Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 15: Hắc miêu đại nhân



Về đến ký túc xá của nữ sinh năm hai, thấy Lâm Tư Giai đang đứng ngoài phòng chờ chúng tôi, mắt nó đỏ hoe lại còn sưng lên, hẳn là đã khóc một lúc lâu.

“Tốt quá, các anh không sao cả, quả nhiên là em đã suy nghĩ không đâu.” Ban đầu nó vui mừng vì chúng tôi đã về, nhưng khi chờ chúng tôi đến gần, thấy trên người ai nấy cũng đầy thương tích thì ngẩn ra.

“Đường Hân Nhàn đã chết rồi.” Tôi nói thẳng cho nó biết, chuyện này cũng không thể giấu diếm được, chi bằng dứt khoát nói cho nó hay thì hơn.

“…Anh không nói đùa?”

“Anh không nói đùa.”

Nước mắt của Lâm Tư Giai bắt đầu rơi lã chã, Mạnh Kiều nhanh chóng bịt miệng nó lại, khiến cho nó phải nuốt tiếng nức nở về, nếu làm kinh động đến bác gái quản lý ký túc xá thì chúng tôi không biết nên giải thích thế nào.

Trở lại phòng thì thấy con mèo mun đang ngồi trên giường của tôi, cả bọn đều đồng loạt thở ra khí lạnh.

Bốn người đứng khưng khưng ở cửa phòng, không ai dám đi vào, cùng đối diện với đôi mắt to tròn màu hổ phách của mèo mun, tuy rằng trước đó nó đã cứu chúng tôi, nhưng ai biết được liệu nó có nổi điên rồi xuống tay với cả bọn bây giờ luôn hay không.

“Ngươi, rốt cuộc là cái gì vậy!” Tôi cố lấy dũng khí hỏi.

“Vợ à, sao em lại có thể nói với chồng mình như vậy.” Tiểu Hắc mở miệng nói, tôi không bị điên, giọng nói nam tính trầm ấm kia đúng là phát ra từ trên người Tiểu Hắc.

Bốn nữ sinh chúng tôi đều ăn ý mà thở ra khí lạnh lần nữa.

“Ngươi, ngươi nói cái gì, ai, ai là vợ của ngươi?”

“Ngoài em ra thì còn ai vào đây nào.”

Tôi đã lớn như vậy rồi, đến bạn trai còn chưa có, nói gì đến kết hôn, hơn nữa, dù có kết hôn thì tôi cũng sẽ không kết hôn với một con mèo!

“Đại ca à, tôi nghĩ anh đã nhận sai người rồi, tôi vẫn còn là gái chưa chồng đó.”

“Anh đang ngon giấc trong lễ đường thì bị em một mực kéo đi bái đường, bây giờ em còn muốn trốn tránh trách nhiệm hay sao?” Tiểu Hắc nhảy xuống giường, chậm rãi đi về phía tôi.

Lý Nghi ở sau lưng đâm đầu gối vào người tôi: “Nó nói thế nào thì theo thế đó đi, mày đừng có chọc nó!”

Lễ đường? Không lẽ đang nói đến lễ đường nhà tôi? Tôi chợt nhớ ra, lần trước ở hôn lễ của chị họ, tôi quả thật đã đeo đóa hoa đỏ thẫm ấy vào rồi giả bộ ‘thành thân’ ở lễ đường, chẳng lẽ tôi đã bị dính từ khi đó?

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi hỏi Tiểu Hắc.

“Còn muốn thế nào nữa, gả chồng theo chồng, lấy chó theo chó, anh chỉ có thể đi theo em mà thôi.” Tiểu Hắc nói xong liền lăn một vòng trên đất rồi nhìn tôi say đắm.

Nó trở về trạng thái bình thường, meo một tiếng dễ thương không chịu nổi, nhưng hiện tại tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu một con mèo đột nhiên nói tiếng người với bạn, bạn sẽ hiểu cảm giác không muốn thấy loài mèo trên đời này nữa là gì.

“Thiên linh linh địa linh linh, lâm, binh, đấu, giả, giai, trần, liệt, tại, tiền*, yêu ma mau biến đi!” Tôi hét lớn một tiếng, hô lên toàn bộ những câu trừ ma diệt quỷ mà mình nhớ được, đợi tiếng hét qua đi, căn phòng lập tức chìm vào trạng thái tĩnh lặng.

*Là cửu tự châm ngôn của Mật Tông (hay chín chữ trì chú), bao gồm chín thế ấn thủ để phong ấn tà ma. (Sưu tầm từ Yuntanie)

Tiểu Hắc nghiêng đầu đầy nghi hoặc mà quan sát tôi, sau đó nó liền năm bò xuống đất, cười ha hả: “Nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì anh cũng không tin, con cháu của Cao gia như em mà ngay cả câu chú đuổi quỷ đơn giản nhất cũng không biết niệm!”

Tôi cho rằng thanh niên thời đại mới như mình sẽ không đi niệm mấy câu thần chú vô dụng này, nhưng khi bị nó cười nhạo, da mặt vẫn trở nên đỏ bừng, giống như đến định lý Pytago thì mình cũng không biết vậy.

Hiện tại tôi cũng biết được ít nhiều về sự tình, nhưng mặt khác, ba con người đáng thương kia hãy còn chẳng rõ mô tê gì, bọn nó chỉ biết quay sang run rẩy mà ‘tôn thờ’ vị mèo tinh này trước cửa phòng.

“Miêu đại nhân! Nếu ngài có nguyện vọng gì chưa hoàn thành thì dù chúng tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ giúp ngài được như ý nguyện, cầu xin ngài đừng giết chúng tôi!” Lâm Tư Giai rơi nước mắt xối xả.

“Miêu đại nhân, van xin ngài, ngài muốn bao nhiêu tiền, ngày mai tôi lập tức đi đốt cho ngài.” Mạnh Kiều cũng nhanh chóng hùa theo.

“Miêu đại nhân, hãy tha cho tôi đi, tuy rằng trong lúc thi cử tôi đã gian lận, đi sao chép bài tập, nhưng ngoài chuyện đó ra thì tôi thật sự chưa có làm gì xấu!” Lý Nghi cũng đi cầu xin.

Thấy bọn nó bị dọa thành như vậy, tôi cũng thấy khó chịu trong lòng: “Sự việc là do tôi mà ra, chính tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc mình làm, nếu người hào hiệp như anh có thể buông tha cho chúng tôi, được thế thì thật tốt, còn nếu nhất định phải có một người chết thay, hãy đến tìm tôi đi.”

Mèo mun thở dài: “Quả nhiên sự việc vẫn trở thành như vậy, sở dĩ tôi luôn đóng giả một con mèo bình thường là vì sợ mình sẽ hù dọa mọi người, nếu tôi có ý hãm hại thì sẽ chạy xa như thế để cứu mọi người làm gì?”

Nói cũng đúng, nếu nó không xuất hiện, tập thể bọn tôi sẽ đi gặp thần chết rồi, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, tôi không thể đối xử bình thường với một con mèo biết nói được!

“Vợ này, chúng ta đã bái đường thành thân, nghĩa là đã trở thành người một nhà, em không cần phải câu nệ đâu.” Tiểu Hắc lắc đuôi mà nói với tôi.

“Ngài muốn thế nào tôi liền như thế đó.” Tôi lập tức biểu hiện thái độ trung thành và tận tâm của mình, dù sao thì tôi cũng đang mang những bốn cái mạng người trên vai.

“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với mọi người, cùng lại đây ngồi nghe nào.”

Miêu đại nhân đã phân phó, sao chúng tôi dám trái lời, từng người một lập tức đi đến ghế của mình, lần lượt ngồi xuống xung quanh Tiểu Hắc.

Đợi chúng tôi ngồi xuống xong xuôi, một loạt cảm xúc liền dâng trào từ Tiểu Hắc, nó thét lên nhanh như chớp: “Nếu không phải tôi kỹ càng thì các cô đã bị cô ả giết chết ở khách sạn trên núi tuyết rồi! Vậy mà còn dám chạy đến âm phòng để gọi hồn nữa! Nếu tôi không tới kịp, các cô đều đã trở thành người chết thay cho cô ả rồi đó có biết không!”

“Miêu đại nhân bớt giận, chúng tiểu nhân không dám!” Chúng tôi nhanh chóng cúi đầu nhận sai.

Tiểu Hắc hài lòng mà hừ một tiếng: “Còn không mau bưng một chậu nước sạch đến đây cho tôi.”

Chúng tôi tuân lệnh ngay lập tức, đem một cái chậu rỗng đến phòng tắm lấy nước. Hiện tại trong phòng tắm có khá nhiều nữ sinh đang rửa mặt, tôi ỷ có nhiều người nên lá gan cũng trở nên lớn hơn, liền quay sang phàn nàn với Lý Nghi, rằng cớ gì phải đi nghe lời của một con mèo lai lịch không rõ ràng chứ.

Lý Nghi trừng mắt, liếc tôi một cái: “Gì mà lai lịch không rõ ràng, không phải là do mày mang về hay sao?”

Mặt tôi đỏ lên, ngẫm lại cũng đúng, tôi bực bội quan sát dòng nước từ vòi cứ thế mà chảy ào ào xuống chậu rửa mặt.

Hì hục mang chậu nước về, tôi niềm nở chào hỏi Tiểu Hắc: “Miêu đại gia, nước đây, ngài muốn tắm hay muốn uống?”

“Bọn em đúng là dân ngốc nghếch, hèn gì lại được tiếp tục cho đi học ở cái trường xui xẻo này.” Tiểu Hắc không nhân nhượng nói.

Mặc dù con mèo này đang đánh động đến người thân của chúng tôi, trên mặt cả bọn vẫn mang nụ cười kính nể như cũ, tính mạng đáng quý, giá trị của tính mạng càng đáng quý hơn, chúng tôi đều biết chuyện này.

“Đặt chậu nước này ở góc tường ngay cửa, ai cũng không được làm bẩn nước.” Tiểu Hắc chỉ thị, chúng tôi nhanh chóng làm theo.

“Miêu đại vương, vì sao ngài lại nói trường học của chúng tôi xui xẻo vậy?” Lâm Tư Giai thành kính hỏi, ba người chúng tôi đều phải vất vả ‘nặn’ ra vẻ mặt cho mình, chỉ riêng mình nó là thật lòng thật dạ sùng bái Tiểu Hắc.

“Trường học của các cô phong thủy không tốt, còn các cô thì lại càng bày đặt hơn, chạy đến núi tuyết có oan hồn tụ tập thì thôi đi, đằng này lại còn chơi bút tiên trên núi, chơi bút tiên xong còn ngủ mà không đóng cửa, tôi có nên khen nhóm mọi người dũng cảm hay không?”

Chúng tôi đều xấu hổ cúi đầu, nhưng cũng không thể trách chúng tôi được, vì từ nhỏ thầy cô giáo đã dạy, rằng con người tiến hóa từ loài khỉ, khi chết thì cơ thể sẽ bị vi khuẩn ăn mòn, ai mà biết được sẽ có những vật như thế này chứ.

“Miêu lão gia, ý của ngài là hung thủ hại chết Đường sư tỷ chính là thứ mà chúng tôi đã thỉnh về trên núi tuyết?” Tôi suy xét lại lời nói của Tiểu Hắc.

“Các trưởng bối trong Cao gia không có dạy em sao, tuyết đọng mà đào được ba thước thì đều là thi cốt*, còn tuyết phủ thì là thi oán**, người bình thường có tránh cũng không kịp.”

*Thi cốt: hài cốt.

**Thi oán: hài cốt có oán thù.

Tôi nào biết được chuyện này, đoán chừng người sở hữu bản năng ‘thiên phú’ như tôi đã có lỗi với gien Cao gia di truyền rồi, như chị họ chẳng hạn, tuy cũng là con gái, nhưng vẫn đi theo những người con trai khác trong nhà để học các thuật pháp quái lạ như thường, duy chỉ có mình tôi là không chịu học gì cả, hóa ra tôi đã sớm bị bài trừ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.