Thư ký Đỗ cảm giác từ vài ngày trước khi anh nói với Chu Cẩn Vũ “Bởi vì gần đây tương đối bận nên tôi không đưa thuốc bổ cho Hạ tiểu thư được.”, ánh mắt Chu Cẩn Vũ nhìn mình không được bình thường, nhưng Chu Cẩn Vũ chỉ nói “Không cần đưa nữa” rồi không nói gì.
Tuy Chu Cẩn Vũ thực sự không nói gì nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, trả chìa khóa và thẻ ra vào cho Chu Cẩn Vũ, Thư ký Đỗ nghĩ, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ một chút về lời nói và việc làm của mình gần đây, ừm, chẳng có chỗ nào không thỏa đáng cả, ngày hôm đó Thị trưởng Chu tại sao lại nhìn anh như thế? Không phải lại cãi nhau với Hạ Chân Ngọc chứ? Nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ muốn anh giúp đỡ hòa giải một chút hay sao?
Ngược lại chuyện này lại vô cùng có khả năng đấy, Thư ký Đỗ từ hôm đó để ý Chu Cẩn Vũ sinh hoạt khác trước, liền cảm thấy mình chắc chắn phải có nghĩa vụ giữ gìn tình yêu của Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc thật tốt, nếu không thì anh cứ phải thấp thỏm không yên thế này. Cảm xúc của Thị trưởng Chu rất không vui, không chỉ không vui mà phải nói là rất tệ, trưởng phòng Trương đã bắt đầu tìm anh nghe ngóng, vì tất cả các buổi họp của ban lãnh đạo cấp ủy đều bị phê bình, không qua được ải này chắc anh cũng bó tay luôn mất!
Tranh thủ lúc nghỉ trưa, Thư ký Đỗ ăn trưa sớm rồi về phòng làm việc của mình chuẩn bị gọi điện cho Hạ Chân Ngọc tìm hiểu tình hình, nghĩ nếu thật sự cãi nhau, anh cần phải khuyên nhủ Hạ Chân Ngọc nhiều hơn, dù là trong nhà có đánh Thị trưởng Chu vài cái, cũng không thể quá cứng nhắc như vậy được.
Thư ký Đỗ bấm số của Hạ Chân Ngọc gọi đi mới biết đối phương đã tạm dừng hoạt động, Thư ký Đỗ đã cảm thấy sự việc lần này nhất định hỏng bét rồi. Vì vậy anh gọi điện cho Chủ nhiệm Trương hỏi số điện thoại của Hạ Chân Ngọc.
Chủ nhiệm Trương nhận được điện thoại của Thư ký Đỗ thấy có chút kỳ quái, Hạ Chân Ngọc này là do Thư ký Đỗ giới thiệu đến đây, cho dù không phải họ hàng thật sự, cũng không đến mức phải tìm mình để hỏi số điện thoại chứ? Nhưng Chủ nhiệm Trương cũng không hỏi nhiều, cho người đi hỏi số điện thoại mới của Hạ Chân Ngọc, sau đó nói lại với Thư ký Đỗ.
Lúc Hạ Chân Ngọc nhận được điện thoại của Thư ký Đỗ có hơi chút cảm thấy ngoài ý muốn, lại nghe trong điện thoại Thư ký Đỗ nói bóng nói gió khích lệ cô nhường nhịn Chu Cẩn Vũ một chút, nói đủ kiểu ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng đến đại cục khiến cô cũng có chút dở khóc dở cười.
Từ ngày sau khi kết thúc triệt để với Chu Cẩn Vũ, cô lại một mình khóc vài lần, sau đó đã nghĩ thông suốt rất nhiều, con người đều rất chóng quên, thời gian là chứng minh tốt nhất, những ngày này không được gặp Chu Cẩn Vũ, cô cũng không cảm giác đau lòng như trước nữa.
Nghe Thư ký Đỗ nói xong, Hạ Chân Ngọc vừa cười vừa nói “Thư ký Đỗ, tôi nghĩ là anh đã hiểu nhầm rồi, tôi và Thị trưởng Chu đã nói chuyện xong xuôi cả rồi, hai chúng tôi cũng không liên lạc nữa, anh nói với tôi những lời này… e rằng không phù hợp.”
Thư ký Đỗ ngẩn ra trong chốc lát, đã xong? Chia tay rồi hả? Thật hay giả? Nhưng mà, bất luận là thật hay giả, anh cảm thấy mình chính là nguyên nhân, chỉ nói “Hạ tiểu thư, cô và Thị trưởng Chu thật sự không thể quay lại với nhau à?”
Hạ Chân Ngọc nói “Không thể, chúng tôi đều bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi. Còn nữa, cảm ơn Thư ký Đỗ thời gian qua đã chăm sóc tôi rất nhiều.”
Thư ký Đỗ nghe xong, cảm giác hai người này thật sự chia tay một cách triệt để rồi, vì vậy nói “Haizzz! Vậy được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, sau này có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức trong khả năng của mình.”
Hạ Chân Ngọc cảm ơn Thư ký Đỗ rồi cúp điện thoại, cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua có chút không chân thực, cứ như nằm mơ.
Thật ra trong khoảng thời gian này, cha mẹ cô cũng không đùa với cô nữa, lại bắt đầu thỉnh thoảng nhắc nhở cô để cho đồng nghiệp ở cơ quan giới thiệu giúp ai đó. Hạ Chân Ngọc cười khổ, cô sớm đã nói mình có bạn trai rồi, ở cơ quan ai còn giới thiệu đối tượng cho cô chứ, hơn nữa người khác cũng không biết cô từng ly hôn, vẫn là cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Chu Cẩn Vũ những ngày này có bận hơn chút ít so với ngày thường vì cấp trên muốn phái người xuống tỉnh để điều tra nghiên cứu, thực ra chuyện đó cũng chẳng liên quan nhiều lắm đến anh. Nhưng anh chủ yếu bận rộn vì phải ứng phó với những người không ngừng đến thăm hỏi lãnh đạo, bởi vì người lần này đến điều tra nghiên cứu vừa vặn là lão nhị nhà họ Chu – Chu Cẩn Quốc!
Trừ lúc vội vàng xã giao, Chu Cẩn Vũ ngược lại cảm thấy sau khi tách ra khỏi Hạ Chân Ngọc anh thích ứng tương đối tốt, chỉ là có khi cảm thấy trong lòng rất chơi vơi, ngày nào cũng không muốn về quá sớm, vẫn cứ bận rộn thì tốt hơn.
Chu Cẩn Quốc đến chỗ Chu Cẩn Vũ sớm hơn hai ngày, trong tỉnh mọi người đều cho rằng hai ngày sau anh mới đáp máy bay đến, anh cho người đi sắp xếp nhà khách, trở về ven hồ Cách Lâm cùng với Chu Cẩn Vũ, hai anh em buổi tối ngồi trong phòng khách uống rượu nói chuyện trên trời dưới biển.
Chu Cẩn Quốc hỏi Chu Cẩn Vũ “Nghe nói chú chia tay với người phụ nữ kia rồi? Cũng tốt, chia tay rồi thì có phải hay không cũng nên cân nhắc chuyện giữa chú và Manh Manh đi, anh ngược lại thấy chú không nhất thiết phải phục hôn với Manh Manh, nhưng so sánh mà nói thì chú cùng Manh Manh dù sao cũng có tình cảm với nhau, nếu hai người ở bên nhau lần nữa, cũng có thể biết trân trọng nhau hơn.”
Chu Cẩn Vũ uống một ngụm rượu, cười nói “Mọi người cũng đừng quan tâm loạn lên, em và Manh Manh không có khả năng đó đâu, lần trước không phải mọi người để cô ấy về cùng em nhưng em đến tay cô ấy cũng không động vào dù chỉ một chút hay sao? Anh hai, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa được không, chỗ Manh Manh em đã nói rõ rồi, cô ấy cũng đã hiểu, mọi người đừng tăng áp lực lên cô ấy.”
Chu Cẩn Quốc nói “Vậy chú cũng phải kết hôn chứ, chú cũng phải nhậm chức thị trưởng, hình tượng chính trị cũng phải cân nhắc, nếu không bọn anh có muốn giúp chú cũng không thể giúp nổi.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong liền không nói thêm gì nữa, chỉ là buồn bực trong đầu uống rượu, Chu Cẩn Quốc nhìn bộ dạng này của Chu Cẩn Vũ, nói “Chú lại nghĩ đến người phụ nữa kia à? Anh nói này lão ngũ, chú giống như bà già từ bao giờ vậy? Chú làm sao thế?”
Chu Cẩn Vũ nâng chén lên nói “Anh hai, hai chính ta vui vẻ uống rượu với nhau có được không? Những chuyện khác đừng nhắc đến nữa, trong lòng em rất khó chịu, những gì anh nói em đều hiểu rõ, em uống trước nhé!” Nói xong ngẩng cổ lên nâng cốc uống cạn.
Chu Cẩn Quốc cũng không nói gì thêm, em trai anh bất luận là thủ đoạn hay khôn ngoan đều không có vấn đề gì, chỉ là anh cảm thấy Chu Cẩn Vũ có chút quá để tâm đến người phụ nữ kia rồi, nhưng một thời gian ngắn nữa chắc sẽ ổn thôi.
Bình thường hai người cũng tương đối chú trọng chăm sóc sức khỏe, nhưng hiếm khi anh em ngồi với nhau, cũng đều thả lỏng không đắn đo nâng cốc cạn chén.
Cứ thế cho đến lúc hơn 11 giờ, rượu cũng đã uống không ít, Chu Cẩn Quốc nghĩ ngày mai Chu Cẩn Vũ còn phải đi làm, liền định bụng uống đến đây thôi để Chu Cẩn Vũ đi ngủ. Kết quả Chu Cẩn Vũ ngược lại càng uống thêm, quay lại chủ đề cũ, anh nghiêng người dựa vào ghế sa lông dùng ngữ khí có chút ngà ngà say, nói “Anh hai, anh nói xem người phụ nữ này rốt cuộc còn có thể vô tình hơn được nữa không? Em đối xử với cô ấy tốt như vậy, mới chia tay thôi đến một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, xem ra em đã uổng phí quá nhiều tâm tư rồi!”
Chu Cẩn Quốc có chút buồn cười nói “Chú say rồi à? Chính chú nói chia tay, còn gọi điện cái gì nữa?”
Chu Cẩn Vũ nhíu mày nói “Sao lại không gọi được? Hôm đó em đã nói rất nhiều lần nếu cô ấy nghĩ đến em thì hãy gọi điện cho em, cô ấy đã gọi chưa? Lời của em gần đây dạo này cô ấy coi như gió thoảng bên tai, em ngược lại muốn gọi điện cho cô ấy, hỏi thăm cô ấy một chút cũng không được, hình như người ta đổi số rồi, em cho người dùng chứng minh thư của cô ấy tìm cũng không tìm được, anh nhìn xem người phụ nữ vô tình này, cứ như thế mà muốn quẳng em đi!”
Nói đến đây Chu Cẩn Vũ lại ngồi thẳng dậy, tiếp tục nói “Không muốn cho em biết số điện thoại chứ gì, em không thèm tìm nữa, không đáng!”
Chu Cẩn Quốc nhiều năm như vậy vẫn chưa hiểu tính tình của Chu Cẩn Vũ, biết trong lòng Chu Cẫn Vũ vẫn rất khó chịu, vì vậy liền ngồi đó nghe anh lải nhải, thỉnh thoảng cũng tiếp lời, hỏi “Chú đã biết thế còn như vậy cho ai xem.”
Chu Cẩn Vũ liếc nhìn anh hai, có chút tức giận nói “Em chỉ là cảm thấy chính mình có một chút không đáng, vì cô ấy phí hết bao nhiêu tâm tư, làm bao nhiêu việc!”
Chu Cẩn Quốc kì quái hỏi “Chú nói là chú đã phí mất bao nhiêu tâm tư, thế chú đã làm cái gì? Không phải là mua nhà mua đồ à, chú không phải là người so đo mấy chuyện đó.”
Chu Cẩn Vũ không vui, giọng nói cũng hơi lớn, nói “Em còn mỗi ngày nấu cơm đâu ra đấy, cô ấy bị bệnh em còn hầu hạ cô ấy ngày đêm! Thuốc Đông y cũng là em nấu, cãi nhau cô ấy cầm đồ đạc đánh em, còn mắng em, em cái rắm cũng không dám phóng, còn phải dỗ dành để cô ấy đừng nóng giận, anh nói em còn không làm gì à?”
Chu Cẩn Quốc ngồi không vững, dù cho cấp bậc của anh cũng cao, sự từng trải so với Chu Cẩn Vũ cũng thâm sâu hơn nhưng nghe những gì Chu Cẩn Vũ nói cũng có chút kinh ngạc. Đây là lão ngũ Bá Vương nhà anh đây sao? Cả nhà anh không ai có thể uống một chén trà Chu Cẩn Vũ pha. Kết quả Chu Cẩn Vũ lại ở đây chăm sóc một người phụ nữ như hầu hạ người ta, chẳng những để người ta mắng lại còn để cho người ta đánh nữa sao? Thật có triển vọng nha!
Vậy thì cũng khó trách lão ngũ không thể nghĩ thông được. Vì vậy Chu Cẩn Quốc vừa bực mình vừa buồn cười nói “Chú bảo anh nói cái gì mới tốt đây! Chia tay cũng chia tay rồi, chú làm ra cái bộ dạng chẳng ra sao này cho ai xem nữa? Ngày mai chú cũng làm cơm cho anh nhé!”
Chu Cẩn Vũ không để ý đến Chu Cẩn Quốc, phối hợp nói “Em muốn làm gì thì làm nấy, anh nói xem sao em một tấm hình của cô ấy cũng không có? Haizzz, để em gọi điện cho cô ấy!”
Nói xong, Chu Cẩn Vũ với lấy di động bấm một dãy số, đặt ở bên tai nghe trong chốc lát sau đó ném thẳng di động xuống đất, lầm bầm nói “Tạm dừng hoạt động rồi! Mẹ kiếp, đúng là đồ không có lương tâm, sớm biết vậy không thèm để tâm cho rồi.”
Đây là do uống nhiều quá đây mà, Chu Cẩn Quốc bất đắc dĩ đứng dậy đỡ Chu Cẩn Vũ về phòng, ném lên giường đắp chăn kín mít, Chu Cẩn Vũ nằm trên giường nhắm mắt lại còn nói “Bảo cô ấy gọi điện cho em đi, em hứa sẽ không bám lấy cô ấy đâu mà! Anh hai, anh đi giúp em xem cô ấy sống thế nào được không? Chắn chắn là mạnh mẽ hơn em, tâm tính của người phụ nữ đó đặc biệt tốt.”
Chu Cẩn Quốc đứng bên giường nhìn Chu Cẩn Vũ, đúng là chẳng ai chịu thua kém ai. Anh tiếp tục ngẩn ra một lúc, thấy Chu Cẩn Vũ ngủ rồi mới thở dài đi ra ngoài.
Hết tháng giêng, Hạ Chân Ngọc đã bị ép đi xem mắt mấy lần nhưng đều không có kết quả, mấu chốt là do cô chưa ổn định được. Hôm nay, mẹ Hạ nói “Chân Ngọc à, cả ngày hôm qua dì con gọi điện nói muốn giới thiệu cho con một người 41 tuổi chưa kết hôn, không quan tâm đến chuyện con đã kết hôn rồi, làm quản lý tiêu thụ ở một công ty dược phẩm, mẹ thấy điều kiện cũng không tệ, con thử gặp một lần nhé?”
Hạ Chân Ngọc liếc mắt, nói “Mẹ, một người đàn ông 40 tuổi rồi còn chưa kết hôn, cái này không phải đang bày rõ ra là có vấn đề hay sao? Con cũng không muốn gặp lại vấn đề đó nữa, theo con thấy chẳng bằng đã kết hôn còn hơn!”
Mẹ Hạ cũng tưởng tượng, nếu tốt như thế sao lại chưa kết hôn, lại còn chấp nhận người đã từng kết hôn, càng ngày càng cảm giác dễ dàng xảy ra vấn đề vì vậy liền gọi điện từ chối.
Lại nửa tháng trôi qua, mợ Hạ Chân Ngọc tự tìm đến nhà cô, cười ha hả nói “Chân Ngọc à, hồi tết chẳng phải mợ đã nói về một người làm phó phòng cháu có nhớ không? Người ta đã gửi thư rồi, muốn gặp mặt con, mợ nói với con này, điều kiện như thế nhưng mà là số một đấy, hơn 44 tuổi rồi, nhưng không phải ly hôn, vợ anh ta trước đây bị bệnh không qua khỏi, có một đứa con trai đang du học ở nước ngoài. Cháu xem có ổn không, không liên quan gì đến vợ trước, cũng không phải sống với con riêng, chờ sau này cháu có con, hai người các cháu không phải giống như vợ chồng son hay sao?”
Cha mẹ Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng biết người này không tệ, vì vậy không phản đối Hạ Chân Ngọc đi xem mắt, Hạ Chân Ngọc không còn cách nào khác đành phải chấp nhận nên mợ cô liền đi hẹn thời gian và địa điểm. Hạ Chân Ngọc nghĩ đôi bên lưu số điện thoại tự liên lạc không được sao, mợ cô quản quá nhiều rồi.
Đợi khi đã liên hệ ổn thỏa, hẹn thời gian xong xuôi, Hạ Chân Ngọc đi đến quán cà phê đã đặt trước, đối phương đã đến, Hạ Chân Ngọc ngồi xuống nói “Thật ngại quá, đã để anh chờ lâu.”
Đối phương vừa cười vừa nói “Không sao, là do tôi đến sớm thôi, cô muốn uống chút gì không?”
Hạ Chân Ngọc tùy ý chọn một tách cà phê, thừa dịp đối phương nói chuyện với người phục vụ nhìn kỹ người đàn ông này một chút, cảm thấy nhìn cũng được, nhìn dáng vẻ thật sự đúng là nhiều tuổi hơn cô lại không khiến người ta chán ghét, nhưng căn bản là không có cảm giác gì.
Hai người tùy ý nói chuyện công việc, Hạ Chân Ngọc lại hỏi “Anh làm ở đâu vậy?”
Người đàn ông kia nói “À, tôi quên không nói, tôi làm ở tòa thị chính.”
Hạ Chân Ngọc nghĩ thầm, đã tạch, đến đây là kết thúc được rồi! Tòa thị chính đúng là một nơi rất tốt nhưng cô chịu không nổi.
Vì vậy cô lễ độ khách khí vài câu, liền lấy cớ mình có việc nên đi trước.
Kết quả vào buổi tối, mợ cô gọi điện thoại đến, nói “Chân Ngọc à, hôm nay gặp mặt cảm thấy thế nào? Mợ đã nói với cháu rồi, đối phương rất hài lòng về cháu đấy, nói muốn gặp lại nữa, cháu nghĩ thế nào?”
Hạ Chân Ngọc nói “Mợ, cháu cảm thấy không hợp lắm, hay là thôi đi, cháu cảm ơn mợ vì đã phí không ít tâm tư.”
Mợ Hạ Chân Ngọc nghe xong liền mất hứng, khuyên cả buổi Hạ Chân Ngọc cũng không chấp nhận, nói cô vài câu không biết tốt xấu, bỏ qua sẽ không có cơ hội gặp được người có điều kiện tốt đến vậy đâu, sau đó tức giận cúp máy.
Hạ Chân Ngọc cũng chẳng có cách nào khác, nhưng đối phương làm việc ở tòa thị chính, cô cũng không muốn lại gây ra chuyện gì nữa, nói thế nào cũng không được.
Hai ngày sau, Cao Mai Lệ hẹn Hạ Chân Ngọc ra ngoài, nhìn kỹ Hạ Chân Ngọc một lúc mới lên tiếng “Cũng không tệ lắm, về cơ bản cũng không gầy đi mấy, sắc mặt cũng khá ổn. Chân Ngọc, cậu thật mạnh mẽ đó nha!”
Hạ Chân Ngọc bật cười nói “Thì sao, từ rằm tháng giêng đến giờ cũng gần một tháng xem mắt tận năm, sáu lần rồi! Nhưng mà tớ không nghĩ đến cậu cũng sốt ruột như vậy.”
Cao Mai Lệ nói “Có người tốt đương nhiên phải nắm chắc rồi, người này làm cùng cơ quan với Hách Lượng nhà tớ, nhưng không cùng bộ phận thôi, tớ mang theo số điện thoại đây, cậu gọi điện hẹn thời gian đi, tớ cảm thấy rất ổn. Hơn 40 tuổi, nghe Hách Lượng nói phẩm chất cũng không tệ, còn lại cậu tự xem xét đi.”
Cái này cũng quá chung chung rồi, hơn nữa lại là tòa thị chính, Hạ Chân Ngọc nói với Cao Mai Lệ suy nghĩ của mình. Cao Mai Lệ nghe xong có chút không tán thành “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tòa thị chính lớn như vậy, lại nhiều bộ phận, cậu tưởng có thể tự nhiên mà có liên quan đến Thị trưởng được chắc? Người đó làm việc cũng lâu rồi, nói không chừng một năm cũng chả thấy Thị trưởng được mấy lần đâu, cậu lo lắng thừa quá rồi, tớ nói này cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa, có người tốt thì tranh thủ mà nắm bắt, nghe nói người ta tranh nhau giới thiệu đối tượng cho người đó đấy!”
Vì không muốn phụ tâm ý của Cao Mai Lệ, Hạ Chân Ngọc do dự vài ngày, cuối cùng vẫn gọi điện cho người họ Phương này, đối phương nhận điện thoại liền cười nói “Cô là Hạ Chân Ngọc phải không, chúng ta thật đúng là có duyên!”
Hạ Chân Ngọc có chút khó hiểu liền hỏi “Anh từng gặp tôi?”
Người kia cười nói “Tuần trước chúng ta mới gặp mặt đấy thôi, tại quán cà phê, cô đã quên rồi?”
Không trùng hợp vậy chứ, chẳng lẽ Cao Mai Lệ và mợ cô lại giới thiệu cùng một người? Hạ Chân Ngọc có chút ngượng ngùng, bởi vì lần trước cô căn bản không hỏi người ta về vấn đề tên họ.”
Người đó còn nói thêm “Nếu không thì chúng ta lại gặp mặt đi, khó mà có duyên như vậy được.”
Hạ Chân Ngọc cũng hiểu liền bật cười đồng ý.
Hai người lại hẹn nhau ở quán cà phê lần trước, lần gặp sau cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, người kia nói “Tôi vẫn nên chính thức giới thiệu bản thân nhỉ, tôi họ Phương, tên là Phương Hạo Kỳ (*). Ừm… năm nay 44 tuổi, vợ trước vài năm trước bị bệnh qua đời, con trai đang học đại học ở nước ngoài.”
Hạ Chân Ngọc nghe xong tên của đối phương không nhịn được cười, nói “Tên anh thật là thú vị.”
Phương Hạo Kỳ cũng cười nói “Đúng rồi, tên tôi chắc sẽ bị cô cười cả nửa đời người mất nhưng cha mẹ đặt cho, cũng không còn cách nào khác.”
Anh ta còn nói thêm “Chân Ngọc, tôi gọi cô như vậy, mong cô bỏ qua cho. Lần trước gặp cô tôi đã có cảm giác không tệ, cô tuy còn trẻ nhưng nói chuyện lại tương đối chín chắn, tuy tuổi tôi hơn cô rất nhiều, nhưng tôi mong cô cho cả hai chúng ta một cơ hội, tôi tin tôi có thể chăm sóc cô thật tốt. Nếu như chúng ta có thể bên nhau, tôi sẽ rất trân trọng phần tình cảm này!”
Hạ Chân Ngọc rất nghiêm túc suy nghĩ những lời Phương Hạo Kỳ vừa nói, thật sự điều kiện của anh ta cũng không tệ, vợ đã qua đời nhiều năm như vậy nhưng chưa tái giá, chắc cũng vì con trai, nhưng đàn ông làm được như vậy rất hiếm, nói gì đi nữa điều kiện của đối phương cũng tốt hơn, cấp bậc phó phòng tuy không phải ở bộ phận béo bở nhưng đãi ngộ cũng không tồi, cuộc sống cũng coi như đảm bảo.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Hạ Chân Ngọc thầm thở dài trong lòng, cô không thể không thực tế một chút, vì vậy nhìn Phương Hạo Kỳ nói “Vậy cũng tốt, chúng ta trước hết cứ thử xem sao.”
Phương Hạo Kỳ vui vẻ nói “Vậy thì tốt quá, tôi sẽ cho cô thấy thành ý của tôi. Chúng ta đi ăn gì đó trước đi sau đó tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Hạ Chân Ngọc thả lỏng tâm tình, nhẹ gật đầu đồng ý.
Phương Hạo Kỳ chọn một nhà hàng có cảnh sắc khá hữu tình mời Hạ Chân Ngọc ăn cơm, trong lúc ăn cũng tìm được không ít chủ đề nói chuyện, Hạ Chân Ngọc phát hiện tuy tuổi của Phương Hạo Kỳ khá lớn nhưng lại thích rất nhiều thứ, nói chuyện một lát cũng thấy khá hợp. Một bữa cơm ăn khá vui vẻ, sau đó Phương Hạo Kỳ lái xe đưa Hạ Chân Ngọc về nhà.
Hạ Chân Ngọc nói với cha mẹ chuyện hôm nay, mẹ Hạ cũng nói thẳng hai người chắc chắn là có duyên phận, liền gọi điện cho mợ cô, mợ cô nghe xong liền vui vẻ trở lại, không ngừng bảo Hạ Chân Ngọc phải tích cực lên, nắm chắc cơ hội tốt.
Những ngày tiếp theo, Hạ Chân Ngọc và Phương Hạo Kỳ cơ bản một tuần gặp nhau được hai lần, thỉnh thoảng lại đi xem phim, Hạ Chân Ngọc cảm thấy cứ bình ổn như vậy, tuy không phải tình cảm mãnh liệt, nhưng đây mới là bình yên nhất, thực tế nhất. Đồng thời cô cũng thấy nếu không có gì ngoài ý muốn vậy thì cứ lấy người này đi, tuy trong lòng còn có chút tiếc nuối, nhưng cô thật sự thấy quá đủ rồi.
Quả nhiên không lâu sau, Phương Hạo Kỳ liền muốn đưa Hạ Chân Ngọc ra mắt người nhà anh ta, còn nói Hạ Chân Ngọc không phải nghĩ gì nhiều, chỉ là gặp mặt, không có ý định gì khác.
Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng không nói thêm gì liền đáp ứng.
Gần đây Thư ký Đỗ cảm thấy công việc càng ngày càng không tốt vì tính tình Thị trưởng Chu càng ngày càng không ổn, hại anh ta ngày nào cũng chẳng muốn đi làm, mệt mỏi gần chết!
Thư ký Đỗ cũng từng nghĩ Chu Cẩn Vũ như vậy vì mối quan hệ với Hạ Chân Ngọc, nhưng chia tay nhau cũng được hai tháng rồi, Chu Cẩn Vũ lúc nào cũng mang bộ mặt căng thẳng, thần kinh của anh ta cũng hỏng theo mất thôi.
Thở dài, Thư ký Đỗ nhìn tập hồ sơ của Hạ Chân Ngọc trên bàn, Trưởng phòng Trương cuối tuần trước mới đưa cho anh, bởi vì Hạ Chân Ngọc trước khi đi làm vẫn chưa ổn định, nên mang thông tin hồ sơ đến đây, xem ra lúc này hẳn là thời gian xuống dốc của cục trưởng cục bất động sản, ông ta mới để người đi giao tiếp một chút để cải thiện.
Đúng lúc này, Chu Cẩn Vũ trực tiếp đẩy cửa vào, nói “Tôi cần đi gặp Bí thư tỉnh ủy một chuyến, cậu không cần đi theo, để Tiểu Phùng đi cùng tôi là được rồi.”
Thư ký Đỗ vội vàng đứng lên nói “Vâng, hai giờ chiều còn có một buổi họp, ngài…” Thư ký Đỗ không nói nữa, bởi vì Chu Cẩn Vũ đang nhìn cố định vào hồ sơ của Hạ Chân Ngọc ở trên bàn.
Chu Cẩn Vũ nhìn ảnh chụp trên hồ sơ của Hạ Chân Ngọc, tim bất chợt co lại, vô cùng đau lòng!
Thư ký Đỗ nghĩ nghĩ rồi lên tiếng “Tôi thấy Hạ tiểu thư làm việc ở cục bất động sản cũng khá ổn định, nghĩ đến việc cũng nên nhờ và quan hệ chuyển cô ấy đi chỗ khác.
Chu Cẩn Vũ chỉ “Ừ” một tiếng, vẫn đứng yên tại chỗ.
Thư ký Đỗ lần nữa dựa vào sắc mặt của Chu Cẩn Vũ nói “Nếu không thì tôi mang hồ sơ này đi sao chép cho ngài một bản được không, sau đó sẽ bớt chút thời gian gọi điện cho Hạ tiểu thư, nói với cô ấy một tiếng chuyện chuyển hồ sơ công việc.”
Chu Cẩn Vũ cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Thư ký Đỗ, cả buổi mới nhẹ nói “Cậu có số điện thoại của cô ấy?”
Thư ký Đỗ không dám thở mạnh, nói “Đúng vậy, tôi có số điện thoại của Hạ tiểu thư.”
Chu Cẩn Vũ hỏi “Sao cậu biết số điện thoại của cô ấy?”
Thư ký Đỗ tuy cảm thấy vấn đề này rất khó lý giải, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời “Tôi nhờ Chủ nhiệm Trương ở cục bất động sản lấy cho.”
Chu Cẩn Vũ nói “Sao chép một bản cho tôi” sau đó đi thẳng.
Thư ký Đỗ đặt được mông xuống ghế, nghĩ thầm chuyện này không xong rồi, Thị trưởng Chu rõ ràng không buông tay nổi. Bình thường Thị trưởng Chu chưa về nhà, anh ta cũng không thể tan tầm được, bây giờ cũng rất ít khi về nhà trước 10 giờ, anh ta không hiểu nổi, đã không nỡ vì sao phải chia tay?
Vì vậy, Thư ký Đỗ cố ý in màu một bộ hồ sơ của Hạ Chân Ngọc, đương nhiên in ảnh cô lên hẳn một tờ, còn ghi thêm số điện thoại của cô ở bên cạnh, sau đó đem tờ giấy đưa đến phòng làm việc của Chu Cẩn Vũ, đặt trên bàn làm việc.
Chu Cẩn Vũ khi trở về nhìn thấy tờ giấy này, nhìn Hạ Chân Ngọc đang cười trên tấm ảnh, ngực lại đau buốt đến khó chịu khiến anh không thở nổi, lại thấy bên cạnh ảnh chụp có một dãy số điện thoại di động, nghĩ một lát không nhịn được bấm số gọi đi.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, thanh âm bình tĩnh của Hạ Chân Ngọc truyền tới “A lô?”
Chu Cẩn Vũ cố gắng nén cảm xúc có chút kích động, nói “Chân Ngọc, là anh.”
Hạ Chân Ngọc nói “Ừm, em biết, có chuyện gì không?”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, nói “Không có gì, chỉ là anh muốn biết dạo này em sống thế nào thôi.”
Điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó Hạ Chân Ngọc mới lên tiếng “Em rất ổn, anh cũng phải cố gắng chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu không có việc gì thì em tắt máy đây.”
Chu Cẩn Vũ nghe thấy âm thanh tắt máy của Hạ Chân Ngọc, chỉ cảm thấy trong lòng kìm nén khó chịu, đập mạnh lên bàn cau mày oán hận, vẫn nhìn ảnh chụp của Hạ Chân Ngọc không nói lời nào.
Hạ Chân Ngọc tắt điện thoại, tâm trạng cũng rất phức tạp, cô thật sự không muốn nghe máy, nhưng không thể khống chế được bản thân nhận điện thoại, nhưng có làm được gì nữa đâu, liền nghĩ đến chuyện cuối tuần vẫn phải người nhà của Phương Hạo Kỳ.
Người nhà họ Phương chính thức thuê phòng ở một nhà hàng rất quy mô, có thể thấy họ khá coi trọng lần gặp mặt này, Hạ Chân Ngọc cũng phải chú ý đến cách ăn mặc một chút, sau đó đợi Phương Hạo Kỳ đến đón, theo như Phương Hạo Kỳ nói thì hôm nay họ hàng trong nhà anh đều đến, còn an ủi cô nói thật ra chỉ là ngày họ hàng gặp gỡ nhau mà thôi, tiện thể gặp cô luôn. Nhưng cô biết rõ, sau khi gặp mặt lần này, chuyện của cô và Phương Hạo Kỳ cơ bản xem như đính ước rồi, chắc không lâu nữa sẽ đề cập đến chuyện kết hôn.
Cô đã chuẩn bị tốt chuyện này, cũng muốn mình đi vào đời sống hôn nhân một lần nữa, nhất định phải quý trọng, cần phải bỏ đi một vài tật xấu của mình, cố gắng làm một người vợ thật tốt, sống cuộc sống của chính mình.
Lúc Phương Hạo Kỳ đến dưới tầng nhà Hạ Chân Ngọc liền gọi điện thoại cho cô, đợi đến khi nhìn thấy bộ dạng ăn mặc tỉ mỉ của cô, liền cười nói “Em thật sự rất xinh đẹp, họ hàng trong nhà nhất định sẽ hâm mộ anh chết đi được.”
Hạ Chân Ngọc cười cười không nói gì, cô vẫn có chút hồi hộp.
Đến cửa ra vào nhà hàng, Phương Hạo Kỳ để Hạ Chân Ngọc chờ ở đại sảnh, còn mình thì đi đỗ xe.
Hạ Chân Ngọc đứng ở đại sảnh vừa đánh giá những thiết bị được lắp đặt của nhà hàng, vừa đợi Phương Hạo Kỳ, sau đó liền thấy một đám người từ cửa lớn đi vào, Chu Cẩn Vũ bị vây chặt bên trong tiến về phía cô.
Thật đúng là không may, Hạ Chân Ngọc nhìn xung quanh thấy không có chỗ trốn, đành phải đứng sang bên cạnh hi vọng Chu Cẩn Vũ không chú ý đến mình.
Chu Cẩn Vũ thật sự không chú ý đến cô nhưng Thư ký Đỗ liếc một cái đã thấy Hạ Chân Ngọc, con ngươi chuyển động rồi làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên “Hạ tiểu thư, thật đúng là trùng hợp nha.”
Chu Cẩn Vũ lập tức dừng bước, con mắt quét một vòng đại sảnh cuối cùng dừng lại trên người Hạ Chân Ngọc, đứng cách cô một khoảng nhìn cô cả buổi, sau đó liền đi đến hướng Hạ Chân Ngọc đang đứng.
Thư ký Đỗ cho người đi thuê phòng trước rồi mới đi theo.
Chu Cẩn Vũ đi đến trước mặt Hạ Chân Ngọc, nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi nói “Sao em lại ở đây, mặc đồ cũng rất đẹp!”
Hạ Chân Ngọc đành phải nói qua loa “À, người thân trong nhà gặp nhau, nên hơi chăm chút cách ăn mặc thôi.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong nhướn lông mày lên hỏi “Vậy sao?”
Hạ Chân Ngọc vội vàng gật đầu, nói “Ừ, đúng vậy, em còn chờ vài người, anh đi trước đi.”
Chu Cẩn Vũ cười nói “Vội gì đâu, khó khăn lắm mới gặp nhau, nói chuyện một lát thôi không đủ.”
Trên đầu Hạ Chân Ngọc có chút đổ mồ hôi, nói chuyện có gì tốt đâu, lát nữa Phương Hạo Kỳ đến thì biết làm sao bây giờ!
Phương Hạo Kỳ đỗ xe, đi vào đại sảnh nhà hàng đã nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đứng trước mặt hai người đàn ông, vì vậy bước nhanh tới, hỏi “Chân Ngọc, hai vị này là bạn em sao?”
Hạ Chân Ngọc bất hạnh cắn môi dưới, nhưng lại không biết nói gì cho phải, cô có thể nói cô là bạn của Thị trưởng chắc!
Lúc này, Thư ký Đỗ tiếp lời, nhìn Phương Hạo Kỳ nói “Đây không phải phó phòng Phương sao? Anh cũng đến đây ăn cơm à?”
Phương Hạo Kỳ nhìn thấy Thư ký Đỗ có chút giật mình, nhưng vẫn vừa cười vừa nói “Vâng, họ hàng trong nhà gặp nhau, Trưởng thư ký Đỗ cũng đến đây xã giao à?”
Thư ký Đỗ cười nói “Đúng vậy, tôi đi cùng Thị trưởng Chu.”
Phương Hạo Kỳ lúc này mới phát hiện người đứng bên cạnh Thư ký Đỗ là Chu Cẩn Vũ, lập tức có chút bối rối nói “Thị trưởng Chu, thật ngại quá, vừa rồi tôi không trông thấy ngài.”
Chu Cẩn Vũ không để ý đến Phương Hạo Kỳ, chỉ nhìn Hạ Chân Ngọc hỏi “Hắn ta cũng là người trong nhà em?”
(*) Phương Hạo Kỳ: Chữ “Hạo” có nghĩa là “nhiều”, “phong phú” trong khi chữ “Kỳ” lại mang nghĩa “đơn, lẻ”, tên có hai chữ đối lập mâu thuẫn với nhau.