Hôn Mê Liền Cưới Anh

Chương 16: Ghen



Nhờ phúc của bộ ba nhàm chán họ Cao, tôi cùng với Cao Phàm cùng giường chung gối suốt một tuần.

Trong tuần đó, chúng tôi không hề cố ý thân mật lúc sắp ngủ, thế mà lúc tỉnh dậy, tư thế mập mờ so với lần lần đầu càng thân mật hơn, cảm giác so với lần thứ nhất càng lúc càng quen thuộc.

Hôm nay, ông nội với mẹ Cao vẻ mặt vui mừng nhìn tôi và Cao Phàm nói: “Theo quan sát chúng ta tuần này phát hiện các con cảm tình hòa hợp, ân ái có thừa, làm chúng ta rất hài lòng, cho nên, chúng ta quyết định rút lại. . . . . . À thì. . . . . . Chắc là không quấy rầy tụi con nữa, chúng ta quyết định ngày mai về nhà, các con hai đứa nhóc này, nhớ Chủ nhật phải về nhà ăn cơm nha.”

Trời ạ! Hôm nay là giọng thật sự của nội sao?

Rốt cục đã dã từ hai tối diễn trò chiếu AV, ảnh hưởng đến giấc ngủ, tôi và Cao Phàm cảm động nhìn nhau thoáng qua đến lệ nóng doanh tròng, thiếu chút nữa là mãnh liệt ôm nhau, nhìn trời hô to vạn tuế rồi.

Bởi vì bọn họ là ngày mai mới trở về, cho nên đêm nay chúng tôi còn phải tiếp tục cùng giường chung gối.

Đang chuẩn bị đi ngủ, tôi nhìn thấy Cao Phàm vẻ mặt vô sỉ nhìn bộ nội y sexy gợi cảm do mẹ Cao chuẩn bị bày ở trên giường.

Tên đàn ông này tựa ở đầu giường, nửa thân trần trụi, thần sắc hấp dẫn, gợi cảm trầm thấp nói: “Vợ yêu à, em không định mở hàng bộ này sao?”

Tôi sặc. . . . . . Cũng không phải bán quần áo, mở hàng cái gì hả. . . . . .

Hơn nữa. . . . . . Anh hai à. . . . . . Em với ngực trần của anh miễn dịch rồi nha!(thật không đó)

Tôi đặt mông ngồi trên giường, dùng ngón tay trỏ sờ lên mặt vải mỏng manh kia, vẻ mặt căm ghét ném về phía hắn, cũng làm vẻ mặt chán ghét nói: “Anh thích thì em cho anh đấy.”

Cao Phàm lập tức cười to, thế mà cũng lấy đem cất.

Lúc Cao Phàm quay lại giường, liếc qua đầu giường hẹn báo thức xong, đột nhiên đè tôi xuống, mà tôi cũng theo thói quen tự nhiên choàng tay qua cổ hắn, trong lòng đếm thầm ba giây, tôi và Cao Phàm đồng thời đem đầu nghiêng qua nghiêng lại một chút, dựng thành cảnh hôn môi giả.

Một giây sau, cửa phòng đúng giờ mở ra, một thanh âm mờ ám cũng nương theo mà vào, về phần chủ nhân của thanh âm kia, ngoại trừ ông nội cùng mẹ Cao thì còn ai vào đây.

Cả tuần này, bọn họ mỗi đêm đúng giờ này đột nhiên tập kích, không một lần trễn hẹn, cũng không lần nào đổi mới, bởi vậy tôi và Cao Phàm hai người bị giáo huấn, đã luyện được cách ăn ý mười phần, đến hẹn lại lên, dù sao cũng chỉ có thỏa mãn bọn họ, chúng tôi mới có thể có những ngày tốt lành.

“Ha ha! Tuổi trẻ thật là tốt!” Cao gia lão tử to giọng cảm thán.

Nghe tiếng, tôi cùng Cao Phàm đồng thời trầm thấp thở dài, cũng đồng thời ai oán nhìn hai tộc trưởng siêu cấp nhàm chán kia hân hoan bất thình lình xông vào phòng nhà người ta.

Có lẽ là hai vị tộc trưởng này năng lực lý giải có lẽ đã đạt tới trình độ trên sao Hoả, đem ánh mắt ai oán của chúng tôi lý giải thành ánh mắt bị cắt đứt chuyện tốt, giờ phút này đang lửa lớn khó nhịn, dục hỏa đốt người, vô cùng bất mãn.

Ông nội vẻ mặt lý giải nói: “Ông hiểu được mà, hiểu thật đấy, chúng ta lập tức đi ngay, các con cứ tiếp tục đi.”

Mẹ Cao vẻ mặt mập mờ hướng tôi nháy mắt mấy cái, cùng ông nội ra đi hoành tráng.

Không đầu không đuôi, bọn họ là vào đùa giỡn chúng ta đó sao? Hơn nữa liên tục một tuần liền, thật không phải là nhàm chán bình thường nha. . . . . .

Tôi mặt cắt không ra giọt máu chịu hết nổi liếc Cao Phàm, tên này chỉ nhún nhún vai đáp lại tôi.

Tư thế của chúng tôi giờ phút này đang mặc nhiên bảo trì tiêu chuẩn nam trên nữ dưới rõ là hôn môi, nhìn Cao Phàm môi mỏng khêu gợi, tôi lại hoảng hốt chớp mắt, trong lòng cân nhắc nếu hôn tới sẽ có cảm giác gì nhỉ.

Có lẽ là nét mặt của tôi trắng bệch quá, hay là tôi tương đối dễ dàng nhìn thấu, lúc tôi đang ảo tưởng, Cao Phàm thì thầm: “Không bằng chúng mình thử xem, biến đùa thành thật đi.”

Cái, cái, cái, cái gì? Thử, thử, thử, thử cái gì?

Tôi ngẩng đầu giật mình nhìn hắn, muốn chết à! Thằng cha này lại cám dỗ tôi phạm tội với chính hắn!

Đối diện mê người như vậy, nói không tâm động là dối lòng, hơn nữa người ta siêu đẹp trai như thế, tôi cũng không lỗ lã gì, thuận tiện còn có thể dâng lên nụ hôn đầu đời đã gìn giữ hai mươi mấy năm, nghĩ thế nào cũng lời to. Chỉ là, giờ này khắc này, nếu là nữ sinh thì cũng nên e thẹn một chút nhỉ?

Lúc tôi đang e thẹn, chuẩn bị muốn nhào lên, một tiếng chuông diệt phong cảnh đột nhiên vang lên.

Tôi lập tức cứng lại trên giường, Cao Phàm làm vẻ mặt đáng tiếc liếc nhìn tôi.

Nhìn nhìn màn hình điện thoại, lại quay lại nhìn tôi vẫn đang “đứng hình”, Cao Phàm buồn cười để tôi ngủ trước, sau đó ngoài nghe.

Giờ phút này tôi đây không phải hối hận bình thường nha: khó có được thiên thời địa lợi nhân hoà, tôi lại hết chuyện làm lại đi e thẹn, thật là hận quá đi. . . . . . Cuối cùng quyết định đem hai chữ e thẹn trong tự điển của tôi vĩnh viễn xoá tên.

Sáng sớm sau khi tiễn bước ba vị nhàm chán họ Cao kia, tôi đi nhờ xe Cao Phàm đến công ty.

Tôi lẽo đẽo theo sau Cao Phàm bước vào công ty, lập tức đã bị các nữ đồng bào trên cao lom lom nhìn xuống, xem ra yêu cầu lơ nhau là một lựa chọn khôn ngoan, nếu không bị đội hậu viên của Tổng giám đốc tiêu diệt lúc nào không hay.

Đi chưa được mấy bước, tôi đột nhiên bị hai cái tay trắng nõn kéo qua một bên, nhìn kĩ hơn, thì ra là Ngữ Tình.

Ngữ Tình cô nàng này một bên si ngốc nhìn bóng lưng Cao Phàm một bên hâm mộ nói: “Tiểu Nhã, hâm mộ cậu quá đi! Được đi sau lưng tổng giám đốc nha. . . . . .”

Tôi đổ mồ hôi. . . . . . Tổng giám đốc thì không phải người sao. . . . . .

“Con gái à, tổng giám đốc cũng là người mà, hắn cũng ăn cơm, ngủ, ợ hơi, cực kì lì. . . . . .”

Ngữ Tình làm vẻ mặt “chúng ta không thể nào hiểu nhau” nhìn tôi, tôi thì nhìn nàng cười sáng lạn, ôm nàng trở lại chỗ làm việc.

Sau khi nghỉ trưa, tôi cẩn thận tiến vào trong xe Cao Phàm đang đậu tầng hầm ngầm, chứng kiến bộ dạng lén lén lút lút như đang yêu đương vụng trộm của tôi, Cao Phàm nhịn không được cười ra tiếng.

“Vợ yêu à, có cần phải thế không em?”

Liếc cặp mắt trắng dã, tôi chăm chú phân tích kết cục của hắn và tôi sau khi bị phát hiện nữ công chữ và thủ trưởng bạc triệu ở chung và kết cục của tôi khi bị phát giác tôi là vợ của hắn.

Tên này vẻ mặt đắc ý rắm thối nói: “Sao? Chồng em – anh chất lượng tốt lắm đúng không?”

” Đúng vậy !” Tôi giả giả dối dối cười đáp lại: “Có thể gả cho anh thật sự là phúc phận của em nhờ kiếp trước đã tu luyện, chỉ là, nếu không lái xe mà bị cái đội hậu viện của anh phát hiện được thì…, em sẽ thực thảm nha.”

Tan tầm, chúng tôi bị Bàng Chính Vũ bạn Cao Phàm điện thoại triệu tập tập hợp tại PUB XX, đây cũng là một trong những nguyên nhân giờ phút này tôi đang mạo hiểm ở công ty mà vào xe Cao Phàm, mà nguyên nhân lớn nhất là tôi mù đường không biết chỗ lại không muốn lãng phí tiền xe.

Cái PUB này rất có cá tính, cái gì cần có đều có, mấy người bọn họ hình như rất thích tới đây tụ tập. Khi chúng tôi vào chỗ ngồi, Bàng Chính Vũ và Âu Dương Liệt sớm đã ngồi bên trong, mà anh trai của Âu Dương Liệt vẫn vắng mặt theo lệ thường.

Lúc tôi đang chuẩn bị ăn tối, Bàng Chính Vũ đáng thương nói: “Tớ thất tình rồi. . . . . .”

Nghe vậy, chúng tôi ba người còn lại nhìn thoáng qua, rất ăn ý tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Nè các người có thấy quá đáng lắm không!” Chứng kiến phản ứng lãnh huyết của chúng tôi, Bàng Chính Vũ trái tim băng giá kêu gaò.

Chúng tôi tiếp tục chọn lựa biện pháp không đếm xỉa tới.

“Tiểu Nhã! Chẳng lẽ em cũng không thấy anh rất đáng thương sao?”

Bị điểm danh hả? Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ngậm một miệng đồ ăn như vầy mà phun ra thì cũng rất đáng thương nha.

Nhìn Bàng Chính Vũ có xu hướng muốn bạo phát, mặt khác hai tên khác rốt cục cũng dừng động tác, nhìn anh ta có chút phản ứng.

“Nói đi, lần này là loại con gái nào nữa đây?” Âu Dương Liệt hỏi qua loa một tiếng.

Nhắc đến cô nàng kia, Bàng Chính Vũ đột nhiên thẹn thùng đứng dậy: “Nàng là người con gái cá tính nhất mà tớ từng gặp, mọi thứ đều hấp dẫn tớ, trên thế giới này chỉ có mình nàng là người con gái duy nhất không đếm xỉa đến mị lực của tớ thôi!”

Éc! Em cũng là người con gái rất không đễm xỉa đến mị lực của anh nè. . . . . .

Thì ra anh chàng này đơn phương tương tư, chúng tôi sau khi ăn xong tập thể trốn tránh, rất không phúc hậu vứt bỏ cái tên đang phát lực mê hoặc này.

Bất quá. . . . . . Cái cô nàng nọ rất giống người tôi quen nha. . . . . .

Cơm nước xong xuôi về đến công ty thì đã đến giữa trưa, đột nhiên đụng phải Cao Phàm, vừa định đi đường vòng tránh hắn, đột nhiên trông thấy một người làm tôi ngày đêm mong nhớ đã lâu.

Chỉ thấy người này dang rộng hai tay, lộ ra nụ cười tinh xảo mê người, nhìn tôi nhẹ nhàng mê hoặc: “Cục cưng! Lại đây ôm một cái coi!”

Nghe vậy tôi lập tức nhẹ nhàng linh hoạt chạy qua, cùng người này ôm nhau thắm thiết.

Người này chính là tôi bạn bè một trong, tên là Mạc Tuyên.

Mạc Tuyên là loại mỹ nữ trung tính, cao 1. 75, tóc ngắn, tiếng nói trầm thấp, hơn nữa nàng lại yêu thích thời trang unisex, người ngoài nhìn vào quả thực là một soái ca, bởi vậy ở trường học có lúc chúng tôi thường xuyên giả làm tình lữ, làm cử chỉ vô cùng thân mật. Người này học chuyên ngành luật, sau khi tốt nghiệp lập tức xuất ngoại tu nghiệp, mới đi vài năm thôi. Lần này thật vất vả mới gặp lại được, bảo tôi có thể nào không kích động?

Chúng tôi thân mật vưà đi vừa ôm ấp, người ngoài nhìn vào tựa như một đôi tình nhân đã lâu không gặp.

Đột nhiên Mạc Tuyên ôm eo tôi đẩy đến một chỗ vắng người, nhìn sau lưng tôi, trêu chọc hỏi: “Cục cưng à, em có đàn ông lúc nào mà không nói cho tôi biết?”

Đàn ông?

Tôi quay đầu lại chăm chú, càng nhìn càng gặp Cao Phàm vẻ mặt rắm thối xuất hiện phía sau chúng tôi, tên này tới lúc nào vậy nhỉ?

“Hi! Cao Phàm!” Tôi nhìn hắn vẫy tay, đem Mạc Tuyên kéo đến trước mặt hắn: “Để em giới thiệu hai người nha.”

Vừa định giới thiệu, điện thoại vang lên, vì vậy tôi chạy qua một bên nghe.

Khi tôi quay trở lại trước mặt hai người kia, chỉ thấy Mạc Tuyên vẻ mặt đắc ý, còn Cao Phàm vẻ mặt âm trầm. Tôi nghi hoặc nhìn bọn họ, thật sự có chút nghĩ không thông vỏn vẹn mới vài phút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Cái đó. . . . . . hai người đã chào hỏi nhau rồi nhỉ?”

Mạc Tuyên ôn nhu nhìn tôi gật gật đầu, nhìn về phía Cao Phàm vẻ mặt vô cùng đắc ý nói: “Anh Cao, không ngại đem tiểu Nhã cho tôi mượn một đêm chứ?”

Cao Phàm hít sâu một hơi, đột nhiên thân mật ôm tôi, nhìn Mạc Tuyên ra vẻ bên ngoài tươi rói bên trong khóc thầm nói: “Tối nay, tôi là tiến bộ mà, sẽ không can thiệp tự do của tiểu Nhã, nhưng mà, mượn lâu tôi sẽ mất hứng đó.”

Giữa hai người họ lúc này tựa hồ tồn tại một loại dòng điện kỳ quái, sau khi họ trừng nhau vài giây, Cao Phàm đột nhiên nhéo mặt tôi một cái, cũng thân mật địa vuốt mũi tôi, ôn nhu nói: “Vợ yêu à, đêm nay nhớ trở về sớm một chút nha! Anh chờ em ngủ cùng đấy!” Nói xong lại nhìn Mạc Tuyên liếc, hoa lệ bỏ đi.

Tôi vuốt cái chỗ bị nhéo, nhìn bóng lưng Cao Phàm, lại xoay người nhìn về phía Mạc Tuyên đang cười không ngừng, mi nhíu lại, nghi ngờ hỏi: “Các người rốt cuộc nói gì đó, hắn sao lại có mấy động tác kì quái thế?” Nói xong tôi còn chỉ chỉ đến cái gò má bị nhéo.

Mạc Tuyên cười đến chảy cả nước mắt, rồi nhìn tôi lạnh lùng nói: “Không nói cho cậu biết! Bất quá chồng cậu đáng yêu ghê!”

“. . . . . .”

Buổi tối, chúng tôi hẹn các bạn đại học họp mặt. Cao Phàm bọn họ là nhóm bốn người, còn chúng tôi là tổ ba người.

Tôi, Mạc Tuyên, An Thiến ba người chơi thân nhất, chị em cảm tình sâu đậm nhất. An Thiến là loại mỹ lãnh diễm, bây giờ là tiếp viên hàng không số một, cả ngày bay tới bay lui, chúng tôi muốn gặp mặt nhau một lần cũng không dễ dàng.

Lần này thật vất vả ba người mới tụ lại một chỗ được, không quậy một phen thì uổng quá đi?

Khó có dịp tiếp viên hàng không An Thiến tìm được một tuần nghỉ ngơi, mà Mạc Tuyên cũng có tròn một tuần xả hơi, vì vậy chúng tôi mỗi đêm đều tụ tập một chỗ, không đến sáng không về.

Thật vất vả hai mới có một đêm không tụ tập, tôi cuối cùng cũng có một đêm ở nhà trọn vẹn, kỳ thật người ta cũng rất nhớ người nhà mà, trước sau gì trong nhà còn có một đại soái ca nha.

Nghĩ đến Cao Phàm, đột nhiên phát hiện hình như rất lâu rồi không thấy hắn. Buổi sáng chúng tôi chia nhau đi làm, ở công ty hơi khó gặp, buổi tối thoáng thì lập tức bị hai bạn bắt đi, sau khi về đến nhà Cao Phàm cũng đã chìm vào giấc ngủ, bởi vì đoàn người của ông nội đi rồi, tôi liền chuyển ra khỏi phòng Cao Phàm, cho nên tính ra, tôi cùng Cao Phàm tựa hồ đã một tuần không gặp mặt .

Thật sự là đáng sợ. . . . . . Sống trong cùng một nhà mà chúng tôi có thể ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng không thấy.

Vì đền bù tổn thất cho Cao Phàm bị tôi lơ một tuần, tôi ân cần tự mình xuống bếp.

Ngồi ở trước bàn cơm Cao Phàm vẻ mặt khó chịu, rầu rĩ lên tiếng kháng nghị: “Ơ! Rốt cục cũng nhớ rõ anh chồng em sao! Anh còn tưởng rằng em cũng là loại có mới nới cũ đó.” (nguyên bản là có tân hoan không cần người cũ)

Xem ra tuần này thật là quá không đếm xỉa đến hắn, nhưng sao khẩu khí hắn nghe có vẻ chua sót thế nhỉ?

Tôi cười nịnh nọt nói: “Làm sao có thể quên anh được, em có quên ai cũng không dám quên anh đâu! Hơn nữa Tuyên không phải là tân hoan, em thật thà lắm nha! Quyết không ngoại tình đâu!”

“Tuyên?” Cao Phàm vẻ mặt hầm hố nói: “Gọi thân mật nhỉ, kêu anh thì kêu luôn cả tên cả họ Cao Phàm.” ( Dễ thương quớ)

Tôi đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, chẳng lẽ người này đang ghen?

“Chúng ta ăn cùng một chỗ ăn, ngủ cùng một chỗ ngủ, thân mật đến vậy, em có thể gọi anh là chồng yêu hoặc là Phàm mà! Tự nhiên cùng cái tên kia ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì? Thậm chí liên tục một tuần về trễ . . . . . . Hơn nữa cái tên kia hôm đó còn nói với anh . . . . . Hừ!” ( dễ thương tập 2 ^^)

Tên kia? Xem ra anh chàng này đang hiểu lầm cái gì đó, hơn nữa là thật sự ghen nha.

Tôi dưới đáy lòng thầm sướng, mặt ngoài vô tội nói: “Đúng vậy, trong tuần này đêm nào em cũng ở cũng ở bên cạnh Mạc Tuyên, nhưng đồng thời còn có một cô tên là An Thiến, tụi em ba người khá thân, còn nữa, Mạc Tuyên là con gái, ba người chúng em là bạn bè thời đại học!”

Sau khi nghe xong Cao Phàm kinh ngạc, không khẳng định hỏi: “Cái tên kia là con gái hả?”

Tôi cười ngọt ngào gật đầu.

“Nàng ta nói với anh cái đó . .không . . . .” Cao Phàm đột nhiên im tiếng, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một chút đỏ ửng khả nghi.

Xem ra Mạc Tuyên nói không sai, tên này thật sự rất đáng yêu!

Cao Phàm đỏ mặt cúi đầu làm bộ bận rộn ăn cơm, tôi ở một bên xấu xa nói: “Ha! Sao em có cảm giác như có người đang ghen tuông nhỉ !” Nghĩ đến hành động ngây thơ của hắn lúc ấy nhéo tôi để tuyên bố chủ quyền, tôi lại nhịn không được dưới đáy lòng cười thầm.

Nghe được ghen tuông hai chữ, Cao Phàm thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhìn tôi lớn tiếng nói: “Ai ghen chứ? Ai? Anh đâu có ăn dấm chua!”

Đúng là hình mẫu giấu đầu lòi đuôi nha. . . . . .

Tôi xấu xa cười nói: “Em có nói anh đâu?”

Cao Phàm ảo não nhìn tôi, trên mặt đỏ ửng càng thêm rõ ràng.

“Vậy anh có ăn dấm không?”

“Không có, không có, không có việc gì tại sao phải ăn dấm? Chẳng lẽ em muốn ăn?” Cao Phàm hù đến muốn nói đớt rồi .

Tôi gật gật đầu, chỉ chỉ dấm táo hiệu XX trong tay, nhìn hắn vô tội cười nói: “Em không có việc gì cũng ăn dấm nha!”

Người ta là ăn dấm táo mà!

Spoil: Hấp dẫn và bị hấp dẫn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.