Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?

Chương 20



Một đám thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bị gọi đến trước mặt Hoàng đế, phụ thân của bọn họ cũng không may mắn thoát nạn, toàn bộ đều bị đưa qua diện thánh.

Các thiếu gia ăn chơi trác táng này sở dĩ có lá gan lớn như vậy bởi vì cha của bọn họ nếu không phải công hầu thì cũng là vương gia, gần như đều là quan to nhất phẩm trong triều. Nhưng mặc kệ là nhà quyền quý thế nào, ở trước mặt Chung Diệp tất cả đều phải quỳ xuống.

Nhìn thấy lũ phá gia chi tử không nên thân, mấy vị phụ thân cũng không dễ chịu cho lắm. Hi Tu Viễn nhà người ta tuổi trẻ đã đỗ Thám Hoa được Hoàng thượng thưởng thức, đám con cháu nhà mình thì gây gổ đánh nhau ầm ĩ kinh động thánh nhan, làm mấy lão già bọn họ không còn mặt mũi gặp ai, nhủ thầm tại sao con nhà mình và con nhà người ta lại có khác biệt lớn đến thế.

Chung Diệp luôn chướng mắt đám thiếu niên tối ngày đi chọi gà đấu chó này, nếu chỉ ham chơi không chịu làm chính sự thì còn đỡ, chuyện phiền lòng hơn là bọn chúng còn ỷ thế hống hách giết người phóng hỏa. Nhân cơ hội này, Chung Diệp phải đánh động trưởng bối nhà bọn chúng một phen.

Mắt phượng sắc bén đảo qua một vòng người, các quan viên và đám con cái của bọn họ đều quỳ rạp cúi đầu.

Chung Diệp mở miệng: “Chúng ái khanh tuy bộn bề công vụ nhưng chớ quên giáo dưỡng con cháu cho tử tế, tu thân tề gia mới có thể trị quốc bình thiên hạ, vãn bối ở trong nhà còn dạy bảo không tốt thì làm sai trẫm yên tâm giao việc triều chính cho các khanh?”

Trong đám thiếu niên kia có một người là đường đệ của Chung Diệp, con trai út nhà Sâm Vương, hôm nay hoàng thúc cũng đứng trong hàng ngũ bị vua giáo huấn.

Tuy thân phận hoàng thúc cao quý, Sâm Vương vẫn vô cùng hiểu tính cách và thủ đoạn của Chung Diệp, nếu hắn không có năng lực, ông ta đã không ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần.

Sâm Vương dẫn đầu lên tiếng: “Hoàng Thượng dạy dỗ rất phải, trở về thần lập tức phạt tên bất hiếu này năm mươi trượng, về sau sẽ nhốt nó ở nhà bắt chăm chỉ đọc sách.”

Sâm Vương đã cúi đầu nhận sai, các đại thần khác chỉ có thể sôi nổi phụ họa. Những người quỳ bên dưới đều là vương công quý tộc, trong đó không thiếu tông thất.

Trịnh Như đứng một bên đã có tuổi, từng trải qua nhiều sóng gió dưới thời Thành Đế, Ai Đế cho đến Thịnh Thái hậu, tuy vương công quý tộc thần phục Hoàng đế, nhưng bối phận tông thất vẫn phải nể nang mấy phần, nói mấy câu không hợp ý nhau còn có thể tranh luận đối nghịch với Hoàng đế. Thân phận những người này quá cao, Hoàng đế không dễ giết bọn họ, ít nhiều vẫn phải giữ chút tình nghĩa máu mủ.

Chung Diệp cầm quyền không lâu, những kẻ này ngược lại rất cho Chung Diệp thể diện, thậm chí lão hoàng thúc như Sâm Vương Duệ Vương cũng không dám cậy già lên mặt.

Chư vị quan viên cúi đầu nhận sai, hứa hẹn sau này sẽ dạy dỗ lại con cháu nhà mình, không dung túng cho bọn họ ra ngoài gây chuyện thị phi.

Chung Diệp cho bọn họ lui xuống.

Mấy vị vương công đại thần này sau khi lui xuống việc đầu tiên khẳng định là phải nện cho mấy thằng ranh không nên thân nhà mình mấy quyền. Bọn thiếu niên ăn chơi quần là áo lượt ban đầu thì bị Hi Trì dùng quạt gõ, sau đó bị cha đánh cho một trận, còn gây ấn tượng không tốt trước mặt Hoàng thượng, ai cũng kêu khổ thấu trời.

Sau khi đoàn người rời đi, Chung Diệp cười như không cười nhìn Hi Tu Viễn: “Đệ đệ ngươi sao không sang đây? Chẳng lẽ bị bọn họ xuống tay tàn nhẫn quá, đi không nổi rồi à?”

Thực ra Hi Tu Viễn cũng không biết.

Trong mắt hắn, Hi Trì chỉ là thiếu niên văn nhược, đám người vừa rồi đều là các công tử ăn chơi trác táng tiếng xấu đồn xa, hắn cũng sợ Hi Trì bị đánh ra thương tích thật.

Ngoài miệng Hi Tu Viễn vẫn nói: “Chư vị công tử sẽ không đến mức ngoan độc như vậy, xá đệ tuổi nhỏ ngại gặp người lạ, có lẽ là sợ thiên uy nên không dám lại đây.”

Người sợ hãi Chung Diệp đúng là rất nhiều, không dám gặp hắn cũng hết sức bình thường.

Chung Diệp không rảnh quan tâm đến việc nhà của Thành Vương, bản tính ông ta phong lưu, gieo tình bên ngoài đột nhiên có thêm một đứa con trai không phải việc gì kỳ quái.1

Hi Tu Viễn nghiền ngẫm thánh ý, cẩn thận nói: “Nếu bệ hạ rảnh rỗi, để thần lập tức gọi xá đệ đến cho ngài nhìn xem.”

Chung Diệp không muốn tạo cơ hội cho Hi Tu Viễn được đằng chân lân đằng đầu xin thêm chức quan gì đó giúp đệ đệ hắn, trước mắt cũng không rảnh rỗi ứng phó mấy chuyện này: “Về sau có rảnh sẽ gặp, bây giờ trẫm phải hồi cung. Nếu nhị công tử trọng thương, ngươi cứ vào cung mời thái y qua xem cho hắn.”21

Hi Tu Viễn gật đầu.

Chờ Chung Diệp rời khỏi Thuận Hầu phủ, Hi Tu Viễn mới đi khắp nơi tìm Hi Trì, cuối cùng nhìn thấy y đang ngồi bên hồ nước cho cá ăn.

Trong tay bạch y thiếu niên cầm một túi thức ăn ngồi trong đình, đàn cá chép đỏ trong hồ túm tụm lại đớp mồi, bên cạnh là Tiểu Cảnh nhìn cá chảy nước miếng: “Đã lâu rồi không ăn cá.”1

Hi Tu Viễn từ phía sau vỗ vỗ vai Hi Trì: “Đệ vừa đánh nhau với người ta một trận à? Trên người có bị thương chỗ nào không?”

Hi Trì mỉm cười ném một ít thức ăn xuống hồ: “Không bị thương chỗ nào cả, mấy người này ta ứng phó được. Đại ca ở trước mặt Hoàng thượng thế nào?”

Hi Tu Viễn nói: “Bệ hạ phong ta làm Vân Huy tướng quân, lệnh cho ta nam hạ thảo phạt phản quân Nghênh Châu.”

“Chúc mừng đại ca.” Hi Trì nói, “Đại ca nhớ phải đưa ta đi cùng, ta cũng muốn đi.”

“Cửu công chúa thế nào? Đệ có ấn tượng gì không?”

Động tác ném thức ăn của Hi Trì chậm lại, thậm chí y đã quên mất chuyện này. Thật ra y có trông thấy thiếu nữ mặc váy tím, nhưng cách nhau quá xa không nhìn rõ mặt, Hi Trì không để ý đến chuyện hôn sự nên không có ý định tiến lên chào hỏi cùng nàng.

“Cửu công chúa dịu dàng hiền huệ, nhưng mà ——” Hi Trì đối phó Hi Tu Viễn mấy câu, “Ta không quyền không chức không xứng với nàng, không nên làm lỡ thời gian của cô nương nhà người ta.”

Hi Tu Viễn dùng sức vỗ vai Hi Trì: “Đệ bỏ qua mối này, đến hai năm sau có lẽ không tìm được đối tượng có thân phận cao như vậy nữa đâu.”16

Hi Trì gật đầu: “Ta còn trẻ, chuyện này không cần gấp.”

Hi Tu Viễn nói: “Thức ăn cho cá trong tay đệ là ở đâu ra? Hạ nhân trong phủ đưa sao?”

Tiểu Cảnh ở bên cạnh cướp lời: “Lúc nãy công tử nhà chúng ta vừa đứng ở chỗ này nhìn xuống nước nói “Nếu được cho cá ăn thì tốt quá”, lập tức có một cô nương cách đó không xa sai người đi tìm bao thức ăn cho công tử, cô nương kia rất thẹn thùng, nhét cái túi vào tay công tử xong đã chạy mất.”

Hi Tu Viễn nhìn mặt Hi Trì: “Đệ không muốn thành thân, là đang có ý đồ đi khắp nơi gây họa cho các cô nương đúng không.”

Hi Trì đùa theo: “Đúng vậy, không chỉ gây họa cho nữ tử khắp thiên hạ, ta còn muốn nhiễu loạn hậu cung Hoàng đế nữa kìa.”23

Hi Tu Viễn lập tức đập vai Hi Trì: “Mấy lời này đừng nên nói bậy, trong kinh chuyện kiêng kị nhiều, những lúc đùa giỡn không nên nhắc tới Hoàng thượng.”

Hi Tu Viễn làm việc cho Hoàng đế, biết nhiều chuyện hơn người khác một chút. Đương kim Thánh thượng không phải người lương thiện, không chừng góc nhà nào cũng có tai mắt của hắn đang nghe ngóng cơ mật, cho nên hễ nhắc tới hoàng gia thì nên cẩn trọng hơn bình thường.

Hi Trì bị nhắc mới suy nghĩ sâu xa hơn: “Đa tạ đại ca nhắc nhở, ta nhớ kỹ.”

Hi Tu Viễn luôn miệng xác nhận: “Trên người thật sự không bị thương? Đau nhức chỗ nào phải nói cho đại ca biết, để ta mời thái y đến xem bệnh. Phụ vương nhà chúng ta không hiền lành, mặt mấy người đó đại ca nhớ kỹ rồi, sau này ta sẽ mách phụ vương tìm bọn chúng gây phiền toái một phen.”2

Hi Trì cười nói: “Thật sự không bị thương, ân oán của đám vãn bối huynh đừng phiền đến phụ vương giải quyết hậu quả.”

Kỳ thật trước khi Hi Trì trở về Hi Tu Viễn còn có chút kiêng kị, lo lắng đối phương không thuận mắt mình, nghĩ mình có tâm tranh đoạt vị trí thế tử, cuối cùng hai người tính kế qua lại khiến Thành Vương thương tâm, cho nên ngay hôm tiếp theo hắn đã thẳng thắn tiết lộ thân phận nói mình không hề hứng thú với cái danh thế tử. Thành Vương cứu Hi Tu Viễn một mạng, xem hắn như con ruột mà nuôi dưỡng, Hi Tu Viễn không muốn làm cha khó xử. Đối với hắn mà nói, trên đời này không có ai quan trọng bằng Thành Vương.3

Trước mắt thấy Hi Trì thông tuệ rộng lượng, vừa không gây hiềm khích với mình vừa đối xử kính trọng như huynh trưởng, lại có sự thân thiết của người cùng thế hệ, trong lòng Hi Tu Viễn cũng an tâm.

Hắn cảm thấy Hi Trì thật không hổ là con trai Thành Vương, nhân phẩm đáng quý không kém cha mình.

Tiểu Cảnh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cô nương đưa thức ăn cho cá quay lại kìa.”

Hi Tu Viễn ngẩng đầu trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp đi tới, nàng đứng từ xa liếc nhìn Hi Trì một cái, che miệng cười khúc khích rồi xoay người rời đi.

Tiểu Cảnh cảm thán: “Xinh đẹp quá, không biết là cô nương nhà ai?”

Hi Tu Viễn chớp mắt, cố gắng hồi tưởng: “Nếu ta nhớ không sai thì kia hẳn là Thập công chúa.”

Trong nháy mắt hắn thấy chuyện bắt đầu khó giải quyết.

Hi Trì không hề động tâm với các công chúa, vạn nhất có cô nào để ý Hi trì, trực tiếp đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin tứ hôn thì không tốt chút nào.

Hi Tu Viễn nhìn lại gương mặt phong lưu đa tình của Hi Trì: “A Trì, đệ thế này đúng là dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta về nhà đi.”

Đêm đó Chung Diệp hồi cung có ba vị công chúa cầu kiến, các nàng không tới cùng lúc mà lần lượt từng người một.

Trước nay hắn không thân thiết với các muội muội, nguyên nhân không chỉ vì tiếp xúc với nhau quá ít, mà lý do chính là những đứa con do Thành Đế sinh ra ít nhiều đều giống hắn, hoặc là có diện mạo xinh đẹp, hoặc là mang tính cách hoang đường.

Mấy vị công chúa này đều do các sủng phi sinh hạ, trong mắt người ngoài các nàng luôn lép vế dưới uy quyền của Thịnh Thái hậu không dám ngông nghênh, thực tế thì…… tuy các nàng không được sủng ái thì vẫn là huyết mạch của Thành Đế, kiêu căng tự đại từ trong xương cốt, bề ngoài nhu hòa nội tâm lại thâm hiểm, nếu dành cho các nàng dù chỉ một chút yêu chiều, nhất định bọn họ sẽ cao ngạo không ai bì nổi.

Nói cách khác, các nàng không gây ra mối nguy lớn, lòng dạ cũng không thâm sâu bằng Chung Diệp. Nhưng thời niên thiếu hắn từng tình cờ trông thấy một muội muội của mình mỉm cười bẻ gãy cánh chuồn chuồn hoặc tước cánh những con bướm xinh đẹp, vui sướng nhìn bọn chúng giãy giụa trên gấm vóc.

Thành Đế háo sắc, các công chúa cũng thừa hưởng tính cách này, các nàng thích chiếm hữu những thứ đẹp đẽ.

Bát công chúa, Cửu công chúa, Thập công chúa lần lượt cầu kiến, tuổi xấp xỉ nhau nhưng quan hệ lại không tốt, cũng không biết đối phương đến đây giống mình, nhưng tất cả đều cầu xin cùng một chuyện.

Đến lời nói ra cũng tương tự nhau.

Tất cả đều ngụy trang thành bộ dạng dịu dàng vô hại ngượng ngùng khiếp đảm trước mặt Chung Diệp: “Thần muội mười mấy năm qua chưa từng cầu xin Người chuyện gì, bây giờ thần muội đến tuổi xuất giá, mong hoàng huynh rủ lòng thương gả thần muội cho nhị công tử phủ Thành Vương Hi Trì.”1

Các nàng còn luôn miệng nhắc “Là Hi Trì nhị công tử, không phải đại công tử Hi Tu Viễn, là Hi Trì.”5

Chung Diệp lạnh mắt nhìn đám muội muội ra vẻ ngoan ngoãn nhà mình, trong một thoáng chốc hắn suýt nữa đã nghĩ giống đám tông thất đại thần, cho rằng các nàng thật sự là đèn cạn dầu. Dù sao hai bên qua lại với nhau không nhiều lắm, có rất nhiều giả thuyết chỉ là suy đoán dựa trên tính chất đồng loại.

Nếu là Hi gia nhắc tới hôn sự, để đẹp lòng Hi gia Chung Diệp tình nguyện gả một cô công chúa xinh đẹp ra vẻ ngoan ngoãn cho con trai Thành Vương.

Hoặc nếu chỉ có một vị công chúa nhắc tới việc này, sau khi Chung Diệp hỏi qua Hi gia đã đính hôn hay chưa cũng sẽ đáp ứng nàng.

Nhưng cố tình lại xảy ra chuyện trong cùng một ngày, cả ba cùng nhắc tới một người, người này còn không phải Hi Tu Viễn, mà là Hi Trì chưa có danh có tiếng gì trong kinh. Ba tỷ muội cùng tranh đoạt một thiếu niên nghe rất không ổn, dù sao thân phận công chúa vẫn phải giữ thể diện cho hoàng thất.

Ngày hôm sau Chung Diệp phái thái giám đi đặt điều kiện với các nàng: “Nếu đã vào cửa Hi gia thì cả đời này chỉ được có một phò mã, quy củ Hi gia rất nghiêm.”1

Không ngờ tất cả các nàng đều đáp ứng.

Chung Diệp tò mò nhị công tử Hi gia kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể câu dẫn một lúc được cả ba muội muội nhà hắn.17

Thiếu niên này họa thủy như thế, một người không thể chia làm ba, Chung Diệp lo lắng ngày sau lại gây ra chuyện gì không ổn, đồng ý gả một người hai người kia nổi điên sinh sự, quyết định từ chối cả ba công chúa, để các nàng tùy ý chọn người khác.3

Trước khi trả lời các công chúa, Chung Diệp triệu kiến Thành Vương và Hi Tu Viễn vào cung.

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.