Chương 27
Mạnh Quân bước
vào phòng mình, tắt đèn, đóng cửa lại. Anh ngồi xuống, vỗ vỗ “cục bông”
tròn tròn đang chiếm mất nửa cái giường của mình. “Cục bông” tự động lăn sang một bên, cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài.
-Trời nóng lắm. Đừng đắp chăn kín như vậy.-anh nói.
Linh Đan ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn, hai mắt chăm chú nhìn anh từ từ nằm xuống bên cạnh.
-Còn nhìn anh làm gì? Không mau ngủ đi?
-Em không buồn ngủ.-cô chớp chớp mắt trả lời.
-Nghe lời. Mai còn đi học nữa.
Từ bữa đi chơi về, mỗi tối Linh Đan vẫn luôn viện lý do để chui vào
ngủ chung với Mạnh Quân. Không cần nói cũng biết cô nhóc này lại đang sợ ma sợ quỷ không dám ngủ một mình. Đối với chuyện này anh hoàn toàn
không có ý kiến gì, ngược lại còn rất hưởng thụ.
Có điều tướng ngủ của cô vẫn xấu như vậy, thỉnh thoảng cứ quơ tay quơ chân đạp anh không thương tiếc.
Linh Đan mở to mắt nhìn trần nhà, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
-Cuối tuần này về ba mẹ ăn cơm nhé. Lúc nãy họ mới gọi điện tới đây.
-Ba mẹ của em hay ba mẹ của anh?-Linh Đan xoay người nằm đối diện anh.
-Là ba mẹ của em. Cũng lâu rồi chúng ta không qua bên đó…
Linh Đan mơ hồ “dạ” một tiếng, nhắm mắt, không hề nói gì nữa. Mạnh
Quân lo lắng nhíu mày. Ngày thường cô luôn thích ríu rít bên tai anh,
sao hôm nay lại im lặng như vậy. Chẳng lẽ ở trường đã gặp chuyện gì?
Linh Đan không biết anh sầu não, mà bản thân cô cũng đang có chuyện phải lo lắng.
-Linh Đan…
Mạnh Quân nhỏ giọng gọi, nhưng không nghe tiếng trả lời. Anh nhìn qua thì thấy cô đã nhắm mắt, hô hấp yên tĩnh.
-Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?-anh lẩm bẩm, nhẹ nhàng trở
mình, vươn tay ôm cô vào lòng. Trong thoáng chốc người Linh Đan
bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh liền thả lỏng.
………………..
Linh Đan giật mình tỉnh dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, không
hiểu sao bỗng cảm thấy mọi thứ thật lạ lẫm, vô thức áp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh.
Hình như cô vừa mơ thấy ác mộng, mơ thấy điều gì đó rất khủng khiếp.
Có điều bây giờ cô không thể nhớ rõ giấc mơ đó nữa. Chỉ nhớ được vài chi tiết, nó rất đáng sợ, một loại cảm giác vô cùng
đau khổ và bất lực.
Mạnh Quân hơi động đậy, phát ra tiếng
than nho nhỏ. Linh Đan nín thở, tựa vào người anh, trong lòng lặng lẽ
thở dài. Cô càng ngày càng lệ thuộc vào Mạnh Quân rồi. Sau này phải làm
thế nào đây chứ? Nếu có ngày anh rời đi…
-Không ngủ được?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên ngay bên tai. Linh Đan giật
mình, ngẩng đầu lên. Mạnh Quân vẫn nhắm mắt, vòng tay ôm cô lại siết
chặt hơn một chút. Linh Đan lui ở trong lòng anh, nhẹ nhàng lắc đầu, rất không nguyện ý mở miệng:
-Không có. Em gặp ác mộng thôi.
-Đừng sợ. Anh nghe người ta nói giấc mơ thường trái ngược với hiện thực.
Trái ngược với hiện thực? Thật sao? Vậy có phải Mạnh Quân sẽ không rời bỏ cô?
********************
Mạnh Quân từ sớm đã đi làm, sáng nay trên lớp không có tiết. Thế
nhưng Linh Đan không muốn ngủ nướng, Mạnh Quân rời khỏi không bao lâu
thì cô cũng rời giường. Nhìn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, có lẽ anh đã mua ở tiệm cháo gần nhà, cô đột nhiên không muốn ăn.
Về phòng mình, mở hộc tủ lấy ra một tờ giấy, thất thần nhìn nó hồi lâu.
Phải chi lúc đó cô không bày trò linh tinh đòi kí cái hợp đồng quỷ
quái này, bây giờ đã không cần phiền não như vậy. Thật chẳng biết đầu óc của cô chứa gì nữa. Xem phim truyền hình nhiều quá bị tiêm nhiễm hết
thuốc chữa rồi.
Hối hận cũng đã muộn, giấy trắng mực đen đều rõ ràng cả. Sau 4 năm 9 tháng nữa cô và Mạnh Quân phải ly hôn.
Thời gian vừa qua quá bình yên vui vẻ làm cho Linh Đan gần như quên
mất chuyện này, quên mất hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Nếu không phải hôm qua lúc dọn dẹp cô vô tình tìm lại được bản
hợp đồng này… có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục chìm đắm trong sự
dịu dàng của anh.
Nhưng cô chỉ vừa mới phát hiện mình đã
thích Mạnh Quân thôi mà… Chỉ vừa mới phát hiện mình thích được ở cùng
một chỗ với anh, thích nụ cười giọng nói ấm áp của anh, thích được anh
quan tâm lo lắng, còn có những nụ hôn ngọt ngào đó…
Vừa nghĩ đến sau này Mạnh Quân sẽ ly hôn với mình, sẽ cưới một cô gái khác vừa xinh đẹp vừa đảm đang hơn mình, Linh Đan cảm
thấy rất không cam tâm, cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng anh là
chồng của cô… Sao chồng của cô có thể ở bên người khác chứ?
Cô muốn huỷ cái hợp đồng này, liệu có được không?
Hành động đi trước suy nghĩ. Linh Đan còn đang ở trạng thái phân vân
thì tay cô đã đặt trên tờ giấy, chuẩn bị xé. “Rẹt”, một vết rách dài
khoảng nửa gang tay xuất hiện. Cô như từ trong mộng tỉnh lại, ngơ ngác
nhìn xuống tờ hợp đồng, sau đó tự vò đầu mình thở dài.
Mạnh
Quân vẫn còn giữ riêng một bản. Chỉ xé của mình thì có ích lợi gì chứ?
Chẳng lẽ còn phải qua phòng anh tìm tờ kia? Hơn nữa, chuyện này vốn do
cô bày ra, sao có thể lật lọng? Như vậy thật khó coi.
********************
-Hôm nay bà bị gì thế? Cứ thở dài suốt.-Uyên Uyên đưa tay
chỉnh cặp kính dày cộm trên sống mũi, quay sang nhìn bạn.
Linh Đan ngồi chống cằm, mắt hướng lên bảng nhưng tâm hồn đã
bay lên tận chín tầng mây. Uyên Uyên gọi vài lần mới giật mình
tỉnh lại:
-Hả? Bà nói cái gì?
Uyên Uyên lắc đầu cảm thán, tay vẫn không ngừng ghi chép bài học:
-Nói tui nghe. Rốt cuộc bà có chuyện gì vậy?
Linh Đan cúi đầu ủ rũ đáp:
-Cũng không quan trọng lắm.
-Không quan trọng? Trong vòng 1 tiết vừa rồi bà đã thở dài tới 17 lần. 17 lần đó!
Đối với chuyện Uyên Uyên rảnh rỗi ngồi đếm cô nên cảm thấy
buồn cười, nhưng lại không có tâm trạng. Cô xoay cây bút trên tay, vẻ mặt như đang suy tư.
-Cãi nhau với ba mẹ hả? Bị cấm túc? Hết tiền xài?
-Không phải. Tui buồn cái khác.-Linh Đan lần thứ 18 thở dài.
-Liên quan đến vấn đề tình cảm?
Cây bút xoay chậm dần, Linh Đan trầm mặc không thừa nhận, nhưng cũng không phủ định. Uyên Uyên lập tức hiểu ra:
-Giận bạn trai? Hay bạn trai giận?
-Không hẳn vậy.
-Thất tình?
Tình yêu còn chưa kịp khai hoa nở nhuỵ đã bị vùi dập, như thế có được tính là thất tình không?
Linh Đan cắn môi không đáp, tiếp tục ủ rũ chép bài. Uyên Uyên càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.
-Uyên Uyên này, bà đã từng thích ai bao giờ chưa?
-Dĩ nhiên rồi. Bây giờ vẫn còn thích.
Cô mở to mắt ngạc nhiên, chơi với Uyên Uyên đã được một thời
gian rồi mà cô cư nhiên không biết người bạn mình thích là ai.
-Ai vậy?-cô nhỏ giọng hỏi, sợ các bạn ở xung quanh nghe thấy.
Cô bé liếc Linh Đan, thản nhiên trả lời:
-Bạn trai của tui.
A? Bạn trai? Uyên Uyên có bạn trai? “Mọt sách” cũng có bạn trai?
Linh Đan kinh ngạc cực độ, miệng há to đến mức có thể nhét
được một quả trứng. Uyên Uyên chậm rãi nâng mắt kính, động tác
nhẹ nhàng lật quyển sách bên cạnh:
-Vẻ mặt của bà là thế nào? Chẳng lẽ tui không thể quen bạn trai?
Cô vội lắc đầu. Thật ra, Uyên Uyên không phải đứa xấu xí hay quê
mùa gì cả, ngược lại, khuôn mặt cô bé rất dễ nhìn, mái tóc xoăn màu hạt
dẻ, tuy không phải xinh đẹp nhưng lại khiến người đối diện rất thoải
mái, nói chuyện chung cũng không quá nhàm chán. Biệt danh “mọt sách” chỉ là để ám chỉ đam mê đọc sách, lúc nào tay cũng không rời sách của Uyên
Uyên.
-Không. Tui chỉ hơi bất ngờ thôi. Tại trước tới giờ
chưa từng nghe bà nói. Bữa nào bà nhất định phải giới thiệu bạn trai cho tui biết nha.
Uyên Uyên vẫn chăm chỉ ghi chép, giọng đều đều:
-Cậu ấy đang ngồi kế bên bà đó.
Linh Đan “a” một tiếng, cứng nhắc quay đầu sang bên trái. Chỗ đó có
một nam sinh đang ngồi, tác phong khá gọn gàng, đầu tóc quần áo sạch sẽ
tươm tất. Gương mặt cậu ta thoạt nhìn rất ổn, chỉ có điều lại bị che
khuất bởi một cặp kính đen lớn, độ dày không hề thua kém kính của Uyên
Uyên.
Thấy Linh Đan nhìn mình, cậu bạn vui vẻ giơ hai ngón tay
trước mắt tạo hình chữ V, còn kèm theo nụ cười có vài phần ngốc nghếch.
-Sao bạn trai bà lại ở đây?-Linh Đan ghé vào tai Uyên Uyên hỏi.
-Lúc đầu vốn dĩ tụi tui đang ngồi chung, sau đó bà đột nhiên chen vào giữa.
Linh Đan rất muốn khóc: Uyên Uyên, bà đang gián tiếp trách tui chia
rẽ đôi uyên ương các người sao? Tui vô tội, tui đâu có biết cậu ta là
bạn trai của bà.
………………..
Tan lớp, Linh Đan, Uyên Uyên và Hoàng Minh đi chung với nhau ra cổng. Hoàng Minh rất nghiêm túc một tay cầm sách cho bạn gái, tay còn lại thân mật
nắm lấy tay Uyên Uyên, cử chỉ vô cùng tự nhiên.
Cô thật
hâm mộ bọn họ. Nghe Uyên Uyên nói cô bé và Hoàng Minh yêu nhau
cũng đã được 3 năm rồi, từ hồi còn học chung cấp 3. Thuở ấy mỗi ngày hai người đều đến thư viện đọc sách, cùng một bàn ngồi đối diện nhau,
thỉnh thoảng trao đổi kiến thức. Mắt đi mày lại lâu ngày tự nhiên nảy
sinh tình cảm, cứ như vậy mà ở bên nhau đến giờ, tính tình cả hai hiền
lành nên rất ít khi cãi vã.
-Ê, bà có quen anh chàng kia không. Hình như người ta đang nhìn bà?
Linh Đan nheo mắt nhìn theo hướng Uyên Uyên đã chỉ, ở đó một người
con trai đang đứng tựa vào cây bàng lớn, nhìn khá lãng tử. Vì khoảng
cách quá xa nên không thấy rõ mặt, nhưng theo đường nét thì chắc cũng
thuộc dạng điển trai.
-Bà có chắc người ta đang nhìn mình không? Biết đâu đang nhìn cái khác thì sao?
Uyên Uyên đẩy kính cận, lạnh nhạt đáp:
-Tui không có nhìn lầm đâu. Rõ ràng anh ta đang nhìn bên này. Hơn
nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên. Tui từng bắt gặp anh ta đi theo
bà vài lần trong trường rồi.
-Có khi trùng hợp thôi. Bà đừng nghĩ nhiều.
-Cậu đang nói anh chàng đằng kia đó hả?-Hoàng Minh chợt nói.-Anh ta là sinh viên năm hai, hơn tụi mình một tuổi đấy. Danh tiếng người này
không tốt lắm, mọi người thường nói anh ta rất đào hoa, gia đình có tiền nên không lo tập trung học mà chỉ lo yêu đương.
Linh Đan vốn
cũng không quan tâm mấy chuyện đồn đại linh tinh trong trường. Cô không
thèm để ý tên kia nữa, bước nhanh ra cổng. Ánh mắt bất chợt
chạm tới một bóng người quen thuộc, rõ ràng hơi ngẩng ra.
Giờ này đáng lẽ anh phải ở chỗ làm chứ? Sao có thể đến đây được?
Linh Đan không quá xác định trừng mắt nhìn. Mạnh Quân hướng bên này vẫy vẫy tay, kiên nhẫn chờ cô đi qua.
-Ai vậy Linh Đan?
Cô dĩ nhiên không dám nói “anh ấy chính là chồng tui”. Tuy
không có phạm pháp nhưng trên thực tế, 18 tuổi kết hôn là quá
sớm. Cô không muốn để lộ chuyện mình đã lập gia đình.
-Anh họ tui đón rồi. Tui phải về trước.
-Vậy bà đi nhé. Tui với Minh còn muốn đi mua đồ.-Uyên Uyên tạm biệt xong liền dắt tay bạn trai đi mất.
Khoé miệng cô run rẩy: Lẽ nào hai người này lại muốn mua sách?
Linh Đan ngoan ngoãn đến bên Mạnh Quân. Anh đội nón cho cô, lơ đãng hỏi:
-Vừa nãy là bạn em hả?
Linh Đan gật đầu, dùng vẻ mặt tò mò đối diện anh. Mạnh Quân tiếp thu ánh mắt của cô, tùy ý mở miệng:
-Anh trốn việc ra đây đón em đó. Cảm động không?
Linh Đan bĩu môi, cảm thấy lời của anh không thể tin được, nhưng không nói gì.
-Việc học hành của em tốt cả chứ?-Hôm nay anh đặc biệt đến xem tình hình của cô lúc ở trường thế nào. Hình như mọi việc vẫn ổn.
-Cũng bình thường thôi ạ.
-Khỏi cần nấu cơm. Lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn nhé, sẵn tiện
mình đi xem phim luôn. Nghe nói ngoài rạp đang có bộ phim hay lắm.
Mạnh Quân chở cô về nhà. Linh Đan lại lẫn lộn với những suy nghĩ của mình.
Mạnh Quân luôn luôn đối xử tốt với cô. Đưa đón, ăn cơm, đi chơi, còn
có xem phim, đều là những việc các đôi yêu nhau thường hay làm.
Có phải Mạnh Quân cũng thích cô không? Không phải chỉ mình cô tự mình đa tình?
………………..
-Phim hay quá anh nhỉ? Tức cười thật! Em nhớ nhất cái khúc ông anh kia đánh đàn tỏ tình lại bị chó rượt chạy vòng vòng.
Linh Đan ôm cánh tay líu ríu không ngừng, tâm trạng vốn không tốt bởi vì mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia cũng biến mất. Mà Mạnh Quân ở một bên
bảo trì nụ cười dịu dàng nhìn cô.
-Sao anh không nói gì vậy?
-Nghe em nói là được rồi.
Cô đỏ mặt, chợt nhận ra dáng vẻ thân mật mờ ám của hai người hiện
tại, vội vàng buông tay anh ra. Mạnh Quân chú ý đến chi tiết nhỏ này,
hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau 1 tuần, Linh Đan lăn về phòng mình ngủ, tự vỗ ngực bảo mình rất can đảm.
Anh nhìn dáng vẻ bừng bừng khí thế kia, cũng không nỡ tạt nước lạnh, tuy nhiên khi tắt đèn ngủ vẫn không đóng cửa.
Kết quả đúng như anh dự đoán, nửa đêm lại có người ôm gối ôm chăn lục đục chạy sang, chen
chúc trên giường của anh. Mạnh Quân cười thầm, hiếm khi không mở miệng
trêu chọc, giả vờ ngủ tiếp.
Linh Đan rất sầu não. Thật sự không muốn quá dựa dẫm vào anh nữa. Nhưng cô không tài nào ngủ được, cảm giác cứ thiếu thiếu. Chưa kể đến mỗi khi nhắm mắt lại, các giác quan khác
đều tập trung cao độ, cứ cảm giác ai đó trong góc tối đang nhìn mình
chằm chằm.
Quá đáng sợ!
Vì thế sau đó Linh Đan vẫn tiếp tục kiếp sống “ngủ nhờ” của mình.
********************