Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 41



Sân bay, 6 giờ sáng.

“Bạn trai của chị sẽ ra sân bay đón chúng ta sao?”

“Ừ, Thạch Thảo nói thế.”

Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh kéo vali ra khỏi sân bay. Đang yên đang lành lại bị bắt cóc còn mang thai nữa.

“Hiểu Hiểu.”

Cố Mĩ Yên chạy lại ôm lấy Đồng Hiểu Hiểu, tối hôm qua nghe tin chị em của mình đến Bắc Kinh vui đến mức thức trắng đêm.

Đan Linh choáng váng, người ở vì sao nào vừa đáp xuống trái đất vậy trời.

“Ai vậy mẹ?”

Cố Mĩ Yên buông Đồng Hiểu Hiểu ra nhìn khắp người Đan Linh cho đến khi cả người Đan Linh nổi đầy da gà.

“Đây là con gái cậu?”

“Ừ, Đan Linh chào dì đi.”

À, là bạn của mẹ hồi còn ở Bắc Kinh.

“Chào dì.”

“Xinh đẹp rất giống cậu.”

Lâm Thiên Vũ đứng từ xa nhìn thấy màn gặp lại thắm thiết tâm hồn tựa như hoa nở, mẹ hắn và mẹ Đan Tâm có quen biết nhau. Thế này dễ tính hơn rồi.

Lâm Thiên Vũ đi đến chỗ ba người đang đứng chỉ cười với mẹ hắn rồi quay sang ra mắt mẹ vợ và em vợ.

“Chào dì con là Lâm Thiên Vũ.”

Đồng Hiểu Hiểu lắp bắp, liệu đây có phải….

“Cậu…cậu là Lâm…Thiên…Vũ?”

Đan Linh vẫn còn ở trong mộng, người này chính là bạn trai của chị sao còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô.

Cố Mĩ Yên chẳng hiểu trời trăng mây gió là gì, từ khi nào tên của con trai bà gây sốc tới mức này.

“Cậu biết con trai tớ?”

Đồng Hiểu Hiểu càng sốc hơn, là con của Mĩ Yên. Thảo nào Thạch Thảo nói mẹ của Lâm Thiên Vũ phản đối Đan Tâm. Từ nhỏ Mĩ Yên đã theo chủ nghĩa hoàn mĩ, Đan Tâm có một vết nhơ trong quá khứ nên bà có thể hiểu tại sao Mĩ Yên phản đối.

“Tớ không biết, tớ không biết con trai cậu chính là bạn trai của Đan Tâm.”

“Đan Tâm?”

Cố Mĩ Yên không hiểu, tại sao Hiểu Hiểu lại biết Thiên Vũ là bạn trai của Đan Tâm.

Thời cơ đã đến, Lâm Thiên Vũ cười nói với mẹ.

“Đan Tâm là con của dì.”

Cố Mĩ Yên ngây ra.

“Không thể nào, Chí Viễn nói hai người chỉ có một đứa con gái.”

Trên mặt Đồng Hiểu Hiểu thoáng ưu thương, chỉ vì một câu nói của chồng bà mà một người còn sống khỏe mạnh như Đan Tâm bị coi là đã chết.

“Tớ có hai đứa con gái, Đan Tâm là con đầu của tớ. Năm đó do tớ sinh khó nên Chí Viễn đã đưa Đan Tâm vào cô nhi viện rồi nói nó đã chết.”

Cố Mĩ Yên không thể tin được, không lẽ người cha vô lương tâm muốn giết cả con gái mình mà Thiên Vũ nói chính là Chí Viễn.

“Dì, chị Đan Tâm đúng là chị của con những gì ba con nói không phải là sự thật.”

“Mọi người về nhà rồi nói, chuyện cần lo bây giờ là tìm ra Đan Tâm.”

Lâm Thiên Vũ xách vali ra xe để Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh ngồi ở phía sau quay lại nói khẽ với Cố Mĩ Yên.

“Con đã nói với mẹ rồi còn gì, ông ta không xứng đáng làm ba của Đan Tâm. Những gì ông ta làm mẹ sẽ không tưởng tượng được đâu.”

Cố Mĩ Yên im lặng bước lên xe, Lâm Thiên Vũ cũng lên theo.

Biệt thự Lâm gia.

Đan Linh nhìn những gương mặt thân quen cũng có xa lạ khẽ cúi chào.

“Chào mọi người.”

Cố Mĩ Yên đi đến cạnh Lâm Thiên Vân.

“Đây là con gái của Hiểu Hiểu tên là Đan Linh, Đan Tâm… cũng là con gái của Hiểu Hiểu còn vì sao thì em sẽ giải thích sau.”

Đồng Hiểu Hiểu nhìn lướt một lượt, trừ cô gái có mái tóc hạt dẻ ngời cạnh Thiếu Phong những người còn lại bà đều biết.

Thấy Đồng Hiểu Hiểu nhìn mình Uyên Uyên mỉm cười, nếu để ý một chút thì chị nhìn rất giống mẹ.

“Con có thể giống mọi người gọi là dì không?”

Đồng Hiểu Hiểu gật đầu.

“Con là Lý Nhã Uyên, chắc chị đã nhắc đến con với dì rồi.”

“Đúng là có nhắc, Đan Tâm nói nó nhận con làm em gái nuôi.”

“Thì ra mọi người đều quen biết cả.”

Thạch Thảo xích qua một bên cho Đan Linh ngồi xuống, a…trái đất tròn đi đâu cũng gặp người quen.

“Ừ, trừ Thiên Vũ và Uyên Uyên là lần đầu gặp mặt còn lại cô đã gặp hết rồi. Bên phía cảnh sát nói sao, từ chiếc xe bắt cóc Đan Tâm có điều tra được gì không?”

Lâm Thiên Vũ ngồi xuống cạnh Lâm Thiên Bình, thở dài.

“Chiếc xe đó bị bỏ lại, không có chút manh mối nào để tiếp tục điều tra.”

Mọi chuyện cứ như thế đi vào bế tắc nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người bao giờ rồi cũng sẽ có cách tìm ra Đan Tâm trước thời hạn ba ngày.

“Thiếu Phong nói anh có bản sao đoạn băng ghi hình hiện trường vụ án đúng không?”

“Ừ, tôi đã xem suốt cả tối hôm qua nhưng không tìm thấy được gì.”

Có lẽ những người sống trong sạch như Lâm Thiên Vũ không thấy được gì nhưng cô thì khác, mỗi tổ chức hắc đạo hay băng nhóm mafia đều có một dấu hiệu nhận biết riêng. Dù sao đi nữa cô phải xem một lần biết đâu lại tìm được gì.

“Cho tôi xem thử.”

“Chờ một chút tôi đi lấy.”

Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi ra xe lấy, lát sau mang vào một chiếc laptop mầu đen tuyền. Mở đoạn băng ghi hình lên cho Uyên Uyên, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng xem.

Uyên Uyên tập trung vào đoạn băng ghi hình, chỉ xem lướt qua một lượt cô đã biết vấn đề ở đâu. Sát khí cố công giấu bao năm nay một lần nữa bộc phát lần này còn nặng hơn cả lần trước.

“Vấn đề là ở đây.”

Lâm Thiên Vũ nhìn kĩ vào màn hình.

“Tôi không thấy gì cả.”

“Nhìn như vậy tất nhiên là không thấy.”

Cả nhóm chụm đầu lại xem, đích thực là không thấy gì.

“Chúng ta cứ ngồi yên để chúng nó muốn làm gì thì làm đừng quấy rầy tụi nó.”

Ba người lớn tuổi nhất ngồi yên tại chỗ dù trong lòng thấp thỏm không yên nhưng không thể làm gì ngoài đợi.

Mười ngón tay Uyên Uyên lướt trên bàn phím, thao tác nhanh gấp mấy lần người bình thường.

Âu Dương Thiếu Phong kinh ngạc, người suốt ngày ngồi trước máy tính như hắn còn không đạt đực trình độ này.

“Anh không biết em giỏi máy tính đến vậy.”

“Còn nhiều điều mà anh không biết lắm.”

Lúc còn ở X-LAO thứ cô học không chỉ có giết người. Vũ khí, đạn dược, máy tính, cách sinh tồn,… đều là những thứ cô phải học.

Nhấn vào phím enter , vùng anh được khoanh tròn trên màn hình được phong to ra.

Trên tay cầm chiếc khăn tẩm thuốc mê của người đàn ông mặc áo đen có một hình xăm thần chết cầm lưỡi hái. Lúc cô nhìn vào những người đàn ông đó có cái gì rất quen thuộc cho đến khi cô nhìn thấy hình xăm thần chết cô mới ngộ ra thì ra bọn họ với cô là người cùng một nhà.

Càng nhìn thì càng không hiểu. Tất cả quay về chỗ ngồi, Uyên Uyên biết vấn đề ở đâu thì chắc hiểu hình xăm này nói lên điều gì.

“Thiếu Phong, anh biết X-LAO không?”

Âu Dương Thiếu Phong ngẩn ra cái này thì liên quan tới tổ chức hắc đạo đó.

“Biết nhưng không rõ lắm.”

“Vậy thì em nói rõ cho anh biết. X-LAO là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, đứng đầu Châu Á về buôn bán xũ khí và ma túy. Hơn một nửa người trong chính phủ các nước nơi có người của tổ chức này đều cam lòng làm con chó trung thành để được hưởng lợi, bọn họ nhìn thấy người của X-LAO cả lên tiếng cũng không dám chứ nói gì đến cứu người. Chị Tâm bị X-LAO bắt cóc.”

Lâm Thiên Vũ nhíu mày, Nghi Anh làm sao có thể liên quan đến tổ chức hắc đạo đó.

“Làm sao cô biết Đan Tâm bị X-LAO bắt cóc nhỡ không phải thì sao?”

“Biểu tượng của sát thủ X-LAO là hình thần chết cầm lưỡi hái, chỉ có những sát thủ cấp thấp của X-LAO mới xăm lên người mình biểu tượng đó.”

Hình như Âu Dương Thiếu Phong lại thấy Uyên Uyên của hôm ở bênh viện, lạnh lẽo sát khí đầy mình.

Uyên Uyên nhếch môi cười, lấy điện thoại gọi cho Lý Vĩnh Kỳ gọi đến lần thứ năm vẫn không được. Giỏi lắm, bây giờ mới biết sợ thì đã quá trễ rồi.

“Khốn nạn, anh dám lừa tôi.”

Anh nghĩ không nghe máy là thoát nạn sao, Uyên Uyên nhấn số khác gọi cho chú Lý. Bật loa ngoài để trên bàn, có những chuyện không thể nói trực tiếp thì dùng cách gián tiếp mà nói Thiếu Phong đủ thông minh để nhìn ra cô là ai.

“Uyên Uyên, em làm gì vậy?”

“Anh không phải muốn biết em là ai sao? Em sẽ cho anh biết, có chuyện gì cũng đừng ai lên tiếng.”

Hắn vẫn luôn muốn biết nhưng đến lúc được biết thì không muốn nữa, biết rồi có phải hắn sẽ mất Uyên Uyên.

Chuông đổ lần thứ hai thì có người nghe máy.

“Tiểu thư.”

Uyên Uyên không màng tới người xung quanh chú tâm vào cuộc điện thoại.

“Lý Vĩnh Kỳ đâu?”

“Ông củ còn đang ngủ, tối hôm qua ông chủ không ngủ được.”

Người đàn ông trung niên đứng ngoài phòng ngủ của Lý Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nghe điện thoại.

“Không ngủ được, anh ta không làm chuyện gì có lỗi với tôi thì làm gì có chuyện không ngủ được. Chú Lý gọi anh ta dậy.”

“Nhưng…”

Nếu chú Lý có mặt ở Lâm gia lúc này sẽ không thể nào giữ cho giọng nói tiếp tục bình thường bởi gương mặt của Uyên Uyên lúc này lạnh gấp mười lần gương mặt mà Lý Vĩnh Kỳ dùng để nói chuyện với Nghi Anh.

“Chú Lý tôi không có thời gian nhưng nhị với chú, tôi cho chú ba phút không cần biết chú dùng cách gì thứ tôi muốn là Lý Vĩnh Kỳ nghe điện thoại.”

Chú Lý rùng mình, không thể làm trái ý của tiểu thư lẫn ông chủ, ông đứng ở giữa rất khó xử.

“Nhưng ông chủ đang…”

“Tôi mặc kệ anh ta đang làm gì, dù anh ta có đang cùng người phụ nữ nào đó lăn lộn trên giường thì cũng bắt anh ta nghe điện thoại cho tôi.”

Hai cánh cửa nặng nề mở ra, chú Lý hiểu ý mang điện thoại vào.

“Là điện thoại của tiểu thư.”

Lý Vĩnh Kỳ nhận lấy điện thoại, hắn đang ở trên giường nhưng bên cạnh không hề có người phụ nữ nào.

“Em có cần tức giận với chú Lý không?”

“À…vậy người tôi nên tức giận là con rùa rụt đầu nhà anh phải không. Tại sao anh lại bắt cóc chị Tâm chị ấy làm gì cản trở anh sao?”

Lý Vĩnh Kỳ im lặng không nói gì.

“Anh câm hả, trước khi tôi ném anh vào hồ làm mồi cho cá mập thì tốt nhất anh hãy cho tôi một lời giải thích . Tôi rời khỏi X-LAO lâu như vậy chắc lũ các mập tôi nuôi trong hồ ít khi được nếm mùi vị của thịt người, nếu tôi ném anh vào đó chúng hẳn sẽ rất vui dù sao đó cũng là thịt của lão đại mà.”

Lý Vĩnh Kỳ bóp trán ảo não, không ngờ em gái hắn tức giận đến mức này. Có một lần khi hắn nhỡ tay giết chết con mồi của Uyên Uyên trong lúc hắn không để ý đã bị đứa em gái duy nhất tóm gọn vứt xuống hồ, lúc đó hắn mười tuổi còn Uyên Uyên chỉ có năm. Nếu không phải ba hắn đi qua cứu hắn lên thì hắn đã thành oan hồn trong bụng cá từ lâu rồi, người trong X-LAO nếu chẳng may đắc tội với Uyên Uyên đều được vinh dự làm điểm tâm cho cá. Nhờ khả năng thiên phú và cả huấn luyện của ba mười năm sau đó Uyên Uyên nhiễm nhiên trở thành sát thủ gỏi nhất, tàn nhẫn nhất của X-LAO.

“Cô ta đúng là cản trở anh, nếu cô ta còn ở bên cạnh Lâm Thiên Vũ thì làm sao Nghi Anh có thể trở về làm phó tổng phu nhân của DL.”

Chỉ nói chừng đó Uyên Uyên đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Thứ anh muốn là DL?”

“Đúng.”

“Lý Vĩnh Kỳ anh có nhớ trước khi ba bị người ta sát hại đã nói gì không. Ba nói tham vọng càng lớn thì ngu xuẩn càng nhiều việc làm của anh rất ngu xuẩn anh có biết không hả. Quên chuyện lấy DL ra khỏi tay Lâm gia và nói cho tôi biết chị Tâm đang ở đâu.”

Ba cô vì có quá nhiều tham vọng mà tự đào mồ chôn mình, ngày hôm ba bị người ta hại chết cô cũng có mặt nhưng cô không thể làm gì ngoài việc ôm lấy cơ thể đầy máu của ba. Sau khi đám tang ba cô ra biển, lúc đầu cô không có ý định tự tử nhưng khi bơi ra xa cô mới thấy thế giới này thật mệt mỏi rồi dần dần không muốn sống nữa trầm mình xuống biển. Là chị cứu cô lên nói cho cô biết thế giới này vẫn còn có rất nhiều điều đáng để cô tiếp tục sống và chị nói đúng, Thiếu Phong yêu cô đó là việc có ý nghĩa nhất mà cô có.

Lý Vĩnh Kỳ rời khỏi giường, hắn biết tham vọng luôn song hành cùng ngu xuẩn nhưng hắn sẽ không giống như ba, hắn biết cách sử dụng tham vọng của mình như thế nào là tốt nhất.

“Chừng nào chưa lấy được DL thì anh sẽ không dừng lại, Trần Đan Tâm không có ở X-LAO sáng sớm hôm nay Nghi Anh đã đưa cô ta đi rồi.”

“Đưa đi đâu?”

“Đó không phải là điều anh quan tâm. Em biết mọi chuyện thì cô ta đã không còn giá trị gì với anh nữa rồi.”

Hai tay Uyên Uyên nắm chặt móng tay đâm vào da thịt rỉ máu.

“Tốt hơn hết anh hãy cầu mong chị tôi không xảy ra chuyện gì nếu không anh và cả X-LAO sẽ phải chôn cùng. Trả lại điện thoại cho chú Lý, tôi không muốn nghe anh nói nữa.”

Hắn hiểu rõ Uyên Uyên còn hơn hiểu chính bản thân mình, nó nói được thì sẽ làm được vì thế Nghi Anh chính là con dê thế mạng tốt nhất.

Chú Lý nhận lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.

“Nghi Anh đưa chị tôi đi đâu?”

“Tôi…”

“Chú nói đi tôi không muốn phải làm gì chú đâu.”

Chú Lý thở dài, chọc giận ông chủ nhiều nhất là nhìn sắc mặt tồi tệ của ông chủ mấy ngày còn chọc giận tiểu thư thì cả X-LAO đều gặp đại nạn. Suy nghĩ nặng nhẹ, thiệt hơn một hồi lâu chú Lý quyết định nói cho Uyên Uyên biết.

“Tôi chỉ biết Nghi Anh đưa cô Đan Tâm vào rừng còn cụ thể là chỗ nào trong rừng thì tôi không biết.”

“Đi theo có bao nhiêu người?”

“Hai mươi người, bọn họ đều là sát thủ hàng đầu chỉ nghe theo lời của ông chủ.”

Xem ra trong thời gian cô vắng nhà anh trai cô đã xây dựng được không ít thế lực.

“Nói những người đi theo tôi trước đây đến bìa rừng, tôi sẽ đến đó ngay.”

“Tiểu thư không được làm như vậy, dù ông chủ có yêu thương tiểu thư như thế nào thì cũng không chấp nhận được việc tiểu thư làm.”

“Tôi biết nhưng tôi không thể không làm, chú cứ làm theo lời tôi nói đi. Chú chăm sóc hai anh em tôi từ nhỏ không lẽ không hiểu tôi.”

Uyên Uyên với tay tắt điện thoại trên bàn. Tất cả người xung quanh cô bây giờ đều nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ lẫn xa lạ ngay cả Thiếu Phong cũng thế, trên thế giới này chấp nhận được người như cô cũng chỉ có mình chị.

“Thiếu Phong, anh nghe thấy hết rồi đó em là em gái của ông trùm hắc đạo, là sát thủ giết người, rất rất nhiều vụ huyết án năm năm trước là tác phẩm của em. Em nói có sai không, so với em quá khứ của chị Tâm chẳng là gì.”

Âu Dương Thiếu Phong sững sờ, hai tai tê ù không còn nghe thấy được gì nữa. Là em gái của ông trùm hắc đạo, là sát thủ giết người, có ai nói cho hắn biết đây không phải là sự thật không.

Cô nói không sai, nói ra cô sẽ không còn mặc cảm tội lỗi khi đứng trước mặt anh nhưng nói ra cũng làm cô đau rất nhiều, đau đến tê dại không còn cảm giác gì nữa rồi.

Uyên Uyên đứng dậy tay liền bị Âu Dương Thiếu Phong bắt lấy rồi thả ra rất nhanh, giọng của hắn lạc đi.

“Em đi đâu?”

“Đến bìa rừng, đối với anh trai em thứ không còn giá trị thì không cần tồn tại nữa em không muốn thấy cảnh một xác mà hai mạng.”

Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi theo Uyên Uyên, quá khứ hãy để nó qua đi. Sống là để cho hiện tại, cho tương lai, cái gì tha thứ được thì nên tha thứ. Chỉ sợ Thiếu Phong…

“Tôi đi cùng cô.”

“Không được.”

Cố Mĩ Yên đứng bật dậy, đi cùng một sát thủ là chuyện thế nào nguy hiểm hơn nữa ở đó không chỉ có một hai sát thủ.

“Mẹ, con không thể không đi. Vì con, vì DL mà Đan Tâm bị bắt cóc cô ấy còn đang mang thai con của con dù có xảy ra chuyện gì con cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy ở đó một mình.”

Lâm Thiên Vũ không nói nhiều, bước nhanh ra khỏi biệt thự lên xe mà Uyên Uyên đang chờ lao vút đi.

Âu Dương Thiếu Phong cũng đi theo, bỗng nhiên hắn muốn thấy con người của cô trước đây. Bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được bản thân yêu một sát thủ.

“Thiếu Phong…”

“Cứ để cậu ấy yên tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ lại.”

Dương Thừa Văn ngăn lại hành động không đáng có của những người còn lại. Người ta nói quá tam ba bận, Thiếu Phong đã quá tam rồi mà vẫn không thành sao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.