Cánh cửa xe ngựa vang lên một tiếng “rầm” lớn, tất cả phụ nữ trong xe đều cảm thấy một luồng chấn động dội thẳng vào trong. Tiếng “loảng xoảng” vang lên, cửa xe bật tung từ phía ngoài. Mấy người phụ nữ tụm lại cùng lùi về phía sau, run rẩy không dám nhúc nhích, Quy Vãn nấp sau cô gái áo vàng, liếc mắt nhìn ra ngoài thấy ba gã đàn ông cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung ác, mang theo sát khí.
“Ra ngoài, ra ngoài hết!” Gã đàn ông đứng gần nhất lớn tiếng quát, có vẻ bọn chúng thấy trong xe đều là phụ nữ nên không động thủ, chỉ gào thét miệng.
Năm người theo thứ tự chậm rãi xuống xe, cô gái áo vàng là người đầu tiên bước xuống; trong năm người còn một cô gái sợ đến chân tay bủn rủn, xuống khỏi xe lập tức đứng không vững, ngã nhào trên đất. Ba gã đàn ông mất kiên nhẫn, lớn tiếng hò hét giục năm người tụm lại với đám người trong đội xe.
Trời chưa sáng, người của đoàn thương lái và gánh hát bị gom lại chung một chỗ, ai nấy sắc mặt bất an, riêng mặt ông chủ gánh hát và chủ đoàn buôn đã ngả sang vàng vọt như đất. Mấy người theo hộ vệ đoàn thương lái tựa hồ cũng bị thương, nằm la liệt trên đất gào khóc không ngừng nhưng chẳng ai để tâm.
Cùng nhau đi tới, Quy Vãn vẫn cúi gằm mặt, theo sát phía sau cô gái áo vàng. Khung cảnh sau trận giao chiến hỗn loạn thê lương vô cùng, máu đỏ loang lố khắp nơi, ai nấy nhìn thấy đều run sợ. Năm người bọn họ bị giải tới chỗ của đám phụ nữ, những người này dựa sát vào nhau thành một cụm, tiếng khóc âm ỉ lan truyền trong không gian, khiến người xung quanh tâm phiền ý loạn.
Đám mã tặc cũng xếp thành một vòng, vây lấy những người bị bắt giữ, giơ cao tay đuốc soi tỏ một góc trời.
“Chỉ có chừng này tiền thôi sao?” Một giọng nói sắc lạnh vang lên, một gã áo đen gầy gò nhỏ thó đứng giữa đám người lớn tiếng nạt nộ ông chủ gánh hát và chủ đoàn buôn đang cúi đầu xin tha, dáng vẻ ngờ vực.
“Thực sự chỉ có nhiêu đó thôi. Năm nay Nổ tộc gặp đại họa, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nên chúng tôi mới phải trở về Khải Lăng quốc…” Thấy đối phương vẫn còn nghi ngờ, ông chủ đoàn buôn sắp phát khóc, thân hình to béo cuộn gập cả lại: “Thật sự không có, mong đại hiệp tha mạng cho…”
Lão chủ gánh hát ở bên đã sớm trợn tròn mắt, run cầm cập nín thin thít. Gã áo đen gầy còm nghe vậy liền trầm giọng quát một tiếng, chạy tới trước mặt một gã lực lưỡng có vẻ là thủ lĩnh cả đám. Không biết bọn chúng nhỏ to thì thầm những gì chỉ thấy tráng hán kia đứng lên, nhằm thẳng chính giữa đi tới; đám huynh đệ thấy y tiến lại lập tức rào rào tỏa ra để chừa lại một lối đi.
Tráng hán tới giữa đám người, săm soi đánh giá lão chủ đoàn buôn và ông chủ gánh hát vài lượt; ông chủ gánh hát nhận vài cái trừng mắt sắc lạnh của y, cuối cùng không cầm cự được, chẳng rú nổi một tiếng đã ngất lịm. Những người còn lại cũng im lặng không dám lên tiếng, trong đám phụ nữ tựa hồ có người phát ra tiếng hô khẽ nhưng lập tức bặt mất. Tráng hán liếc nhanh qua kẻ đã ngã sóng soài trên đất, rồi đi thẳng về nơi chất tài vật cướp được, nhìn qua số vàng bạc châu báu la liệt trên mặt đất.
“Đám đạo tặc này hình như chỉ muốn cướp tiền không giết người, lần này xem ra vận khí của chúng ta không tệ lắm.” Cô gái áo vàng nhẹ giọng nói với Quy Vãn đang nấp phía sau.
Quy Vãn cười đáp lại, nhẹ giọng nói: “Hình như vậy thật!”
Thấy gương mặt bị bôi lem luốc của Quy Vãn tựa hồ không có chút kinh hoảng nào, cô gái áo vàng không khỏi tò mò, lòng phân vân tự hỏi không biết đối phương rốt cuộc lai lịch ra sao.
Giữa lúc hai người đang thì thầm thì tráng hán đã xem xong đám tài vật vương vãi trên mặt đất, chuẩn bị rời đi, bất chợt y quay người lại, cẩn thận xem kỹ số tiền bạc châu báu, thậm chí còn ngồi sụp xuống, bới trong đó ra một sợi tơ bạc, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc và ngẫm nghĩ. Mọi người cảm thấy khó hiểu, y không hề tỏ ra hứng thú với những thứ bạc vàng châu báu khác nhưng lại chọn một dải tơ bạc nhỏ xíu, quả thực rất kỳ quái. Tráng hán kia trầm tư một chút, phất tay gọi thuộc hạ lại gần, sai một người nắm chặt hai đầu dải tơ bạc rồi rút thanh đao lớn đeo bên hông, giữa một tràng những tiếng kinh hô, vung đao chặt mạnh xuống chính giữa dải tơ.
Dải tơ bạc vẫn nguyên vẹn, không hề đứt rời thành hai mảnh như dự liệu của mọi người. Ai nấy ngẩn ngơ, sau đó rộ lên những tiếng xì xào bàn tán. Ngay cả cô gái áo vàng cũng lộ vẻ kinh ngạc, thì thầm thành tiếng: “Đó là… tơ thiên tằm sao?”
Quy Vãn khẽ mím môi, nương theo ánh lửa đuốc rừng rực cẩn thận đánh giá tráng hán kia, gương mặt vuông vức hình chữ “quốc”, dáng vẻ oai nghiêm, thật không giống với đạo tặc thông thường. Lòng nàng có chút căng thẳng, Quy Vãn chau mày, ngưng thần chờ đợi.
Tráng hán quát lớn: “Vật này là của ai?” Tiếng thét sang sảng lập tức truyền khắp đồng hoang trống trải, đám người nghe xong liền nín lặng, không ai lên tiếng. Tất cả nhìn quanh, không hẹn cùng lộ vẻ hoảng hốt.
Lúc này ông chủ gánh hát nằm vật trên mặt đất đã dần dần hồi tỉnh, nghe tiếng thét lớn lập tức run lẩy bẩy, trông lên thấy dải tơ lấp lánh trong tay tráng hán, ông ta cuống cuồng lắc đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm: “Không phải… Không phải của ta…”
Không khỏi mắng thầm một tiếng trong lòng, Quy Vãn cười khổ, ông chủ gánh hát này không đánh đã tự khai, đúng là ngốc không gì bằng; rồi chợt nghĩ tới an nguy của bản thân, nàng lập tức lùi về phía sau, trốn gọn sau lưng cô gái áo vàng.
Ánh mắt tráng hán lóe lên dữ tợn, nhìn về phía ông chủ gánh hát đang lê lết dưới đất, hỏi: “Của ngươi?”
“Không… Không phải… Phải, phải…” Trước sự quyết liệt của tráng hán, ông chủ gánh hát lắp bắp không thành lời, câu trước chối câu sau lại nhận, tráng hán chợt trừng mắt lạnh lẽo, ông ta run cầm cập, miệng thét lớn: “Là… là của người ta cho ta… Nên có thể nói là của ta.”
“Ồ?” Ý cười lạnh lẽo hiển hiện trên gương mặt như đang hứng thú gì, tráng hán thu đao lại: “Quý nhân nào có thể mang trên mình dải tơ thiên tằm kết bạch kim quý giá như vậy?”
Lão chủ gánh hát nghe hỏi lập tức đánh mắt tìm kiếm trong đám phụ nữ xung quanh, Quy Vãn giao dải tơ cho ông ta giữa đêm khuya, khi ấy sắc trời tăm tối, hơn nữa nàng còn cẩn thận dùng khăn che mặt nên lão không thấy rõ dung mạo. Có điều, cặp mắt lấp lánh mỹ lệ hơn cả bầu trời sao của nàng vẫn lưu lại ấn tượng sâu đậm với ông bầu gánh, giờ phút này giữ mạng mình quan trọng hơn, lão liền vội vã tìm kiếm trong đám người.
Gương mặt Quy Vãn đã bị bôi lấm lem, mình vận áo vải thô kệch, lẫn lộn trong đám người lô nhô, huống chi trời còn chưa sáng tỏ, ánh đuốc xa xôi chập chờn, lão bầu gánh đang hoảng hốt vì thế không cách gì nhận ra được nàng. Trông ngược trông xuôi chỉ thấy mờ mịt, sắc mặt lão càng tái nhợt, lẩm bẩm: “Rõ ràng là… một cô gái đưa cho ta… rõ ràng…”
Trên mặt tráng hán hiện ra biểu cảm hết kiên nhẫn, ông chủ gánh hát càng căng thẳng, run rấy không thôi; lúc mọi người nghĩ ông bầu gánh phen này chết chắc rồi thì đột nhiên một tràng âm thanh từ xa truyền lại, ban đầu còn nhẹ nhàng dần dần hóa thành tiếng vang dội ầm ầm. Người có mặt ai nấy hoảng loạn, không biết đêm nay rồi sẽ còn đối mặt những chuyện gì nữa.
Cô gái áo vàng chú tâm nghe ngóng một hồi, sắc mặt có chút biến đổi, hiện lên vẻ phức tạp, nhỏ giọng thì thầm không biết là nói với Quy Vãn hay tự nói với chính mình: “Đây là tiếng vó ngựa của quân đội…”
Thanh âm rõ ràng truyền tới từ hướng ngược lại, Quy Vân lòng căng như dây dàn, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Mà sắc mặt của đám mã tặc có lẽ còn tệ hơn Quy Vãn, bọn chúng nhận ra tiếng vó ngựa của quân đội chính quy, tức thời khẩn trương, vơ bừa châu báu trên mặt đất, kiếm đường thoát thân. Đoàn thương lái như gặp được cứu tinh, reo hò mừng vui, tiếng reo ban đầu khe khẽ, lúc sau thấy đám mã tặc tính đường chạy trốn, thanh âm theo đó mà lớn dần, vang dội. Mấy hộ vệ đoàn buôn lớn gan và bị thương nhẹ thấy vậy càng bạo hơn, vài người thậm chí còn chạy đuổi theo định đoạt lại tài vật bị cướp đi, cục diện nhất thời rối loạn không thể dàn xếp.
Cô gái áo vàng quay đầu, nói với Quy Vãn: “Hình như là quan binh Nỗ tộc kéo tới…” Rồi chợt liếc thấy sắc mặt của Quy Vãn, nàng ta buồn bực hỏi: “Cô sao vậy?”
“Có lẽ quan binh tới, với ta cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.” Quy Vãn cười cười, đầy vẻ chua xót.
Không ngờ cô gái áo vàng nghe xong, gương mặt lem luốc đen đúa lại lộ ra nét cười ngọt ngào, nàng ta vui vẻ nói: “Cô cũng vậy sao? Thật khéo quá, ta cũng thế. Chi bằng hai ta thừa dịp xung quanh hỗn loạn kiếm cách rời khỏi nơi này đi!”
Quy Vãn nhịn không được, vẻ mặt hiện ra ý kinh ngạc, nàng nhìn cô gái áo vàng nhớ tới những biểu hiện trước kia của nàng ta, quả thật không giống nữ tử tầm thường. Lòng đang cân nhắc, chợt thấy một tiếng vang lớn truyền tới bên tai, ngẩng đầu trông lại hóa ra một cánh quân Nỗ tộc đang kéo tới gần. Đoàn buôn có người kinh ngạc nói: “Đây là quân đội của Vương tử Gia Lịch mà!”
Quy Vãn khẽ cắn răng, gật đầu với cô gái áo vàng, giọng kiên định: “Được, vậy chúng ta thử xem!”