Thanh Trúc và Bảo Châu cũng thi cùng trường với tôi nhưng không học cùng lớp mà chia ra mỗi đứa một lớp. Nhưng sự chia cắt đó đâu làm tình cảm chúng tôi thay đổi, ngược lại càng thân thiết hơn ấy chứ. Cứ mỗi giờ ra chơi đến là cả ba đứa lại sà ngay đến canteen trường tám…tám và tám, toàn chuyện trên trời dưới biển, vui cực kì. Dạo này, chuyện tình cảm của Bảo Châu và Huy khá thuận lợi, có khí hai đứa tính đến chuyện kết hôn, tôi đang rất mong chờ có ngày được nhận thiệp mời của tụi đó. Xem ra tôi ngày trước cũng không nhìn lầm Huy, anh ta hẳn là một người tốt nên Bảo Châu mới kết hắn như vậy chứ thực sự Bảo Châu ngày xưa tự mình ra quyết định yêu chỉ để chơi, còn đâu sẽ không bao giờ dài lâu được với một người. Đến khi nào mà đám cưới của nhỏ đó, tôi nhất định phải đòi hẳn một mâm mới được.
Còn Thanh Trúc tình trạng vô cùng tệ, nhỏ đó lẻ loi nhất trong cả bọn. Nhỏ nói là chưa tính đến chuyện tìm người yêu nhưng tôi thừa biết nhỏ đang hi vọng điều gì. Bên cạnh nhỏ đã có Phong – cũng gọi hắn là một tên xuất sắc trong bang tôi, hắn lúc nào cũng kè kè đi theo nhỏ, bảo vệ nhỏ nhưng tôi thấy nhỏ chưa một lần ngoảnh lại nhìn hắn. Đôi lúc nhìn thấy đôi mắt mang vẻ mất mát của hắn mà tôi thấy đáng thương thay, có lẽ hắn thích Trúc lắm. Nhiều lần tôi khuyên nhỏ quên Thiên mà thử quen Phong xem sao nhưng nhỏ cứ từ chối hoài, gặng hỏi thì nhỏ lấy hết lí do này đến lí do khác. Tôi biết lí do chính nhưng vẫn không vạch trần nhỏ, tôi sợ động đến nỗi đau sâu kín trong lòng nó.
Tôi từng hỏi Phong có gì không tốt đến nỗi nhỏ không thể nào quen hắn được, nhỏ đã kể một loạt điểm tốt từ hắn: đẹp trai có, tốt bụng có, giỏi giang cũng có, nhà cũng khá giả, gọi là tạm ổn, không đến nỗi nghèo kiết xác, lại chăm chỉ, đối xử với nhỏ rất tốt…, chỉ trừ có mỗi thói khôn vặt. Xem ra nhỏ cũng khá hiểu Phong, tôi thấy nếu hai người họ mà thành một đôi thì đúng là cặp trời sinh. Nói thật lúc đầu tôi định giới thiệu Trúc cho Vũ nhưng lại bị Thiên Tuyết dựt mất rồi. Chỉ sau cái đêm say rượu, hai bọn họ trở thành một đôi, không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì chưa.
[Đương nhiên là sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi. Tuy Vũ là đàn ông nhưng là một người đàn ông tốt, không phải kẻ tiểu nhân như ai đó nghĩ, tranh thủ lúc say rượu mà chiếm đoạt con gái người ta, hơn nữa cô gái ấy mới 15 tuổi, chỉ là trẻ con tuổi vị thành niên, chiếm đoạt cô ấy thì cậu trai trẻ 18 tuổi cậu đây phải đi tù mọt gông đó. Cậu cũng không sợ điều đó nhưng cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chiếm đoạt cô ấy. Lại không nói cô ấy là em gái bang chủ, tốt nhất đừng bao giờ động đến. Chỉ là cô gái nào đó ngay sau hôm ấy cảm nắng cậu thì Vũ cũng đành chịu. Mới lần đầu chạm vào tình cảm, cậu cũng muốn thử cảm giác nên đồng ý quen thử.]
Nhắc xong cặp này cũng không thể thiếu phần của cặp Nam và Thiên Ánh, họ mặn nồng đến nỗi khiến người khác phải ghen tị, còn ngọt ngào hơn tôi và Kỳ nữa.
Ngày hôm nay, đến giờ ra chơi, ba đứa bạn thân tụi tôi lại túm tụm tại canteen, chiếm nó làm căn cứ luôn. Nhưng hôm nay tâm trạng Thanh Trúc có vẻ bất thường hay nói đúng hơn là tồi tệ, vừa hay tôi quan sát mấy ngày hôm nay nhỏ có biểu hiện lạ lắm. Nhỏ cứ kêu buồn nôn hoài, sau đó giữa giờ nói chuyện chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Tôi nghi lắm nha, biểu hiện này nhìn cái là ra đã có baby. Nhưng cũng khó nói lắm, có khi là bệnh dạ dày.
Ngoài ra, dạo này nhìn thân hình của nhỏ có vẻ mập mạp hơn làm tôi càng chắc chắn với khẳng định của mình. Tôi lo lắng gặng hỏi mãi nhỏ mới chịu nói ra và sự việc đó làm tôi sốc toàn tập. Kế sách vừa đấm vừa xoa của tôi đã moi được từ miệng nhỏ việc cha đứa bé trong bụng nhỏ chính là…Thiên – một kẻ không có khả năng nhất. Nhỏ kể lại rằng ngay từ lần gặp đầu tiên nhỏ đã bị hắn lừa. Hắn biết Trúc thích hắn nên đã lợi dụng tình cảm ngốc nghếch của nhỏ. Những lời yêu hắn trao nhỏ chính là giả dối, hắn chỉ muốn từ nhỏ biết được mọi việc của tôi. Vậy ra đây là lí do nhỏ từ chối Phong. Tôi nghe mà lòng nổi sóng ngầm, thật khốn kiếp, hắn ngang nhiên làm tổn thương bạn thân của tôi. Nắm chặt bàn tay lại, tôi đấm một cái xuống bàn, phẫn nộ mắng nhỏ:
– Mày sao ngu quá đi, lớn đầu rồi, 15 tuổi rồi chứ đâu còn bé bỏng nữa mà còn tin cái lời nói suông từ hắn. Một kẻ lăng nhăng như hắn có mấy lần nói được những lời thật lòng. Bây giờ thì hay rồi, cái sản phẩm này mày định tính thế nào đây?_Tôi nghe không ít những trường hợp giống nhỏ nhưng không ngờ lại rơi ngay phải người cạnh mình.
– Tao xin lỗi, tao không biết! Mày làm ơn giúp tao, mày nói tao phải làm gì?_Thanh Trúc lúc này chỉ biết khóc, trưng cái bộ mặt đau đớn, đáng thương ra khiến tôi không biết nên làm gì cho phải. Tôi vỗ vai nhỏ, buồn bực hỏi:
– Hắn đã biết chưa?
– Tao…tao chưa dám nói!_Thanh Trúc cúi đầu, sụt sùi lau nước mắt. Tôi kinh hãi kêu lên:
– Ôi trời, tao điên với mày mất! Đầu óc mày có vấn đề phải không? Sản phẩm do hắn tạo ra, phải bắt hắn chịu trách nhiệm chứ._Nghe tôi nói nhỏ càng khóc nhiều hơn, nức nở nói còn không rõ câu:
– Nhưng tao…tao sợ bố mẹ tao mà biết sẽ đánh chết tao mất, huhu…_Tôi nghe thế mà cũng phiền lòng. Quả thực bố mẹ nhỏ vô cùng cổ hủ, còn nghiêm khắc nữa, biết được hậu quả thế nào cũng khó nói lắm. Nhỏ vừa khóc vừa tiếp lời:
– Xin mày đấy, giữ bí mật chuyện này đi!
– Được rồi, được rồi! Mày khóc lóc nữa cũng chả giải quyết được gì đâu, mai nghỉ, chiều hẹn hắn ra nói chuyện._Tôi kiên quyết.
Thế là buổi chiều hôm sau, tôi cùng Thanh Trúc hẹn Thiên ra, tôi thì ngồi ở một góc khuất theo dõi cuộc nói chuyện. Thiên mới gặp Trúc, tỏ ra một bộ dạng bất cần đến phát ghét. Thanh Trúc đối diện với Thiên, điềm đạm nói ra câu nói:
– Em… có thai rồi!_Nhỏ xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói. Thiên ghé tai gần đến, ngoáy ngoáy lỗ tai, vờ hỏi:
– Em nói gì, tôi nghe không rõ!
– Em nói em có thai rồi._Thanh Trúc kiên nhẫn lặp lại, giọng lần này to hơn, tôi ở đây cũng còn nghe rõ. Thiên nghe xong câu đó bỗng rút ra một tờ giấy, viết viết cái gì đó, đưa cho Trúc rồi nói:
– Cầm tiền rồi phá đi!_Tôi nghe xong câu đó trở nên ngây ngốc hơn. Quả là cầm thú, thật tàn nhẫn. Hắn nói ra câu đó mà không vấp hay cắn phải lưỡi chút nào sao. Tôi sớm đã đoán được câu trả lời này, nhưng khi chính tai nghe thấy mới cảm nhận được nó đáng sợ cỡ nào.
Hắn làm ra chuyện đó rồi giờ chỉ cần ném một đống tiền tới mà nghĩ có thể dễ dàng ruồng bỏ Thanh Trúc, trốn tránh trách nhiệm sao? Tôi quyết không để yên đâu. Hắn có cái quyền gì mà dám đối xử như thế với bạn tôi. Muốn trả thù tôi sao? Vậy để xem ai cao tay hơn. Lửa giận trong lòng đã ngùn ngụt bốc lên tới đỉnh đầu, tôi không tài nào nhịn cho nổi, hùng hùng hổ hổ bước đến chỗ hắn. Thiên thấy tôi mắt sáng lên như vớ được vàng. Nhưng tôi chưa kịp để cho hắn nói điều gì, không thèm để ý đến vẻ mặt của hắn, thẳng tay cầm cốc cà phê còn nóng hất phăng vào người hắn, tiện thể còn giáng cho hắn một cú bạt tai rất mạnh, nghe thấy bốp. Hắn sững sờ nhìn tôi, còn tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, trong lòng rủa “Dám bắt nạt bạn tôi, nay tôi phải thay trời hành đạo”.
– Em làm cái trò gì thế?_Thiên gắt lên. Tôi càng nghe càng không lọt tai, xả cho hắn một tràng:
– Làm gì lẽ ra anh phải hiểu lí do chứ? Vương Hạo Thiên, tôi không ngờ anh lại bỉ ổi vô sỉ đến mức này. Ngày trước tôi quả thật nhìn lầm anh, cho rằng anh có thể làm bạn. Nhưng tôi sai rồi, tôi ngu quá mà mới tin tưởng anh để hết lần này đến lần khác anh làm hại tôi. Tổn thương tôi chưa đã, anh còn dám tiếp tục làm tổn thương bạn tôi, anh được lắm…
– Nguyệt, đừng nói nữa, chúng ta đi đi!_Trúc bịt miệng tôi lại, rồi kéo tay tôi. Tôi gạt phăng tay nhỏ ra, nhắc:
– Để yên, tao còn chưa nói xong đâu._Sau đó quay ra tiếp tục ba mặt một lời với Thiên- Anh nghe đây, anh đã làm là phải có trách nhiệm. Anh nghĩ sao mà dám làm như thế đối với bạn tôi, anh không biết sẽ rất nguy hiểm nếu phá đi sao? Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hạnh phúc cả đời của bạn tôi. Anh quá quắt lắm rồi, đừng tưởng chỉ bằng một câu nói của anh thì cho là muốn làm gì thì làm nhá! Tôi đây đếch sợ anh đâu, nếu phải ra hầu tòa tôi sẽ theo đến cùng. Anh tưởng anh có tiền là muốn chà đạp người khác thế nào thì chà đạp sao? Anh quá khinh thường người khác rồi. Có ngon thì đợi ra hầu tòa đi…bla…bla…
– Đi thôi, mày không thấy mọi người đang nhìn đó sao?_Thanh Trúc một mực kéo tay tôi, tôi cố giằng ra nhưng không biết nhỏ lấy sức đâu mà lôi tuột tôi ra khỏi đó. Ra ngoài rồi nhưng tôi vẫn ngoái lại, không chịu buông tha vấn đề đó, cứ luyên thuyên lảm nhảm không ngừng:
– Đủ rồi đấy, chúng ta cũng đi xa rồi, đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa được không? Mày không để ý đến mình thì làm ơn nghĩ cho cảm nhận của người khác chút đi. Mọi người từ nãy giờ cứ bàn tàn, chuyện này mà lan xa là chết tao đó._Thanh Trúc gắt lên.
[Nhỏ thật sự hết cách với cô bạn thân này, tính tình Như Nguyệt quá ư là bướng bỉnh và mạnh mẽ, hơn nữa còn nóng nảy. Ở bên cô ấy không lo chịu thiệt, nhưng với cái miệng rắc rối này thì sớm muộn cũng bại lộ. Nhỏ hiểu Nguyệt quá rồi, nhưng đôi lúc nhỏ lại không đoán được tâm trạng của cô. Cô có cái tính vô cùng quái dị. Tuy bình thường cô rất hay trêu đùa người khác, lại cười nói không ngừng nhưng đừng tưởng lúc nào cô cũng vui nhá. Cô đôi khi trầm tĩnh khó đoán đến phát sợ. Đặc biệt cô không hay tức giận nhưng một khi đã thực sự tức giận thì cơn thịnh nộ gấp nghìn lần người khác. Cô như quả bom nổ chậm, kẻ đầu xỏ trở thành nguồn cơn khiến Nguyệt tức giận sẽ phải chịu cái hậu quả khôn lường mà chính bản thân kẻ đó còn không biết mình chết có được toàn thây không.
Tuy nhiên, đôi lúc cô hiền lành đột xuất, tha cho kẻ thù một cách đáng nghi khiến người người khiếp đảm. Nhỏ lắc đầu thở dài, lần này chắc Thiên khó sống rồi. Nhìn cơn tức giận của Nguyệt dữ dội như thế, vừa nãy ánh mắt cô sắc bén đến nỗi người nhìn cảm tưởng cô như chỉ muốn băm vằm Thiên thành nghìn mảnh khiến nhỏ cũng sợ. Cô thật sự mất kiềm chế, như con diều đứt dây không biết điểm dừng, không biết tiếp theo sẽ còn làm ra loại chuyện gì nữa. Vừa nãy là may cho Thiên bởi cốc cà phê nóng đó không vào mặt mà chỉ vào áo thôi, chứ nếu không cái nhan sắc đó của Thiên định sẵn là bị hủy hoại lâu rồi. Điều đó chứng tỏ cái gì, chứng minh rằng Nguyệt vẫn còn nương tay, như kiểu muốn cho Thiên cơ hội làm lại. Và Thanh Trúc hiểu cơ hội Nguyệt cho Thiên là vì cô.]
– Nhưng tao không nhịn được, hắn quá đáng lắm rồi. Không phải vì mày cái cốc đó đáng lẽ đã cướp đi quyền làm cha của hắn chứ chẳng phải hủy hoại nhan sắc của hắn.
– Ghê vầy, tao thấy sợ mày quá! Chuyện cũng lỡ rồi bỏ qua đi có được không? Tao không muốn làm to chuyện.
– Bỏ qua là qua thế nào được. Mày không thể nhu nhược như vậy. Mày phải biết càng yếu đuối sẽ càng để người ta được nước lấn tới._Tôi khuyên nhỏ bằng câu nói chân thành nhất trong lòng. Bản thân tôi từ khi sinh ra đã mạnh mẽ, cho nên tôi cực kì ghét sự yếu đuổi. Tôi hiểu sự yếu đuối của bản thân đôi khi trở thành niềm vui cho người khác.
– Nhưng còn bố mẹ tao, tao đã không muốn để họ biết rồi. Tao chỉ muốn giải quyết êm xuôi chuyện này._Thanh Trúc phiền não nói với tôi.
Tóm tắt chương sau:
Giải quyết chưa êm xuôi chuyện với Thiên, nhưng vì Thanh Trúc nên Nguyệt không tiếp tục truy cứu đến cùng. Cô cũng không bao giờ muốn giáp mặt với Thiên nữa, nhưng thật không ngờ, lại một lần nữa Thiên ra hạ sách chia rẽ Nguyệt và Kỳ. Và Thiên đã dùng cách gì để hãm hại Nguyệt? Liệu hắn có thành công? Nguyệt sẽ giải quyết vấn đề này thế nào? Đón chờ “những” chap sau nhé!