Sau một màn vật lộn tơi bời, cho tới giờ phút này Chín vẫn không hiều
tại sao Lý lại biết được chuyện thầm kín của mình với Bầy thi sĩ. Nghe
Lý kẻ lể, bà tự nghĩ không lý cậu Hai Trạng đã nhập xác vô nàng thực sự
mà khai ra việc làm lén lútcủa mình với Bẩy thi sĩtrước mặt mọi người
thực hay sao? Chín ngần ngừ hỏi:
-Tôi hỏi thực… cô Bẩy. Chuyện cô nói tôi làm bộ giả vờ Cậu Hai Trạng nói cái gì xin kể rõ cho tôi nghe. Đừng có tự nhiên nổi cơn tam
bành lên nói chuyện tào lao vu oan giá họa cho người ta như vậy là không được.
Lý nhìn chồng căm tức, nói lớn:
– Đó anh Bẩy, anh nói đi. Nói đi cho người yêu của anh nghe, để
bả khỏi thắc mắc nữa. Đừng để tôi phải nói. Bả lại bảo tôi vu oan cho
bả. Hai người có làm gì với nhau thì tự nói cho nhau nghe đi.
Bẩy thi sĩ thấy lúc này yên lặng là vàng nên ngồi tỉnh bơ, nhìn
lên trời như đang tìm vần thơ, mặc cho ai nói gì thì nói. An thì đứng
dựa vô bàn thờ từ nãy tới giờ nhìn mọi người mà không biết phải làm gì.
Còn bé Hai thấy mẹ và Lý đánh nhau lúc đầu cuống lên, chạy vòng vòng, la hét. Nhưng nào có ai nhìn thấy, hoặc nghe thấy gì đâu. Bởi vậy chỉ một
lúc sau, cậu ta cũng như An đứng trơ trơ mà nhìn.
Bỗng An nghĩ; tại sao không nhân cơ hội này, khích cho bé Hai
nhập xác bà Chín nói rõ chuyện gia đình chàng. Không chừng sự xuất hiện
của bé Hai trong giờ phút này vừa giúp chàng, vừa giúp vợ chồng Bẩy thi
sĩ làm hòa với nhau. Chàng quay qua bé Hai nói:
– Bé Hai à, cháu nhìn thấy cô Bẩy có tức cười không?
Bé Hai từ nãy tới giờ rầu rĩ, tự nhiên nghe An nói vậy, nhìn chàng hỏi:
– Chú nói cô Bẩy tức cười cái gì?
An mỉm cười, nói:
– Cháu coi kìa, cô ta bị mẹ cháu xé rách hết quần áo mà cứ ngồi đó khóc như em bé ấy.
Mặt bé Hai hơi tươi lên, nói:
– Ừ héng, sao cô Bẩy không biết mắc cỡ hả chú. Coi kìa, hì hì…
– Cháu có muốn chọc cho cô Bẩy điên lên chơi không?
Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy.
– Không đâu, không đâu… cháu chọc cô ấy, cô ấy lại đánh mẹ cháu đó.
An cười ha hả thực sảng khoái, nói:
– Chú có cách làm cho cô ấy sợ mẹ cháu thì sao?
– Chú làm sao?
– Chỉ là cháu có muốn không đã, chú làm liền.
Bé Hai gật đầu.
– Dạ, chú làm đi.
An giao hẹn.
– Nếu cháu muốn thì phải nghe lời chú chịu không?
– Chịu mà.
– Bây giờ cháu cười đi.
Bé Hai hỏi lại:
– Tự nhiên chú bảo cháu cười làm chi vậy?
– Thế cháu muốn nhập vô xác mẹ cháu thì phải làm sao?
– Hàng ngày khi nào mẹ cháu muốn thì cháu mởi nhập vô xác mẹ cháu được…
– Còn như mẹ cháu không muốn thì sao?
– Thì cháu không nhập vô được đâu.
– Chú có cách làm cho cháu nhập được vô xác mẹ cháu mà không cần mẹ cháu muốn.
Bé Hai mừng rỡ hỏi:
– Chú làm sao, chỉ cho cháu đi.
An gật đầu nói:
– Tại cháu không để ý thôi. Ngoài lúc mẹ cháu muốn cháu nhập
xác, cháu có thể nhập vô bả được. Còn một cách khác nữa là khi cháu cười thực lớn thì tự nhiên thân thể mẹ cháu cũng sẵn sàng mở ra cho cháu
chui vô, không nhớ hay sao? Lúc nãy chú đã nói với cháu rồi mà. Bé Hai
có vẻ thích thú, nói:
– Ừ héng.
An gật đầu:
– Cháu cười đi.
Bé Hai vươn cổ cười lên hả hả thực dễ dàng. Âm thanh của tiếng cười xoáy lên không gian, chạm trần nhà, ụp xuống…
Lúc ấy Chín đang nói qua nói lại với Lý, bỗng tự nhiên thân thể
vặn vẹo. Nàng lấy làm lạ, nhưng không thế nào cưỡng lại được, Chín mê đi không biết gì nữa.
Lúc hồn bé Hai đã nhập vô xác bà Chín rồi. An nói thực nhanh:
– Bé Hai nhớ nhé, cháu đừng có nói chuyện với chú. Chỉ được lập lại lời chú nói thôi nghe không..
– Dạ.
– Đó ? đó chú đã nói không được nói chuyện với chú mà. Cháu chỉ được lập lại lời chú nói thôi nghe không?
– Nghe.
An phì cười vì sự ngây thơ của cậu bé. Trong khi đó hai vợ chồng Bẩy thi sĩ tự nhiên thấy bà Chín uốn éo như khi bà làm bộ có xác con bà nhập vô để hù khách hàng. Cả hai nhìn bà đăm đăm. Tới lúc nghe bà Chín
nói: “Dạ” rồi lại nói: “Nghe” một mình thì cả hai cùng ngạc nhiên. Bẩy
thi sĩ nhớ ngay tới bữa trước cũng có một lần bà Chín nói cái gì tào lao chuyện vợ chồng giết nhau đoạt của. Sau đó hỏi lại, bà ta chẳng nhớ cái gì nên chàng cho là bà ta nói chơi nên bỏ qua. Hôm nay hình như sự việc này. lại tái diễn, chàng liền hỏi:
– Chị Chín, chị đang nói cái gì đó?
An nói ngay:
– Bé Hai lập lại lời chú nhé.
– Rồi, chú nói đi. Cháu lập lại liền.
An cười hì hì vì biết là không thế nào cho cậu bé này làm đúng như ý chàng được, nên chỉ còn cách nói đại:
– Tôi nhập vô xác mẹ tôi chứ không phải bả nói với các người đâu.
Bé Hai lập lại lời An nói liền.
Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ chưng hửng, ráp lại hỏi.
– Chị nói cái gì, làm bộ hay nói thực đó?
An nói ngay:
– Đã bảo là tôi nhập vô xác mẹ tôi thực sự mà. Bây giờ bả không biết gì nữa đâu.
Bé Hai lại lập lại lời An. Cả Lý và Bẩy lần này có vẻ tin tưởng
bà Chín không phải làm bộ như những lần trước. Nhưng Bẩy thi sĩ muốn thử lại nên hỏi:
– Nếu quả thực Cậu Hai Trạng nhập vô xác mẹ cậu thì cho tôi biết cái gì để tôi tin tưởng đi.
An cúi đầu, nhìn xuyên qua túi áo Bẩy thi sĩ, thấy trong đó có mộtbức hình hai vợ chồng chụp chung hôm đám cưới nên nói:
– Trong túi áo của chú Bẩy có một bức hình, hai vợ chồng chú chụp chung ngày đám cưới.
Bé Hai lại lập lại lời An. Bẩy thi sĩ ngạc nhiên, móc tấm hình ra coi. Lý chồm qua nhìn. Bỗng nàng mỉm cười, nói:
– Thôi đi chị Chín, chị đừng có hù tôi nữa mà. Cái màn làm bộ
Cậu Hai Trạng này là tôi dậy chị. Bây giờ chị lại đem ra hù tôi được hay sao. Hai người đã tư tình, lại còn tính diễn cho tôi coi một màn kịch
mà tôi đã từng dạy mấy người đó à?
Bẩy thi sĩ nói:
– Anh không có làm chuyện này đâu. Em thử hỏi chị Chín đi cho biết rõ trắng đen.
Lý mỉm cười mỉa mai, hỏi:
– Được anh muốn như vậy để tôi thử coi.
Nói xong, Lý quay qua bà Chín hỏi một cách thực mỉa mai:
– Chị có’ tài thì nói cho tôi biết trong túi tôi có bao nhiêu tiền mới là chuyện lạ. Chứtrong túi chồng tôi thì thừa quá đi.
An cúi xuống dòm vô trong túi vợ Bẩy thi sĩ không thấy gì Nhưng
chàng lại nhìn thấy tiền cô nàng cột trong một cái bao nhỏ, may bên
trong quần sì líp, chàng vội vàng nói:
– Bẩy tờ một trăm đô, ba tờ hai chục đô, sáu tờ một đô Nhưng mà
không phải trong túi gì ráo trọi, mà ở trong cái bao may dính vô quần si líp đó.
Sau khi nghe bé Hai lập lại. Lý hơi run run, lật đật móc cái bao trong quần sì líp ra. Nàng đã biết mình có bảy trăm đô la, nhưng còn
mấy chục bạc lẻ thì không rõ lắm. Lý lấy tiền đếm xong chưng hửng, nhìn
bà Chín sợ hãi hỏi:
– Chị không làm bộ thực đó hả?
An thấy đây là cơ hội ngàn vàng, chàng nói ngay:
– Mẹ tôi không biết gì đâu. Tôi đang ở trong xác bà ta và nói
chuyện với chị đây. Tôi muốn chị nghe tôi nói hết câu chuyện này để giúp ngườibạn tôi. Gia đình chú ấy đang mắc nạn. Bạn của chú ấy giết chú ấy
và lấy cả vợ con cùng của cải. Lại làm bộ đóng bảo hiểm để lãnh cả bạc
triệu nữa.
Bé Hai ú ớ:
-Mẹ tôi không biết gì đâu… Tôi… tôi… chú An ơi chú nói cái gì cháu quên hết rồi. Nói in ít được không?
Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ ngơ ngác không biết bà Chín nói gì.
Nhưng đều tin là có chuyện gì lạ lùng đây, chứ không phải bà Chín làm bộ nữa rồi. Bẩy thi sĩ lật đật hỏi:
– Chị Chín, bộ chị đang nói chuyện với ai đó nữa hả?
An không trả lời, chỉ nói ý mình, sợ bé Hai không hiểu, hỏi bậy, vợ chồng Bẩy thi sĩ dễ hiểu lầm.
– Tôi là con bà Chín.
Bé Hai lập lại liền câu ấy..
– Đang trong xác mẹ tôi.
Bé Hai lại lập lại ngay.
– Xin cô chú lắng nghe tôi nói.
Cả hai vợ chồng Bẩy thi sĩ cùng tái mặt, ngồi sát lại xác bà Chín.
– Mẹ tôi không biết gì đâu.
Bẩy thi sĩ vội nói:
– Dạ… dạ.
– Chuyện chú Bẩy và mẹ tôi là do tôi nói.
Lý nhìn chồng, miệng lắp bắp:
– Dạ… dạ… Cậu Hai Trạng nói con nghe.
– Cô Bẩy bỏ qua đi nghe không.
Tuy ấn ức trong bụng, nhưag Lý cũng chắp tay nói: ‘
– Dạ… dạ…
Bây giờ xin cô Bẩy, chú Bẩy nghe chuyện quan trọng này.
– Dạ… chúng con xin nghe. Cậu Hai Trạng nói đi.
– Tôi muốn hai người giúp một người bạn tôi cũng đang có mặt ở trong phòng này.
Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ nhìn dáo dác, sợ hãi nói:
– Dạ… chúng con xin làm theo lời Cậu Hai Trạng.
– Bạn tôi là chú An.
– Dạ… dạ, chúng con xin chào chú An.
– Bạn chú An giết chết chú ấy.
– Dạ… dạ…
– Hiện nay đã lấy vợ chú ấy.
– Dạ… dạ…
– Trước khi giết chú An, thằng khốn nạn này xúi vợ chú ấy đóng tiền bảo hiểm nhân mạng cả triệu.
– Dạ… dạ…
– Bây giờ nó lấy cả vợ, cả tiền chú ấy rồi.
– Dạ… dạ…
– Chưa hết, nó còn định ngủ luôn với cả con chú ấy nữa.
– Dạ… dạ…
– Con chú ấy tên là Hoa, hiện học nội trú tại San Francisco.
Vợ Bẩy thi sĩ nghe bà Chín nói một hồi, đã lấy lại được bình
tĩnh. Vừa muốn thử lại xem câu chuyện này có thực con bà Chín nhập xác
bà nói, hay bà Chín đóng kịch, tính che lấp tội nhăng nhít với chồng
nàng nên hỏi:
– Vậy con xin Cậu Hai Trạng cho biết, tụi nó bây giờ ở đâu, để con tới rình coi.
An nhìn ở góc nhà thấy tờ báo, nói:
– Được cô Bẩy lấy tờ báo ở góc nhà. Giở trang báo quảng cáo mấy người bán bảo hiểm ra tôi chỉ cho.
Lý vội vàng chạy lại góc nhà lấy tờ báo, dở mấy trang có quảng cáo bảo hiểm, nói:
– Dạ… tên gì xin Cậu Hai Trạng nói cho con biết đi.
An nói rõ tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại của Luận rồi bảo:
Bây giờ cô, chú Bẩy cứtới đó, làm bộ đóng bảo hiển nhân mạng để làm quen.
– Dạ… chúng con xin đi ngay hôm nay.
– Không được, hôm nay ngày lễ. Tên Luận đóng cửa văn phòng.
– Dạ… để chờ nó mở cửa tụi con tới ngay.
An nhìn và nghe vợ Bẩy thi sĩ, chàng biết ngay cô nàng còn chưa
tin tưởng lắm. Chàng cố làm cho họ tin thực sự vào sự việc ngày hôm nay
là sự thực, chứ không phải bà Chín bịa đặt, nên nói:
– Tốt lắm, bây giờ cô chú có thể gọi sốđiện thoại này. Hỏi tên
nó và vợ chú An luôn, rồi làm bộ nói ở xa gọi loan số. Gọi đi, gọi đi… đi… đi…
Nói tới đây bé Hai bắn ra ngoài, nằm sõng sượt như thoi thóp. An hoảng hồn lay cậy bé day:
– Bé Hai, bé Hai… cháu làm sao vậy?
Bé Hai thều thào thở hắt ra. Một chiếc lưới từ trên cao chụp
xuống ngay chỗ cậu bé nằm. An biết ngay là chuyện gì đang xẩy ra. Chàng
cắm đầu chạy một mạch, không dám ngoái cổ lại. An nhất định phải ở lại
dương thế này để trả thù. Chàng chưa thể về địa phủ được. Tiếng bé Hai
thánh thót đằng sau:
– Chú An… chú An… ở lại giúp mẹ cháu nhe. Cháu thương chú lắm…
Bẩy thi sĩ quay số điện thoại gọi liền. Trong khi đó Luận đang
ôm Cúc trong phòng ngủ. Hai vạt áo ngủ của nàng không được cột lại, rủ
xuống hai bên, để bộ ngực trần trụi lồ lộ vươn cao trắng ngần. Nàng đang ngồi trên đùi Luận, hai tay bá lấy cổ chàng. Má áp sát mặt Luận, mắt
nàng nhắm lại để nghe rõ hơi thở của chàng hừng hực trên da thịt. Luận
luồn mộttay qua lưng quần Cúc Nàng hơi nhướn mình và dạng chân rộng ra
hơn nữa. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Luận cằn nhằn, rút tay ra khỏi quần Cúc, nhấc điện thoại nói:
– Alô… alô.
– Anh Luận hả, khỏe không?
Luận nói nhát gừng:
– Dạ… cũng bình thường thôi anh.
– Lễ Giáng Sinh gọi điện thoại chúc mừng anh vui vẻ nhé.
– Dạ… dạ, cám ơn anh. Anh đang ở đâu đó.
Có tiếng cười lớn..
– Đang ở nhà chứ ở đâu nữa cha nội. Bộ anh đang khám bệnh cho cô nhân tình mới nào đó nữa phải không, bố ?
Luận dở khóc dở cười, nói:.
– Xin lỗi anh, anh gọi điện thoại số nào đó.
Nghe người gọi máy trả lời xong, Luận nhăn mặt, nói:
– Đúng là số điện thoại của tôi, nhưng mà tôi không phải là bác
sĩ. Hơn nữa, đây là số điện thoại ở nhà tôi, chứ không phải là văn phòng bác sĩ Luận nào đâu. Anh lấy số điện thoại này ở đâu ra vậy?
– Ồ, ồ xin lỗi anh, tôi ở tiểu bang khác, có người bạn là bác sĩ Luận ở San Jose nên hỏi tổng đài họ cho số anh. Xin lỗi anh nhé.
Cúc thấy Luận ậm ừ, nhìn chàng hỏi:
– Ai gọi điện thoại vậy anh?
Luận gác máy điện thoại vào chỗ cũ, trả lời:
– Thằng cha cô hồn mắc gió nào đó, ở tiểu bang khác gọi qua đây chúc mừng Giáng Sinh cho bạn, nhưng mà lộn số.
Cúc cười khúc khích..
– Ít nhất tự nhiên mình cũng có người chúc mừng Giáng Sinh phải không anh.
Luận mỉm cười.
– Em có biết nó nói gì không?
– Nó nói gì hả anh?
– Nó bảo anh đang khám bệnh cho cô nhân tình mới nào đó nữa phải không?
Cúc bật cười thực lớn.
– Nó có nói sai đâu.
Luận xô Cúc xuống giường, đè nàng ra. Vục mặt vô bụng nàng.
– Vậy thì anh phải khám em một tăng nữa mới được. Hàm râu mấy
ngày chưa cạo lởm chởm của Luận cọ trên da bụng làm Cúc cười ré lên.
– Nhột… nhột quá đi anh Luận ơi.