Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful)

Chương 13



Vào buổi dạ vũ tại nhà của bà huân tước Donleigh trong tuần thứ ba sau khi Alexandra đã bắt đầu bước vào xã hội thượng lưu, nàng rất khổ sở, rất căng thẳng đến nỗi nàng đau đớn cả cõi lòng. Nàng cảm thấy như thể nàng sẽ không bao giờ vui cười hay tìm an ủi trong nước mắt lại được không. Vào đêm định mệnh đó nàng vừa cười lại vừa khóc.

Nghe theo lời thúc giục nho nhỏ của bà Công tước Alex đã lễ phép, nhưng miễn cưỡng bằng lòng khiêu vũ với Huân tước Posonby, một nhà quí tộc thích chưng diện, tuổi trung niên, buồn tẻ, ỏng ẹo, mặc áo quần lòe loẹt như con công. Trong khi nhảy, ông ta vênh váo báo cho nàng biết rằng ông được mọi người xem là thông minh xuất chúng. Đêm nay, ông ta mặc chiếc quần ống túm ở đầu gối bằng satin màu vàng cam, quần phồng lên ở giữa bắp chân, chiếc gile màu mận chín, và chiếc áo khoác dài màu vàng. Khi Alexandra nhìn ông ta, nàng có cảm giác ông ta như một đống trái cây quá chín.

Khi nhảy xong bản nhạc, thay vì đưa Alexandra về với bà Công tước, huân tước Posonby (người mà Alexandra nghe nói hiện nay đang cần có bà vợ giàu để trả nợ đánh bạc) kéo nàng đi theo hướng khác.

– Cô phải theo tôi đến cái phòng ở hốc tường dễ thương ấy, thưa cô. Tối qua bà Công tước có cho tôi biết rằng cô rất quan tâm đến vấn đề triết học, cho nên tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng thêm cho cô một ít kiến thức về một nhà triết học vĩ đại thời cổ đại: Horace. Alexandra biết ngay bà Công tước lo sợ nàng không có người để nói chuyện, nên đã khoe với Posnby về trí thông minh của nàng.

– Xin cô đừng lo sợ gì hết – Hầu tước Posonby nói, ông ta hiểu lầm thái độ thất vọng của Alexandra – Tôi sẽ không quên cô là nữ giới, mà nữ giới thì không thể hiểu những sự phức tạp và tế nhị của luận lý học. cô có thể dựa vào tôi để lập luận các vấn đề đó, rất đơn giản.

Alexandra quá thất vọng, đến nỗi không nổi giận khi thấy ông ta có thái độ khinh thường trí thông minh của phụ nữ, và quá chán nản đến độ không thèm tranh cãi với người thích ăn mặc như cái khay trái cây này.

Nàng giữ thái độ lễ phép để cho ông ta dẫn nàng vào hốc tường, chỗ này được ngăn cách với phòng khiêu vũ bằng hai tấm màn nhung màu đỏ thẫm kéo qua lại, được giữ yên tại chỗ nhờ các sợi dây nhung cùng màu. Khi đi vào trong phòng nhỏ, Alexandra nhận ra ở đây đã có người, là một thiếu nữ mặc áo dài lộng lẫy, nét mặt nhìn một bên có vẻ quí phái và mái tóc vàng rực rỡ. Cô ta đang đứng ở cánh cửa kiểu Pháp mở rộng, lưng hơi quay về phía họ, rõ ràng cô ta đang muốn hưởng thú được cô độc một mình để thở không khí trong lành.

Khi Huân tước Posonby đi vào, thiếu nữ hơi quay người lại, nàng liền nhận ra cô ta ngay. Đấy là Phu nhân Melanie Camden, người vợ trẻ của bá tước Camden vừa mới từ lục địa trở về Anh vào đầu tuần, cô ta đi thăm chị ở bên ấy. Alexandra đã đến dự buổi dạ vũ mà Phu nhân Camden ra mắt lần đầu ở Hội Mùa, và nàng đứng từ xa để nhìn cảnh đám đông quan khách danh tiếng đổ xô đến Phu nhân Camden để chào mừng cô ta trở về, họ cười sung sướng và niềm nở ôm hôn nhau. Cô ta là “người của họ”, Alexandra nghĩ, lòng thèm muốn.

Alexandra nhận thấy họ đã quấy rầy cảnh yên tịnh của bà Camden, nên nàng cười ái ngại, như muốn xin lỗi việc họ đã vào đây. Nữ bá tước hiểu nụ cười của nàng, cô ta gật nhẹ đầu và lặng lẽ quay lui, nhìn ra ngoài cửa.

Huân tước Posonby hoặc là không nhìn thấy nữ bá tước hoặc là không muốn để ý đến cô ta. Sau khi rót cho mình một ly rượu pân trên cái khay trên bàn trước mặt, ông ta ngồi xuống bên cạnh một cái cột bằng đá cẩm thạch ở trước mấy tấm màn, rồi vênh vang nói về triết học của Horace, thuyết trình sai bét về lòng nhân, nhưng chủ yếu là ông ta nhìn vào ngực của Alex.

Alexandra hết sức lúng túng khi lần đầu tiên trong đời được đàn ông nhìn chằm chằm như thế này, mặc dù người đàn ông này thuộc loại làm trò cười cho thiên hạ – đến nỗi khi ông ta qui ý kiến của… cho Horace, nàng không chú ý đến sai lầm của ông ta mà cũng không nhận thấy nữ bá tước Camden vội quay đầu lui nhìn ông ta, như thể vì kinh ngạc.

Một phút sau, hầu tước Posonby trịnh trọng tuyên bố:

– Tôi nhất trí với câu của Horace cho rằng “Lòng tham của con người quá mạnh đến nỗi mặc dù họ đã có quá nhiều nhưng vẫn cảm thấy không thỏa mãn”. – Alexandra quá bối rối trước đôi mắt đăm đăm của ông ta và Phu nhân Camden đã quay lui để nghe ngài Posonby với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Nàng nói với giọng lắp bắp:

– Của M… Machiavelli.

– Của Horace – ngài Posonby cãi lại; và Alexandra quá hoảng hốt khi thấy nhà quí tộc ăn mặc kỳ dị đưa kính một tròng lên mắt, huớng mặt mình vào phần bộ ngực của nàng, đồng thời ông ta kiểu cách tạo ra phong thái thoải mái bằng cách dựa vai vào chiếc cột ở sau lưng. Khổ thay là ông ta quá chú đến bộ ngực của Alexandra mà không quay đầu nhìn lui để xem vị trí cây cột có ngay lưng mình không

– Bây giờ có lẽ cô đã hiểu – ông ta nói tiếp, vừa dang rộng hai cánh tay vừa dựa lưng ra sau – Tại sao lời của Horace đã khiến cho… a! – hai cánh tay dang rộng, ông ngã ngửa ra sau hất lộn ngược cái bàn có chai rượu và kéo sập màn xuống, nằm sóng soài trên bàn chân của ba người khách nàng, giống như tô trái cây dưới rượu pân.

Không thể ngăn được tràng cười khoái chí, Alexandra bịt miệng, quay người và thấy nữ bá tước Camden, cũng đang bịt miệng cười nhìn nàng, hai vai cô ta run lên vì cười, mắt mở to. Cùng lúc, hai cô gái chạy ra cửa, va nhau trên ngưỡng cửa balcon, và đến đây hai cô cùng gập người xuống mà cười. Bây giờ hai người đứng bên nhau cười ngất, vừa cười vừa thở hổn hển, vừa lau nước mắt chảy xuống má.

Khi họ bớt cười, nữ bá tước Camden quay mặt nhìn Alexandra vừa cười khúc khích vừa nói:

– N.. nằm ngửa, ô… ông ta trông giống như con vẹt khổng lồ rớt từ trên cây xuống.

Alexandra phải khó khăn lắm mới trả lời được:

– Tôi… tôi thấy như tô trái cây… không, rượu pân trái cây.

Nàng nói xong, hai người lại cười ré lên:

– T… tội nghiệp Posonby, – Phu nhân Camden khúc khích nói – t… té ngửa đang lúc lên mặt ta đây, chắc vì bóng ma của Machiavelli xô té lão vì đổi ổng cho Horace.

– Chắc bị Machiavelli trả thù – Alexandra thở hào hển. dưới bầu trời đem điểm những vì sao sáng, cô dựa lưng vào tường mà cười, cười sung sướng như những đứa trẻ vui đùa chạy chân trần qua đồng cỏ.

Khi họ hết cười, Melanie Camden dựa lưng vào tường, nhìn Alexandra ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao cô biết ngài Posonby lầm lẫn Machiavelli với Horace?

– Tôi đã đọc cả hai tác giả ấy – Alexandra đáp.

– Tuyệt quá! – nữ bá tước thốt lên – Tôi cũng vậy.

Alexandra mở to mắt.

– Tôi có cảm giác người phụ nữ nào đọc các tác phẩm cổ điển đều được xem là nữ sĩ.

– Thường như thế – Melanie đáp, vẻ tự nhiên – Nhưng trường hợp của tôi, xã hội thượng lưu bỏ qua chuyện tôi quan tâm đến những vấn đề không thuộc phạm vi của nữ giới, những vấn đề vượt ra ngoài thời thượng nhỏ nhặt.

Alexandra nghiêng đầu, nhìn cô ta với vẻ thích thú.

Phu nhân Camden đáp bằng một giọng nhẹ nhàng từ tốn:

– Vì chồng tôi sẽ lột da những kẻ nào dám nói rằng tôi không đủ tư cách để thành một phụ nữ hoàn hảo – bỗng cô ta nhìn Alexandra và hỏi – Cô có chơi được nhạc cụ nào không? Vì nếu cô chơi được tôi xin cho cô biết là, dù bạn hay không, tôi sẽ không nghe đến nghe cô đàn đâu. Chỉ nói đến Bach hay Beethoven thôi là tôi đã bị công kích kịch liệt, và chỉ nhìn cây đàn hạc là tôi đã bị chê cười.

Alexandra bỏ ra cả năm trời để học đàn dương cầm, vì bà Công tước nói rằng các bà khuê các ít ra cũng phải chơi được một nhạc cụ, bây giờ nàng lấy làm lạ khi nghe một cô xứng đáng được đứng vào hàng ngũ mệnh phụ Phu nhân tuyên bố một câu ngược đời như vậy. nàng ngần ngại đáp:

– Tôi có học đàn dương cầm, nhưng chưa đủ trình độ để biểu diễn.

– Tốt – Melanie nói với vẻ sung sướng – cô có quan tâm đến việc đi mua sắm đồ thời trang không?

– Tôi thấy việc này chán phèo.

– Tuyệt! – cô ta nói rồi ngần ngại hỏi – Cô không biết hát chứ.

Alexandra đã miễn cưỡng trả lời nàng không chơi thành thạo một nhạc cụ, bây giờ ngược lại nàng miễn cưỡng xác nhận nàng hát được.

– Biết, tôi hát được.

– Nhân vô thập toàn – nữ bá tước Camden hào hiệp, vui vẻ, rộng lượng – vả lại, tôi đã đợi từ lâu mới gặp được một phụ nữ đã đọc Horace và Machiavelli, cho nên không vì chuyện cô biết hát mà ngăn cản được tôi làm bạn với cô. Dĩ nhiên trừ phi là cô hát quá hay. Cô hát có hay không?

Vai Alexandra rung rung vui sướng vì quả thật nàng hát rất hay.

Melanie thấy câu trả lời trong ánh mắt tươi cười của Alexandra, cô bèn nhăn mặt hoảng hốt trông rất buồn cười.

– Cô không thường xuyên hát chứ, phải không?

– Không – cố nín cười, Alexandra nói thêm, vẻ bất kính – Và nếu việc này làm cho cô đánh giá tôi cao thêm, tôi xin hứa với cô tôi chỉ nói chuyện lịch sự với cô chưa đầy 5 phút là phải xin kiếu từ thôi.

Hai cô gái vui vẻ tống khứ hết những qui ước linh thiêng của giai cấp thượng lưu, rồi cùng phá ra cười lại.

Trong ngôi nhà số 45 đường Regent, những người khiêu vũ tiếp tục nhảy, những vị khách cười đùa tiếp tục cười, họ không hay biết gì biến cố quan trọng đang xảy ra ở ngoài balcon phòng lõm trong hốc tường. Chỉ có những vì sao nhấp nháy trên trời mới chú ý đến trên balcon vắng vẻ của London đang có hai tâm hồn đồng cảm đã gặp nhau.

Khi hai người thôi cười, Melanie nói:

– Nếu như thế, tôi sẽ xem cô là người bạn vui vẻ và thích hợp với tôi nhất – rồi bằng cái giọng đã bỏ hết chuyện kiểu cách, cô bình tĩnh nói tiếp – bạn bè thân thiết của tôi gọi tôi là Melanie.

Trong phút chốc, Alexandra cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, nhưng rồi thực tế trước mắt nàng có vẻ rất phũ phàng, vì bạn bè của Melanie Camden thế nào cũng không nhận nàng vào nhóm của họ. Cả giai cấp thượng lưu, kể cả số bạn bè phức tạp của Melanie đã xem nàng như kẻ đối kháng với họ. Tất cả mọi người trong nhómn họ đều xem nàng là người nhạt nhẽo, vô duyên. chắc là vì Melanie Camden mới trở lại London, nên côchưa biết mọi chuyện. ruột gan Alexandra thắt lại khi nghĩ đến những ánh mắt chế giễu nhìn vào Camden, nếu cô cùng Alexandra trỏ vào phòng khiêu vũ lại.

Bỗng Melanie nhìn Alexandra và hỏi nàng;

– Bạn bè của cô gọi cô như thế nào?

“Tôi không có bạn”, Alexandra nghĩ, vừa cúi người vuốt chiếc váy cho ngay thẳng để giấu cặp mắt đang rướm lệ.

– Họ gọi tôi là Alex – nàng định bây giờ tốt nhất là nên chia tay, chứ không nên để lần sau gặp lại nhau, Melanie sẽ làm cho nàng mang nhục. Nghĩ thế, Alexandra hít mạnh một hơi rồi nói thật nhanh nhưng lúng ta lúng túng – Tôi cám ơn cô đã làm bạn với tôi, Melanie Camden. Nhưng cô thấy đấy, độ này tôi khá bận bịu vào dạ vũ, nào là tiệc tùng, và… nhiều thứ giải trí… Và tôi không tin là… cô… chúng ta.. có thời giờ… và tôi nghĩ là cô có rất nhiều bạn bè mà…

-… Mà cho rằng cô là người ngu đần nhất xuất hiện ở các buổi dạ vũ tại London, phải không? – giọng Melanie thốt ra nghe thật dịu dàng.

Trước khi Alexandra kịp phản ứng trước câu nói của cô ta, Anthony từ trong bóng tối bước ra ngoài balcon. Nàng vội chạy đến bên anh với vẻ nhẹ nhõm, nói nhanh để cho anh không thể ngăn cản nàng được.

– Chú đến tìm tôi phải không? chắc đã đến giờ tôi về rồi. Xin chào Phu nhân Camden.

Khi họ lên xe để về nhà. Tony bực tức hỏi:

– Tại sao chị không nhận lời đề nghị làm bạn với Melanie Camden?

– Tôi… chắc việc làm bạn không ổn được đâu – Alex nói vòng vo, lòng nhớ đến lời nói dịu dàng của Melanie – Như chú đã nói, chúng ta không “đồng điệu với mọi người”.

– Tôi nghĩ thế, và tôi cũng nghĩ lý do một phần vì chuyện của Roddy Carstairs.

Alexandra ngạc nhiên khi nhận ra Tony biết nàng không được mọi người ưa thích; nàng cứ tửơng tượng – hy vọng – Anh không biết đến tình trạng khó khăn của nàng.

-Tôi đã yêu cầu Carstairs sáng mai gặp tôi – Tony nói tiếp, giọng thẳng thắn – Chúng ta phải làm cái gì đấy để thay đổi ý kiến của anh ta đối với chị và phải làm cho anh ta nguôi ngoai về việc chị đã làm nhục ảnh khi chị bỏ ảnh trên sàn nhày trước vào đêm đầu tiên.

– Làm cho ông ta nguôi? – Alexandra thốt lên – Anthony, anh ta nói xấu bà nội chú rất tồi tệ.

– Carstairs thường nói xấu tất cả mọi người – Tony đáp, miệng cười trấn an – Nhất là anh ta rất vui sướng khi làm cho phụ nữ hoảng hốt, lo sợ, nhưng nếu anh ta thành công, anh ta sẽ khinh họ vì họ hèn nhát và ngu ngốc. Carstairs giống như con chim hết từ cây này đến cây khác, gieo rắc sự bất hòa xuống bất cứ nơi nào anh ta đến. Anh ta thường nói những chuyện vui đùa, không nên chấp trách. Dù sao chị nên nhìn vào mặt anh ta hay là nói những gì làm cho anh ta kinh ngạc thì hơn.

– Tôi rất ân hận, tôi không biết thế.

– Có rất nhiều chuyện chị không biết – Tony nói nho nhỏ khi xe dừng lại trước nhà họ ở phố Uppez Brook – để vào nhà, tôi sẽ trình bày cho chị biết.

Khi họ đi vào phòng khách, Alexandra linh cảm thấy có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra cho nàng. Tony chỉ cho nàng ngồi vào chiếc ghế nệm bọc gấm màu xanh nhạt, rồi rót cho mình một ly uytxki. Khi quay lui với nàng, anh có vẻ tức giận và khổ sở.

– Chị Alex này – Anh ta nói – chị phải thành công rực rỡ trong Hội Mùa này. Nói có Chúa chứng giám chị có đủ điều kiện để làm việc này, rất nhiều điều kiện. Nếu không làm được, chị sẽ thành người thất bại thê thảm nhất của thập niên này – Alexandra cảm thấy xấu hổ thêm nhưng Anthony vội đưa tay ngăn nàng, và lúng túng giải thích – lỗi của tôi, chứ không phải của chị. Tôi đã giấu chị nhiều chuyện, những chuyện mà đáng ra tôi đã nói cho chị biết trước đây, nhưng bà nội tôi ngăn cấm tôi. Bà không thể làm được việc là làm cho chị vỡ mộng. Nhưng bây giờ chúng tôi nhất trí phải nói cho chị biết, trước khi chị phá hỏng cơ may còn lại giúp chị tìm được cuộc sống hạnh phúc ở đây.

Anthony đưa ly rượu lên uống một hơi, như thể anh cần có rượu để thêm can đảm, anh nói tiếp”

– Từ khi chị đến London, chắc chị đã nghe nhiều người bạn của Jordan và người người quen biết anh ấy đều gọi anh là “Hawk” phải không? – khi nàng gật đầu, anh hói tiếp – Chị có biết tại sao họ gọi anh ấy như thế không?

– Tôi đoán là bí danh của anh… bí danh xuất phát từ chữ Hawthorne.

– Có người đã nghĩ như thế, nhưng đặc biệt trong nam giới thì từ này có ý nghĩa khác. Con diều hâu đi săn chim, rất tài tình, con mắt nó rất tinh và có khả năng bắt con mồi trước khi con mồi biết nó lâm nguy.

Alexandra im lặng chú ý lắng nghe, nàng hoàn toàn kinh ngạc khi nghe Tony nói. Anh ta bực bội cào ngón tay qua mái tóc và nói tiếp:

– Jordan có tên ấy cách đây nhiều năm rồi, khi anh ấy chiếm được lòng một cô gái rất đẹp, cô ta là người mà một nửa thanh niên độc thân ở London ve vãn mấy tháng trời không được. nhưng Hawk chỉ khiêu vũ với cô ta một buổi tối là chinh phục được cô ta ngay.

Anthony cúi người, chống hai tay lên thành ghế của nàng rồi gay gắt nói:

– Alex, chị tin là chị đã yêu, và chị được yêu, một người có tư cách như một vị thánh. Sự thật Hawk đối với phụ nữ anh ấy là quỷ chứ không phải thánh và mọi người đều biết thế. Chị có hiểu tôi không? – Anh ta hỏi, giọng gay gắt, mặt cúi gần sát mặt nàng – Bất kỳ ai ở London này cũng đều nghe chị nói đến anh ấy như thể ảnh là nhà hiệp sĩ mặc áo giáp lấp lánh, họ đều nghĩ chị chỉ là nạn nhân khác của anh ấy… chỉ là một trong số vô vàn phụ nữ làm mồi cho Hawk. Anh ấy không cố quyến rũ họ, phần lớn là thế, nhưng phụ nữ yêu ảnh, ảnh tức giận hơn là vui sướng, nhưng họ vẫn yêu, như chị vậy. nhưng không giống những nạn nhân khác của ảnh, chị quá ngây thơ không che giấu được mắt mọi người.

Alexandra cảm thấy bối rối, nhưng nàng nghĩ rằng nếu phụ nữ yêu anh ấy, anh không có gì đáng trách cả.

– Tôi yêu anh ấy như người anh ruột, nhưng không phải vì thế mà thay đổi thực tế ảnh là tên sở khanh nổi tiếng ăn chơi trác táng – Tony nói rồi vươn vai đứng thẳng lên, lòng căm tức khi nàng có vẻ trung thành và ngây thơ – Chắc chị không tin tôi, phải không? Thôi được rồi, tôi sẽ nói hết cho chị biết. Vào buổi tối đầu tiên chúng ta đi dự dạ vũ chị đã công khai khen sắc đẹp của hai người đàn bà: Allison Whitmore và Elizabeth Grangerfield. Cả hai người ấy đều là tình nhân của anh ấy. Chắc chị biết ý nghĩa của vấn đề rồi chứ, phải không?

Mặt Alexandra từ từ biến sắc: người tình ngủ với chàng và chàng âu yếm như đã âu yếm nàng.

Anthony thấy mặt nàng biến sắc, anh bèn nói tiếp để đưa vấn đề ra ánh sáng:

– Trong cái buổi dạ vũ đó, chị hỏi Jordan có thích vũ ba lê không, và mọi người cười muốn bể bụng vì họ đều biết Elisa Grandeauxe là tình nhân của anh ấy cho đến ngày ảnh chết. Alex, anh ấy dừng lại ở London để đến gặp cô ta trên đường đến tàu với chị sau khi anh đã cưới chị. Người ta thấy ảnh từ nhà cô ấy đi ra. và cô ta nói với mọi người rằng cuộc hôn nhân của anh ấy và chị là chuyện bất đắc dĩ cho ảnh.

Alexandra vùng đứng dậy, lắc đầu quầy quậy như từ chối chuyện này.

– Chú lầm rồi! Tôi không tin chú. Anh ấy nói ảnh có công việc làm ăn với ai ở đây, chứ anh ấy không có…

– Có, anh ấy có, mẹ kiếp! ngoài ra anh ấy định đưa chị về ở tại Devon, rồi anh quay về London tiếp tục sống với tình nhân. Chính ảnh đã nói với tôi như thế. Jordan lấy chị vì ảnh cảm thấy bị bắt buộc phải lấy, nhưng ảnh không muốn hay không có ý định sống với chị như vợ ảnh. Tất cả những chuyện ảnh làm là vì ảnh thương hại chị.

Alexandra giật đầu tránh sang một bên như thể bị tát tai.

– Anh ấy thương hại tôi à? – nàng hét lên, lòng tan nát nhục nhã. Tay nắm chặt những nếp xếp ở váy bóp mạnh đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch – Anh ấy nghĩ là tôi đáng thương à? – nàng định nói tiếp, nhưng vội lấy tay bịt miệng, lòng đau đớn tột cùng vì Jordan muốn làm cái công việc mà bố nàng đã làm với mẹ nàng, lấy bà rồi để bà sống một nơi khuất tịch xa xôi, và quay về sống với người phụ nữ ác ôn của mình.

Anthony đưa tay nắm lấy nàng, định quàng tay nàng, nhưnng nàng hất tay anh ta ra và bước lui, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta như thể anh ta cũng kỳ quái như Hawk.

– Tại sao chú làm thế? – nàng hét lớn, gọng run run vì đau đớn – Tại sao chú không cho tôi tiếp tục thương tiếc ảnh và biến mình thành đồ điên vì ảnh? Hay chú quá độc ác cứ để cho tôi tin là ảnh yêu thương tôi!

– Chúng tôi tin lúc ấy làm thế là tốt – bỗng bà Công tước cất lên cộc lốc ở phía sau lưng nàng, bà đi vào trong phòng với dáng điệu hơi khập khiễng mỗi khi có chuyện gì làm cho bà bối rối.

Alexandra quá đau đớn đến nỗi không quan tâm đến bà già nữa.

– Tôi sẽ về nhà tôi – nàng nói, cố kềm chế sự đau đớn đang làm cho nàng ngộp thở.

– Không, chị không đi được! – Anthony nói nhanh – Mẹ chị đang đi du lịch quanh quần đảo Anh quốc. chị không thể sống một mình được.

– Tôi xin phép chú để tôi về nhà tôi. Tôi cũng không yêu cầu chú giúp đỡ về tài chính. Theo bà nội chú, thì tôi có tiền của Hawk – nàng gay gắt đáp.

– Tiền ấy tôi kiểm soát như một người giám hộ – Anthony nhắc cho nàng nhớ.

– Tôi không muốn hay không cần người giám hộ – tôi đã tự xoay sở được từ năm mới 14 tuổi.

– Alexandra chị hãy nghe tôi nói – Anthony gay gắt nói, nắm hai vai nàng lay nhẹ, vẻ tức tối – Tôi biết chị giận và thất vọng, nhưng chị không thể đi khỏi chúng tôi hay trốn khỏi London. Nếu chị làm thế, những gì đã xảy ra cho chị ở đây sẽ ám ảnh tôi suốt đời, chị không yêu Jordan..

– Ôi, tôi không yêu à? – Alexandra giận dữ cắt ngang lời anh ta – vậy chú cho tôi biết tại sao tôi sống cả một năm trời cố biến thành người xứng đáng cho ảnh?

– Chị yêu cái ảo ảnh, chứ không yêu Jordan. Cái ảo ảnh mà chị đã tạo ra, vì chị thơ ngây và ảo tưởng…

– Và cả tin, u mê, ngu ngốc! – Alexandra rít lên. Vừa thấynhục nhã lại vừa đau đớn, nàng từ khước lời đề nghị chân tình của Anthony, rồi bằng giọng chán nản, nàng xin lỗi rồi chạy về phòng.

Chỉ đến khi nàng đã vào phòng ngủ của mình rồi nàng mới bật khóc. Nàng khóc cho sự ngu ngốc của mình, cho sự khờ khạo của mình và cho cả một năm làm việc cực lực để hòng xứng đáng cho người đàn ông không đáng gọi là nhà quí tộc. Nàng khóc cho đến khi tiếng khóc của nàng làm nàng khinh bỉ chính mình vì đã phí nước mắt khóc cho chàng.

Cuối cùng nàng cố ngồi dậy, lau nước mắt, nhưng trong trí vẫn nhớ đến hình ảnh trong quá khứ. Nàng thấy mình trong khu vườn vào hôm trước ngày làm đám cưới. “anh sắp hôn em phải không?” nàng đã hỏi thế và khi chàng hôn, nàng ngây ngất mê ly trong lòng chàng, rồi tuyên bố nàng yêu chàng.

Mary Ellen đã nói với nàng rằng đàn ông quý tộc thích họ được người ta mến mộ, và nàng đã ghi nhận lời khuyên của bạn vào tim. Sau khi Jordan đã hôn nàng, nàng đã nói với chàng rằng – em nghĩ rằng anh đẹp như chàng David của Michelangelo.

Alexandra cảm thấy quá xấu hổ, nàng rên rỉ, ôm tay quanh bụng, nhưng ký ức đau buồn vẫn hành hạ nàng. Lạy Chúa! Nàng đã tặng chàng chiếc đồng hồ của ông ngoại nàng. Nàng đã tặng cho chàng và nói rằng ông ngoại nàng chắc sẽ thích chàng vì chàng là người cao quý. Thích chàng! trời đất, chắc ông ngoại nàng thế nào cũng không cho con người quí tộc phóng đãng, phản bội ấy vào nhà.

Ngồi trên xe, nàng đã để cho Jordan hôn hít mãi. Nàng đã nằm trên người chàng như đồ dâm ô mất nết. Trên giường, nàng đã để cho chàng làm những việc thân mật giữa vợ chồng, rồi khi làm xong, chàng lại đến làm như thế với tình nhân ngay vào tối hôm sau.

Thay vì bắn kẻ tấn công Jordan vào đêm nàng gặp chàng, đáng ra nàng nên bắn Jordan Townsende! chắc là chàng chán nàng vì nàng thiếu kinh nghiệm, cho nên thảo nào chàng không muốn nghe lời tuyên bố thơ ngây về tình yêu của nàng.

***

– Phải mất bao lâu? – George Morgan hỏi nhỏ Jordan trong bóng tối.

– Một giờ, rồi chúng ta có thể chạy để đến đấy – chàng đáp vừa bóp những bắp thịt bị tê cứng cho máu chảy lưu thông, tăng cường sức mạnh cho chúng, đợi giây phút lên đường.

– Anh có chắc là đã nghe chúng nói quân đội Anh đang chiến đấu cách đây 50 dặm về phía Nam. Tôi không thích chúng ta phải đi 50 dặm theo hướng không đúng chỗ trong tình trạng chân cẳng chúng ta bị thương tích

– Chỉ là vết cắt thôi – Jordan đáp, chàng muốn nói đến vết thương mà chàng đã bị tên lính canh gây nên cho chàng khi họ áp đảo tấn công hắn vào hôm qua.

Cái hang mà hai người trốn từ ngày hôm qua trong khi lính Pháp lục tìm họ trong cánh rừng quá nhỏ, đến nỗi họ phải gập người lại mà ngồi. Cái chân Jordan đau đớn vì bị tê cóng, không nhúc nhích được, hơi thở khó khăn, nhanh, chàng mường tượng ra hình ảnh của Alexandra, rồi tập trung tư tưởng vào nàng. Chàng cố tưởng tượng bây giờ trông nàng như thế nào, nhưng hôm nay chàng chỉ thấy cô gái trong cánh rừng thưa, nhìn chàng với con chó trong tay, cặp mắt rừng rực vì tình yêu. Jordan nhắm mắt, cố tưởng tượng ra khuôn mặt của nàng. Mặc dù đau đớn trong lòng, nhưng giúp chàng bớt đau, đấy là phương pháp mà chàng thường dùng trong quá khứ và bây giờ chàng cũng thành công như trước đây.

Khi bị ở tù, trong những tuần bị tra tấn và thiếu nước, chàng đã gần như bị điên loạn, thì chính Alexandra là người chàng tập trung tư tưởng để quên nỗi đau đang dày vò cả thể xác lẫn tinh thần chàng. Trong khi tưởng tượng, chàng sống lại những giây phút chàng ở bên nàng, cố chú ý đến mọi vật chung quanh, cố nhớ từng lời, từng ngữ điệu của nàng. Chàng đã làm tình với nàng trong quán trọ, đã cởi áo quần của nàng, ôm nàng vào lòng, cố nhớ đến những giây phút nàng nằm trong tay chàng, êm ái tuyệt vời.

Nhưng tuần này qua tháng nọ, những kỷ niệm trong thời gian ngắn ngủi chàng cùng sống với nàng không đủ để đẩy lùi sự tra tấn, chàng cần thứ vũ khí khác để làm cho tiếng nói âm ỉ trong lòng chàng im lặng, tiếng nói khuyên chàng nên chấm dứt cuộc chiến đấu để sống còn, khuyên chàng nên chọn cái chết cho yên ả tâm hồn. Cho nên Jordan phải tạo ra những hình tượng để tập trung tư tưởng, chàng xây dựng những cảnh này quanh nàng, dùng chúng để tăng cường sức lực cho ý chí sống còn đang bị suy yếu, vì chàng đã rút kinh nghiệm ở những người bị thương tại Tây Ban Nha, chàng biết khi con người quá thất vọng thì cái chết sẽ đến ngay thôi.

Chàng nghĩ ra trong óc đủ thứ chuyện: những chuyện thú vị như là Alexandra chạy trước mặt chàng, tiếng cười của nàng êm như tiếng nhạc, rồi nàng quay lui, dang hai tay đợi chàng chạy đến ôm nàng, như cảnh chàng thấy nàng bị Tony đuổi ra ngoài đường rồi sống lây lất trong căn nhà tồi tàn ở London, cô đợi Jordan về nhà để giải cứu nàng; những cảnh ân ái như là nàng nằm trần truồng trên tấm vải trải giường satin đợi chàng làm tình.

Chàng sáng tạo ra hàng chục cảnh, và hình ảnh duy nhất trong chuyện là Alexandra vẫn đợi chàng. Chàng nghĩ những chuyện này đều là tưởng tượng nhưng dù sao chàng cũng đã tập trung được tư tưởng vào đấy. Vì chúng là vũ khí duy nhất chống lại những con quỷ trong óc chàng cứ kêu gào khuyên chàng nên từ bỏ cuộc chiến đấu, nên buông xuôi mặc cho số phận, cho nên nhờ thế mà trong nhà tù bẩn thỉu, hôi hám, bệnh hoạn, chàng nhắm mắt, nghĩ cách trốn thoát để trở về với nàng. Bây giờ, sau một năm sống trong cảnh đen tối của cuộc đời, chàng sẵn sàng để cho Alexandra kể lại cuộc sống của nàng, cuộc sống tuổi trẻ, sinh động, và nguyên vẹn – cuộc sống mà điều kỳ diệu đang chờ đợi họ đâu đó. Chàng muốn mình đắm mình vào cảnh yêu đương êm ái với nàng, muốn nghe giọng cười giòn tan của nàng, và cùng nàng hưởng niềm vui cuộc sống. Chàng muốn tẩy rửa hết cảnh dơ bẩn trong ngục tù và thoát ra khỏi cảnh u tối của cuộc đời uổng phí của chàng.

Ngoài ra, chàng có mục đích quan trọng nữa, và mục đích này không được cao quý, nhưng rất quan trọng cho chàng: chàng muốn tìm ra kẻ nào đã hai lần cố giết chàng. Chàng sẽ trả thù kẻ đó. Jordan nghĩ rằng Tony là người sẽ hưởng lợi nhiều nhất khi chàng chết, nhưng chàng không tin chính anh ta muốn làm hại chàng. Bây giờ chưa tin được, chưa tin vì chàng có bằng chứng. Tony giống như anh em ruột thịt với chàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.