6.00 a.m Reng…reng…reng… Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp – một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi:
– Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không?
– Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. – Mẹ mắng yêu nó
– Dạ.
– À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó.
– Dạ, mà ai vậy mẹ.
– Rồi con sẽ biết.
Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ, buổi lễ kết thúc, nó đạp xe về nhà. Vừa bước vào cửa, mẹ nó đã chạy ra và nói:
– Con vào nhà nhanh lên, khách sắp đến rồi đấy.
– Dạ.
Một chiếc Toyota đỗ kịch trước nhà nó, bước xuống là một người đàn ông với gương mặt nhân hậu, phía sau là một người phụ nữ với gương mặt dịu hiền, cả hai người đều toát lên một vẻ hiền lành, nhân hậu, ánh mắt họ trìu mến nhìn nó như thể nó là con gái của họ vậy và cuối cùng, bước xuống là một chàng trai thật đẹp, thân hình siêu chuẩn cùng với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không có gì toát lên vẻ hiền lành, nhân hậu như hai người trước. Hắn liếc mắt qua nhìn nó, một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó cùng cái nhếch môi khinh rẻ. Mẹ nó mời họ vào nhà rồi nói:
– Hôm nay, anh chị đến đây là vì chuyện của hai đứa nhỏ à!
Nó ngạc nhiên nhìn mẹ, ” chuyện của hai đứa nhỏ ” là chuyện gì.
– Vâng, hôm nay hai vợ chồng chúng tôi đến đây là để rước cháu về làm dâu, thực hiện hôn ước lúc trước chúng ta đã định cho hai đứa.
Đến đây, nó thật sự sốc, nó không thể kìm mình được nữa, nó quay qua hỏi vội mẹ:
– Mẹ, chuyện này là sao chứ, hôn ước, con có hôn ước à.
– Ừm, ngày mà con sinh ra cũng là ngày mà Quang Bảo sinh ra, hai đứa chỉ sinh cách nhau 15 phút rồi sau đó hai đứa đã được y tá sắp xếp chung một phòng và sau đó hai đứa cứ quấn lấy nhau, đứa này đi thì đứa kia không chịu ngủ. Lúc đó , mẹ và hai bác đây đã nghĩ đây có lẽ là định mệnh, chính định mệnh đã sắp xếp hai đứa ở bên nhau. – Mẹ quay qua nói tiếp:
– Vậy con gái tôi sẽ đi trong ngày hôm nay hay để ngày mai hở anh chị?
– Tùy chị thôi, chừng nào cũng được ạ.
Đột nhiên, người từ nãy đến giờ không lên tiếng bỗng cất giọng lạnh băng:
– Không, nhất định hôm nay phải đi.
Hắn quay qua nhìn nó rồi nói:
– Cô, lên phòng dọn đồ đi ngay, tôi cho cô 30 phút.
Nó quay qua nhìn mẹ rồi cũng bẽn lẽn đứng dậy bước lên phòng thu dọn đồ đạc. Sau 30 phút, nó quay trở xuống, bây giờ nó không còn mặc áo dài nữa mà thay vào đó là chiếc áo sơ mi sọc cùng với chiếc quần jean, mái tóc lúc nãy được tết bây giờ đã được cột cao thật gọn gàng. Hắn nhìn nó, đứng dậy rồi nói:
– Xong rồi chứ, đi.
– Anh có thể chờ một chút không, tôi chào tạm biệt mẹ đã.
– Ừ.
Nói rồi, hắn bỏ ra xe cùng ba mẹ hắn. Nó quay qua nói với mẹ:
– Mẹ ơi, giờ con đi rồi, mẹ nhớ ở nhà giữ gìn sức khỏe nha, lâu lâu con sẽ về nhà thăm mẹ, mẹ đừng lo lắng. – Nó vừa khóc vừa nói.
– Ừm, con cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe nha, nếu con không khỏe thì mẹ cũng sẽ không khỏe đâu, thôi con đi đi. – Mẹ nó cũng khóc.
– Dạ.
Mẹ dẫn nó ra xe rồi đứng đó nhìn, chiếc xe nổ máy rồi từ từ rời đi bỏ lại mẹ nó đứng đó nhìn theo với nước mắt giàn giụa.
* Chào các bạn, đây là tác phẩm đầu tay của mình, nếu có gì thì mong các bạn sẽ góp ý để mình có thể sữa chữa. Cảm ơn các bạn.