Hôn Khế - Triển Tuyết Phàm

Chương 51: 51: Hoán Đổi Linh Hồn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối nay, Sở Quân Dật đã được vui chơi thả ga, nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt của y.

Trở lại quán trọ, nhìn thấy mọi người đều đã trở về sau chuyến vui chơi, hai người cũng vô thức thả tay nhau ra.

Trang nhị gia ở trước cửa quán trọ vừa trông thấy thân ảnh của cả hai thì trong lòng “lộp bộp” một tiếng, bởi vì vừa nãy hắn ta thoáng thấy cả hai vẫn còn nắm tay nhau, nhưng đợi đến khi hai người đến gần hơn lại phát hiện do khoảng cách giữa cả hai quá gần, vì vậy từ chỗ hắn ta đứng nhìn qua rất dễ bị nhầm lẫn.

Trong lòng Trang nhị gia thấy nhẹ nhõm hơn, bất kể sau này hai người lựa chọn thế nào, Trang nhị gia chỉ mong hiện tại hai người hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.

Bọn họ ở lại Tế Nam phủ mấy ngày để nghỉ ngơi và thu xếp mọi việc.

Mỗi ngày, họ đều cảm thấy bản thân đang được tận hưởng sự thoải mái hiếm có nhất trong đời này.

Họ cũng ra ngoài được một thời gian rồi, mỗi người đều có những trải nghiệm và nhận thức khác nhau, cả đám tìm một quán trà ngồi lại thảo luận, bồi dưỡng quan hệ, qua đó cũng hiểu biết sâu sắc hơn về học thuật.

Tháng tám tới đây sẽ cử hành kỳ Thu vi, bọn họ cần phải nhanh chóng lên đường quay về Kinh thành trước khi kỳ Thu vi diễn ra.

Kỳ thi lần này không chỉ có Sở Quân Dật đi thi, hơn một nửa thành viên trong đội ngũ du học cũng tham gia.

Trang nhị gia và Liễu tứ gia đã trúng cử, chẳng qua hai người họ không có ý định tham gia kỳ Xuân vi năm tới.

Để kịp thời trở lại Kinh thành trước tháng tám, sau khi ra khỏi địa phận Tế Nam phủ, cả nhóm liền khởi hành chạy về Kinh thành.

Khi đi vào địa phận Hà Gian phủ, trên đường đi vào thành trấn họ gặp một thôn trang, xuống xe hỏi thăm người dân thì được cho biết thành trấn gần nhất phải mất thêm nửa ngày đi đường nữa mới tới.

Thấy trời đã tối đen, mọi người đều đồng ý ngủ lại nơi đây một đêm.

Thôn trang này không có quán trọ, họ muốn ngủ lại chỉ có thể xin ở nhờ nhà người dân.

Nơi này có gần trăm hộ gia đình, bọn họ chọn ra mấy nhà bằng lòng cho ở nhờ, đưa một ít bạc coi như phí thuê phòng cho các gia đình đó, cuối cùng cả nhóm đã có một nơi ở qua đêm.

Mọi người đang thu dọn đồ đạc, bất chợt từ bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Bởi vì bọn họ đều chọn ở lại mấy hộ gia đình cách nhau rất gần, vì thế khi nghe thấy có tiếng động lạ cả nhóm đều tụ lại một chỗ.

“Đại thẩm, đã xảy ra chuyện gì?” Trang Nhị gia hỏi Trần đại thẩm chủ nhà bên cạnh.

“Ta cũng không biết.” Trần đại thẩm vẻ mặt mờ hồ.

Đúng lúc này, một bóng người chạy nhanh về phía Trần đại thẩm, rồi dừng lại trước mặt bà ấy.

Đứng trước mặt Trần đại thẩm là một nam hài khoảng mười mấy tuổi, cậu nhóc thở hổn hển mấy hơi, mới ngắt quãng nói: “Nương, nương…!Không hay…!Xảy ra chuyện không hay rồi…”

“Xảy ra chuyện gì, nhìn cả đầu đầy mồ hôi của con kìa.” Vốn dĩ Trần đại thẩm muốn răn dạy con trai, nhưng thấy cậu nhóc chạy đến đầm đìa mồ hôi thì có chút đau lòng, Trần đại thẩm dùng tay áo giúp cậu nhóc lau mồ hôi, xoay người nói: “Tính cách Nhị Ngưu nhà ta có hơi bộp chộp, xin chư vị đừng trách.”

Nhị Ngưu không quan tâm người ngoài nghĩ thế nào, vươn tay nắm lấy tay áo Trần đại thẩm, “Nương, không hay rồi, Hổ Tử và Lục Tử bị chết đuối nước rồi!”

“Cái gì?! Chết đuối?!” Trần đại thẩm vừa nghe Nhị Ngưu nói vậy lo sốt vó cả lên, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có cứu được người chưa?”

“Người cứu lên rồi, con thấy mọi người đã cứu hai đứa nó lên mới chạy vội về báo tin cho nương biết, con cũng không biết hiện giờ tình hình bên kia thế nào rồi nữa.” Nhị Ngưu cứ như khẩu súng liên thanh nói một lèo hết những gì mình biết ra.

“Mau dẫn nương đi xem!” Trần đại thẩm lo lắng nói.

Nhị Ngưu đáp một tiếng liền lon ton chạy trước dẫn đường.

“Sư phụ?” Trang nhị gia quay đầu nhìn về phía Niếp lão tiên sinh.

Niếp lão tiên sinh nhìn Trang nhị gia một cái, trầm giọng nói: “Con đi xem đi.”

Trang nhị gia vừa được cho phép thì vọt đi ngay tức khắc, Niếp lão tiên sinh lắc đầu thở dài một tiếng, nói với những người khác: “Chúng ta cũng đi xem thế nào.”

Dọc đường gặp không ít người kéo tới hóng hớt, vì vậy nhóm bọn họ cũng không sợ đi nhầm hướng, chỉ lát sau Trang Nhị gia đã mang theo tin tức hỏi thăm được chạy trở về.

Thì ra cách đó không xa có một cái hồ nước, mấy ngày gần đây trời nóng, bọn nhỏ trong thôn đều thích bơi lội trong ao để giải nhiệt.

Hôm nay cũng thế, một đám trẻ con đang nô đùa dưới nước, đến khi trời nhá nhem tối, bọn chúng nối đuôi nhau lên bờ.

Hai đứa trẻ rời khỏi cuối cùng gọi là Hổ Tử và Lục Tử, lúc hai đứa nhỏ sắp lên bờ không biết vì lý do gì đột nhiên người hụt xuống nước, bọn trẻ trên bờ ngơ ngác đứng trên bờ nhìn một lúc, sau đó mới có đứa hỏi: “Có phải bị đuối nước rồi không?”

Trùng hợp khi đó nhóm phụ thân tới gọi bọn nhỏ về nhà nghe thấy có đứa nhỏ đuối nước, mấy người họ vội vàng nhảy xuống cứu, chỉ một lát sau đã cứu được hai đứa nhỏ bị đuối nước lên.

Lúc Trang nhị gia đến họ vẫn đang cứu chữa cho hai đứa nhỏ, hiện giờ cũng không biết đã cứu được chưa nữa.

Niếp lão tiên sinh gật gật đầu.

Khi nhóm bọn họ đến gần bờ hồ, đã nghe thấy tiếng khóc từ đằng trước, nhưng tiếng khóc rất nhanh đã biến thành tiếng chửi rủa.

“Sư phụ?” Trang nhị gia quay đầu hỏi.

“Đi xem một chút.” Niếp lão tiên sinh nói.

Lúc này, xung quanh bờ hồ người đứng đông nghìn nghịt, nhóm bọn họ đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, xuyên qua khe hở nhìn thấy trên mặt đất phía trước có hai đứa nhỏ đều đang ở độ tuổi thiếu niên, chẳng qua một đứa sắc mặt xanh xao nằm trên mặt, đứa còn lại sắc mặt tái nhợt tràn đầy hoảng sợ ngồi kế bên.

Bên cạnh có hai nữ nhân đang đứng cãi vã chửi bới lẫn nhau, đứng đằng sau là hai nam nhân sắc mặt trắng bệch, trợn trừng mắt nhìn.

Trang nhị gia nhìn được một lát vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhịn không được hỏi người đứng đằng trước.

Người đứng đằng trước là một phụ nữ trung niên, người phụ nữ này có vẻ đang ở độ tuổi thích buôn chuyện, vừa thấy bọn họ ở nơi khác đến thì kể khái quát lại tình hình cụ thể.

Hổ tử họ Ngô, Lục tử họ Triệu, quan hệ giữa người lớn của Ngô gia và Triệu gia luôn không tốt, thuộc loại vừa gặp sẽ chửi bới nhau.

Trái lại quan hệ mấy đứa nhỏ trong nhà tốt hơn chút xíu, mặc dù không quá hoà hợp nhưng thỉnh thoảng hay chơi chung với nhau.

Kết quả đứa trẻ của hai nhà cùng đuối nước, Hổ Tử đã được cứu sống nhưng Lục Tử đã mất.

Lúc vừa mới cứu lên hai gia đình vẫn tự cứu chữa cho con cái của mình, nhưng giờ một đứa sống một đứa chết cho nên hai nhà đổ thừa lẫn nhau, Triệu gia nói Hổ Tử hại chết Lục Tử, còn Ngô gia nói Lục Tử hại Hổ Tử đuối nước.

“Vì sao lại đuối nước? Chẳng lẽ hai đứa trẻ lôi kéo nhau?” Trang nhị gia nghi hoặc hỏi.

“Không phải.” Một cậu bé đứng bên cạnh lắc đầu nói, “Lúc đó Hổ Tử và Lục Tử cách nhau rất xa, căn bản không thể đụng vào nhau.”

“Vậy bọn họ đang tran cãi cái gì?” Trang nhị gia chỉ mấy người sắp động thủ đằng trước.

Cậu bé ngập ngừng một lát mới trả lời: “Hổ Tử cách bờ gần hơn nên được cứu lên trước, Lục Tử cách xa hơn.”

Lúc này, mọi người đều hiểu rõ.

“Thật ra Hổ Tử rất đáng thương.”

“Ừm, thằng bé bị dọa cho kinh hãi thế này.”

“Không biết đại phu chữa khỏi được không nữa.”

“Sao vậy? Không phải Hổ đã tỉnh lại rồi sao?” Trang Nhị gia tò mò hỏi.

“Hổ Tử vừa tỉnh lại liền gọi hai vợ chồng Triệu gia là phụ mẫu, không lẽ bị dọa cho ngốc luôn rồi?”

“Hơn nữa nó còn nói mình là Lục Tử.”

“Đúng vậy, trở về nên để đại phu khám kỹ một chút, vất vả lắm mới cứu được đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”

“Còn có chuyện như vậy?!” Trang nhị gia vẻ mặt kinh ngạc.

Người vây xem đều nghị luận sôi nổi.

Thân thể Sở Quân Dật run lên một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

Cuộc cãi vã giữa hai gia đình đằng trước dần dần ngừng lại, ngay cả Lý Chính* cũng đi ra hoà giải.

*Lý Chính – 里正 -: một vị quan nhỏ cai trị làng xã trong xã hội phong kiến.

Thế nhưng, vào lúc này Hổ Tử giống như đã hồi phục tinh thần, nhìn hai vợ chồng Triệu gia đang lau nước mắt muốn đi ôm thi thể Lục Tử mang về, nó lộ ra biểu tình khó coi hơn cả khóc, khàn giọng gọi: “Phụ thân, nương! Con là Lục Tử thật mà.”

Hai vợ chồng Triệu gia nghe nó nói thế liền nổi giận đùng đùng, nương tử Triệu gia lao tới vươn tay đánh Hổ Tử một bạt tai khiến nó ngã ra đất xong thì mắng: “Tại cái đồ tang môn tinh* mày hết! Nếu không phải vì cứu mày thì Lục Tử nhà tao đâu có chết! Mày còn mặt mũi nói mày là Lục Tử! Tại sao là mày sống mà không phải Lục Tử của tao!”

*tang môn tinh – 喪門星 -: đây là một từ lóng dùng để mắng chửi người ta là kẻ tai họa, đồ xui xẻo hay ẩn dụ là người mang đến tai họa.

Nương tử Ngô gia vừa thấy con trai bị đánh liền tức giận, xông tới tát nương tử Triệu gia một bạt tai, vừa đánh vừa mắng: “Sao mày dám đánh con tao! Sao mày dám đánh con tao! Tiểu súc sinh của mày yểu mệnh liên quan gì đến con trai tao! Mày dám đánh con tao, tao đánh chết mày!”

* ở đây mình để ngôi xưng mày – tao chút nha mọi người, thấy vậy kiểu ra chửi mắng và dân dã hơn tí để ngôi xưng ngươi – ta ạ, ai không đọc được ngôi xưng này thì lướt qua khúc này giúp mình nha.

(人 •͈ᴗ•͈)

Hai nữ nhân quấn lấy nhau, hai nam nhân trong nhà cũng không nhàn rỗi.

Vốn dĩ phụ thân Hổ Tử còn đang xót thương con trai, nhưng cứ nghĩ tới con trai đi gọi vợ chồng Triệu gia là phụ mẫu, lửa giận trong lòng cũng dâng lên, túm lấy cổ áo Hổ Tử xách lên, tức giận mắng: “Mày mở mắt to ra nhìn thật kỹ cho lão tử, rốt cuộc ai mới là phụ mẫu của mày!”

“Ngay cả con ruột cũng khinh thường, mấy người sống có ích lợi gì! Nếu Hồ Tử nguyện ý làm con trai của Triệu gia, vậy ta đành miễn cưỡng nhận nó, vừa lúc trong nhà còn thiếu người hầu hạ!” Phụ thân Lục Tử nghiến răng nghiến lợi dè bỉu nói.

Phụ thân Hổ Tử cực kỳ tức giận, hắn ta buông cổ áo Hổ Tử ra, vồ về phía phụ thân Lục Tử muốn đánh cho một trận.

Lý Chính vội vàng chỉ huy vài người kéo bốn người ra.

Sở Quân Dật ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Hổ Tử ngã ngồi trên mặt đất, quần áo ướt sũng, trên mặt còn dính bùn đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

“Ngươi không sao chứ?” Cố Thành Chi nhẹ giọng hỏi, hắn có thể cảm nhận được Sở Quân Dật đang rất căng thẳng, thân thể của y cũng trở nên cứng nhắc.

Sở Quân Dật không nói gì, nhìn Cố Thành Chi lắc đầu, sau đó dời ánh mắt trở về trên người Hổ Tử.

Cố Thành Chi nhíu mày, hiện giờ cảm xúc trong mắt của Sở Quân Dật quá phức tạp, phức tạp đến mức hắn căn bản không thể nhìn ra Sở Quân Dật đang suy nghĩ cái gì.

Niếp lão tiên sinh thở dài một hơi, lắc đầu quay người đi trở về.

Những người còn lại thấy Niếp lão tiên sinh rời đi liền đi theo.

Khi Sở Quân Dật quay người rời đi, y hơi quay đầu lại nhìn Hổ Tử đờ đẫn ngồi dưới đất nhìn trưởng bối hai gia đình.

Sở Quân Dật hai mắt rũ xuống im lặng trong chốc lát, mới xoay người nói với Cố Thành Chi: “Đi thôi.”

Cố Thành Chi mày cau chặt hơn, bước chân thoáng dừng lại một chút, rồi mới đi theo.

Trở lại chỗ ở tạm thời, chủ nhà chưa trở về, nhưng Nhị Ngưu đã theo sau bọn họ vào nhà.

“Phụ thân và nương đệ sẽ qua nhà Hổ Tử, hẳn là muộn một chút mới về.” Nhị Ngưu trở về để chuyển lời thay phụ mẫu, thuận tiện bảo họ qua nhà hàng xóm ăn cơm tối.

Vấn đề cơm tối không khó giải quyết, sau khi dùng cơm xong vợ chồng chủ nhà cũng trở về.

Niếp lão tiên sinh hỏi thăm tình hình, vợ chồng chủ nhà là họ hàng thân thích với Ngô gia và Triệu gia.

Dù sao bọn họ cũng ngủ một đêm ở đây, vì vậy không thể giả vờ coi như không biết gì hết.

Vừa nhắc tới việc này Trần đại thẩm liền lau nước mắt, thấy có người hỏi lập tức nói ra như trút bầu tâm sự.

Hổ Tử bị đưa về Ngô gia nhưng vẫn không chịu gọi phụ mẫu, cứ một mực nói mình là Lục tử, còn nói ra rất nhiều chuyện về Triệu gia.

Có người nói Hổ Tử bị trúng tà, còn có người nói nó bị thứ dơ bẩn bám lấy…!Dù sao họ đang thương lượng ngày mai nên đi tìm bà đồng đến xem thử, nếu như thấy thứ dơ bẩn…!

“Nếu như nhìn thấy thứ dơ bẩn sẽ làm thế nào?!” Sở Quân Dật vội vàng hỏi.

Cố Thành Chi nghiêng đầu nhìn y một cái.

Trần đại thẩm chỉ lau nước mắt không trả lời.

Trong lòng Sở Quân Dật lạnh lẽo một mảnh.

Buổi tối, bởi vì mọi người đều chạy cả một ngày đường cho nên rất mệt mỏi, họ đều đi ngủ sớm.

Các gia đình ở thôn trang thường ngủ trên giường lò*, mấy người bọn họ chen chúc nhau trên một cái giường lò lớn cũng không đến nỗi quá chật chội.

Sở Quân Dật nằm quay mặt vào tường, còn Cố Thành Chi nằm ở bên cạnh y.

“Không ngủ được sao?” Cố Thành Chi nhẹ giọng hỏi.

“Ờ……” Sở Quân Dật trầm giọng trả lời.

“Hôm nay ngươi làm sao vậy?” Lúc ở bờ hồ hắn đã thấy Sở Quân Dật không ổn rồi, sau khi trở về lại càng không ổn hơn nữa.

Sở Quân Dật trầm mặc một lát, đột nhiên trở mình.

Cố Thành Chi lẳng lặng nhìn y, hắn đang đợi Sở Quân Dật mở lời.

Sở Quân Dật nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, nhìn chòng chọc vào mắt Cố Thành Chi.

“Cố Thành Chi.” Sở Quân Dật gọi hắn một tiếng.

“Ừ.” Cố Thành Chi đáp lại.

“Ngươi có tin chuyện hoán đổi linh hồn……!hay trọng sinh không?” Sở Quân Dật hỏi nhưng trong lòng tràn đầy thấp thỏm.

Cố Thành Chi rất kinh ngạc bởi vì hắn không ngờ tới Sở Quân Dật sẽ hỏi mình vấn đề này, trầm tư một lát mới trả lời: “Ta không tin.”

“Ờ…” Sở Quân Dật rũ mắt xuống, y đã đoán được Cố Thành Chi sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn không ngăn được trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

“Ngươi tin à?” Cố Thành Chi nghe Sở Quân Dật hỏi như vậy, hắn đã hiểu vì sao tâm trạng Sở Quân Dật không tốt, “Ngươi tốt nhất đừng quá quan tâm những chuyện thế này.”

“Ừm…” Sở Quân Dật mím môi, xoay người đi.

Cố Thành Chi có chút bất lực nhìn Sở Quân Dật.

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, cả đêm qua Sở Quân Dật ngủ không ngon, giống như vừa nhắm mắt trời đã sáng, trong lòng nặng trĩu, bất quá y không có định ngủ tiếp.

Đứng dậy mặc thêm áo khoác, rửa mặt chải chuốt lại tóc một chút liền rón rén đi ra ngoài.

Tối qua, Trần đại thẩm có nhắc tới Hổ Tử bị đưa đến một ngôi nhà tranh nằm ở vị trí đầu thôn ở phía Đông, sáng hôm nay sẽ mời bà đồng đến đó làm phép.

Sở Quân Dật xác định phương hướng một chút, đi dọc theo đường ra đầu thôn ở phía Đông, đi đến cuối đường liền nhìn thấy một ngôi nhà tranh xiêu vẹo, nhìn không lớn bằng một gian nhĩ phòng* trong Sở gia.

*Nhĩ phòng là căn nhà nhỏ được xây dựng ở hai bên chính phòng trong thiết kế kiến ​​trúc truyền thống của Trung Quốc, chiều cao và diện tích của nó nhỏ hơn chính phòng, vì nó ở được xây ở hai bên chính phòng nên trông nó như đôi tai, vì vậy mới gọi nó là nhĩ phòng.

Xem hình dưới để dễ hình dung hơn:

Chính diện Nhĩ Phòng:

Gốc nghiêng Nhĩ Phòng:

Khi nhìn thấy ngôi nhà tranh này, bước chân của Sở Quân Dật dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại cách nhà tranh khoảng vài mét.

Đây là nơi đứa bé kia đã ở qua một đêm sao, sau khi nó suýt chút nữa bị chết đuối, trong lòng tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng thì bị người lớn đưa đến nơi thế này…!

Sở Quân Dật cảm thấy trong lòng chua xót đến khó tả, thả lỏng đôi bàn tay đang siết chặt hai ống tay áo, sau đó y tiến lên đẩy ra miếng ván miễn cưỡng có thể xem là cửa kia.

Hổ Tử nghe thấy có tiếng người đi vào vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là một người xa lạ thì thất vọng cúi đầu xuống.

Sở Quân Dật nhìn thấy trong mắt Hổ Tử hiện đầy tơ máu, có lẽ cả một đêm đã không hề chợp mắt.

Hai người một đứng một ngồi cứ ngây ngốc ra đó không nói một lời nào.

Sở Quân Dật khẽ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, khẽ khàng gọi: “Lục Tử.”

Hổ Tử vừa nghe đến hai chữ này lập tức ngẩng đầu lên, đôi môi xanh trắng khô nứt không ngừng run rẩy, muốn nói nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Sở Quân Dật trong lòng bứt rứt, nhưng y tới đây không phải muốn ôn chuyện với Hổ Tử, có một số việc Hổ Tử cần phải biết, sau đó nó phải tự mình đưa ra lựa chọn.

“Đệ có biết tại sao bản thân bị đưa tới đây hay không?” Sở Quân Dật thấy vẻ mặt ngây ngô của Hổ Tử, mím môi nói: “Nếu đệ không biết vậy hãy nghe huynh nói, bọn họ sẽ đi tìm bà đồng…đệ hiểu ý của huynh chứ?”

Hổ Tử trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể nào tin nổi.

“Đệ thấy thế nào?” Sở Quân Dật khẽ khàng hỏi.

“Bọn họ không tin đệ, bọn họ không tin đệ…!Tại sao lại như vậy…!Bọn họ, bọn họ…” Giọng Hổ Tử khô khốc khàn khàn, Sở Quân Dật nghe thấy mà có chút cay mắt.

“Bọn họ không tin đệ.” Giọng Sở Quân Dật vô cùng bình tĩnh nói tiếp: “Sẽ không có ai tin chuyện thế này đâu.”

“Huynh tin không?”

“Huynh tin, nhưng những người khác không tin.” Sở Quân Dật thở dài, sau đó đứng dậy nói: “Lựa chọn thế nào, đệ tự mình quyết định đi.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Bởi vô minh mê mờ cho nên cái làm cho người ta thấy sợ hãi không chỉ có mỗi quỷ thần mà hơn hẳn là những ẩn số chưa ai biết được ẩn chứa bên trong.

Hàng năm có bao nhiêu người chết chỉ vì bị coi là yêu ma, nhưng điều đáng sợ hơn hết chính những người thân của người chết vì bị coi là yêu ma lại cảm thấy bản thân họ rất may mắn vì điều này.

Tuy Sở Quân Dật không chấp nhận được nhưng bản thân không đủ khả năng giúp đỡ gì thêm nữa.

Đành buồn bực quay về, chỉ có điều Sở Quân Dật vừa đẩy cửa ra, chân còn chưa bước ra khỏi cửa ngôi nhà tranh, vừa ngẩng đầu lên liền sững sờ ngay tại chỗ..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.