Màn hình ở trong bóng tối sáng đến chói mắt, tôi thấy rõ cái tên hiện lên, vẫn là lén rời khỏi giường ra sân nghe điện thoại.
“Alo.”
Buổi chiều cậu ấy cũng đã gọi cho tôi, chỉ là khi đó tôi đang nấu cơm nên không bắt máy.
Không khí se lạnh đậm mùi khói pháo hoa, tôi nhìn luồng khí tôi thở ra tan vào không khí.
“Thầy à, chúc mừng năm mới.”
Giọng nói của cậu ấy tựa như tuyết đầu mùa, vừa trong trẻo lại vừa lạnh giá.
Tôi không khỏi nhớ đến buổi tối ngày ấy, gia đình của Phó Dư Dã là kiểu đại gia đình đông đúc, họ hàng nhiều, từ mùng 1 đến tận mùng 15 vẫn chưa chào hỏi hết họ hàng tụ họp vào những ngày đầu năm.
Khi đó cậu ấy vẫn còn trẻ, lại mới vừa về nước, nên chưa quen được với truyền thống thăm hỏi họ hàng, hơn nữa thiếu niên rất thiếu kiên nhẫn, vui vẻ giận dữ đều thể hiện hết ở trên mặt. Đại khái là xã giao phiền phức không dứt mà lén chạy tới nhà tôi, Tết nhất, không gì hơn là nằm ở nhà, bật điều hòa, xem phim.
Lúc Phó Dư Dã đến, ba mẹ tôi đi thăm người thân còn chưa về.
Cho nên khi tôi mặc đồ ngủ đi xuống nhà, liền thấy một cậu thiếu niên cao lớn đứng ở dưới tàng cây, mặc một chiếc áo khoác ngắn, đến gần nhìn thử, bên trong còn mặc một bộ vest rất lịch sự.
Cậu ấy thấy tôi mặc đồ ngủ đi xuống nhà liền kéo tôi vào trong hiên. Khuôn mặt cậu thanh tú, ánh mắt tựa sao sáng trong đêm, vậy mà phảng phất trên đó lại là sự chán nản và u sầu. Cậu vừa thấy tôi đã ôm chằm lấy tôi, một năm qua cậu ấy đã cao lên không ít, đã có thể thoải mái mà tựa cằm lên vai tôi.
“Thầy vừa ăn xoài sao?”
“Sao em biết?”
Cậu ấy dựa vào tôi rồi ngửi ngửi.
“Ngửi được mùi xoài.”
Tôi đưa tay mình lên ngửi, chỉ có mùi sữa tắm.
Tôi nói: “Anh còn ăn táo, ăn quýt và cả hạt dưa nữa, em có ngửi ra luôn không?”
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại ghẹo cậu ấy nữa.
Đèn ở chỗ hiên nhà được kích hoạt bằng âm thanh, chúng tôi cứ đứng như vậy, đèn lập tức tắt đi.
Tôi vừa muốn dậm chân thì cậu ấy đã nhéo mặt tôi, nói: “Phải không.”
Năm ấy cậu ấy vẫn chưa trầm tĩnh như hiện tại, lúc nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh làm người khác nhìn thấy rõ mọi suy nghĩ sâu trong đó.
Ở trong góc, cậu ấy hôn tôi thật lâu, đến khi đèn lại tối sầm.
Bóng tối bao phủ thật lâu.
Bàn tay vương hơi lạnh của cậu luồn vào trong áo ngủ của tôi, vừa chạm vào đã khiến tôi giật mình, theo phản xạ tôi muốn tránh đi nhưng lại bị cậu ấy giữ lại, tôi chỉ cảm thấy da ở phần eo của mình bị sờ đến sắp bắt lửa.
Tôi nắm lấy áo khoác của cậu, chân nhũn đi đến đứng không vững.
Cậu ấy ôm lấy khuôn mặt của tôi, đáng thương mà nói: “Em không muốn về.”
Tôi đỏ mặt mà xoa tóc cậu, cậu cứ như vậy mà nhìn tôi, trong bóng tối ánh mắt ấy khiến tôi không biết phải nên làm gì.
Ở hiên nhà lạnh lẽo, tôi và cậu cứ tựa vào như như thế mãi đến khi cậu phải quay về.
Cậu ấy nói ngày mai sẽ đến nhà Lâm Lễ, buổi chiều còn đi cưỡi ngựa, hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Tôi cũng không có hảo cảm với Lâm Lễ lắm, cho nên đành nói ngày mai phải đi thăm người thân nên không thể đi.
Cậu ây giận dỗi mà nắm lấy tay của tôi, làm bộ muốn cắn, tôi sợ hãi mà xin tha.
Cuối cùng cậu ấy chỉ đặt nó ở môi, nói:
“Anh không quan tâm em chút nào cả.”
Tôi liền chột dạ, liên tục hứa với cậu hai ngày sau nhất định sẽ bù cho cậu.
Nhưng trên thực tế cho dù tôi có rảnh, có khi cậu ấy lại chẳng rảnh, cho nên tôi cứ hứa suông mãi.
Trong suốt những năm ở bên nhau, hình như chưa có năm nào chúng tôi cùng đón giao thừa, bởi vì đều là ai về nhà nấy, đến khi gặp lại, thông thường là thời điểm tôi khai giảng, cậu ấy cũng vừa thoát thân khỏi họ hàng. Mấy ngày đó cơ hồ tôi đều không xuống giường được, mỗi lần làm đều cực kỳ mãnh liệt. Có đôi khi tôi bị làm đến mức chịu không nổi mà muốn chạy trốn, cậu ấy đều sẽ bắt lấy tôi, dùng ánh mắt vừa chân tình lại vừa đẫm lệ mà lên án tôi, nói tôi không quan tâm đ ến cậu nữa. Tôi nào kháng cự lại được, cuối cùng đành phải thỏa mãn đủ loại yêu cầu vô lý mà cậu ấy đặt ra. Cuối cùng khi tỉnh táo lại thì cảm thấy vô cùng hối hận vì mình đã mắc mưu.
Tôi nói: “Chúc mừng năm mới, Tiểu Dã.”
Có lẽ là trời quá lạnh, tôi cảm thấy giọng của mình đang run rẩy.
Thật lâu mà cậu ấy cũng không hồi đáp, tôi không có nghe thấy bất kỳ tiếng người nào khác bên cạnh cậu, thật khó tin cậu ấy cũng sẽ có một đêm giao thừa yên tĩnh như vậy, lâu đến mức tôi nhìn đến bầu trời đêm lại sáng rực pháo hoa rực rỡ, bên kia điện thoại cũng vang lên tiếng pháo hoa tương tự
“Lại thêm một năm rồi.”
Tôi ngồi xổm ở bậc thang, trong đầu dần dần hiện lên khuôn mặt của cậu ấy.
“Tiểu Dã, mấy năm nay, em có hạnh phúc không?”
Vừa hỏi xong, tôi lại tự giễu mà cười cười.
Hẳn là hạnh phúc rồi, cậu ấy chẳng thiếu gì cả, lại là con cháu nhà giàu có.
Xe sang đời mới, rượu vang đắt tiền. Sao mà sẽ không hạnh phúc chứ?
Tôi nghe cậu ấy yên tĩnh vài giây rồi trả lời:
“Thầy à, em chưa từng hối hận.”
Giọng nói của cậu ấy rất điềm tĩnh, pháo hoa càng thêm ồn ào.
Cậu ấy như đi vào một không gian kín nào đó, tôi nghe tạm âm bên ngoài lập tức nhỏ đi nhiều.
Tôi nghe cậu ấy nói, trái tim đột nhiên run lên.
“Cho dù là ở cạnh anh, hay là nói câu chia tay, em cũng không hối hận. Trước kia là do em không đủ năng lực để bảo vệ anh, nhưng hiện tại thì khác rồi, không ai có thể bắt buộc em làm gì cả, em cũng không phải lo rằng anh sẽ lén ra ban công mà khóc nữa.”
Tôi nghe những lời bình thản ấy, nhịp thở bỗng trở nên gấp gáp.
Những lời của cậu lập tức gợi lên ký ức về những ngày tháng khổ sở kia.
Ngày ấy, sau khi gặp Phó Dư Đường về, tôi vờ như không có việc gì xảy ra mà nấu cơm cho cậu, chuyện trò cùng cậu rồi đi ngủ.
Nhưng sau khi cậu ấy ngủ rồi, tôi lại lén lên ban công, ngồi xổm trong góc mà khóc.
Sự khổ sở ấy, không phải bởi vì bị người khác nhục mạ là đồng tính, cũng không phải bởi vì bị chỉ trích bởi phụ huynh của người yêu.
Mà là hận chính mình, tại sao không thể dũng cảm quanh minh chính đại mà đứng ra, nói, Đặng Lăng tôi thích con trai, người tôi thích chính là Phó Dư Dã.
Không ngờ cậu ấy lại biết.
“Cho dù lúc biết anh có con với người khác, em cũng chỉ đập phá đồ đạc để phát ti3t mà thôi. Con đường mà anh chọn, cũng chỉ để bảo vệ bản thân khỏi sự thương hại, mà hiện tại, không ai có thể làm cho anh phải khổ sở nữa rồi.”
Giọng điệu của ấy trầm tĩnh như thể là đang nói giỡn vậy.
“Anh hỏi em sống có hạnh phúc không, rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng trong câu nói ấy?”
Tôi cử động ngón tay sắp bị đông cứng.
“Nhưng mà câu nói này của anh, là câu nói tốt nhất mà em được nghe trong năm qua.”
Trong sân tối mịt, nhìn qua càng lạnh lẽo hiu quạnh.
Cách đó không xa truyền đến vài tiếng chó sủa, xen lẫn âm thanh của pháo hoa rực rỡ.
Như vậy đêm náo nhiệt như vậy, tôi lại cảm thấy cô đơn đến lạ.
Lạnh quá.
Tôi muốn nhanh chóng quay lại trong căn phòng ấm áp, lập tức uống một ly nước ấm.
Nhưng ngón tay lại cứng đờ đến mức vô lực.
Tôi nghe thấy Phó Dư Dã ở kia đầu nói: “Anh…đang khóc sao?”
Tôi nhanh chóng muốn phủ nhận, nhưng giọng nói lại nghẹn lại.
Hoá ra không phải tuyết rơi trên mặt tôi, mà là nước mắt của tôi sao?
“Thầy à?”
Tôi che miệng, không nói chuyện, như vậy cậu ấy sẽ cho rằng tôi đã cúp điện thoại, tựa như cậu cho rằng tôi đã lựa chọn một con đường đơn giản nhất.
Cậu ấy trách tôi……
Hoá ra bao nhiêu năm qua, cậu ấy đều nghĩ tôi như vậy……