Hoàng Bảo gọi cho hắn, gọi mãi mà vẫn không có trả lời. Anh tức giận tìm đến tận công ty của hắn, Đăng Duy và Ngọc Lam cũng đi theo. – Thưa tổng giám đốc, có người muốn gặp anh. – Thư ký nói.
– Tôi không muốn gặp bất cứ ai. – Hắn lạnh lùng.
– Không muốn gặp cũng phải gặp. – Hoàng Bảo nói.
– Cô ra ngoài đi. – Hắn quay qua nói với thư ký.
– Vâng. – Cô thư ký bước ra ngoài.
– Các người tìm tôi có chuyện gì?
– Tại sao tôi gọi anh không bắt máy? – Hoàng Bảo hỏi.
– Tôi bận.
– À, thế à. Bận nên có thể từ bỏ tất cả. Ngay cả mạng sống của người mình yêu.
– Mạng sống người mình yêu?
– Bảo Phương và Thanh Uyên bị bắt rồi và người có thể làm chuyện này là Phong Vũ.
– Thì liên quan gì đến tôi. – Hắn dù rất lo lắng nhưng vẫn cố nhắc mình nhất định không được quan tâm tới nó.
– À, theo tôi nhớ thì Bảo Phương đã nói không còn yêu anh và từ chối
lời cầu hôn, đúng không? – Cả Đăng Duy và Ngọc Lam đều bất ngờ trước câu nói của Hoàng Bảo, chẳng phải nó yêu hắn lắm sao?
– Đúng, thì sao.
– Thế anh có biết tại sao nó lại làm thế không?
– Tại cô ta không còn yêu tôi.
– Không phải, vì nó vô sinh. Nó không thể sinh con cho anh và nó muốn
anh có một gia đình hoàn hảo hơn nên nó đã chọn cách từ bỏ.
– Cái gì? – Hắn không còn đứng vững được nữa. – Bảo Phương, sao em lại ngốc như vậy?
– Bây giờ không phải là lúc đến anh hối hận, bây giờ phải tìm cho bằng
được Bảo Phương và Thanh Uyên, cả hai đều đang gặp nguy hiểm.
– Được.
Về phần nó và Thanh Uyên. Nó khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra, nó
nhìn quanh căn phòng, một căn phòng tối đen, ẩm ướt, nó nghĩ căn phòng
này đã được bỏ hoang rất lâu rồi. Nó động đậy tay chân nhưng không được, nó đang bị trói. Nó nhìn qua thấy Thanh Uyên cũng đang bị trói bên
cạnh, nó kêu:
– Uyên, Uyên. Mày tỉnh lại đi. – Thanh Uyên từ từ mở mắt.
– Bảo Phương.
– Mày không sao chứ?
– Tao vẫn ổn. Còn mày vẫn ổn chứ?
– Ổn, vậy thì được rồi.
– Kết thúc được màn hỏi thăm tình cảm này được rồi chứ, hai cô bạn thân của tôi? À, không đúng. Phải nói là một thân và một không thân lắm. –
Một giọng nói đột nhiên cất lên. Nó và Thanh Uyên quay qua và thoáng bất ngờ, là Phong Vũ.
– Sao, bất ngờ quá?
– Anh muốn gì? – Nó lạnh lùng.
– Đúng là Bảo Phương, vẫn mạnh miệng gớm.
– Tôi hỏi muốn gì? – Nó lập lại câu hỏi.
– À, dĩ nhiên là muốn cô đau khổ. Bảo Phương à.
– Anh đúng là điên rồi. – Lần này đến lượt Thanh Uyên.
– Ấy chà chà, đúng là bạn bè thân thiết. Mạnh miệng như nhau.
– Thì đã sao, đồ hèn. Đàn ông như anh chỉ là thứ hèn. – Thanh Uyên vẫn không ngừng.
– BỐP. – Phong Vũ tát mạnh một cái vào mặt Uyên – Tốt nhất là câm cái miệng của cô lại.
– Tôi không câm. – Uyên vẫn cứ tiếp tục.
– Được, được. Tôi thích lắm. – Hắn ta đột nhiên bật cười – Gia Nghi, xử lí cô ta cho tôi nhưng nhớ đừng đánh vào bụng cô ta, cô ta đang có
thai. Tôi không muốn kết thúc sớm.
– Phong Vũ, dừng lại ngay. Chúng ta từng là bạn thân mà. – Nó nói.
– Bạn thân? – Phong Vũ cười khẩy. – Bạn thân mà như thế này à, bạn thân là phải cùng nhau vươn lên, cùng nhau gặt hái thành công như đối với
tôi thì sao?
-… – Nó không trả lời.
– Bạn
bè thân thiết mà có thể cướp đi tất cả của bạn mình à? Cô đã cướp đi tất cả của tôi, thành công và cả trái tim. – Hắn đột nhiên gầm lên.
– … – Nó vẫn không trả lời.
– Sao lại im lặng thế? Mạnh miệng lắm cơ mà.
– …
– Sao không nói tiếp đi?
– …
– Cô nói tiếp đi. Chẳng phải cô muốn biết lắm sao?- Hắn quát lên.
– Tôi không muốn nói.
– Đúng vậy, cô có biết tôi ghét nhất ở cô ở là gì không?
– …
– Chính là gương mặt xinh đẹp này, cái miệng lúc ngọt ngào lúc lạnh
lùng này, chính là ánh mắt sắc đá này và cả cái đầu thông minh này. –
Hắn bước đến bóp chặt lấy hai má nó.
– …
– Chính những thứ này đã cướp đi tất cả của tôi, thành công và trái tim.
– …
– Đúng vậy. Tôi đã yêu cô, yêu cô rất nhiều nhưng cô đáp lại cho tôi
những gì. Tất cả những nỗi đau, cô từ chối tình cảm của tôi, cô cùng cô
ta và cái anh chàng Hoàng Bảo hủy hoại công ty của tôi, khiến tôi rơi
vào tình cảnh khổ cực vô hạn đấy có biết không?
– Đúng,
tôi có từ chối tình cảm của anh vì tôi không yêu anh, tôi chỉ xem anh
như người anh trai còn về công ty anh là do chính anh làm nó sụp đổ chứ
không phải bất cứ ai?
– BỐP – Phong Vũ tát nó một cái rồi lấy dây da quất thẳng vào người nó. – Tôi phải bắt cô rút lại toàn bộ câu nói lúc nãy.
Sau một lúc, hắn và Gia Nghi đã thôi đánh nó và Uyên. Giờ đây, cả
người nó và Uyên đều đầy rẫy vết thương. Phong Vũ ngồi xuống bên cạnh:
– Có vẻ hết vui rồi nhỉ? À, đúng rồi. Tôi sẽ gọi đến Quang Bảo và còn
có cả Hoàng Bảo nữa, cho hai người đó chết chung cùng hai người. – Hắn
ta nói rồi đứng dậy cầm điện thoại và gọi cho Hoàng Bảo.
– Alo – Hoàng Bảo nói.
– Có phải anh đang rất lo cho vợ và cô bạn không?
– Anh muốn gì?
– Tôi muốn anh và Quang Bảo đến nhà kho X.
– Được.
– Tôi chờ.
Hắn ta nói rồi ngắt máy, Hoàng Bảo quay lại nhìn mọi người.
– Hắn ta nói gì? – Hắn hỏi.
– Hắn ta muốn tôi và anh đến nhà kho X.
– Thế thì mau đi thôi.
– Không được, nếu chúng ta đến đó sẽ nạp mạng ngay lập tức.
– Tôi và Ngọc Lam, hắn ta không yêu cầu đến. Chúng tôi sẽ ở lại và sẽ
đi sau hai người khoảng 15′ và sẽ gọi cảnh sát. – Đăng Duy nói.
– Được. – Hoàng Bảo nói.
– Vậy chúng ta mau đi thôi. – Hắn nói.
– Tôi nghĩ chúng ta nên về công ty tôi lấy đồ đã. Lấy tệp tài liệu về Gia Nghi, nó sẽ giúp ta có thêm một đồng binh.
-…
Hoàng Bảo và hắn mở cửa bước vào.
– Hai người đến rồi à? – Phong Vũ nói.
– Đúng. Anh muốn gì? – Hắn nói.
– Tôi muốn hai người đứng yên để cho tôi đánh.
– Được.
Phong Vũ tiến đến và lấy roi da quất thẳng vào người Hoàng Bảo và
hắn. Hai người chịu đựng được một lát thì cả hai đều ngã xuống. Phong Vũ cười:
– Cả hai đều tệ quá rồi đấy. Mà thôi, chúng ta đùa
giỡn đến đây là được rồi. Đến lúc các người phải chết rồi. – Hắn ta nói
rồi lấy ra một khẩu súng. – Tôi nghĩ nên để người đến sau chết trước. –
Hắn ta nói rồi đưa khẩu súng về phía hắn.
– Phạm Gia Nghi, tôi nghĩ cô không nên đi theo Phong Vũ nữa. – Hoàng Bảo nói lớn.
– Ý anh là gì? – Gia Nghi hỏi.
– Đừng lắm lời. – Phong Vũ nói.
– Cô đã từng nói Bảo Phương hại bạn trai cô và khiến cô mất đi đứa con
nhưng tất cả đều là sai. Người thật sự làm những chuyện ấy là Phong Vũ,
chính hắn ta đã làm tất cả. Nếu cô không tin thì hãy xem trong tệp tài
liệu này. – Hoàng Bảo khó khăn lấy ra một tệp tài liệu phóng về phía
Nghi, cô ta nhặt lên và xem rồi đứng như tượng, cô ta không thể nào tin
được nữa.
– Tôi không tin. – Nghi nói.
– Gia Nghi, cô…
– Thôi, dừng lại được rồi đấy. – Phong Vũ nói. Hắn ta bóp còi súng và…
– Áaaaaa.
Một tiếng hét vang lên và đồng lúc hai người ngã xuống. Một là nó
và hai là Phong Vũ. Nó đã chạy đến và đỡ viên đạn đó cho hắn. Còn Phong
Vũ đã bị Gia Nghi đâm một nhát sau lưng. Cánh cửa bị đạp bật ra, cảnh
sát chạy vào, còn có cả Đăng Duy và Ngọc Lam. Ngay lập tức, tất cả mọi
người được đưa vào bệnh viện.