Uyên đẩy cửa phòng bước vào. Nó đang chăm chú nhìn vào màn hình máy
tính, Uyên bước đến bên nó nhìn vào máy tính xem nó đang xem gì mà chăm
chú thế. Và hiện ngay ra trước mặt Uyên là một bài báo với dòng chữ rất
to ” TỔNG GIÁM ĐỐC CÔNG TY B & N SẼ ĐÍNH HÔN VỚI CÔ NGƯỜI MẪU NỔI
TIẾNG – PHẠM GIA NGHI. “. Uyên không thể tin được là hắn để những gì cô
nói ngoài tai, hắn đã thực sự không còn yêu nó nữa sao mà lại có thể làm ra những chuyện này trong khi nó thì đang sống dở chết dở trong bệnh
viện. Uyên khẽ đặt tay lên vai nó, nói: – Bảo Phương, mày…
– Tao không sao, chỉ là tao đang xem báo thì bắt gặp thôi. – Nó cắt lời Uyên.
– Nhưng…
– Tao ổn mà. À, mày điều tra chuyện đó tới đâu rồi.
– Tao đã điều tra được tên đàn ông hôm đó đã cố ý va vào người mày và người chủ mưu lần này vẫn là…
– Phạm Gia Nghi. – Cả Uyên và nó cùng đồng thanh. Cả khi cùng bật cười khi thấy được sự trùng hợp này.
– Ừm, rồi bây giờ mày tính làm gì tiếp theo. – Uyên lên tiếng trước.
– Mày gửi hết tất cả các chứng cứ đó qua cho mẹ chồng tao đi và cả bản ghi âm này nữa.
– Mày tính làm gì vậy?
– Tao sẽ thử một lần đánh cược tình yêu của chính mình.
– Ừm, tao sẽ gửi qua ngay.
– Khoan, còn một chuyện nữa.
– Mày cứ nói đi.
– Mày đặt giúp tao một vé máy bay đi Mỹ.
– Mày đến Mỹ làm gì?
– Tao đến đó để quên hết tất cả mọi chuyện và để bắt đầu cho một cuộc sống mới.
– Ừm.
– Sẵn đây tao sẽ báo cho mày biết một tin vui, tao sẽ quay lại công ty làm việc.
– Thật sao?
– Thật nhưng tao sẽ chỉ công bố cho tất cả các nhân viên trong công ty
biết. Không được để lọt bất cứ thông tin nào về tao ra ngoài.
– Vậy thì tốt quá rồi, thế này mới là Bảo Phương bạn tao chứ?
– Tất nhiên.
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày nó mất đi con. Hôm nay, nó sẽ lên
máy bay sang Mỹ, nó sẽ bỏ tất cả quá khứ lại phía sau và sẽ bắt đầu một
cuộc sống mớ.
” Chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa. ”
Nó quay lại ôm chào tạm biệt Uyên, Hoàng Bảo và cả mẹ nó, mẹ hắn
nữa. Mẹ nó đã được Thanh Uyên đưa đến đây tiễn nó đi. Uyên biết nó sẽ
rất nhớ mẹ nên đã đưa mẹ nó đến. Nó kéo vali đi vào trong, nó vẫy tay
chào mọi người rồi bước đi, bước đến nơi nó sẽ bắt đầu một cuộc sống
mới.
Khi thấy nó đã đi, cả bốn người rời khỏi sân
bay. Uyên và Hoàng Bảo đưa mẹ nó về Bến Tre còn mẹ hắn thì sẽ bắt đầu
thực hiện một việc mà nó đã nhờ. Một việc bắt đầu cho việc đánh cược
tình yêu của nó. Bà bắt taxi đến nhà hắn, bà biết hôm nay nhất định hắn
sẽ không đi làm. Chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà hắn, bà bước vào thấy hắn đang ngồi xem tài liệu trên ghế sofa. Mẹ hắn nói:
– Quang Bảo.
Hắn giật mình quay qua, hắn ngạc nhiên nói:
– Mẹ, sao mẹ lại đến đây.
– Mẹ đến để thăm Bảo Phương. – Mẹ hắn giả vờ hỏi.
– Bảo Phương, cô ấy…cô ấy…
– Nó sao rồi, mẹ muốn gặp nó.
– Cô ấy không có nhà ạ. – Hắn đành nói dối, hắn không biết nó đã đi đâu.
– Con còn dám nói dối.
– Mẹ nói cái gì, con đâu có nói dối đâu.
– Mẹ biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
– Là cô ta nói với mẹ sao?
– Không, là Thanh Uyên nói. Thanh Uyên mong mẹ đến bệnh viện để thăm nó.
– Sao, Bảo Phương ở bệnh viện. Tại sao cô ấy lại ở bệnh viện? – Hắn bất ngờ.
– Nó bị ngã lầu, sẩy thai.
– Sẩy thai… sẩy thai sao?
– Ừm.
– Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?
– Nó đã lên máy bay đi ra nước ngoài rồi.
– Cô ấy đi đâu vậy mẹ.
– Mẹ không biết nhưng trước khi đi, nó đã nhờ mẹ gửi cái này cho con. Đây là toàn bộ sự thật về sự hiểu lầm của con về nó.
Bà đưa cho hắn một tệp hồ sơ, hắn mở ra và không thể tin vào mắt
mình được nữa, tất cả những chuyện đó chỉ là hiểu lầm, tất cả những
chuyện đó đều do một tay Nghi sắp đặt, chính cô ta đã dàn chuyện nó phản bội hắn rồi cả việc khủng hoảng công ty, tất cả đều do Nghi làm. Hắn
không còn đứng vững được nữa. Hắn tiếp tục lấy ra một cái máy ghi âm,
hắn bật máy lên và nghe, là giọng của nó:
” Quang Bảo à,
lúc anh nghe được đoạn ghi âm này thì em đã rời xa anh rồi. Chắc lúc này anh cũng đã biết được toàn bộ sự thật rồi chứ! Em chưa từng phản bội
anh và từ đầu cho đến cuối, em vẫn luôn một lòng yêu anh, chưa bao giờ
thay đổi nhưng rất tiếc là anh đã không biết, anh đã không biết là em đã vì anh mà làm những gì. Anh đáp lại tình cảm của em bằng tất cả những
sự lừa dối, bằng tất cả những sự hành hạ, bằng tất cả những vết cứa sâu
vào tim em nhưng em vẫn không thể ghét anh, em không thể hận anh được vì con tim và lý trí không cho em được làm điều đó, nó cứ mãi nói là em
yêu anh. Anh à, đứa con đã mất của chúng ta, à không, đứa con đã mất của em, nó thật sự là con của anh, nó là con của anh mà không phải là của
ai khác và em cũng vậy, em vẫn là của anh mà không phải của bất kỳ một
người đàn ông nào khác nhưng đến lúc anh biết được sự thật này thì đã
quá muộn rồi phải không anh? Con chúng ta đã không còn và tình yêu mà em dành cho anh chắc có lẽ cũng đã phần nào tan biến. Hôm nay, em đã đọc
được bài báo nói về việc đính hôn của anh và Gia Nghi, nếu anh thật sự
yêu cô ấy thì em xin được chúc anh mãi sống hạnh phúc bên cô ấy và em
xin được chúc anh và cô ấy sẽ có được thật nhiều những sinh linh bé nhỏ. GỬI ANH, NGƯỜI EM ĐÃ TỪNG RẤT YÊU. ”
Hắn khụy xuống đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt điển trai. Hắn nói trong vô vọng:
– Bảo Phương, anh…xin lỗi…em. Anh… yêu em, anh yêu…em thật sự
và chưa bao giờ…thay đổi. Xin…em hãy…trở về bên anh.