Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 70



Chap 70

Nếu ai đó bán vé để trở về quá khứ, hãy để lại cho tôi. Dù cái giá phải trả cao cỡ nào, dù là phải bỏ sinh mạng nhỏ bé này ra để mua nó, tôi cũng gật đầu chấp nhận. Không phải là để thay đổi quá khứ, chỉ đơn giản là tôi sẽ trở lại cái ngày đầu tiên trong lớp học, cái ngày mà tôi đã gặp một nửa của mình, và chỉ để nhìn thấy cô ấy. Bởi vì giờ đây tôi thật sự rất nhớ cô ấy, rất nhớ…

Đà Lạt nhỏ bé mà cũng kì cục, mỗi khi con người ta buồn và chất đầy tâm trạng thì nó lại mưa phùn, có khi sương mù buông xuống dày đặc. Lang thang cả ngày mãi, giờ đây trong cái màn đêm lặng lẽ và cô đơn, tibu lại đứng trên ngọn núi mà bên cạnh là quán café đà lạt night ngày nào. Cái khung cảnh vốn dĩ rất lãng mạn cho các đôi tình nhân yêu nhau, nơi đây có thể ngắm toàn cảnh phố đà lạt ban đêm, muôn vạn ánh màu của hàng triệu ánh đèn khác nhau.

Thỉnh thoảng từng cơn gió khẻ lùa, tibu rùng mình, sương buông xuống ướt hết tóc và vai rồi. Nhưng lạnh lẽo giờ đây cũng làm được gì, có ai đó để chia sẻ hơi ấm với tibu đâu, hai bàn tay lạnh buốt và tê tái cả rồi, lạnh buốt và tê tái… như trái tim của tibu lúc này, ừ mà cũng chẳng phải vậy, bởi trái tim đã tan thành nhiều mảnh tự lúc nào rồi, mà chẳng ai có thể hàn gắn nó lại được nữa.

Đang trầm ngâm suy nghĩ và nhìn xuống khung cảnh phía dưới thì điện thoại tibu chợt rung lên, đầu dây bên kia là Việt.

– Nghe nè Việt. Tibu trả lời

– Chuyện mày nhờ tao làm xong rồi, cả giả đình nó giờ đã chuyển xuống Bảo Lộc ở rồi, không còn ở đây nữa. Việt nói.

– Vậy sao, có điều gì khác thường không?

– Có nhiều điều mày à, khoảng ba năm trước, ngày nó phá sản cũng là ngày đứa con nó bị chết ngay sau khi sinh.

– Thật sao ? Có khoảng thời gian chính xác không?

– Tháng 5 thì phải.Gia đình nó đúng là gốc Ninh Thuận. Sao vậy, có chuyện gì hả mày?

Tibu cười nhạt trong điện thoại, chẳng phải vì vui vẻ gì, mà hình như là đang cười chính bản thân mình.

– Ừ thôi không có chuyện gì đâu, cám ơn mày nhe Việt.

– Có gì đâu mà cám ơn, nhậu không mày

– Ok, đang tâm trạng, trời lạnh như thế này mà có một vài ly thì ấm phải biết.

Tibu hít một hơi thật sâu, rồi thở dài. Chậm rãi rút một điếu thuốc ra hút. Thật sự là trong long đang dâng lên một nỗi sợ hãi. Mọi chuyện đang xảy ra, không phải là sự bất thường hay đơn thuần là một lẽ tự nhiên sau bao nhiêu ngày tháng mỏi mệt, mà tất cả là một điều đã được cảnh báo từ trước.Tibu vốn dĩ chẳng bao giờ tin vào những điều không có thật, chính vì thế mà cái ngày định mệnh đó đã chấp nhận một cách dứt khoát và không cần suy nghĩ, đó là đưa ra một lời thỏa thuận với quỷ dữ…

Một thoáng sợ hãi là thế, âu thì cũng chỉ là con người. Nghĩ tới cái chết ai mà không sợ hãi, nó chẳng phải là một cái chết nhanh chóng, mà nó đến một cách chậm rãi, từ từ. Len lỏi vào từng phần nhỏ trong cơ thể, xé tan mọi thứ trong cơ thể theo một cách chậm nhất, đau đớn và giận dữ. Có lúc sẽ phải khóc thét lên vì nỗi đau đó vượt qua giới hạn chịu đựng của một con người, hoặc nó cứ ngấm ngầm bên trong, khiến con người ta không thể chịu được. Thể xác và tinh thần, nó sẽ bóp nát từng phần nhỏ một, chậm rãi… từ tốn…

Chỉ trong một khoảnh khắc, tibu thấy mình trở nên nhỏ bé. Để nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn bộ cơ thế. Nhưng giờ đây, tibu thấy trong lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết, mọi chuyện đã có lời giải đáp. Không còn thắc mắc, không còn uẩn khuất trong lòng nữa. Đã có thể thở một cách khoan khoái và dễ chịu. Có lẽ định mệnh cuộc đời tibu được sinh ra là để dành cho sunny, yêu thương che chở và bảo vệ cho cô ấy. Tibu chợt nghĩ ừ, ngày đó đến bây giờ cũng đã gần hai năm rồi, cũng sắp đến…

Giờ đây tibu không còn thấy sợ hãi nữa, thay vào đó là sự mạnh mè và dũng cảm sẵn sàng đương đầu với mọi thứ đã, đang và sẽ xảy ra. Dù nó có khăn đến thế nào đi nữa, vẫn không từ bỏ chính bản thân mình, dù nó có khủng khiếp đến thế nào đi nữa, tibu sẽ không bỏ cuộc… cho đến hơi thở cuối cùng của mình…

Một trận chiến cuối cùng trong cuộc đời.

Nó khốc liệt, tàn bạo và đau đớn hơn bao giờ hết.

Quỷ dữ sẽ xé nát linh hồn, cơ thể và trái tim tôi.

Không anh em, bạn bè và chỉ có mình tôi độc bước.

Nhưng tình yêu trong tôi là thứ vũ khí bất diệt.

Chết một lần để được sống mãi mãi

Chết một lần để tình yêu tồn tại vĩnh cửu

Sống và chết cho ngày mai…

“Dzôôôôôôôôô !!!! Uống đi, uống vì hôm nay lại được có một ngày anh em tương phùng và cùng nhau ngồi uống rượu như thế này” Cả đám đồng thanh nói.

Tibu đứng dậy, rót thêm một ly rượu nữa nâng ly rồi lên tiếng :

– Một trong những điều may mắn nhất của cuộc đời thằng này là có những người anh em tốt, luôn sẵn sàng bên cạnh dù có chuyện gì xảy ra. Dù mỗi thằng một nơi, nhưng tình bạn của chúng ta là bất diệt. Uống vì tình bạn. Uống vì Trung và Long.

Tất cả cùng đứng dậy theo. Nhân, Beo, Việt, Huy, Sói cùng đưa ly, tất cả đồng thanh

“ Vì tình bạn bất diệt, vì những người anh em không có ở đây”

Ọeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee… Tibu ngồi bệt xuống đất, ói hết ra, đầu nhức kinh khủng, mọi thứ cứ quay cuồng hết cả lên. Lâu lắm rồi mới uống say như ngày hôm nay, thiết nghĩ thật may mắn lắm mới đi xe về được tới nhà. Say rồi thì chẳng còn nhớ gì được, cũng chẳng còn buồn phiền gì để bận tâm nữa.Người quá chén thì chẳng đau buồn gì, người quá chén cũng chẳng có tình yêu, giàu hay nghèo quá chén cũng ngủ như nhau. Tibu chẳng còn đủ tỉnh tảo để thay quần áo hay cởi giày, tất cả ý nghĩ trong đầu lúc này chỉ là tìm đến cái giường và đánh một giấc thật ngon mà thôi.

Tibu đang bước lang thang trên đồi thông tin. Một buổi chiều nắng nóng đến khó chịu, tibu đưa tay ra che lấy ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt mình, đến lạ, mọi ngày nơi đây luôn mát mẻ và đôi khi là lạnh vào buổi chiều, không hiểu sao lúc này lại vô cùng khô khan và nóng bức.

Cái nóng nó bắt đầu bốc hơi lên và làm mờ cả khung cảnh xung quanh. Cây cối xung quanh bắt đầu trở nên vàng và khô dần, mọi thứ như đang chết dần chết mòn, chẳng còn chút sức sống nào quanh đây.

Trước mắt tibu là một chiếc xe hơi thể thao rất đẹp, quái lạ. Hình như tibu đã thấy nó rất nhiều lần. Đến gấn hơn nữa, thoáng giật mình tibu không khó để nhận ra đó chính là chiếc xe của thằng Thành. Nhìn vào bên trong kính, người tibu bất động và trở nên cứng đơ. Bên trong xe Sunny đang nắm tay thằng Thành, hai người đang hôn nhau một cách say đắm. Tibu lúc này chẳng khác nào một thằng điên, sự giận dữ, ghen tuông mù quáng bắt đầu trỗi dậy như là một người chồng bắt gặp vợ mình đang tình tứ bên cạnh một người đàn ông khác.

Nhưng chết tiệt, cơ thể tibu vẫn đang bất động, đau đớn nhìn hai người bọn họ mà chẳng thể làm được gì. Thời gian, không gian… tất cả mọi thứ như đang đóng băng. Tibu gồng mình, dùng hết sức lực có thể, hai hàng nước mắt cũng bắt đầu chảy dài. Vì đau đớn, hay là vì nhìn thấy sunny trong vòng tay người khác, chẳng ai xa lạ mà là chính thằng Thành. Bấy lâu nay trong lòng tibu luôn có một khúc mắc rằng thật sự có phải sunny vốn dĩ chỉ yêu thằng Thành, còn tất cả những gì dành cho tibu chỉ là sự thương hại hay có chăng cũng chỉ là một phần trách nhiệm với cái tình yêu quá lớn lao mà tibu dành cho sunny.

Tibu lấy hết sức có thể, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, hét lên một tiếng thật lớn… Xoảnggggggggg………………. Lúc cửa kính vỡ ra cũng là lúc tibu trở về với thực tại. Nhưng chẳng thể dừng lại ở đó¸ tay tibu vẫn nắm chặt, cảm giác nhức nhối vẫn còn nguyên vẹn trên nắm đấm. Mắt tibu vô hồn, ngồi bật dậy rồi đạp đổ mọi thứ xung quanh, ném tan mọi bức hình trên tường, ném tan mọi hình ảnh về sunny. Miệng hét lên vài câu

“ Vốn dĩ anh chỉ là một thằng hề trong bộ phim này thôi đúng không hả sunny?”

Ầm… ầm…..

“ Đúng không, tao vỗn dĩ là một con lừa ngu ngốc nhất thế giới này???”

Rầm….. tibu đập tan mọi thứ trong phòng mình, đạp nát hết thùng case của máy tính

“ Tao không cần sự thương hại, để tao xóa hết mọi thứ, xóa hếtttttttttttttttttttttttttttt”

“ Mày cũng chỉ là một món hàng trong tay người khác mà thôi, tao biết nhưng sao vấn cứ đâm đầu vào. Grrrrrrrrrrrrrrrrrr ”

….

– Tibu, tibu anh dậy đi. Sao trong phòng rối tung hết lên vậy. Có chuyện gì vậy anh?

Tibu đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng gọi chợt mở mắt và nhìn.

– Anh sao vậy? Có chuyện gì vậy anh, đừng làm em sợ mà.

Tiếng gọi dường như vô nghĩa, trong tiềm thức tibu chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong lòng đang có một cảm giác khó chịu đến vô cùng, cái cảm giác bị lừa dối khiến trái tim trở nên nhức nhối và đau đớn, lý trí chỉ muốn trả thù cuộc đời, gieo giắt sự tổn thương và đau khổ đến những người con gái khác. Buồn thay, jenny lại xuất hiện đúng lúc này…

Roẹttttttttttttttttttttttttt………… Tibu chồm tới jenny xé tan cái áo jenny đang mặc, biết có chuyện chẳng lành jenny liền kháng cự rồi khóc lóc

– Tibu… có chuyện… có chuyện gì vậy, buông em ra, em không muốn….

Mặc kệ lời van xin, tibu chẳng nghe thấy được gì nữa. Tibu lúc này chẳng khác nào con thú dữ bị đói nhiều ngày đang đứng trước một con mồi ngon lành.

Tibu hôn tới tấp lên khuôn mặt của jenny, hôn lên cả những giọt nước mắt mặn chát, bỏ lại sau lưng sự đau đớn và cầu khẩn của jenny…

….

Âyyyyyyyyyy !!!!!!!!!!!! tibu tỉnh giấc vì từng tia nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng, chiếu thẳng vào mặt tibu. Đầu nhức như sắp nổ tung vì đêm qua uống quá nhiều. Trong lòng không khỏi hoài nghi về những giấc mơ. Tibu ngồi dậy, đảo mắt nhìn căn phòng một lượt. Mọi thứ đều bị xáo trộn một cách kì lạ, những tấm hình không còn nữa, cả máy tính và những thứ khác. Thoáng giật mình vì trên tấm ra giường có một chút máu, mất một lúc suy nghĩ tibu liền đứng phắt dậy chạy ra phía sau bếp.

Phía góc tường, tất cả những bức ảnh của sunny, máy tính và mọi thứ vỡ vụn nằm một cách gọn gàng. Jenny! Jenny đang đứng bên phía bồn rửa chén, kịp nhận ra những gì mình đã làm, tibu chỉ kịp kêu lên một tiếng :

– Jenny!

Jenny quay lại, nhìn tibu, đôi mắt sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều… Tibu tiến về phía jenny, đứng ngay phía sau luôn hai cách tay qua người jenny, ôm một cách nhẹ nhàng. Miệng buông lên một câu.

“ Anh xin lỗi ! ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.