Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 70: Sóng gió đính hôn 9



“Trác Khiêm, sao lại nói chuyện như thế?”

Đồng lão gia lên tiếng trách móc. Cho dù hiện tại chuyện lớn trong quân không do La tư lệnh phụ trách, nhưng những chiến công trước kia của ông vẫn còn bày ở đây.

Thấy sắc mặt khó coi của ông mình, La Mạn Nghê thật hận, liếc mắt nhìn Phục Linh, chạy đến bên cạnh La tư lệnh: “Trác Khiêm, anh sao có thể nói với ông nội như vậy?”

Nghe xong những lời này, Phục Linh thiếu điều muốn ngất đi.

Đứa nhỏ này cũng đặc sắc hiếm thấy quá rồi?

Thấy Đồng Trác Khiêm cười lạnh, La Mạn Nghê nhất thời có chút chột dạ, đổi qua nhìn Phục Linh nói: “Trác Khiêm ca ca, người đàn bà này lừa anh, cô ta căn bản là không có mang thai.”

“Bác trai, bác gái, hai bác đừng để bị bề ngoài của cô ta lừa.”

“Tiểu Mạn!” Đột nhiên quát lớn một tiếng, La lão tư lệnh bước ra, có chút thất vọng nhìn cháu gái, nghiêm nghị nói: “Đi qua đây.”

“Ông nội?”

Hai tròng mắt La tư lệnh rét lạnh, bình tĩnh nhìn cô: “Ông không muốn nhắc lại lần thứ hai.”

Chuyện hôm nay như vậy, không chừng do chính cháu gái ông giở trò quỷ, thật không biết tiểu tử nhà họ Đồng kia có cái gì tốt mà khiến cho cháu gái mình làm ra cái loại chuyện này?

“Đồng thủ trưởng, hôm nay cháu gái tôi thất lễ, tôi đây liền dẫn nó về.” Dứt lời, lôi La Mạn Nghê rời đi.

La Mạn Nghê tránh khỏi tay La tư lệnh, có chút tức giận nói: “Ông nội, con thiếu lễ phép lúc nào chứ? Con đã nói rõ ràng đó là sự thật. Không tin thì ông hỏi A Thanh đi, A Thanh chính là chuyên gia trên phương diện này, cô ta thật sự không có mang thai.”

“Câm miệng, đi!”

“Ngăn lại.” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Đồng Trác Khiêm lên tiếng, từng bước từng bước từ trên lễ đài đi xuống, phát ra âm thanh đặng đặng, giống như giẫm lên miệng của người khác, từng bước đều thủng lỗ máu.

Nhìn hai gã binh lính ngăn trước mặt, La tư lệnh sưng mặt lên hỏi: “Trung tướng Đồng, đây là ý gì?”

Đồng Trác Khiêm lạnh lùng cười một tiếng: “Tiểu Chấn.”

Tề Tiểu Chấn xuất hiện trong nháy mắt: “Có!”

“Lập tức tìm người tới kiểm tra thân thể Phục Linh, nếu con của bổn đại gia ở trong bụng có gì không bình thường…., những người gây chuyện cùng chủ mưu sau lưng, khỏi phải đi nữa.”

Phục Linh kinh ngạc mở to hai mắt, có chút không biết làm sao, như vậy không phải sẽ đem chân tướng đặt trước mặt mọi người sao, Phục Linh thiếu chút đem ngón cái nâng lên, khen ngợi Đồng thiếu gia thực quyết đoán.

Mọi người nghe thấy lời nói của Đồng Trác Khiêm, khiếp sợ trong lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút, chuyện con gái nhà họ Mạnh mang thai, hầu như mọi người đều biết.

Chính là lần Phục Linh bị bắt cóc trước đó, bọn bắt cóc sau đó đã gửi đến một bức điện tín đến, làm cho cả quân khu mọi người đều biết rõ, Đồng gia rốt cuộc có hậu, Đồng thiếu gia không yêu đàn ông.

Lúc này nếu như nổi lên tin đồn giả mang thai, thì độ chấn động còn phải hơn việc Mạnh tiểu thư dẫn mối N lần.

Trong chốc lát, một người đàn ông dáng người cao gầy, thanh tú, mang theo hòm thuốc, cùng Tề Tiểu Chấn sóng vai đi vào, nhất thời có người kêu lên.

“Là Bùi Uyên.”

“Hôm nay hôn lễ nên anh ta cũng tới sao?”

“Người khám cho Mạnh tiểu thư là anh ta? Như vậy thì lập tức sẽ biết kết quả.” Có người tò mò, đang đợi chân tướng cuối cùng.

“Chào Đồng phu nhân, Đồng thủ trưởng.”

Đối với những thứ gây chuyện này, Đồng phu nhân đã có chút mệt mỏi, phất tay bảo: “Đi đi, nhìn xem một chút.”

Tay Bùi Uyên phảng phất như sinh kim nhất ban, mọi người đều nhìn chăm chú.

Đối với khí phách dương cương của Đồng Trác Khiêm, Phục Linh đang đánh trống trong lòng, nhất thời nhẹ nhõm thở ra.

Hoàn hảo, nhìn bộ dáng quanh minh chính đại của người đàn ông kia, thì ra là đã bày sẵn trò?

Nghĩ như vậy, Phục Linh cười cười, nhìn Đồng Trác Khiêm, bộ dáng như đang nói: “Thông minh như vậy sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.