽ mình bận việc không thể up chap , mong các bạn thông cảm . Hoắc nếu mà mai có thời gian mình nhất định sẽ cố gắng post chap sớm nhất có thể .