Tiệc đính hôn kết thúc, khách khứa cũng lục đục ra về.
Cô dâu Phục Linh và chú rể Trác Khiêm vừa mới cử hành xong lễ đính hôn đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon tại nhà họ Đồng, ngồi bên cạnh họ là Mạnh Thiệu Đình và Mẫn Văn Quân.
Trong lòng Phục Linh có hơi lo lắng.
Từ lúc ngồi xuống dến giờ Phục Linh phát hiện ánh mắt mẹ mình với Đồng phu nhân nhìn cô rất sắc bén.
Chẳng lẽ họ đã phát hiện được cái gì rồi?
Không thể nào, cái tên Uyên Uyên gì gì đó diễn y như thật khiến cô cũng nghĩ mình đã có thai rồi.
Đồng phu nhân pha chè xuân Long Tĩnh đặt trong khay, sau đó ngồi xuống ghế sa lon lên tiếng: “Nói đi, chuyện hôm nay là thế nào?”
Tay Phục linh đang bưng tách trà không khỏi run lên, liếc nhìn Đồng Trác Khiêm.
“Chuyện như mẹ đã thấy đó.” Đồng Trác Khiêm nhẹ nhàng đáp, nhàn nhã uống một hớp trà, không quên nhận xét: “Có hơi đắng!”
Sắc mặt Đồng phu nhân đột nhiên xanh lét, nhưng ngại Mạnh Thiệu Đình và Mẫn Văn Quân đang ngồi ở đây nên im lặng.
“Mạnh Phục Linh!” tiếng hét đột ngộ làm tách trà trong tay Phục Linh càng run rẩy hơn. Mạnh Thiệu Đình đỏ mặt đứng lên ,tay run rẩy chỉ Phục Linh nói: “Chuyện xảy ra hôm nay, con hãy nói rõ ra cho ta!”
Phục Linh giả ngu: “Ba, chuyện hôm nay ba cũng đã chứng kiến rồi còn gì?”
“Chứng kiến cái gì?” mạnh Thiệu Đính tức giận đứng lên: “Ba nghe người ta nói con làm má mì gì gì đó rồi con giả mang thai nữa!”
Nghe ba mình nói vậy, Phục Linh cảm thấy tủi thân: “Người ta nói gì ba cũng tin còn con có nói gì thì ba cũng đều không tin, vậy ba muốn con phải nói cái gì đây?”
Nhìn chồng cùng con gái cãi nhau, Mẫn Văn Quân lập tức đứng lên đến bên cạnh Mạnh Thiệu Đình nói: “Lão Mạnh, nhỏ giọng chút đi, ông tưởng đây là nhà họ Mạnh à? Ông bà thông gia đều đang ở đây đó!”
Đang nói chuyện, Đồng Trác Khiên lên tiếng: “Ba, những chuyện này ba đừng quan tâm, ai đặt chuyện sáng mai sẽ rõ cả thôi.”
Nghe một tiếng “ba”, Mạnh thiệu Đình bớt giận một chút, con gái không nghe lời cũng may là còn có con rể quan tâm.
“Lão Mạnh, ông ngồi xuống đi, thế này coi sao được?” Đồng lão gia cười nói.
Khói thuốc súng tản đi, Đồng phu nhân lập tức hỏi: “Mạnh nha đầu, con mau nói cho ta biết trong bụng con…”
“Mẹ!” Đọt nhiên Đồng Trác Khiêm gọi Đồng phu nhân, anh đặt tách trà trên tay xuống: “Sáng mai mẹ dẫn Phuc Linh đến bệnh viện kiểm tra xem thử em bé có bị gì không hay cần chú ý gì đó.”
Đồng phun nhân chợt hiểu ý của anh, vội cười tươi.
Cơ thể Phục Linh chợt co quắp lại, ngã vào lòng Đồng Trác Khiêm, nói nhỏ: “Đồng Trác Khiêm, anh hại em rồi!”
“Sáng mai phải đàng hoàng cùng mẹ đi bệnh viện.” Dứt lời, anh nhíu mày có vẻ trầm tư, nhớ tới những lời Bùi Uyên đã nói.
“Lần trước tôi kiểm tra cho cô ấy, chức năng cơ thể vẫn bình thường, chỉ là cô ấy mới mang thai chỉ sợ virus sẽ ảnh hưởng dến thai nhi. Nếu như virus hoàn toàn ở thai nhi chỉ cần phá thai có thể cơ thể người mẹ sẽ không sao, chỉ sợ một nữa ở thai nhi một nữa ở cơ thể người mẹ như vậy hậu quả sẽ rất khó lường.”
“Vậy phải làm như thế nào?”
“Hoặc là chờ hoặc là tìm ra loại virus đó.”
“Vậy anh ở đây?”
“Anh muốn giao mạnh tiểu thư cho tôi chăm sóc phải không? Chuyện này không được. Virus trong người cô ấy không biết khi nào thì phát tác, chỉ sợ lần sau ngất xỉu cô ấy vẫn không tỉnh lại. Tốt nhất cư để cô ấy bên cạnh anh dù hơi phiền nhưng đó là biện pháp tốt nhất.”
Để cô ấy bên cạnh? Chỉ sợ hành động sau này của anh sẽ có phần hạn chế rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô cười trông rất hoạt bát đáng yêu, tẩy trang thì có vẻ thanh thuần của sinh viên đại học. Hơn nữ bây giờ trong bụng cô còn có con của Đồng Trác Khiêm anh nữa.
Đàn ông không phải nên bảo vệ người phụ nữ cùng con của mình cả đời sao.
Nên đi Moscow gặp mấy người bạn cũ thôi.