[ Vũ trở về bang hội như thường khi, cũng chẳng ngờ anh sẽ quay lại một cách bất ngờ như vậy. Nhưng nghe nói anh trở lại cũng rất vui mừng, chỉ là lần này anh trở lại có chút không đúng rồi bởi nếu anh mà biết cô ở bên cái nhà kia đã làm ra những trò gì thì không túm cổ cô lôi về mới là lạ. Cậu hẳn là lo cho chị hai hơn nhiều bởi cô là người trực tiếp tiếp xúc với nguy hiểm. Tuy nhiên chuyện của họ cậu không dám nhiều lời. Biết là mình bị phạt, với một người kỉ cương phép tắc như cậu mà nói hắn là nên đi chịu phạt thì hơn. Thế là cậu ngoan ngoãn trở về phòng tập, chịu đánh 200 roi, viết bản kiểm điểm và ở trong phòng ngẫm nghĩ về tội lỗi của mình, trừ lương một tháng. Cậu biết phạt như thế là bang chủ đã quá nương tay rồi chứ không với người khác thì cũng phải 500 roi, đánh mạnh tới mức phải vào viện luôn, không những thế còn cắt lương tận 5 tháng.
Sau khi biết được tất cả từ Ánh, anh liền lao nhanh đến trường của cô, chỉ mong sớm gặp cô để nói tiếng xin lỗi với những gì mà anh đã gây ra. Không những vậy, anh còn muốn ôm cô vào lòng để thỏa nỗi nhớ nhung bấy lâu nay. Anh biết mình đã làm tổn thương cô nhiều thế nào, đáng lẽ ra anh không nên nghi ngờ nhân phẩm của cô, anh cũng biết mình là kẻ hèn nhát khi mà chẳng biết tìm đến dỗ dành cô khi cô giận. Nói thực là anh muốn bù đắp lại cho cô những lúc mà anh không có ở bên.]
Vừa tan học, tôi liền ảo não vác cái bộ mặt chán nản ra khỏi cổng trường chờ Vũ đón về. Dạo này tôi cứ sao ấy, không thể tập trung nổi vào việc gì, cả buổi chỉ nghĩ đến dáng vẻ của Kỳ ngày hôm qua. Hình như tôi nhớ quá hóa điên rồi thì phải, tôi còn nhìn thấy ảo ảnh của hắn nữa cơ mà. Lúc này hắn đang đứng bên con xe Audi hàng hiệu của mình, mỉm cười trìu mến nhìn tôi, một ánh mắt chứa đựng vô vàn sự dịu dàng. Tôi cứ ngỡ mình hoa mắt, dụi dụi mắt để chứng minh mình không nhìn nhầm. Đến khi nhận ra đúng là hắn, tim tôi bỗng đánh cái ‘thịch’ một cái. Nhìn thấy hắn, tuy là có chút xúc động muốn chạy đến thật nhưng tôi chỉ lo hắn lại đến đây vì múc đích khác. Tôi tự hỏi rằng không lẽ điều mà tôi lo sợ đã xảy đến, hắn đã biết tất cả mọi thứ.
Tôi cứ đứng trôn chân tại chỗ nhìn hắn đang ngày càng gần mình hơn. Khi hắn đứng trước mặt, tôi còn không dám chớp mắt, tôi sợ lắm hình ảnh hắn sẽ biến mất khi tôi chớp mắt. Thế nhưng không, hắn đã ôm chặt tôi vào lòng, nói cho tôi biết rằng hắn nhớ tôi nhiều bao nhiêu. Tôi cũng rất nhớ hắn, bao nhiêu nhung nhớ đều được tôi dồn hết vào cái ôm nồng nàn của cả hai. Mọi người đi đường chốc chốc lại ngoảnh lại bàn tán nhưng tôi cũng mặc kệ, tôi không quan tâm ánh mắt của họ ra sao, tôi chỉ cần biết tôi hiện giờ đang được ở trong lòng hắn, thế là được rồi. Một lúc sau, khi nhung nhớ mặc dù chưa tan, ôm cũng chưa thỏa nhưng tôi biết rằng cái ôm cần kết thúc lúc này rồi. Hắn kéo tôi lên xe, nói:
– Về nhà thôi, bà xã!!_ Sau đó chiếc xe lăn bánh rời đi.
Xe chạy vài phút là đến Hàn Lâm Viên – nơi đã rất lâu rồi tôi mới được trở về, ôi sảng khoái biết bao. Người ta thường nói ‘không nơi đâu bằng nhà của mình’ quả là chẳng sai tẹo nào. Sau khi cùng Kỳ lên phòng, tôi lại làm mặt lạnh với hắn. Phải biết rằng con gái lặt mặt còn nhanh hơn trở lòng bàn tay nữa, vừa nãy nhớ thì nhớ thế thôi chứ tôi vẫn còn chưa tha thứ cho hắn đâu nha. Hắn cũng rất biết điều, thấy tôi giận liền ra dỗ tôi:
– Bà xã, vẫn giận à?!
– Anh nói em làm sao tha thứ cho anh đây? Chính anh là người chưa hỏi gì đã quy tội cho em, hơn nữa còn là người trực tiếp đuổi em ra khỏi nhà. Anh có biết lúc ấy em tổn thương biết chừng nào hay không?_ Tôi lên giọng trách móc.
– Anh biết sai rồi, anh xin lỗi! Vậy em nói phải làm sao em mới hết giận đây?
– Anh nói xem??
– Vậy anh để cho em phạt anh, được không?_ Hắn hỏi. Tôi nghe vậy mắt sáng như sao, vui mừng hỏi – Thật không??
Làm sao không vui cho được khi mà có cơ hội phạt hắn cơ chứ, tôi phải đòi lại cả vốn lẫn lời tôi bị mất vào lúc ấy. Phải biết khi hắn hiểu lầm như thế đã làm tôi đau lòng cỡ nào, có vài đêm tôi không sao ngủ được vì nhớ hắn mà cũng vì khóc quá nhiều đó. Hắn nghe câu hỏi của tôi thì gật đầu, tôi liền cười một cách ranh mãnh, nói:
– Vậy được rồi, anh đứng tấn nửa giờ… không được, ít quá… 1 giờ 30 phút. Đứng tấn xong còn phải chống bẩy 100 cái. Sau khi chống bẩy xong tiếp tục trồng chuối một giờ!!! Em nghĩ hình phạt này cũng không làm khó được một bang chủ văn võ song toàn như anh đi!
– Bà xã, em có thể bớt chút hình phạt được không?_ Hắn khiếu nại, tuy nhiên khiếu nại không thành, lần này tôi sẽ không tha cho hắn đâu, vì vậy tôi nói – Nếu anh không thích hình phạt này có nghĩa anh ủng hộ em quay trở về nhà bên đó ở cạnh Khải!
– Em được lắm!!_ Hắn nhìn tôi với ánh mắt không cam tâm. [Cô cũng cao tay quá đi khi mà đánh ngay vào điểm yếu của anh. Phải rồi, cô chính là điểm yếu duy nhất của anh. Điểm yếu này tuy không bị ai đó mang ra uy hiếp nhưng cũng là tự dùng chính mình để uy hiếp anh đi. ]
Tôi nhìn hắn đang thực thi hình phạt mà tôi đưa ra mà cười một cách thoải mái, mục đích muốn chọc tức hắn đấy mà. Bao nhiêu đây hình phạt có thấm gì những tổn thương mà tôi đã chịu, chẳng qua là tôi không nỡ làm tổn thương lại hắn thôi. Tôi còn cố ý mang hương cắm dưới chân hắn, mục đích là không để hắn lười biếng ấy mà, hơn nữa còn chất một đống sách vở và đồ dùng học tập của tôi lên tay rồi lên đầu hắn. Sau khi sắp xếp xong, tôi ung dung lên giường ngồi, lấy cái laptop của hắn ra cắm USD chứa bằng chứng phạm tội mà tôi thu được vào. Lúc tôi không để ý, bỗng có một cánh tay vòng qua eo tôi. Biết là hắn đến, tôi mắt vẫn không rời màn hình máy tính, nói:
– Sao anh không chịu phạt tiếp đi?
– Được rồi bà xã, tha thứ cho anh lần này đi._ Hắn năn nỉ. Vì một phút yếu lòng mà tôi đã đồng ý, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Tôi biết Kỳ không có ý làm tổn thương tôi và tôi hiểu mình cũng có một phần lỗi lầm trong đó. Tôi cũng với hắn ngồi xem những thành quả mà tôi thu được, sau đó tôi nói phần kế hoạch còn lại cho hắn bởi trong phần sau là cần hắn rồi. Hai chúng tôi ngồi trò chuyện rồi góp ý cho nhau về kế hoạch, thoáng cái mà đã đến trưa rồi. Vì không muốn tôi đi, hắn đã ra sức ngăn cản không cho tôi về. Nhưng hắn đâu có biết rằng hôm nay tôi có thể ở luôn cạnh hắn cũng được bởi trong cái nhà đó ai mà chẳng mong tôi nhanh chóng trở về bên Kỳ lấy cái tờ giấy chuyển nhượng đó chứ.
Đến chiều, tôi được Kỳ đưa về nhà bên đó lấy chút đồ. Sở dĩ lúc này tôi có thể công khai đi cùng Kỳ là vì muốn thông báo cho bọn họ biết đã thuận lợi trở về bên hắn rồi, không lâu sau nữa có thể lấy giấy về cho bọn họ. Nhưng trước khi đến Nhà lớn, tôi phải đến bang hội dặn Thiên Ánh vài điều. Tôi muốn nhỏ khi ở bên đó nhớ chăm sóc bà nội giúp tôi, hơn nữa nếu bọn họ có hành động nhớ báo cho tôi biết. Điều quan trọng nhất là phải theo dõi và tiếp tục thu lại bằng chứng phạm tội của chúng. Nhỏ đồng ý rồi sau đó rủ tôi đi chơi. Nhưng tôi biết nhỏ là có điều muốn tâm sự đây mà. Thật ra là nhỏ muốn kể cho tôi về mấy chuyện liên quan đến Nam như việc Nam thích ăn gì? Có sở thích như thế nào? Thói quen ra sao? .v. Tôi đoán đến 90% là nhỏ thích Nam thật rồi. Mỗi khi nhắc về Nam, ngoài cái vẻ tò mò chăm chú ra thì còn có gì đó rất là vui vẻ, háo hức. Cũng kể từ khi gặp Nam, nhỏ béo tốt lên trông thấy do tự chăm chút cho bản thân hơn. Nhìn cô bé xinh xắn bây giờ ai còn dám nghĩ đến cô bé xơ xác ngày xưa là nhỏ. Xem ra giao nhỏ cho Nam đúng là một quyết định không sai chút nào. Lúc đầu tôi cũng chỉ muốn giúp nhỏ khỏe hơn nhờ học võ và để tự vệ khi gặp ‘biến thái’, ai ngờ đâu con nhỏ này không những tiếp thu hết cả võ học của người ta mà còn yêu cả thầy của mình.