Mới đây, nó đã nằm viện được 2 ngày rồi. Hôm nay, nó sẽ được xuất viện.
Từ sáng, Thanh Uyên, Hoàng Bảo còn có cả Đăng Duy và Ngọc Lam đến để
giúp nó thu dọn đồ đạc. Nó thu dọn đồ mà mắt thì cứ nhìn về phía cửa
mãi, nó đang ngóng hắn đến nhưng đợi mãi mà vẫn chẳng thấy. Nó thầm tự
nhủ với mình rằng hắn sẽ không đến nhưng đôi mắt chốc chốc lại nhìn về
phía cửa rồi lại thất vọng quay vào. Nhìn những hành động của nó thì
hiện bốn người còn lại đang có những dòng suy nghĩ khác nhau, Thanh Uyên và Hoàng Bảo thì đang thầm trách hắn tại sao lại không đến đón nó, Đăng Duy thì đang thầm vui mừng trong lòng còn Ngọc Lam lại có một cảm giác
buồn man mác, cô thấy trên nét mặt Đăng Duy là sự vui mừng khôn siết khi hắn đã không đến, cô biết Duy đã thầm yêu Mun từ rất lâu nhưng cô lại
không thể ngừng yêu Duy, tình cảm của cô chỉ ngày càng lún sâu thêm.
Thanh Uyên lên tiếng cắt đứt sự im lặng: – Mun, xong rồi. Bây giờ, chúng ta về nhà thôi.
– Ừm.
Nói rồi, nó cùng mọi người rời khỏi bệnh viện. Vừa đến cổng bệnh viện, nó nói:
– Mọi người về trước đi. Em đến đây một lát đã.
– Nhưng mày vừa mới xuất viện mà. – Thanh Uyên nói.
– Đúng đó, em mới vừa khỏe lại đừng nên đi lung tung. – Hoàng Bảo nói.
– Không sao, em đến đây một lát thôi, mọi người về trước đi.
– Nhưng Mun à, em muốn đi đâu. – Đăng Duy hỏi.
– Em chỉ muốn đi dạo một lát thôi.
– Nhưng…
– Không sao đâu, em chỉ là đi dạo một lát thôi mà với lại em cũng đâu có đi một mình.
– Em/ Mày đi với ai. – Cả ba người đồng thanh trừ Ngọc Lam (cô nàng này ít nói nhở)
– Em đi cùng Ngọc Lam.
– Hả? Với mình?
– Ừm, chẳng phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao. – Nó nháy mắt.
– À, ừm. – Lam dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hùa theo nó.
– Vậy mọi người yên tâm rồi chứ, em đi với Ngọc Lam.
– Ừm, nhưng mày đừng làm gì quá sức nha. – Uyên nói.
– Ừm.
– Vậy tụi anh về trước. – Hoàng Bảo nói.
– Ừm.
Nói rồi, cả ba người cùng nhau đi về chỉ còn lại Lam và nó. Lam hỏi:
– Bạn có chuyện gì muốn nói với mình sao?
– Ừm, bạn đợi một lát, mình gọi xe cái đã. – Nó vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho thư ký.
– Alo, chủ tịch. – Đầu dây bên kia nói.
– Cô mang cho tôi một chiếc xe hơi đến bệnh viện ngay.
– Dạ, vâng.
Sau khoảng 5′, một chiếc xe hơi màu trắng đã đậu trước mặt nó và Lam. Nó bước đến và nói:
– Rồi, cô có thể về.
– Vâng thưa chủ tịch. – Cô thư ký nói rồi bước lên một chiếc xe hơi khác.
Nó mở cửa xe bước vào rồi quay qua Lam nói:
– Bạn lên xe đi.
– À, ừm.
Nó chở Lam đến một quán cafe với cái tên ” Khoảng Lặng “, nó mở cửa bước vào và quán y như là cái tên của nó, tất cả đều là một không gian
yên tĩnh, những bản nhạc không lời được bật lên nhẹ nhàng. Nó chọn một
bàn gần cửa sổ ngồi xuống rồi hỏi Lam:
– Bạn muốn uống gì?
– Cho mình một ly cam vắt là được.
– Anh cho tôi một ly cam vắt và một tách cà phê nóng. – Nó quay qua nói với anh bồi bàn.
– Bạn có chuyện gì muốn nói với mình vậy?
– Bạn đợi có nước đi.
Sau 5′, một ly cam vắt và một tách cà phê được bưng ra. Lam nói:
– Bạn nói đi.
– Mình muốn hỏi bạn là bạn có yêu Đăng Duy không?
– Sao bạn lại hỏi vậy?
– Thì bạn cứ trả lời mình trước đi.
– Chắc bạn cũng đã biết câu trả lời rồi mà.
– Vậy là có.
-….
– Im lặng là đồng ý. Vậy tại sao bạn không nói với anh ấy?
– Vì…
– Vì sao?
– Vì anh ấy không yêu mình mà người anh ấy yêu là…
– Là mình đúng không?
– Ừm, bạn cũng biết mà, sao bạn không đáp lại tình cảm của anh ấy?
– Vì mình không yêu anh ấy, quá khứ của mình bạn biết mà.
– Ừm.
– Sao bạn không một lần thử nói cho anh ấy hết tình cảm của mình.
– Mình không làm được đâu.
– Sao bạn biết mình không làm được, nếu bạn chấp nhận mình sẽ giúp bạn một tay.
– Nhưng…
– Không nhưng với nhị gì cả, mình sẽ giúp bạn.
-…
-…
Sau khi đưa Lam về nhà, nó chạy xe ra bờ sông ngắm cảnh. Nó đi đến
đến ghế đá và ngồi xuống, nó lại nhớ đến hắn, nó lại nhớ đến những lời
Thanh Uyên đã nói hôm qua. Và bên một chiếc ghế đá cách đó không xa cũng có một chàng trai đang ngồi đấy, hắn cũng có một tâm trạng y như nó,
hắn nhớ đến nó và cả những lời Hoàng Bảo đã nói ngày hôm qua. Đột nhiên, cả hai cùng đứng dậy rồi quay lại đối diện nhau, nó và hắn đều thoáng
ngạc nhiên nhưng rồi cả hai lại thật bình tĩnh đi lướt qua nhau như chưa từng quen biết.