Hôn An

Chương 5



* * *

“Lâm Dã, anh nhìn thấy hắn, hắn tìm được anh rồi.”

* * *

[5.]

Ông cụ dặn dò Văn Khác rất cẩn thận, sau khi tiễn đối phương đi khỏi, Văn Khác ném chìa khóa phòng cho Đoạn Dương: “Mai đi đánh hai cái mới.”

Anh dập tắt nửa điếu thuốc đang cháy dở, đổi giày vào nhà, xem xét từ trong ra ngoài một lượt, thong thả đi đến trước cửa sổ rồi đẩy ra nửa cánh, máy sưởi trong nhà hoạt động quá tốt, hơi lạnh ùa vào khiến anh cảm thấy thư thái.

Văn Khác im lặng, chăm chú nhìn bồn hoa phủ đầy tuyết trong khu dân cư, đám trẻ đang hớn hở chơi đuổi bắt, trên mặt là nụ cười hạnh phúc mà anh chưa từng có.

Quần áo Văn Khác nhuốm sắc trời hoàng hôn, anh đứng lặng một lát bên cửa sổ nghĩ đến Khương Dĩ An. Đèn đường bật sáng, song cửa đổ bóng nghiêng ngả dưới chân, Văn Khác vô thức nắm lấy cổ tay trái, ngón cái khẽ vuốt v e các đường tĩnh mạch, làn da nơi này của Khương Dĩ An nổi lên những vệt màu đỏ sẫm, khắc sâu những vết sẹo kinh sợ bắt mắt.

Đoạn Dương ngồi xổm trước bàn trà, trầm tư suy nghĩ xem nên dự trữ đồ ăn khuya gì ở trong nhà. Điện thoại reo vang, Văn Khác cúi đầu nhìn màn hình, là Khúc Hành Chu. Anh nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”

“Đang trực ban với ai đấy? Tam làm chưa? Qua đây tập gym với tao một lát.” Giọng Khúc Hành Chu vô tư như trẻ con. Văn Khác bấm giảm nút giảm âm, đêm nay anh không phải trực ca đêm, xem phòng xong sẽ về kí túc nghỉ ngơi, anh nhìn đồng hồ, trầm giọng đáp: “Hai mươi phút sau gặp.”

Văn Khác cúp điện thoại, mặc áo khoác, hỏi Đoạn Dương: “Tối nay cậu ở đâu?”

“Em ở lại khách sạn với mẹ.” Đoạn Dương thấy Văn Khác phải đi bèn giấu nửa trang giấy viết danh sách những thứ cần mua vào túi, thử thăm dò: “Sếp, anh muốn ra ngoài sao?”

Văn Khác gật đầu: “Cậu cứ dùng xe đi, tiện đường chở anh đến “Hoàn Vũ”.”

Trên tầng hai của Trung tâm thể thao Hoàn Vũ, bên trong bức tường thủy tinh đèn đuốc sáng trưng, ở lối vào phòng tập có người phục vụ nghênh đón, cầm áo khoác và đồ dùng cá nhân của Văn Khác cất vào ngăn tủ.

Người đàn ông mập mạp thở hồng hộc trên máy chạy bộ, đang khom lưng lau mồ hôi trên trán, nghe thấy âm thanh hoạt động của chiếc máy bên cạnh, Khúc Hành Chu quay đầu lại, mặt mày giãn ra, tát một cái lên mông Văn Khác: “Thằng nhãi nhà mày, bao lâu rồi không ra ngoài chơi với bọn tao? Toàn chơi trò mất tích thôi.”

Văn Khác hô hấp đều đặn, cổ đắp khăn lông, liếc mắt nhìn Khúc Hành Chu, khóe miệng cong lên, không nói chuyện. Cánh tay Khúc Hành Chu dựa vào máy chạy bộ, rặt bộ dáng công tử nhàn hạ, cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Ngũ quan rõ ràng, mỗi bộ phận đều tinh tế đẹp đẽ, đặc biệt là đôi mắt sâu mà hàng mi dài thường xuyên buông xuống cũng không giấu nổi sự sắc sảo trong đó. Đường cong vai cổ sắc bén gọn gàng, cơ bụng đều tăm tắp, thân trên cao thẳng ẩn chứa sức mạnh khiến kẻ khác run sợ.

Chân dài eo thon, vóc người tam giác gần như hoàn mỹ, Khúc Hành Chu không khỏi vỗ vỗ bụng bia của mình, than thở: “Tao không thể hiểu nổi, mặt hàng như mày lẽ ra nên uống cà phê, nhàn nhã ngồi trong phòng tổng giám đốc bàn bạc dự án, ký tài liệu, cả ngày cưỡi con mô tô ghẻ tuần tra dọc đường, làm nhiệm vụ khiến bản thân bị thương, mỗi tháng nhận một tí tiền lương, cuối năm còn không có tiền thưởng, mày có ý đồ gì hả Văn thiếu.”

Thân thể kéo căng dần buông lỏng, mồ hôi thấm ướt áo ba lỗ đen, Văn Khác mở nắp bình nước nuốt hai ngụm, sau khi chạy xong 5km anh bước xuống khỏi máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Nói đi, tìm tao có chuyện gì?”

Khúc Hành Chu tạm gác tâm tư phê bình Văn Khác sang một bên, cười toe toét đến mức xuất hiện cả nọng cằm: “Tết Nguyên đán tao muốn đến “Đường đua Bắc Sơn” trải nghiệm một lần nhưng hết chỗ rồi, Văn thiếu mở cửa sau nhé, giúp người anh em này đặt chỗ đi.”

Văn Khác trêu chọc nói: “Không phải mày cuồng “Tân Nhai Khẩu” sao?”

Nhắc đến chuyện này Khúc Hành Chu lại phát cáu, giơ tay hung hăng tát ba cái lên cánh tay Văn Khác: “Cho mày giữ xe tao này! Giữ xe tao! Giữ xe tao!”

Văn Khác cười cười không từ chối, tức là đã đồng ý, vừa nhướng mắt liền thấy Khúc Hành Chu nhìn mình chằm chằm đầy ẩn ý, biết cậu ta còn kìm nén mấy chuyện mờ ám khác, nên hỏi tiếp: “Còn chuyện gì nữa?”

Khúc Hành Chu lộ vẻ ranh mãnh, nhướng mày nhìn Văn Khác: “Biệt thự số 8 của Ngụy Phong có đợt người mới đến, đứa nhỏ nhất mới mười chín tuổi, người ngợm non mềm, da có thể bóp ra nước. Ngụy Phong vẫn không để nó tiếp khách, bảo tao hỏi ý kiến của mày.”

Văn Khác nở nụ cười: “Tao thì có ý kiến gì? Đừng có nhìn tao chòng chọc nữa?”

“Có thể không nhìn chằm chằm sao? Chúng ta đã cùng nhau vác súng ra trận bao nhiêu năm nay, ngài còn chưa khai hoang trồng trọt lần nào đâu, Nguỵ Phong còn nghĩ có phải mày thích trẻ nhỏ không, kiểu này tương đối khó tìm, nó vì mày mà lao tâm khổ tứ đấy.”

Văn Khác rũ mắt móc di động ra. Khúc Hành Chu nghi hoặc: “Mày làm gì đấy?”

Văn Khác: “Tố cáo chúng mày, quét sạch mại dâm.”

Khúc Hành Chu vội nắm chặt cổ tay anh: “Chú cảnh sát à, chúng tôi đều là công dân lương thiện mà.”

Khóe môi Văn Khác vẽ ra nụ cười mang đầy ý tứ giữ kín như bưng, xoay người bước lên máy đạp xe. Khúc Hành Chu liếc nhìn biểu cảm trên mặt Văn Khác, híp mắt lại: “Mày có ý gì? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Mày thực sự phải trực Tết hả?”

Sườn mặt Văn Khác chảy đầy mồ hôi: “Lát nữa tao gửi cho mày lịch trực của đội cảnh sát giao thông nhá.”

Khúc Hành Chu bĩu môi xua tay, nằm liệt trên xe đạp chậm chạp duỗi chân, trong lòng thầm nghĩ thật vất vả mới kéo Văn Khác ra ngoài một chuyến, chờ tập xong nhất định phải túm nó tới chợ đêm no say chè chén mới được.

Văn Khác đeo tai nghe, lắng nghe giai điệu và giọng hát quen thuộc phát ra từ điện thoại, ngắm nhìn đêm trăng cùng sông bạc ngoài cửa sổ, tăng nhanh tốc độ dưới chân.

Ngày cuối cùng của năm, nhiệt độ không khí giảm xuống dưới 0 độ, những bông tuyết lớn bay lả tả như lông ngỗng, tích thành lớp dày trên bậu cửa sổ. Khương Dĩ An khó khăn rời khỏi giường, đôi mắt thâm quầng, y lại mất ngủ, nước da tái nhợt lộ rõ tình trạng ốm yếu suy nhược.

Đồng hồ chỉ chín giờ tối, ba giờ trước năm mới. Khương Dĩ An khẽ li3m đôi môi khô khốc, cầm cốc nước và thuốc cảm trên tủ đầu giường, nuốt vài viên thuốc quá liều lượng rồi đứng dậy thay quần áo.

Trên vai khoác một chiếc áo sơ mi lụa màu tím đậm, lỏng lẻo và phù phiếm, đầu ngón tay cuộn tròn trong ống tay áo dài, cúc áo cài quy củ đến tận nút trên cùng ôm sát yết hầu bên dưới. Chiếc quần tây vừa người làm từ vải cotton đen thuần tôn lên vòng eo mềm mại của Khương Dĩ An, trên chân vẫn là đôi giày đinh tán có gắn dây xích bạc.

Khương Dĩ An quấn chặt áo lông vũ, đè thấp mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít, đứng ở huyền quan hít sâu lần thứ sáu, ngón trỏ lo lắng gõ nhẹ lên thái dương, lông mi rung động, y vặn tay nắm cửa bước ra ngoài.

Con đường từ khu dân cư Mạt Lê đến Global lúc này rất vắng vẻ, gió lạnh thấu xương cắt da thịt Khương Dĩ An đến phát đau. Năm ngón tay trong găng tay đã đông cứng, vô thức cọ xát với lớp vải dệt thô ráp, tóc mái hơi dài che mất quá nửa tầm nhìn của Khương Dĩ An.

Cửa sau không mở, y chỉ có thể men theo con đường hẹp ngoằn ngoèo đi tới cửa chính của quán bar. Rẽ vào một góc đường, không gian rộng rãi, thoáng đãng trước cửa đã bị mấy đôi trai xinh gái đẹp đang quấn quýt si mê chắn ngang. Khương Dĩ An dừng chân nghỉ ngơi một lát bên cột đèn đường, y tháo găng tay, cúi đầu tìm kiếm thuốc lá trong túi quần.

Lúc này, bên tai đột ngột vang lên âm thanh ma sát đến chói tai, đèn đỏ phía xa bắt đầu đếm giây, một chiếc Cayenne* màu trắng dừng lại trước vạch qua đường.

*

Porsche Cayenne.

Khương Dĩ An ngẩng đầu, cửa kính xe bên ghế lái hạ xuống một nửa, lộ ra gương mặt một người đàn ông. Y không đề phòng mà đụng phải ánh mắt của người nọ, nháy mắt ngoảnh mặt đi, hô hấp dường như đóng băng, nhịp tim tăng tốc điên cuồng, con ngươi màu hổ phách kịch liệt co rút.

Tám mươi giây giày vò dài dằng dặc trôi đi, đèn xanh sáng lên, Cayenne vượt qua giao lộ. Khương Dĩ An biến sắc chôn chân tại chỗ, bật lửa rơi trên nền tuyết, bên tai không nghe thấy bất kì âm thanh gì nữa.

Lâm Dã ở hậu trường kiểm tra thời gian, chào quản lí sau đó len lỏi qua đám người đông đúc trong quán bar. Mở cửa cách âm, sải bước trên bậc thang rồi chạy ra khỏi cửa, trông thấy bóng lưng sa sút của Khương Dĩ An, cậu vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: “Anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Khương Dĩ An nắm chặt ống tay áo của Lâm Dã, mu bàn tay kéo căng thành đường cong sắc bén, sức lực không lớn, y miễn cưỡng chống đỡ cơ thể sắp mất thăng bằng của mình, bất lực lẩm bẩm: “Lâm Dã, anh nhìn thấy hắn, hắn tìm được anh rồi.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.

Editor có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.