“Vương…” Không nén được nỗi kinh hoàng, Khả Trạm siết cương kéo ngựa chạy tới, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như dao bén của Gia Lịch, “Viện binh của Khải Lăng đến rồi, chúng ta phải nhân lúc này lui binh thôi!”
“Công thành!” Không mảy may để tâm tới lời đề nghị của Khả Trạm, thanh mạch đao trong tay Gia Lịch giương lên, chỉ thẳng về phía trước. Trên bức tường thành nham nhở kia, đám thủ binh vốn đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt đến nay thấy được chút hy vọng mà đột nhiên bùng phát, tinh thần phấn chấn. Còn Nỗ binh, trước kia anh dũng hiên ngang, thình lình thấy viện binh Đốc Thành mà sĩ khí tiêu hao, lâm vào hoảng loạn mê man. Mắt thấy tình cảnh trước mặt, Gia Lịch chợt cảm thấy phẫn nộ, hơn hai mươi ngày qua, thứ thoái chỉ nản lòng của việc công thành không tiến chỉ lùi, bỗng trong khoảnh khắc đổ tràn vào lòng hắn, nghẹn giữa ngực hắn. Hắn thấy mỏi mệt ngập trong nét mặt binh sĩ của mình, thấy máu tươi chảy tràn khắp ngoại ô Đốc Thành, thấy hai con mắt thâm quầng vì âu lo quá độ của Khả Trạm… Tất cả đều lọt vào mắt hắn, thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng hắn, bùng cháy…
Không cam lòng!
Hơn mười vạn thiết kị của hắn, vậy mà bị cản lại ngoài bức tường thành này!
“Vương à, xem quân kỳ, là Chương Châu Bạch Nguy, hắn là lão tướng, binh pháp trầm ổn lão luyện… Chi bằng chúng ta nên thoái binh trước, quay về Nỗ Đô chấn chỉnh binh mã, rồi lại kéo tới.” Khả Trạm đỏ mắt, ngăn trước mặt Gia Lịch. Nỗ vương cơ trí tuổi trẻ tài cao của họ, giờ phút này cau chặt mày, đôi mắt sáng quắc lộ hàn quang, còn lạnh hơn cả gió bấc tạt qua mặt.
Gia Lịch nhìn chằm chằm vào Khả Trạm trung thành nhất mực của hắn, nghe những lời gã can gián, trước mắt nổi lên một cụm mơ hồ như cách một lớp sương mù, xuyên qua Khả Trạm trước mặt, có thể trông rõ từng chi tiết cảnh tượng phương xa. Kia là bóng dáng tuy nhếch nhác nhưng kiên nghị của những thủ binh Đốc Thành, họ đứng lặng phía trước đó, như dung hòa thành một khối với tường thành cao vời vợi.
Siết chặt bụng ngựa, lao về phía trước, Khả Trạm dẫu muốn ngăn cũng không nổi, chỉ biết thúc ngựa chạy theo. Gia Lịch một đường xông thẳng lên trước toàn quân, Nỗ binh thấy chủ soái vừa đến, sĩ khí tức thời được đẩy lên cao. Tất cả binh lính Nỗ tộc đang bủa vây tầng tầng trước Đốc Thành tự động tránh sang bên, chừa ra một lối để Gia Lịch đi qua.
Lao thẳng về phía tường thành không gặp bất kỳ trở ngại nào, Gia Lịch thu tất cả mọi thứ vào trong tầm mắt. Thủ binh trong Đốc Thành đã quyết tâm liều chết thủ thành, thứ khí thế thấy chết không sờn ấy, suốt bao nhiêu năm hắn chinh chiến trận mạc sa trường, tựa hồ là lần đầu tiên chứng kiến. Qủa thực đúng như lời Khả Trạm nói, lúc này vẫn còn cơ hội thoái binh, thừa dịp quân chi viện của Khải Lăng vẫn còn cách xa phía sau, bây giờ rút quân, sẽ tránh được nỗi lo gặp địch. Chỉ cần quay về nghiêm túc chỉnh đốn lại binh sĩ Nỗ tộc, cơ hội vực dậy để trở lại không phải chuyện bất khả thi. Bàn tay siết chặt cán mạch đao lạnh như băng, lạnh đến dị thường, hắn ngẩng đầu, trên mặt đột nhiên cảm thấy lạnh giá, trước mắt chói lòa một sắc trắng rợp trời.
“Tuyết rơi rồi!”
Bầu trời vốn chìm trong sắc thâm trầm u ám thả ra vô vàn hoa tuyết, phiêu diêu như cánh bướm, lặng lẽ nhuộm trắng chiến trường tan hoang, tuyết đậu trên mảnh chiến y đen thẫm của Nỗ quân, chói lòa. Gia Lịch lặng thinh nhìn cảnh ấy, mặt không đổi sắc. Cùng lúc ấy, tất cả Nỗ binh cũng ngưng thần ngước trông lên đấng quân vương của mình, đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo. Cách đó không xa, tiếng vó ngựa dồn dập của viện binh Khải Lăng càng lúc càng gần.
Khả Trạm thấy Gia Lịch chậm rãi giơ tay trái lên, biết đây chính là tín hiệu cho thoái binh, lòng như trút được tảng đá ngàn cân trĩu nặng, không khỏi hé ra một nụ cười khổ. Giữa lúc hắn đang muốn truyền lệnh xuống, đột nhiên thấy động tác của Gia Lịch dừng khựng lại giữa chừng. Nỗ binh vây quanh đó đều kinh hoảng. Đức vua của họ còn sửng sốt trông mãi về cổng lầu phía Nam, rất lâu sau đó vẫn chưa bình tĩnh lại.
Đám quân Nỗ tộc không hẹn mà cùng ngẩng đầu ngước mắt trông lên, hướng về góc cổng thành kia. Rất nhiều năm sau, những binh sĩ ấy vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lúc ấy: Cảnh tượng ấy, khắc sâu ghi tạc trong lòng, khiến người ta không thể nào quên. Trên góc thành, một người con gái, đứng thẳng tắp giữa muôn vàn tuyết trắng tung bay, khi đó chẳng ai có thể ngờ được người phất quân kỳ điều động tất cả thủ binh Đốc Thành lại là một người con gái như vậy. Quân sĩ nhất tề bi phẫn, đến khi trông rõ cô gái ấy, tất cả niềm bi phẫn liền đột nhiên lặn mất không tăm tích. Nàng có một mái tóc dài, đen huyền, đen thăm thẳm như sắc trời đêm của miền thảo nguyên, gió thổi qua mái tóc nàng, trong tuyết trắng mịt mùng vẫn có thể trông rõ từng sợi tóc mảnh, những sợi tóc óng ả như gấm lụa Khải Lăng. Khi ấy trời sắp tối, tuyết trắng khúc xạ ánh sáng tỏa ra hào quang sắc bạc lung linh, hắt ánh trên mình cô gái nọ, trong khoảnh khắc, gợi tất cả nhớ tới tượng Nguyệt thần trong miếu thờ linh thiêng.
Cũng giật mình kinh ngạc như tất cả binh sĩ Nỗ tộc, Khả Trạm khó khăn lắm mới thu lại ánh mắt, phát hiện Gia Lịch rất mực chăm chú ngắm nhìn cô gái đứng trên cổng thành. Vẻ mặt hắn, tựa như đã quên hết thảy chiến trường trước mặt, quên luôn viện binh Khải Lăng đang kéo tới sau lưng, ánh mắt ấy chỉ còn cuộn lên một mối thâm tình, bùng lên chảy tràn, căm giận, ái mộ, thậm chí còn cả si mê, tất cả hòa vào nhau dâng ngập trong ánh mắt Gia Lịch. Khả Trạm kinh hoảng vạn phần, trong ấn tượng của gã, chưa khi nào thấy Nỗ Vương có thứ vẻ mặt như vậy.
Tuyết đậu trên mặt mũi, rất nhiều điểm lạnh giá, qua bóng tuyết trắng mịt mùng, Gia Lịch liếc mắt trông liền thấy nàng.
Tựa như bốn năm trước, nàng cũng đứng lặng như vậy ngay trước mặt hắn. Hắn còn nhớ như in cái ngày bị bắt giải vào kinh, rồi trốn thoát vào một con hẻm nhỏ trong kinh thành, đêm hôm ấy cũng tĩnh lặng thế này, con hẻm lát đá xanh, ánh sáng nhá nhem, hắn bắt gặp khoảnh khắc nàng quay mình lại.
Rồi cũng một đêm như thế, nàng đưa hắn rời thành, bất đắc dĩ phải uống máu tươi của hắn, cảm giác ấm áp còn vương trên cổ tay, lan vào tận xương tủy, giờ đây nhớ lại, những rung động xa xăm ấy lại cuộn lên trong đáy lòng.
Cô gái ấy, dây dưa vương vấn trong lòng hắn như bóng với hình suốt bốn năm qua, hắn vẫn mãi giữ niềm hi vọng với nàng, dẫu cho ngày đó ở ngoài Đốc Thành, nàng đã ôm mối hận thù mà nhìn hắn…
Cứ như thế ngắm nhìn nàng, hắn cơ hồ quên mất mọi sự trên thế gian…
Hắn đột nhiên rất tò mò, giữa lúc hắn còn đang ở đây, ngây ngất si dại ngước lên nàng, vì sao nàng chẳng buồn liếc mắt trông tới trùng trùng binh lính Nỗ tộc đang vây dưới chân thành, mà ánh mắt chỉ hướng về phương xa, ánh mắt kiên định quyết không lay chuyển. Hắn vụt quay đầu, thuận thế trông về phía xa.
Quân kỳ một sắc thiên thanh ngút ngàn đã kéo đến gần lắm rồi, mà ngay vị trí chủ soái, tung bay một lá cờ in chữ “Lâu”. Gia Lịch lập tức nhướng mày, tinh tường nhận ra, một người đàn ông tuấn tú, cao nhã như ngọc, gió lướt qua ống tay áo, phiêu diêu trong gió. Đột nhiên gợi hắn nhớ tới một người, một người mà bản thân hắn cũng chưa từng thấy mặt, nhưng đã được nghe vô số người nhắc tới, Thừa tướng Khải Lăng. Mà chính kẻ đó, cũng trước sau như một ngước mắt nhìn về phía cổng thành, nét mặt an tâm pha lẫn vui sướng ấy hung hăng cứa nát trái tim Gia Lịch.
Hắn quay đầu đi, thấy hai con người đó ngước mắt nhìn nhau ngay giữa trùng trùng thiên binh vạn mã, tựa như đã lãng quên hết thảy thế sự hồng trần.
Chậm buông cánh tay đang giơ cao ra lệnh lui binh, Gia Lịch đăm đăm nhìn bóng người thanh lệ trên cổng thành kia, áp lực suốt nhiều ngày ròng rã, giấu kín trong lòng tựa như vô số đốm lửa, nóng hầm hập thiêu đốt lồng ngực hắn. Hắn còn nhớ rõ, trước ngày hành quân xuất trận, tấm địa đồ da dê treo trong doanh trướng chủ soái, trên đó vạch lên trùng trùng điệp điệp núi non sông hồ, ấy là ước vọng từ tấm bé của hắn, là dã tâm đã ngủ quên suốt trăm năm của Nỗ tộc.
Hắn đem theo tất cả dũng sĩ tinh nhuệ của Nỗ tộc, muốn lướt vèo qua cửa ải hiểm trở ấy, mở ra một cõi đất trời mới, thế nhưng chính ngay chốn này đây, hắn bị một người đàn bà, một đôi tay ngọc thon thon, chặn ngay ngoài Đốc Thành. Người đàn bà ấy từng khiến hắn sinh lòng khao khát vô hạn với Khải Lăng, cũng chính người đàn bà ấy, giờ đây chỉ cách hắn một bức tường, mà như môt dải chân trời mịt mùng. Còn nàng, trước sau, chưa một lần cúi xuống nhìn đến hắn.
Nàng khiến hắn ôm ấp một thứ hy vọng đẹp đẽ vô song, rồi cũng chính nàng, suốt hai mươi ba ngày qua từng chút từng chút dập tan giấc mộng từ tấm bé của hắn.
Lửa trong lòng càng rực lên thiêu đốt, khơi bùng lên khát khao giết chóc, một luồng sáng kỳ lạ xoẹt qua đáy mắt, Gia Lịch trở tay, đoạt lấy cây cung cứng trong tay người thì vệ gần đó, giương cung lắp tên, mũi tên nhắm thẳng về phía cổng thành.
Ngay bản thân hắn cũng chẳng hiểu nổi, hắn đang chờ đợi điều gì, có lẽ…
Có lẽ, đợi nàng một lần ngoái đầu trông lại…
“Vương…” Phát hiện hành động bốc đồng của Gia Lịch, Khả Trạm kinh hô, rồi ngay lúc gã ngoảnh đầu lại, đập vào mắt là nét mặt bi thương của Gia Lịch, một bông tuyết buông xuống, vương trên mi mắt, trong khoảnh khắc liền hóa thành dòng lệ, trượt dài trên gò má như đao tạc. Bao nhiêu lời muốn nói, trong khoảnh khắc ấy đều tắc lại, nghẹn ngào trong cổ họng.
Dây cung chầm chậm căng lên, cánh cung kéo chặt uốn thành hình một vầng trăng tròn, Gia Lịch nhìn chăm chăm vào người duy nhất có thể thu hút ánh mắt hắn dưới vòm trời phù thế chìm nổi kia, đột nhiên thấy nàng nở nụ cười thật tươi trông về phía xa. Trong những mảnh ký ức hắn trân quý vô vàn, chưa từng thấy qua một lần nàng tươi cười hân hoan như vậy, tựa như ngập tràn hạnh phúc, thanh nhã như cúc, ngời sáng tựa trăng.
Lòng như dây cung, căng cứng khiến hắn đớn đau, bàn tay siết chặt cung tên trắng bệch, hắn cắn răng nhìn, gắt gao khóa chặt phía trước mặt, đó là tuyệt vọng không cam lòng…
Mũi tên hơi run rẩy, hắn kéo dây, thật mạnh rồi buông tay, mũi tên lướt đi như sao băng vọt qua.
Bóng sáng phá tan không gian.
HOÀN CHÍNH VĂN