*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay nó dậy sớm đơn giản vì hôm nay là ngày quan trọng – ngày mà nó thực hiện kế hoạch trả thù nó đã cất công vạch ra. Bước xuống nhà với vội cái bánh mì rồi chào ba mẹ đi bộ tới trường. Nó bước chậm rãi trên con đường tới trường quen thuộc, không khí buổi sáng thật trong lành, ít tiếng ồn, khói bụi, càng nhìn lại càng đẹp! Những cảnh đẹp lại làm nó nhớ tới hắn, tại sao nhỉ? Nó cũng chẳng biết tại sao! Những suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu nó. Nếu hắn chết thật thì nó sẽ ra sao? Sống như thế nào? Liệu bao lâu để có thể quên được hắn, một năm hay một đời? Những câu hỏi cứ lẫn quẫn trong đầu mà không một câu trả lời, giá như có ai trả lời được thì nó đâu rối như thế này nhỉ? (Chính là ta có thể trả lời cho con đây, chính t/g đây
)
Nghĩ mãi thì cũng tới cổng trường, cái cảnh không nên thấy lại nhanh chóng đập vào mắt nó… Hắn đang đi với con nhỏ nào đó, nó nhận ra nhỏ đó là một trong những đứa đã đánh nó ở sau trường, chắc nhỏ là đàn em của Nhã Vy (ai không nhớ xem lại chương 11 nhé). Tâm trạng bây giờ của nó cực kỳ không ổn, là nó đang ghen…
– Mới mấy ngày mình không về nhà mà hắn ta đã vậy rồi… *Nó lẩm bẩm*
– Ê! Mày là Bảo Hân? Nhìn thấy chồng mày đi với Khánh Trân không? Anh Phong bỏ mày rồi *Một nhỏ khác lại chọc tức nó mấy ả kia được một trận cười no nê*
Rầm! trong một nốt nhạc ả nằm gọn dưới đất… Nó đưa chân lên để lên bụng ạ cảnh cáo.
– Ngon thì nhắc lại lần nữa! *Nó nhìn tụi kia ảnh mắt giận dữ*
– Mày…* Mặt ả với mấy nhỏ kia tái mét *
– Tụi bây cuốn gối khỏi trường cho tao! *Nó nói chỉ tay vào mấy nhỏ lúc nảy cười, sẵn tiện đạp cho nhỏ nằm dưới đất một cú đau đớn… đến nhỏ ho ra máu*
Nó bỏ đi và tặng cho đám con gái son phấn kia một cái nhìn lạnh băng…sát thủ. Cảnh nảy giờ đã nhanh chóng lọt vào mắt hắn. Hình như hắn cũng dần hiểu ra được nó giận vì điều gì! Vì nó đang ghen. Mặt hắn tươi thấy rõ nhưng vẫn một câu hỏi không lời giải đáp ở trong đầu : ”Tại sao cô ấy lại thay đổi vậy”.
Giờ ra chơi :
Mọi người đều ở canteen trường chen lấn xô đẩy nhau để dành chỗ ngồi tốt. Chỉ có hắn là yên vị trên chỗ quen thuộc nhâm nhi tách cà phê, định chạy lên lớp tìm nó thì tin nhắn điện thoại tới.
Nội dung tin nhắn : Ra bờ sông gần trường nếu muốn cứu Bảo Hân
Nhận được tin nhắn hắn nhanh chóng ra bờ sông … Chẳng thấy ai hết. Đang lo lắng thì nghe giọng nói quen thuộc:
– Bắt hắn ta lại
Là nó, nó đang kêu người bắt hắn sao? Đầu hắn tại tăng thêm số câu hỏi không lời giải đáp.
Khi nghe lệnh hai người áo đen trông to con chạy ra giữ chặt hắn lại. Nó bước ra trên tay cầm cái gì đó rất nhỏ.
– Hôm nay là ngày cuối cùng được nhìn mặt anh rồi, tiếc nhỉ? *Nó nói mà nước mắt cứ lăn dài*
– Em…
– Tôi sẽ trả thù cho anh tôi *Nó nói*
– Anh hiểu rồi! Em muốn làm gì anh cũng được nhưng em hãy tha lỗi cho anh để anh đi được thanh thản! *Hắn nhìn nó*
– Được… vậy thì *Nó đưa viên thuốc nhỏ trên tay lên sát mặt hắn*
Chưa kịp phản ứng gì hắn đã vùng khỏi hai tên áo đen kia giựt lấy viên thuốc và nuốt luôn!
– Anh làm gì vậy! *Mặt nó tái mét nhìn người trước mặt*
– Anh không thể để em chết được, anh sẽ thay em đi gặp thần chết! *Nói xong hắn gục xuống và chẳng còn biết gì nữa*
Nó bây giờ hết sức hoảng loạn! Nếu không kịp đưa đến bệnh viện hắn chết mất …
– Đưa anh ấy tới bệnh viên! Nhanh lên *Nó hét lên*
Hai tên áo đen nhanh chóng đưa hắn tới bệnh viện…Nó cũng lật đật chạy theo khóc hết nước mắt …
——————-Lời tâm sự của nó———————
Tôi vốn không định hại hắn, mà là sẽ tự kết thúc cuộc đời mình vì tôi không nỡ hại người tôi yêu. Cứ nghĩ đến hắn là lại không nỡ ra tay ~ đành tự xử mình vậy … Mọi kế hoạch như sụp đổ khi tôi chứng kiến hắn chịu chết vì tôi …
———————————————————————————————————–