Ánh mắt Ninh Tự Thủy do dự nhìn hắn: “Anh đừng tức giận, trên người bị thương, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi. . . . . . Không phải cố ý chọc giận anh”.
Sống lưng Kỷ Trà Thần cứng đờ, bỗng nhiên con mắt chớp một cái, môi mỏng phun ra hai chữ: “Tới đây”.
Ánh mắt của hắn quá đáng sợ, nhưng Ninh Tự Thủy không chút do dự đi tới bên hắn, chậm rãi đứng ở bên giường, con ngươi dịu dàng đón nhận ánh mắt âm trầm của hắn, khẩn trương mím môi môi dưới.
Kỷ Trà Thần vươn tay nắm được cằm của cô, thấp giọng nói: “Tại sao?” Cho dù cách một cánh cửa, lời nói của Đường Diệc Nghiêu, hắn cũng nghe.
Ninh Tự Thủy sững sờ, nửa ngày mới suy nghĩ ra lời của hắn, rũ mắt, xấu hổ, mở miệng: “Tôi. . . . . . Không bỏ được anh”. Cho dù không biết đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì, cho dù hắn làm thương tổn cô, nhưng cô vẫn không nhịn được thương hắn, nhớ hắn, nhìn thấy hắn bị thương, tim của cô càng đau hơn. Tình nguyện người bị thương là chính mình cũng không muốn là Kỷ Trà Thần.
“A……” Môi mỏng đỏ thẫm Kỷ Trà Thần cong lên nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt trên khuôn mặt trắng nõn của cô: “Ninh Tự Thủy, là cô tự mình không đi, sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng hối hận”.
“Tôi không hối hận”. Ánh mắt Ninh Tự Thủy nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn, cằm đau đớn làm cho cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Tôi tin rằng Trà Thần của tôi, sẽ không làm tổn thương tôi”.
Ngón tay Kỷ Trà Thần rõ ràng cứng đờ, trong đáy mắt không gợn sóng nhanh chóng thoáng qua một tia khiếp sợ. Người nhút nhát, nhu nhược như Ninh Tự Thủy lại có thể nói ra như vậy. Ba năm nay hoặc nhiều hoặc ít, hắn đều nói qua lời nói tình ý triền miên, nhưng cho tới bây giờ Ninh Tự Thủy cũng không phản ứng; cho dù lúc hai người yêu nhau, cô cũng không nói ra miệng.
Môi mỏng hơi khô khốc, nhưng không nhịn được quyến rũ người muốn hôn, trong đầu Kỷ Trà Thần chớp lên tình cảm nóng bỏng, bụng dưới hơi phát hỏa, một giây kế tiếp, liền hôn lên môi của cô. Đầu lưỡi thuần thục cạy hàm răng của cô, hôn từng điểm mẫn cảm của cô, lưỡi to bao lấy đầu lưỡi mềm mại, xoắn xuýt, mút, khẽ cắn, cọ sát, triền miên.
“Ưmh. . . . . .” Môi đỏ mọng không nhịn được phát ra tiếng kêu rất nhỏ, không còn kịp phun ra nuốt vào chất mật dọc theo khóe môi chậm rãi chảy xuống. Ánh mắt mê ly, mờ mịt, thân thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên mềm mại. . . . . .
Con ngươi Kỷ Trà Thần mở ra, cũng không định buông tha cô như thế. Ngón tay thon dài cách lớp quần trêu chọc đào nguyên của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi, đốt lửa ma sát vùng đất bí ẩn của cô.
“Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . .” Ninh Tự Thủy thở hổn hển, thật vất vả nặn ra ba chữ, gương mặt ửng đỏ, muốn chạy trốn, nhưng lại cảm thấy không có chỗ để trốn.
Môi mỏng Kỷ Trà Thần chứa đựng nụ cười đầy thâm ý, ngón tay trực tiếp vòng qua lớp quần xâm nhập, cảm giác được dấu hiệu, nụ cười càng sâu hơn: “Đừng? Ninh Tự Thủy, thân thể của cô luôn thành thực hơn với miệng. Hả?”
Ninh Tự Thủy xấu hổ không ngốc đầu lên được, cắn chặt môi của mình, cảm thấy môi của hắn dính vào tai của mình, hơi thở nóng hổi phà vào tai, thật ấm áp, rất nhột, ý loạn tình mê. Càng cảm giác thân thể mình nảy sinh khác thường, hạ thân đã ẩm ướt.
Ngón tay ác ý quấy rối, làm Ninh Tự Thủy kinh sợ thét chói tai, hai mắt giống như con thỏ nhỏ bị dọa phát sợ sững sờ nhìn Kỷ Trà Thần, không biết làm sao. Hắn như vậy vẫn có thể làm sao?
Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhíu lại, một giây kế tiếp rút ngón tay lau chất lỏng lên quần áo của cô, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét: “Đi ra ngoài”.