[ Lúc cô bỏ đi, anh mới nhận ra xung quan mình trở nên ảm đạm như thế
nào. Có cô cuộc sống của anh như có thêm sắc màu, càng tươi đẹp hơn. Bây giờ anh mới thấu hiểu cảm giác bị bỏ rơi khó chịu như thế nào, giống
như một đứa trẻ bị lạc giữa đường, muốn tìm kiếm đường về mà không biết
điểm đến là đâu. Cái cảm giác chỉ có một mình, lẻ loi, đơn độc, không
chút niềm vui dường như chẳng thể nào thức tỉnh nổi con người đang u mê
chìm trong tình ái như anh và khiến ảnh cảm nhận được mình tồn tại thật
dư thừa. Đến giờ anh mới thực sự thấu hiểu cảm giác khi yêu thật lòng
một ai đó mà bị phản bội ra sao. Mấy ngày nay, cũng chỉ vì quá chán nản
với thực tế tàn khốc rằng cô đã bỏ đi theo người khác, anh mới đến quán
bar uống rượu giải sầu. Cái tôi của một người đàn ông cao ngạo như anh
không cho phép anh được đi níu kéo – một hành động của kẻ hèn nhát. Và
thế là anh đâm đầu vào uống rượu, uống liên tiếp mà không biết say. Cứ
mỗi lần trong hơi men, anh lại cảm thấy hơi thở cô ở rất gần, tựa như
chỉ thoáng qua đâu đây rồi vụt tắt. Anh chưa bao giờ thừa nhận trong
tình trường mình thất bại như thế này, anh cũng chưa từng nghĩ mình lại
si tình đến như thế. Chỉ là khi con người ta chẳng điều khiển được con
tim thì những hành động ngốc nghếch này có là gì.
Hơn bao giờ hết, anh lại uống nhiều đến như vậy. Quả thật người thì đã say
nhưng tâm trí thì chẳng say nổi. Hình ảnh cô cứ như bóng ma mải miết bám lấy anh không dứt, từng nụ cười, từng tiếng nói chợt ùa về làm buốt giá con tim. Và rồi trong cuộc vui bất tận của cuộc sống xa hoa kia, phảng
phất đâu đây hình ảnh người đàn ông với vẻ buồn bã đang nhấm nháp từng
ly rượu đắng chát, cay nồng nơi khóe môi. Cuộc sống không có cô dường
như là những ngày tận thế mà anh cảm nhận đó là địa ngục trần gian sẽ
triền miên không bao giờ chấm dứt. Tựa như hôm nay, có phải anh lại thấy ảo giác khi phát hiện hình ảnh cô ở ngay trước mặt một cách chân thật
và sống động đến như vậy. Mặc dù không muốn tin nhưng trái tim kia thì
cũng đã tin mất rồi.]
Con người ta lúc
say là thành thật nhất, quả nhiên chẳng sai chút nào. Chính bởi sự si
tình của Kỳ dành cho tôi khiến tôi thực sự rất cảm động nên tối nay tôi
quyết định ở lại bên hắn một đêm, sáng mai tôi sẽ rơi đi lúc hắn chưa
tỉnh lại. Tôi không thể để Khải nghi ngờ phải tìm đến tận nơi, như thế
sẽ rất bất lợi cho hắn, đặc biệt là bà nội ở nhà lớn, chúng sẽ chẳng tha cho bất kì một ai có dính líu đến chuyện này. Với lại kế hoạch của tôi
cũng sắp thành công rồi, tôi không thể để hi sinh bất kì ai sau khi kế
hoạch thành công được, đặc biệt là hắn. Tôi chỉ muốn âm thầm giải quyết
chuyện này cho êm xuôi và cuối cùng trở về bên hắn. Tôi biết hắn vẫn còn rất yêu tôi và tôi tin chúng tôi vẫn còn cơ hội làm lại lần nữa. Nghĩ
như thế, tôi bắt đầu buông lỏng tinh thần, vòng tay qua ôm lấy dáng
người mặc dù rất chắc khỏe nhưng cũng rất tiều tụy của hắn, dịu đầu vào
vòm ngực ấm áp mà an toàn kia, ngửi lại mùi hương quen thuộc chỉ thuộc
về một mình hắn, tôi an tâm đi vào giấc ngủ. Chưa bao giờ tôi lại cảm
thấy giấc ngủ của mình hành phúc đến vậy. Xuôi theo cảm xúc của con tim, nghe từng nhịp đập trầm ổn của người mình yêu thương, được ôm họ trong
vòng tay mới hạnh phúc đến nhường nào. Khi hai trái tim hòa chung một
nhịp đập chính là khi ta tìm được hạnh phúc.
Tuy nhiên đêm nay lại không ngon giấc như tôi tưởng bởi tôi còn quá nhiều
thứ để suy tư, trăn trở nên chỉ thiếp đi một lúc rồi chợt tỉnh. Nhìn
đồng hồ đã 2 giờ sáng, cũng đến lúc tôi phải thoát ra khỏi vòng tay ấm
áp kia để trở về nơi nguy hiểm ấy. Đêm nay có lẽ là một đêm dài, cũng là một đêm đáng nhớ nhất trong cuộc đời từ nhỏ đến giờ của tôi, tôi sẽ
không quên được, dù kế hoạch này sẽ khiến tôi phải hi sinh nhưng chỉ cần một mình tôi thôi, mọi người sẽ được hạnh phúc. Cố ở trong lòng hắn
thêm chút nữa, tôi không nỡ xa hắn chút nào. Có thể ai đó nghĩ rằng tôi
giả dối nhưng đối với hắn tình cảm của tôi luôn là thật. Tôi có chút hối hận rồi, nếu cho tôi quay về mấy tháng trước thì tôi nhất định sẽ không rời xa hắn đâu. Bây giờ tôi đang cố gắng để cho công lao mà mình đã làm bấy lâu nay không đổ sông đổ biển hết thôi.
Đến khoảng 2 giờ 30 phút, tuy vẫn không nỡ nhưng tôi không thể nào cố thêm
được nữa, tôi nghĩ mình vẫn nên rời đi. Trực tiếp thoát ra khỏi vòng tay ấm áp, tôi kiểm tra nhiệt độ trên cơ thể hắn, vẫn chưa hạ sốt, vị thế
tôi đã tìm cao dán hạ sốt dành cho trẻ em có trên tủ thuốc dán vào cho
hắn, thấy ổn mới an tâm rời khỏi. Chỉ là trước khi rời khỏi tôi đã vào
bếp nấu cho hắn một nồi cháo nóng, dặn dò dì Lan và chị Huệ sau khi hắn
tỉnh dậy thì mang lên cho hắn. Tôi còn có để lại mảnh giấy hay nói đúng
hơn là một bức thư nhắn cho hắn, tôi sẽ nói rõ cho hắn biết để hắn khỏi
phải đâm đầu vào rượu chè như vậy. Tôi cũng chỉ mong sao hắn đừng đến
nhà lớn đòi người là được. Tôi rời đi những vẫn không quên dặn nếu hắn
không có biểu hiện gì của việc muốn đi uống rượu thì đừng nên đưa bức
thư bởi vì làm thế không tốt cho hắn chút nào. Về đến nhà lớn đã hơn 3
giờ sáng, có thể tranh thủ ngủ bù cũng được. Vì thế tôi liền nhẹ nhàng
gọi cửa rồi rón rén trở về phòng và đánh một giấc đến sáng.
Bao lâu nay ở nhà họ đã hình thành cho tôi một nề nếp rất là đúng giờ. Đúng 7 giờ, mọi người ai nấy đều có mặt và quây quần bên mâm cơm sáng. Lúc
đang ăn cơm, Hiếu bỗng hỏi tôi:
– Hôm qua nghe nói cả đêm chị không về, chị đi đâu vậy?
– Tôi đã giải thích cho anh cậu rồi mà, tôi gặp một người quen cũ ở trong quán bar, do chị ấy say sỉn nên tôi đưa chị ấy về. Mải chăm sóc chị ta
đến tận đêm khuya nên tôi ngủ luôn bên đó, sáng ra thì trở về sớm bởi
chị ta không sao nữa rồi.- Tôi nói dối không chớp mắt, chỉ mong sao bọn
họ đừng nghi ngờ mà cho người điều tra bạn bè của tôi, không tôi chết
chắc. Cả nhà cũng gật gù tán thành câu trả lời của tôi cho thấy họ có vẻ không nghi ngờ gì. Rồi bỗng nhiên ông Quốc giở giọng ngọt ngào kiểu lấy lòng , hỏi tôi:
– Này cháu, nếu chúng ta đã sống chung lâu như thế thì chúng ta cũng coi cháu là người một nhà,
ta cũng muốn hỏi cháu điều này…_ Ông ta cứ ậm à ậm ờ, chắc lại có điều khó nói. Tôi thì lại không thích vòng vo, cư ba mặt một lời mà nói hết
ra có phải hơn không. Vì thế tôi vừa thảnh thơi ăn cơm vừa đáp – Chí cứ
việc nói!
-Ừmmmm…Lúc ở bên thằng Kỳ,
cháu có biết nó được thừa hưởng bao nhiêu tài sản không?_ Câu hỏi vừa
được thốt ra khỏi miệng đã khiên không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường. Bà Lam đang ăn cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Tôi thầm cười lạnh, cái lũ này bản tính tham lam vẫn chẳng thể sửa đổi. Bao lâu nay tôi đã cố tình cho họ cơ hội làm việc tốt mong sao có thể bù đắp những việc xấu mà họ
đã làm. Thế nhưng họ không những không biết hối cải mà ngược lại còn
càng tham lam hơn. Rõ ràng đã có nhiều tài sản như thế những vẫn cứ thèm thuồng chút tài sản cỏn con trong tay Kỳ. Haizzz…bản tính con người
quả thực rất khó sửa đổi.
– Dạ, có chứ
ạ!_ Tôi đang giả nai với họ đấy, tôi muốn cho họ cắn câu kìa. Dù sao
cuối cùng thì cái đuôi đã lòi ra rồi còn sợ không bắt được tận gốc sao?
– Bao nhiêu?_ Bà Lam mắt sáng hơn đèn pha ô tô hào hứng hỏi.
– Theo trí nhớ của cháu nếu không lầm thì hình như là 100 hay 200 tòa
nhà, mỗi tòa hơn cả tỉ đồng, nhìn đẹp dã man. Mà anh ấy còn nói sẽ chia
cho cháu tận 5 tòa cơ mà. Anh ấy hứa khi nào mà bọn cháu có bây-bê thì
cháu sẽ được một nửa đó ạ. Ảnh cũng làm mấy cái giấy chuyển nhượng rồi._ Tôi rất thành thật đúng không? Mà tôi thừa nhận mình đang hư cấu đấy,
dạo này tài ‘chém’ của tôi hình như lên lever thì phải. Chém vù vù khiến hoa lá tơi bời luôn, khiến bọn họ té xỉu vì tưởng tượng luôn rồi kìa.
Tôi cũng không biết nếu tôi thực sự có số tài sản ấy thì tôi sẽ trở
thành một đại gia nhí nổi tiếng rồi.
– Thật hả? Đâu?_ Mắt bà Lam càng ngày càng sáng, còn hiện rõ cả hình đồng tiền. Eo, lại có cả dãi chảy tòng tòng nữa kìa.
– Chị…Khụ…khụ…_ Lão Quốc ho vài tiếng nhắc nhở. Tôi biết thừa lão
đã có âm mưu toan tính từ trước rồi, lão hỏi tiếp – Ta hỏi cháu nhé, bây giờ giấy chuyển nhượng đó ở đâu?
– Thật
đáng tiếc, cháu lại không đem theo bên mình mà để ở Hàn Lâm Viên mất
rồi._Vẫn rất thành thật có đúng không? Tôi tiếp – Nhưng ảnh đuổi cháu đi rồi, cháu lo là sẽ không còn nữa đâu ạ!
– Sạo lại như thế chứ? Ta thấy nó rất yêu thương cháu, làm sao có thể vì
một lỗi nhỏ mà đòi lại số tài sản đó chứ?_ Lão Quốc bề ngoài ân cần bao
nhiêu thì trong nội tâm lại đầy toan tính bây nhiêu, chắc là lại muốn
tôi đi lấy về cho lão đây mà. Tôi cũng không khó đoán ra tâm tư của lão, hẳn là đang tính toàn dần dần ăn mòn số tài sản kếch xù kia.
– Không phải đâu, ảnh là bị ép phải cưới cháu. Đó là phần được nhận thêm
do anh ấy hứa cháu sẽ được hưởng nếu lấy anh ấy, đến bây giờ cháu bỏ đi
đương nhiên phần đó sẽ không còn thuộc về cháu nữa.
– Vậy cháu mau về bển đi!_ Bà Lam giục giã
– Vì sao ạ?_ Tôi ngây thơ hỏi mà lòng thầm đắc ý. Bọn họ có biết tôi chờ
câu nói này của bọn họ bao lâu rồi không? Tại sao không nói sớm hơn một
chút cơ chứ, thật là…Bỗng nhiên mụ ngon ngọt – Chúng ta đối với cháu
tốt chứ?
– Dạ!_ Tôi gật đầu.
– Chúng tôi hằng ngày cũng rất yêu thương cháu đúng không?
– Cái này thì … cháu không chắc lắm!_ Tôi thành thật
– Cháu…được rồi. Thế cháu thấy có gì còn không tốt trong cái nhà này?
– Dạ, ở trong này lúc đầu cháu không có tự do, làm gì cũng bị người ta
dám sát, cháu rất khó chịu về việc đó. Còn nữa, cái vụ trộm cướp cháu có thể không nhắc đến nhưng cháu thấy an ninh trong nhà có vấn đề khiến
cháu rất lo lắng, nửa đêm thường mất ngủ ảnh hưởng đến sức khỏe. Sau đó
cháu đi thăm bà nội lại hay bị người khác dám sát. Đặc biệt Thiên Nga
còn hay gây sự với cháu. Rồi còn…
–
Thôi, đủ rồi. Những điều trên chúng ta có thể thay đổi. Còn về Thiên
Nga, dù gì nó còn trẻ, cháu là chị dâu đừng nên chấp nó làm gì. Chúng ta vẫn là gia đình đúng không?
– Có gì chú cứ việc nói thẳng đi ạ!
– Được rồi, ta mong cháu giúp chúng ta trở về Hàn Lâm Viên lấy giấy chuyển nhượng kia ra cho bọn ta.
– Tại sao cháu phải làm như vậy ạ?_ Tôi tiếp tục giả ngây ngô khiến lão ta tức điên
– Cháu à, cháu có thích thằng Khải nhà bác không?_ Bà ta hỏi, tôi không
đáp mà chỉ cúi xuống làm ra vẻ e thẹn giống mấy cô gái hay đỏ mặt để cho họ hiểu lầm rằng tôi đang xấu hổ. Thật ra trong lòng tôi đang thầm nói
100 lần từ ‘không’.
– Vậy cháu có thể vì
Khải mà trở về bên thằng Kỳ lấy cái giấy đó được không? hờ đến khi lấy
được, hai đứa cao chạy xa bay, lúc ẩy các bác sẽ không ngăn cản._ Bà ta
vẫn tiếp tục dỗ ngọt tôi. Muốn tôi tin bà ta, chờ kiếp sau nhá! Tôi
không phải con nít 3 tuổi mà dễ dàng lừa gạt như vậy. Tôi trở lại bên Kỳ là vì yêu anh ấy chứ không phải vì cái tên Khải khốn kiếp nhà bà đâu.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì bỗng có hai tiếng đập bàn cái ‘ầm’ vang lên và hai tiếng nói đồng thanh – Không được!
– Khải/Hiếu, ngồi xuống!_ Lại là tiếng nói đồng thanh của hai lão già.
– Mẹ, con không đồng ý!_ Khải lên tiếng ngăn cản, còn Hiếu chỉ biết yên phận ngồi đó nghe.
– Mày thì biết cái gì, ngồi im đó cho mẹ!_ Quay ra quát Khải rồi lại tiếp tục ngon ngọt dụ dỗ tôi – Cháu đừng nghe lời nó nói ha. Cháu giúp chúng ta trở về lấy có được không?
– Được ạ!_
Tôi nhanh chóng đáp ứng. Tội gì mà không trở về nơi vốn dĩ tôi phải
thuộc về cơ chứ. Tôi chẳng muốn bị vấy bẩn tâm hồn thêm vì lòng tham
không đáy của bọn họ đâu. Chỉ là tạm thời tôi chưa biết mình phải trở về bằng cách nào thôi.
———————————oOo——————————-Hết chương
104————————oOo—————————————